[Trong quán café] + [Sôcôla đắng] + [Ác mộng ngọt ngào]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Trong quán café]

Bỗng nhiên Tsukimori đến chỗ tôi, cười tươi tắn như thể ánh dương soi qua kẽ lá rồi nói bằng một giọng nhẹ-nhàng-âu-yếm như gió thoảng:

“Chúng ta đi chưa, Nonomiya-kun?”

Thời gian trong lớp học đầy tiếng ồn sau giờ tan học như dừng lại. Hoặc ít nhất, thứ dừng lại lúc đó là mạch suy nghĩ của tôi.

Ai cũng dừng việc đang làm và chăm chú nhìn bọn tôi. Người đầu tiên thoát khỏi khoảng thời gian ngưng đọng là Usami.

“…Hế? Youko-san? Cậu về cùng Nonomiya sao? Sao lại thế? Eeh?”

Trông thấy cô ấy kinh ngạc, tôi chợt nhớ đến loại búp bê cứ mỗi tiếng lại bắn ra khỏi một chiếc đồng hồ báo thức cổ.

“Mình muốn ghé qua quán café Nonomiya-kun làm thêm, nghe nói không khí ở đó thoải mái lắm. Các bạn cũng biết dạo gần đây có nhiều chuyện khiến mình mệt mỏi, vì vậy mình định đến đó uống một tách trà và nghỉ ngơi đôi chút. Ừm, cũng vì thế nên mình mới nhờ Nonomiya-kun.”

Tsukimori đương nhiên đã tính đến chuyện chúng tôi bị cả lớp săm soi.

“Là vậy à, Nonomiya?”

Đã đoán trước thế nào mình cũng là mục tiêu chất vấn kế tiếp.

“Đúng đó.”

Vì thế, tôi miễn cưỡng giấu được biểu hiện bực dọc.

“Chắc mình cũng phải đi cho biết…”

Nghe Usami lẩm bẩm như thế, suýt nữa tôi muốn ngất đi. Mình Tsukimori thôi đã đủ phiền rồi — làm sao tôi đối phó với hai cô nàng cùng một lúc chứ?

“Không phải cậu còn phải hoạt động ở câu lạc bộ sao?”

Usami là thành viên câu lạc bộ bóng chuyền. Dù thân hình nhỏ nhắn, lực cổ tay của Usami rất đáng sợ, đến mức có thể khiến bọn con trai phải chào thua. Tôi còn nhớ đã thấy may mắn thế nào khi được xếp cùng đội trong tiết thể dục với Usami sau khi tận chứng kiến cú đánh bóng sấm sét của cô ấy.

“T-Tớ sẽ bỏ tập bữa nay!”

“Đừng, cậu từng bảo chỉ cần ráng chút nữa sẽ vào đội tuyển chính thức sao? Thời điểm quan trọng như vậy sao lại bỏ tập chứ!”

Usami nhíu mày, trề môi như muốn khóc.

“Hôm khác mình sẽ đi với cậu nhé, Chizuru. Hôm nay mình sẽ nhớ chỗ dùm cậu. Được chứ?”

Như một người chị ân cần, Tsukimori nhẹ nhàng thuyết phục và Usami thì gật đầu ngoan ngoãn, “Được được.”

Xong một chuyện. Vậy thì tới lượt tôi loại trừ luôn nhân tố “nguy hiểm” còn lại.

“Chỉ mình cậu đi thôi phải không? Nếu có quá nhiều người đến và làm phiền quán thì tớ không đồng ý đâu.”

Đây chính là lời khuyến cáo. Tôi nhắc khéo Tsukimori rằng nếu điều kiện không hoàn thành, sẽ không có đáp ứng.

“Đừng lo, các bạn trong lớp rất tốt bụng nên sẽ không làm phiền chúng ta đâu.” Đáp lại cùng một nụ cười quý phái, Tsukimori điềm đạm vẫy tay chào cả lớp, “Mai gặp lại nhé, mọi người.”

Rõ ràng họ đã định chộp lấy cơ hội có-một-không-hai này. Kamogawa và đám con trai, cùng với lũ con gái hâm mộ Tsukimori, tất thảy đều tỏ ra tiếc nuối. Nhưng ai lại nỡ phản bội nụ cười thánh thiện chan-chứa-tin-tưởng của Tsukimori chứ.

Cũng như vậy, tôi không cách nào chống lại tình huống mà cô ta vừa áp đặt. Chẳng đặng đừng, tôi đành ra về cùng Tsukimori.

Tsukimori đang khoan thai bước về phía cổng trường.

“Cậu định làm gì vậy?” Trước bóng dáng thanh mảnh của cô ta, tôi không giấu được sự bực dọc, cất tiếng hỏi.

Chợt quay lưng lại, mái tóc dài của Tsukimori đung đưa trong gió.

“Mình rất tò mò muốn thấy quán café cậu làm thêm mà,” cô ta trả lời, không hề giấu đi sự vui sướng.

“Mau trả lời tớ! Cậu phải biết tớ không thích bị chú ý mà.”

“Vậy nên mình mới tránh để cho chuyện um sùm lên, đúng không?”

“Nhưng thế cũng không phải là chúng ta không bị để ý.”

“Vậy à, xui cho cậu rồi.”

“Và ai là người hại tớ thế này…?” Khó chịu trước thái độ tỉnh queo của cô nàng, tôi gắt lên. “Mà ai nói với cậu là tớ làm thêm ở quán café chứ?”

“Mình nghe đồn mà.”

“Đừng hòng gạt tớ!”

Dù mọi người đều biết tôi làm thêm, tôi chưa từng nói với bất cứ ai về chỗ làm của mình.

“Mục đích của cậu là gì?”

“Cậu nghĩ mình là ai chứ, Nonomiya-kun? Muốn tìm hiểu thêm về người mình thích đâu phải chuyện gì lạ? Chỉ đơn giản là tâm tình con gái thôi.”

“Tâm tình con gái? Nực cười đấy. Tớ dám khẳng định: chẳng đời nào cậu là một cô gái đơn thuần.”

Tôi cười khẩy châm chọc.

“Thiệt tình, đôi khi tỏ ra chín chắn quá cũng không tốt, nhỉ? Dù sao mình cũng chỉ là cô bé mười bảy tuổi, mà lại vừa mới mất cha nữa, cậu không thể đối xử với mình dịu dàng hơn một chút sao, Nonomiya-kun?” Tsukimori dỗi. Không ngờ cô ta cũng có thể làm ra vẻ mặt trẻ con như thế.

Nhưng tất nhiên chỉ có thế. Dù có thương hại cô ta, đây cũng không phải chuyện tôi muốn dính vào.

“Tạm biệt.”

Tôi bước nhanh hơn và đi ra xa khỏi Tsukimori.

“Cậu đi đâu vậy? Lối đó ra cổng sau mà?”

“Không như các cậu đến trường bằng tàu điện, tớ đi học bằng xe đạp. Nếu cậu chịu đi, có lẽ tớ sẽ bỏ qua mọi phiền toái và dẫn cậu đến quán café?” Tôi lạnh nhạt đáp lại. Chẳng việc gì phải chiều theo người khác. Và lại càng chẳng việc gì phải đồng ý cho người khác tự tiện bước vào chỗ riêng tư của tôi.

“Cứ vậy đi. Chỉ hi vọng là không ê lưng quá, chứ thực ra lâu nay mình vẫn muốn làm thế.”

Tsukimori quả nhiên là người khó giải quyết hơn cả tôi tưởng. Trước khi tôi nhận ra, cô ta đã chạy tới bên cạnh tôi.

“… cậu nghĩ gì vậy?”

“Mình vẫn luôn muốn được đạp xe hai người đấy, dù chỉ một lần cũng được!”

“Từ khi nào mà tớ nói sẽ chở cậu?”

“Đừng lo. Mình không nặng lắm đâu.”

“Tớ không hỏi chuyện đó!”

Phiền thật. Vì cô ta không chút khách khí, tôi cũng thẳng thắn nói ra ý kiến của mình.

“Với việc cậu vừa mất cha, ừ thì tớ cần dịu dàng một chút. Tuy nhiên, không như những người khác, tuyệt đối tớ sẽ không chiều theo ý cậu. Không phải ai cũng tử tế với cậu được đâu. Ít nhất là giờ đã nhận ra bản tính của cậu, tớ có thể thông cảm, nhưng không nhất thiết phải có cảm tình với cậu.” Tôi giải thích cho rõ ràng.

“Mmm! Nonomiya-kun của mình phải thế chứ,” Tsukimori gật đầu tán thành, ra vẻ rất thỏa mãn. “Mình rất thích điểm đó của cậu, không hề xum xoe bợ đỡ người khác.”

Mấy lời tôi vừa nói đã có tác dụng ngược. Dù muốn gạt đi quan hệ với Tsukimori, giờ tôi lại càng làm cô ta thích mình.

Thấy tôi ngọng nghịu, Tsukimori lại nở nụ cười chị-hai-ân-cần thỉnh thoảng vẫn gặp.

“Cậu không cho mình cơ hội sao? Mình đã nhận ra việc mở lời hôm qua có hơi vội! Chính là cậu không rõ về mình, và mình cũng không được rõ về cậu. Có lẽ chúng ta cần thêm thời gian để hiểu nhau hơn. Lúc đó có quyết định cũng không muộn, đúng không?”

Ý này quả rất hợp tình hợp lý.

Nhưng khi nhìn lại những chuyện đã diễn ra, dại gì mà tôi mù quáng tin vào cô ta.

Tôi khẽ liếc nhìn đôi mắt của Tsukimori.

“Cô ta đang nghĩ gì vậy?”

Tsukimori không hề tránh ánh mắt của tôi. Trong đôi mắt nâu to tròn ấy tôi có thể thấy cả ảnh phản chiếu của mình.

Rốt cuộc tôi là người phải chịu thua. Dời tầm mắt, tôi ngồi lên xe đạp.

“Lên đi.”

“Cảm ơn!”

Có thể nghe được giọng nói vui mừng của cô ta.

Sau khi Tsukimori yên vị ở đằng sau, tôi đạp xe rời khỏi trường. Đúng như đã nói, cô ấy quả thật rất nhẹ.

“Hi vọng sau này cậu đừng làm chuyện gì để tớ bị chú ý như hôm nay nữa!”

“Mình sẽ cố.”

“Không, đừng chỉ nói cố, hứa đi.”

“Nonomiya-kun, gió mát thật đó. Đạp xe cùng nhau còn tuyệt hơn mình tưởng tượng.”

Có thể thấy hình ảnh của chúng tôi trên kính phản quang trên đường. Tay phải giữ váy, tay trái ôm thắt lưng tôi, Tsukimori cười ngẩn ngơ trong khi nhìn cảnh phố xá đang trôi qua.

Không thể oán giận một cô gái đã hoàn toàn tin tưởng tựa vào mình, tôi chỉ còn biết trả lời: “…Tốt quá nhỉ.”

Đem những bất mãn trong lòng trút hết lên pê đan, tôi tiếp tục đạp xe qua những dãy phố.

Không hiểu là vì hâm mộ hay ghen tị, có thể nhận thấy ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi của những học sinh đang trên đường về nhà. Chuyện này chẳng cần phải hỏi lỗi do ai, tôi chưa từng gặp tình cảnh này khi đạp xe một mình.

Tất nhiên, vì tôi đang đạp xe, chở Tsukimori Youko ở phía sau.

Đây ắt hẳn là phút giây đáng được xem như kỉ niệm ngọt ngào của tuổi trẻ. Vậy thì tôi, một người trẻ tuổi, lẽ ra phải tự hào khi có được tình huống mà ai cũng ghen tị.

Nói thật, tôi cũng đủ tự hào để nhận thấy một cảm giác ưu việt, tin rằng chẳng tên khờ đạp xe nào lại được diễm phúc chở một cô nàng lộng lẫy như vậy phía sau.

Tuy vậy, niềm vui sướng này chẳng được bao lâu khi tôi nghĩ đến tính cách khó chịu của cô ta, và nghĩ đến công thức sát nhân.

Xem ra tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần, vì chỉ chốc nữa tôi sẽ lại bị Tsukimori dắt mũi cho coi.

Rốt cuộc, tôi đã nhận lời đề nghị của Tsukimori. Lí do hết sức đơn giản: tôi rất có hứng thú với cô nàng.

Ngoài ra, có thể xem đây là một phần tính cách của tôi, nhưng những lần nói chuyện với Tsukimori vô cùng kích thích.

Vào phòng nghỉ của nhân viên, tôi thay đồng phục; sau khi vận một chiếc quần đen sát chân, gài nút áo sơ mi trắng và bộ gi-lê mặc ngoài, tôi mang đôi giày da có họa tiết đen trắng hai bên rồi khoác tạp dề bên hông. Sửa sang lại một chút trước gương, tôi tiến vào nhà bếp.

Ngay khi vào trong, mùi hạt cà phê ngay lập tức thoảng qua mũi tôi – một hương vị tôi ưa thích.

Lí do tôi chọn làm ở quán café “Victoria” kiểu Anh này, tất nhiên vì đây là nơi có được vị cà phê ngon nhất vùng.

Trông thấy tôi, các nhân viên làm cùng quán lên tiếng chào.

“Anh Kujirai?” tôi gọi một người đang xay hạt cà phê bằng tay từ sau lưng. Anh chàng to lớn vừa được gọi quay lại và cười nồng hậu.

“Hôm nay em nhận tiếp khách, nhưng có thể đổi xuống bếp được không?”

“Có chuyện gì à?”

“Chỉ là chuyện riêng thôi, nhưng cũng phải nói thật, hôm nay bạn em đến quán.”

“Hở? Vậy em lo tiếp khách không phải tốt hơn sao?”

“À, em đâu thể tiếp bạn hoài được, vả lại để người ta trông thấy em làm việc cũng hơi ngượng.”

Làm như tôi sẽ để cho cô ta thấy vậy! Dù biết kháng cự như vầy rất trẻ con, đây lại là phòng tuyến cuối cùng của tôi khi đã không thể từ chối cô ta.

Anh chủ quán chưa kịp trả lời, một người khác đã nhanh nhảu phản ứng khi nghe tôi nói.

“Này! Nonomiya, là trai hay gái thế?” người phụ nữ vận đồ như bếp bánh đang đặt trái cây vào dĩa kem ngay cạnh tôi cất tiếng hỏi. “Nếu là trai thì tôi thế cho. Tất nhiên điều kiện là anh ta phải thuộc mẫu người tôi thích!”

Mọi người đều cười trừ như thể vừa uống thuốc đắng khi nhận ra tật xấu của Mirai-san lại phát tác.

Tên đầy đủ của chị ta là Samejima Mirai. Mirai-san là người lớn tuổi nhất trong quán, nên cả anh chủ quán cũng phải nhường chị ta hai ba phần.

Dù tự xưng vẫn còn học đại học, đôi khi Mirai-san còn tỏ ra quan trọng hơn cả chủ quán – không, phải nói là “thường xuyên” mới phải – do vậy tôi không khỏi nghĩ bà ta còn lớn tuổi hơn thế.

“Xin lỗi đã làm chị thất vọng, Mirai-san: đó là một cô gái!”

“Hừm. Chuyện cậu mang con gái đến đây cũng đủ khiến tôi tò mò rồi.”

Khéo léo trang trí cho xong món kem trái cây, Mirai-san nhét một thanh sô cô la vào miệng rồi nhún chân chạy đến quầy rượu, nơi có thể nhìn thấy hết các dãy bàn.

“Ai vậy? Coi nào, khai ra đi.”

Xoay xoay thanh sô cô la trong miệng, Mirai-san dòm dáo dác khắp quán. Các nhân viên khác, không bỏ lỡ cơ hội, đang nhìn quanh từ sau lưng bà ta.

Tôi còn hi vọng ai đó có thể uốn nắn cái trò tọc mạnh của bọn họ, vậy mà người đủ tư cách làm việc đó – chủ quán – cũng đang chăm chú trông ra với một gương mặt tò mò đầy phấn kích.

Chịu thua, tôi lẳng lặng chỉ vào Tsukimori đang ngồi gần cửa sổ, trông như một tiểu thư khuê các. “Là cô ta.”

Cả đám nhân viên liền reo hò; đúng là phản ứng “tích cực” rành rành mà tôi dám chắc mình sẽ là một thằng ngốc nếu không đoán được từ trước.

“Khỉ thật! Xinh quá trời! Quá mức với cậu đó, Nonomiya, chắc chắn luôn!”

Mirai-san hình như khó chịu điều gì, thuận tay thụi nắm đấm thép vào bụng tôi.

“… có ai biết tại sao tôi đáng bị đánh không?”

Trước câu hỏi của nạn nhân còn đang run rẩy (là tôi) , mọi người dùng ánh mắt đồng tình (với Mirai-san) đáp lại.

“Lúc nào cũng tỏ ra chẳng mảy may để tâm đến chuyện tình cảm, vậy mà cũng ngấm ngầm dữ ta, cái đồ quỷ háo sắc!”

Xem ra Mirai-san đã hiểu lầm Tsukimori là bạn gái của tôi.

“… Chuyện giữa Mirai-chan với cậu bạn trai mới gần đây không thuận lợi lắm, em biết không,” chủ quán ghé tai tôi nói thầm.

“Vậy không sớm thì muộn họ cũng chia tay, phải không?”

“… Có lẽ thế,” anh chủ quán gật đầu, khẽ nhún vai.

Mirai-san có thể xếp vào loại mỹ nhân, nếu không… mở miệng. Thực ra, chị ta vẫn thường được người khác phái tiếp cận. Tuy nhiên, không may là cá tính cứng cỏi của bà ta cũng khiến cho vô số anh chạy mất dép không lâu sau đó, ít nhất thì tôi chưa thấy ai trụ được hơn.

“Hể!? Saruwatari!? Bị sét ái tình đánh trúng hay sao mà ngây ra thế!?”

“Đ-Đâu có! Em không dám ạ!”

“Vậy tốt nhất là yên phận đi.”

Vật hiến tế hôm nay là Saruwatari-san. Một cước sắc lẻm của Mirai-san trúng ngay vào mông anh chàng.

Khi bà chằn Mirai có chuyện với bạn trai, hay khi bạn trai chia tay, tính khí của chị ta như trượt không phanh vậy.

Và các nhân viên ở Victoria đều gọi Mirai-san cộc cằn đó là “ác thú”. Nhưng không may là ở đây lại chẳng có anh hùng giấu mặt. Cứ mỗi khi ác thú phát điên lên, không còn cách nào khác là đợi bão tố đi qua.

“Anh Kujirai, em ra tiếp khách vậy.”

“Đ-Được thôi, chúc em may mắn.”

Cuối cùng thì mặt sáng suốt vẫn hơn mặt anh dũng.

Từ nhà bếp, tôi có thể nghe thấy tiếng la thất thanh của các đấng mày râu đang bị làm mồi cho ác thú.

Quán của chúng tôi không rộng lắm: tổng cộng chỉ có tám bàn và sáu ghế ngồi trước quầy rượu. Nhân viên cũng chỉ có 5 người, trong đó mất hai người tiếp khách ở ngoài, số còn lại làm việc trong bếp. Dù vậy, tôi đặc biệt thích không khí ở đây.

Bên trong trang hoàng theo lối kiến trúc Anh, cộng thêm dãy bàn ghế kiểu cổ tương ứng càng làm tăng giá trị của nơi này. Các món đồ trang trí rất có chọn lọc, do chính tay cô vợ anh chủ quán mua về. Nhân tiện, tên quán cũng là đặt theo tên cô ấy.

Nằm ngay tầng trệt của một cao ốc cho thuê đa dụng trước nhà ga, cộng thêm cách bài trí hợp gu phái nữ, vậy nên khách hàng đa phần là các cô nhân viên văn phòng hay các nữ sinh trẻ tuổi.

Khi đến lượt gọi món, Tsukimori xem xét tôi từ đầu đến chân.

“Kiểu trang phục garçon này hợp với cậu lắm.” (garçon: danh từ tiếng Pháp để chỉ phục vụ nam)

“Bồi bàn” là từ thích hợp hơn để gọi nhân viên ở đây, xét theo thiết kế kiểu Anh của quán, nhưng từ “garçon” có lẽ vẫn thông dụng hơn tại Nhật.

Thấy rằng vấn đề nhỏ nhặt chẳng đến mức phải chỉnh lại, tôi chỉ đáp lại bằng một nụ cười, “Cảm ơn,” rồi thêm “mà cậu cũng rất hợp với không khí trong quán.”

Tsukimori cũng chỉ tươi cười “Cảm ơn cậu,” trước lời khen của tôi.

Thực sự thì tôi nói thật đấy chứ. Một cô gái xinh xắn ngồi trong quán café luôn là hình ảnh đẹp.

“Nhân viên ở đây cũng nhiệt tình quá nhỉ?”

Cô ta dõi mắt về phía nhà bếp.

“Cậu nghe thấy tiếng bát nháo trong đó sao? Phong cách phục vụ như vậy là hỏng bét rồi.”

Tôi đặt ly nước và khăn ướt lên bàn.

“Nhưng mọi người có vẻ rất vui.”

“Chẳng biết nữa: đôi lúc lại còn có người khóc. Dù sao, tớ cũng rất tự tin vào món cà phê của quán. Ngoài ra thức ăn ở đây cũng không tồi.”

“Vậy sao? Thế mình sẽ uống thử một tách cà phê cậu vừa nói. Và cứ thêm món tráng miệng nào cậu giới thiệu.”

“Vậy thì một cà phê với món bánh táo tự làm của chủ quán, cậu thấy thế nào?”

Tsukimori gật đầu, và tôi cúi chào rồi xác nhận “Đã rõ.”

Trong lúc tôi đưa giấy gọi món cho nhà bếp.

“Cậu đúng là chả thân thiện tẹo nào.”

Thứ mà Mirai-sai ném cho tôi không phải món ăn, mà là một cái cau mày.

“Thế à? Thực ra tôi còn nghĩ mình tiếp khách có hơi thân thiết so với mọi khi.”

“Thân thiết chỗ nào? Chả thấy có gì khác. Thiệt tình, cô nàng đó thích cái gì ở cậu chứ?”

Nhướn mày ra chiều bực bội, chị ta liếc nhìn Tsukimori một cách khó hiểu.

“Quên không nói, cô ấy đâu phải bạn gái của tôi.”

“Không phải sao?”

“Ừ. Chỉ là bạn học thôi.”

“Thế nói tôi nghe, một cô bạn học xinh xắn muốn gì ở cậu chứ?”

“Đâu có. Cô ấy chỉ muốn đến uống cà phê thôi. Hình như cô ấy thích cà phê lắm.”

Nói thật cũng chẳng lợi lộc gì, tôi bèn bịa ra một lí do.

“Thế thôi à? Chán vậy.”

“Thiệt tình, đúng là cứ tùy tiện theo ý mình như mọi khi. Dù cô ấy có phải bạn gái tôi hay không, dám chắc cô vẫn ý kiến này nọ cho coi.”

“Thì tại tôi là người siêu-thành-thật mà! Vả lại, kẻ nào thấy thoải mái khi nhìn người khác hạnh phúc là bọn não có vấn đề. Không phải đạo đức giả thì cũng âm mưu gì đó.”

“Thành kiến kiểu này hết sức đáng yêu đấy!”

Dù vậy tôi cũng không thể phủ định hoàn toàn. Thực ra, trong đầu tôi lại đang đồng ý với Mirai-san, phải chăng là bởi vì tính cánh khác người của tôi?

Thế nên tôi chợt muốn hỏi ý kiến của chị ta, người tự xưng là “thành thật” mà với hết thảy mọi người khác là “quái gở”, về một chuyện gần đây.

“Mirai-san, tôi có thể hỏi một chuyện không?”

“Mh? Việc gì?”

“Cô nghĩ thế nào về một người không hề thấy buồn khi gặp chuyện bất hạnh?”

“Nghe có vẻ đáng ngờ đấy,” chị ta lập tức trả lời. “Bất hạnh là thứ khiến người ta thấy đau khổ, đúng không? Nếu không đau khổ thì đó đâu còn gọi là bất hạnh nữa.”

“Ra vậy,” lần này thì tôi hoàn toàn đồng ý.

Và không khỏi liếc về phía Tsukimori.

Có lẽ chờ món khiến cô ta thấy buồn chán, hoặc chỉ đơn giản là thích thú với kiểu trang trí của Victoria, mà Tsukimori dạo quanh ngắm nhìn các thứ trong quán. Dường như rất ưng ý với bộ tượng mèo thủy tinh đen và mèo sứ trắng, cô ta đang đứng gần và nhìn thật kỹ chúng.

Ai trong quán có thể nhận thấy Tsukimori thật ra là cô gái bất hạnh vừa mới mất cha?

Hiển nhiên là không ai cả.

Chẳng thể nào thấy được bất kì cảm xúc tiêu cực nào của cô ta. Tsukimori vẫn luôn tỏ ra chín chắn và điềm tĩnh.

Không rõ là do cố tình kìm nén cảm xúc của mình, hay đơn giản Tsukimori là người không thể biểu hiện chúng, mà tôi không hề thấy cô ta đau khổ.

Tất nhiên, không thể loại trừ trường hợp vì muốn làm yên lòng mọi người xung quanh mà Tsukimori cố tỏ ra kiên cường. Hoặc có thể đó là biểu hiện thường thấy ở một cô gái sau bất hạnh lớn như thế. Rốt cuộc thì, người đã khuất sẽ không bao giờ trở lại, và có than khóc cũng chẳng giải quyết được gì.

Nhưng đó chỉ là những giả thuyết. Có thật là người ta có thể điều khiển cảm xúc trong một thời gian ngắn như vậy? Mà đặc điệt là với cảm giác đau khổ?

Tôi nhớ đến lời của Mirai-san.

Quả thật. Rất đáng ngờ.

Món tráng miệng đã đánh trúng khẩu vị của Tsukimori.

“Ngon thật đấy,” khen xong, cô ta vui vẻ dùng hết phần cà phê và bánh táo.

Và tôi đến dọn bàn.

“Cậu có hài lòng với đồ ăn của quán không?” Nghe tôi hỏi, Tsukimori đáp lại bằng một ánh mắt bất bình.

“Cậu định đuổi mình về sao?”

“Cậu quả rất thông minh đấy.”

“Mình thích quán café này lắm.”

Trên mặt Tsukimori nở nụ cười vui vẻ như thể sắp ngâm nga một khúc hát.

“Aha. Rất vui khi nghe cậu nói thế. Nhưng đừng quên là còn rất nhiều quán café khác trên thế giới. Cậu cũng phải thử qua những chỗ khác nữa.”

“Mình thích quán café này lắm,” Tsukimori lặp lại, vẫn với gương mặt và những lời vừa nãy.

“Đôi khi cậu cũng không thông minh lắm thì phải.” Tôi cũng gần như lặp lại câu mình vừa nói.

Bỗng nhiên Tsukimori đứng dậy và bước vào sâu trong quán, có lẽ là hướng đến nhà bếp. Trong lúc tôi ngạc nhiên đi theo, cô ta đã thản nhiên chào hỏi mọi người và tươi cười như hoa xuân bừng nở.

“Chào mọi người.”

Khỏi phải nói, lời

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net