BẮT ĐẦU LẠI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quà năm mới cho mọi người nhé

Thật sự xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ này, mong mọi người thông cảm ạ, em gặp một số sự cố nên bây giờ ms ra chương được. Cảm ơn mọi người đã thông cảm cho em ạ. Mời mn đọc chương ms a…

LIKE LOVE 3

Tác giả: Yến Tử Phi, Hoa Hồng Băng

Thể loại: đam mỹ, 1x1, nhiều cp, xuyên không, H nhẹ, HE

CP chính: An Tử Yến x Mạch Đinh

CP phụ: Bạch Ngọc Đường x Triển Chiêu, Triệu Phổ x Công Tôn Sách

Nhân vật phụ: dàn cast Khai Phong phủ, thân nhân hai nhà Triển Bạch, Triển Cảnh Thiên…

CHƯƠNG 19:  BẮT ĐẦU LẠI

Công Tôn suy nghĩ một hồi, liền bảo Cảnh Thiên:

-Này, đệ đi tìm Bạch Ngọc Đường đến đây đi.

Mặc dù có hơi thắc mắc nhưng Cảnh Thiên vẫn nghe lời Công Tôn, xoay người ra cửa tìm Bạch Ngọc Đường.

Không cần suy nghĩ nhiều, Cảnh Thiên đi thẳng đến tiểu viện của Triển Chiêu, Bạch Ngũ ca cùng Triển đại ca lúc nào cũng dính chặt với nhau mà.

Gõ cửa

-Triển đại ca, đệ là Thiên Thiên đây, Bạch Ngũ ca có ở đó không?

-Có, ta ra ngay đây.

Vừa dứt lời thì cửa đã bật mở, đúng là Bạch Ngọc Đường đang ngồi bên bàn uống trà đây.

-Triển đại ca, Công Tôn đang tìm Bạch Ngũ ca.

-Được, chúng ta liền qua đó.

Triển Chiêu nói xong liền quay sang kéo Bạch Ngọc Đường ra khỏi cửa, dùng chân đóng cửa lại, hướng về phía khách phòng.

-Công Tôn, chuyện gì?

Bọn Triển Chiêu bước vào thì thấy Công Tôn đang loay hoay bên giường, hai người mà mình mang về cũng đã tỉnh. Công Tôn nhìn thấy họ thì nói:

-À, hai người đến rồi, ta có ý tưởng này đây. Từ giờ đến lúc chúng ta đi vẫn còn ba tháng, trong ba tháng này, hai người có thể dạy võ công cho bọn họ không?

Câu nói vừa ra khỏi miệng đã làm cho mọi người cảm thấy bất ngờ, Bạch Ngọc Đường với Triển Chiêu lại càng thêm khó hiểu, dạy võ công ư? Nhận được phản ứng như vậy, Công Tôn lại nói tiếp:

-Là lúc nãy Triệu Phổ có nói với ta, do hai người không chú ý, nhưng với góc độ của hắn thì thấy được khung xương của hai người họ rất thích hợp để học võ công, thiên phú chắc chắn không thua kém hai người là bao. Hơn nữa, người này- đưa tay chỉ về phía An Tử Yến – so về tính cách, với Bạch huynh không sai biệt lắm.

Nói đến đây thì tới lượt Mạch Đinh và Triển Chiêu bất ngờ, đồng thanh hỏi:

-Thật sao, trên đời này, tính cách quái dị như thế lại có người thứ hai à?

Cảnh Thiên đứng bên cạnh cũng há hốc mồm, lên tiếng hỏi Mạch Đinh:

-Vậy, tôi hỏi cậu, nếu có người chọc giận An Tử Yến thì anh ấy làm sao?

Mạch Đinh suy nghĩ một chút rồi trả lời:

-Ưm... Nếu nhẹ thì lơ luôn, chướng mắt quá thì đánh cho một trận.

Triển Chiêu cũng nói vào:

-Ngọc Đường cũng như vậy đó.

An Tử Yến và Bạch Ngọc Đường đồng loạt đỡ trán, im lặng nghe hai bảo bối đang nói xấu mình (Phi: Một giây mặc niệm cho hai vị đây)

An Tử Yến nhìn Bạch Ngọc Đường, lại nhìn cái ghế bên cạnh mình, ý bảo hắn ngồi xuống từ từ xem, Công Tôn cũng chú ý xem phản ứng của Bạch Ngọc Đường, thật không ngờ tới hắn lại thật sự đến ngồi xuống, đổi lại là người khác đã bị lơ đẹp rồi.

Thật ra, từ lúc mang người từ trên núi về, Bạch Ngọc Đường đã cảm thấy người này không chướng mắt rồi, trừ bỏ những người đã quen thân trong phủ Khai Phong, lâu lắm rồi hắn mới thấy một người thuận mắt. Đồng dạng, An Tử Yến cũng cảm thấy như vậy, trải qua nhiều sự việc ngoài ý muốn, ít nhiều gì An Tử Yến cũng phải có sự cảnh giác đối với những người xung quanh, nhưng khi gặp những người ở đây, dường như sự phòng bị của An Tử Yến đã không còn nữa, cảm thấy những người ở đây thật tốt, đặt niềm tin vào họ sẽ không sai. Chính ông trời đã có sự sắp xếp này, cũng để An Tử Yến và Mạch Đinh cảm nhận lại lần nữa sự ấm áp của tình người.

An Tử Yến nhìn Bạch Ngọc Đường bên cạnh, rót cho hắn một chén trà, rồi cũng im lặng nhìn ba người kia đang nói chuyện, bầu không khí hiện tại có chút quái dị.

Bên này, Cảnh Thiên tiếp tục hỏi:

-Vậy nếu có người làm bẩn y phục của hai người họ thì sao?

Mạch Đinh và Triển Chiêu đồng thanh:

-Bỏ

Thiên Thiên lại hỏi thêm mấy câu, đáp án đều khiến người ta chóng mặt, đồng thời cũng sinh ra khó chịu, sao lại có cái tính cách quái đản như thế chứ, không biết là di truyền từ ai nữa.

-À, đúng rồi, quay lại việc luyện công, thì hai người chỉ cần dạy An Tử Yến thôi, Mạch Đinh thì thôi đi.

Cậu thắc mắc:

-Tại sao chứ?

-Vì để An Tử Yến bảo vệ cậu đó.

Mạch Đinh nghe Cảnh Thiên nói vậy thì đỏ mặt. Im lặng từ nãy đến giờ, An Tử Yến lên tiếng:

-Thật ra cũng không cần phiền đến hai người, ta cũng biết một ít.

Một lời nói ra như sét đánh ngang tai, Mạch Đinh sửng sốt, mọi người cũng giật mình. Riêng Bạch Ngọc Đường lại đột nhiên hiểu ra, khí tức của người này lúc ẩn lúc hiện, không phải chính hắn nghe lầm, mà do người này che dấu quá tốt.

Cảnh Thiên là người lên tiếng đầu tiên:

-Cái…cái gì cơ, không phải đến chúng ta thì khinh công cùng võ thuật thời này đã thất truyền rồi sao.

-Đúng, do một lần tôi vô tình tìm được ở nhà cũ, là một cuốn kiếm phổ, tự học.

Mạch Đinh lúc này cũng nói:
-Vậy sao anh không nói cho em biết, em chỉ tưởng là anh biết võ thôi, tại sao lại ở đâu ra xuất hiện một cuốn kiếm phổ thế.

-Là em không hỏi, nhưng nếu không có chuyện này thì anh cũng không có ý định dùng đến nó, không có binh khí, anh cứ cảm thấy nó quái thế nào ấy.

Bạch Ngọc Đường quay sang Triển Chiêu:

-Ta còn nhớ ngoại công có một thanh Trảm Tuyết kiếm mà, hay ngươi đi mời người đến xem thử, hỏi xem có thể cho chúng ta mượn nó không?

-Được, ta bây giờ liền đi tìm người.

Ở Tây sương viện:

-Ngoại công, Thiên Tôn…

Triển Chiêu ló đàu vào trong cửa, nhìn hai lão nhân gia nhà mình đang nháo trên giường.

-Chiêu, chuyện gì thế, vào đây…

-Ngoại công, chiều nay tụi con vô tình tim được hai người ở khu rừng phía sau Khai Phong, là người cùng thời với Cảnh Thiên, một người bảo là biết võ công, con thế việc này rất kỳ lạ, ngoại công, Thiên Tôn, hai người có thể đến nhìn một chút không? À, người cho chúng con mượn Trảm Tuyết được không?

-Được, ta tới.

Ân Hậu mở tủ y phục ra, lấy Trảm Tuyết kiếm từ bên dưới đống đồ, cùng Thiên Tôn đang hí ha hí hửng đi theo xem kịch vui, đến sân tập ở hậu viện. Mọi người cũng đã tụ họp ở đó. Công Tôn, Cảnh Thiên cùng Mạch Đinh đang ngồi bên bàn đá dưới tàn cây hạnh. Triệu Phổ, Bạch Ngọc Đường đứng bên cạnh, nhìn An Tử Yến trong sân đang đánh một bộ quyền cước, hai người đồng loạt nhíu mày. Nói nó mạnh mẽ cũng không phải, nói nó nhu hòa cũng không đúng, sự kết hợp hài hòa giữa cương và nhu, từng chiêu từng thức đều là tinh hoa, đặc biệt là hai người họ lại không nhận ra đây là loại võ công gì. Thiên Tôn và Ân Hậu nhìn thấy bộ quyền cước này, lên đứng chôn chân tại chỗ. Triển Chiêu nhìn thấy phản ứng của nhị vị lão nhân gia thì thắc mắc, lấy tay đẩy nhẹ người ông:

-Ngoại công, chuyện gì vậy, có cái gì bất thường sao?

Ân Hậu mở miệng, giọng người trở lên trầm hẳn:

-Đây là võ công của Yêu Vương.

-Cái gì cơ?
Mọi người đã đều thấy ba người họ đã tới, lại nghe được Ân Hậu nói như vậy thì mới phát hiện ra. Đúng vậy, dựa vào kiến thức của bọn họ, thứ họ không biết chắc cũng phải từ thời Yêu Vương. Ngân Yêu Vương- sự tồn tại của thần giữa nhân gian, thủ lĩnh của Tộc Yêu Hồ thần bí, cường đại, là người biết rõ quá khứ và tương lai, có thể nắm giữ và thay đổi vận mệnh của nhân loại. Nhưng Ngân Yêu Vương đã mất gần 100 năm rồi, tạo sao võ công của người lại bị lạc đến thời hiện đại.

-Ngân Yêu Vương đã từng nói, võ công của ngài không phải ai cũng học được, từ trước đến giờ chỉ có ta và Thiên Tôn cùng truyền nhân là hai đứa học được, tại sao hôm nay lại…

Ân Hậu cảm thán, có vẻ bọn họ đã già thật rồi.

An Tử Yến dừng tay lại, nhìn hai người đang đứng sau lưng Triển Chiêu. Một trắng một đen. Người mặc áo đen, vóc dáng không khác Triệu Phổ, vóc dáng cao to nhưng không béo, dung mạo yêu tà cuồng ngạo, mái tóc đen dài. Vị bên cạnh, lại càng làm người ta chú ý, dung mạo nhã nhặn, vô cùng tao nhã, có cảm giác siêu phàm thoát tục như thần tiên. Trông tuổi còn trẻ nhưng một đầu tóc bạc dài hết lưng.

Mạch Đinh ngồi đó, nhìn thấy phản ứng khác lạ của bọn họ, lại nhìn hai người vừa tới, nhịn không được thì hỏi Cảnh Thiên và Công Tôn bên cạnh:

-Này, hai người đó là ai thế?

Cảnh Thiên giúp Mạch Đinh giải đáp thắc mắc:

-Hai người đó là Thiên Tôn và Ân Hậu . Thiên Tôn là sư phụ của Bạch Ngọc Đường, Ân Hậu là ông ngoại, cũng là sư phụ của Triển Chiêu.

Mạch Đinh như lạc vào sương mù:

-Chẳng phải hai người họ nhìn vẫn còn rất trẻ sao, tại sao Ân Hậu lại là ông ngoại của Triển Chiêu được.

-Phụt…

Mọi người đồng loạt bật cười, nhất là Cảnh Thiên, hắn cười đến bò lăn ra cả bàn, An Tử Yến lên tiếng.

-Mạch Đinh, anh không nghĩ bọn họ còn trẻ đâu.

Thiên Tôn nghe thấy thế thì hỏi:

-Ồ, vậy ngươi nghĩ là bao nhiêu đây?

An Tử Yến quan sát lại một lần nữa hai người trước mặt:

-Hai người không dưới 90 đâu, phải không?

An Tử Yến vừa mới xong thì  Mạch Đinh đã nhảy dựng lên, vọt đến bên cạnh anh, lấy tay chọt chọt:

-Anh có phải hoa mắt không? Nhìn thế nào nói bọn họ hơn 90 thế, làm người ta già hơn mấy chục tuổi, có khi nào chọc họ tức giận rồi không? (Phi: Mạch Đinh suy nghĩ thật đơn giản a)

Thiên Tôn, Ân Hậu cùng những người khác đều đồng loạt bật cười, Thiên Tôn cười nói:

-Tiểu tử, mắt không tồi đâu.

Cuối cùng, Triển Chiêu lên tiếng giải thích cho hai người:

-Bọn họ thật sự đã hơn 120 tuổi rồi, nhưng vì võ công thâm hậu nên thanh xuân vĩnh trú thôi, căn bản là không già được đâu.

Bạch Ngọc Đường nói thêm:

-Nói trắng ra là vì võ công quá tốt, đã thành tinh rồi.

Câu nói của Bạch Ngọc Đường chọc Thiên Tôn tức đến dậm chân:

-Ngươi dám nói sư phụ mình như vậy à?

Mạch Đinh nghe bọn họ nói xong thì không thể tin nổi, còn có chuyện như vậy sao?

Triển Chiêu hỏi Ân Hậu:

-Ngoại công, người thấy thế nào ạ?

Ân Hậu lại nhìn An Tử Yến

-Tiểu tử này căn cơ tốt, lại rất thông minh, mấu chốt là thiên phú rất cao, ngộ tính lại khá, nếu kiên trì thì chưa đến một năm nữa hai đứa khi giao đấu phải cẩn thận đó.

Mạch Đinh nghe được Ân Hậu nói vậy, thì trong lòng rất vui, cậu vốn biết An Tử Yến tài giỏi, đến hôm nay lại nhận được một lời nói khẳng định của Ân Hậu, trong lòng lại càng tự hào về sự hoàn mỹ của anh ấy, nhưng cậu cũng thấy có chút khó chịu.

-Ngoại công, nếu vậy thì Trảm Tuyết…

Triển Chiêu nhìn kiếm trong tay Ân Hậu, lại đưa mắt nhìn về phía An Tử Yến

-Trảm Tuyết ta cũng đã lâu không dùng, nếu y cần thì đưa y đi. Khuya rồi, ta về phòng đây.

Ân Hậu đưa Trảm Tuyết cho Triển Chiêu, rồi đi về phòng.

-Ta không ngờ ngươi lại là chân nhân bất lộ tướng, vậy thì sau này Trảm tuyết cho ngươi sử dụng, dùng nó để bảo vệ tình nhân.

Nói xong, còn cố ý liếc qua phía Mạch Đinh một cái. Triển Chiêu đưa tay kéo Bạch Ngọc Đường đi, Triệu Phổ cũng cùng Công Tôn về phòng, Cảnh Thiên cũng tự biết thân biết phận rút lui, để lại cho An Tử Yến và Mạch Đinh không gian riêng của hai người.

----------( Tuôi là tiểu phân thời gian lãng mạn)----------

Mạch Đinh, em thích nơi này không?

An Tử Yến nhẹ nhàng ôm Mạch Đinh vào lòng, từ lúc tỉnh dậy đến giờ, anh vẫn chưa được hảo hảo ôm cậu

-Thích lắm, nơi này thật náo nhiệt, em vẫn tưởng rằng công môn là một nơi rất đáng sợ, khí tức âm trầm, nhưng không ngờ, sinh hoạt phía sau công đường lạ giống như một đại gia đình thế này.

-Mạch Đinh

-Gì cơ?

-Chúng ta đến được đây thì phải tạ ơn ông trời đó, để ta có thể làm lại từ đầu. Hứa với anh, sống thật vui, không lo nghĩ gì đó.

-Được.

Mạch Đinh dựa vào vai An Tử Yến , ngủ mất. An Tử Yến đợi Mạch Đinh ngủ say, nhẹ nhàng mang cậu về phòng. Đặt lên giường, đắp chăn, để cậu dựa vào lòng mình mà ngủ.

Sáng hôm sau, trời vừa tản sáng, Triển Cảnh Thiên đã tới gõ cửa phòng hai người,

-An Tử Yến, Mạch Đinh, dậy chưa a?

An Tử Yến nghe thấy người đến là Cảnh Thiên thì leo xuống giường, ra mở cửa

-Chuyện gì thế?
-Là như vầy, hai người đã đến đây thì không thể ăn mặc như vậy được?

Đợi Cảnh Thiên nhắc thì An Tử Yến mới nhớ ra mình vẫn còn đang mặc áo sơmi và quần tây đây

-Qua phòng tôi đi, tôi có vài bộ đồ cho hai người đây…

Chương 19kết thúc ở đây hẹn gặp lại mọi người nhé.năm mới chúc tất cả bạn bè của tôi được vui vẻ hạnh phúc và may mắn trong cuộc sống nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net