PHONG BA BÃO TÁP(trung)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa nhận được bản thảo.giờ uṕ cho mọi người nè

Tuôi là Phi đây, chương mới nha mọi người, lần trước cho ngọt rồi thì bây giờ ngược nha, chống chỉ định lại lần nữa: người có trái tim mong manh dễ vỡ, trẻ em lớn tuổi, người già vị thành niên, đàn ông đang mang thai và cho con bú.

P/s: Mấy người đừng ném đá tui…

P/s nữa: truyện viết thì mấy người đừng nói đến cái chuyện logic với tuôi, tuôi không có đâu nha.

P/s nữa nữa: mọi người đọc xem coi, trong khi đọc có thể tưởng tưởng ra cảnh trong truyện không, nếu không thì nói mình biết nhé, mình sẽ cố gắng hơn vào chương sau

P/s nữa nữa nữa: Đây là bộ đầu tiên mình viết về hiện đại (trước giờ chỉ viết cổ trang thôi) nên mọi người thấy có gì sai sót xin bỏ qua cho, mấy bạn có góp ý thì cứ comt mình sẽ tiếp thu để hoàn thiện hơn nữa.

P/s nữa nữa nữa nữa: mấy bạn nếu thấy hay thì like cho mình có động lực nhé (câu like trắng trợn)

P/s nữa nữa nữa nữa nữa: nói nhiều quá rồi, mời các bạn đọc truyện, hihi

LIKE LOVE 3

Tác giả: Yến Tử Phi, Hoa Hồng Băng

Thể loại: đam mỹ hiên đại, 1x1, vườn trường, H nhẹ, HE.

CP chính: An Tử Yến x Mạch Đinh

CP phụ: (tới đó rồi biết nha)

Nhân vật phụ: Ngô Hinh, Phó Dĩ Thư, Bạch Tiểu Tư, và một nùi nhân vật khác…

CHƯƠNG 15: Phong ba bão táp (Trung)

Bà vừa nghe được chữ “đúng” thì trong lòng đã thả lỏng, nhưng phần sau của câu nói làm bà mất hết hi vọng, tại sao mọi chuyện lại trở thành như thế này?

Mạch Đinh giật mình tỉnh dậy, bên cạnh thiếu đi An Tử Yến , giờ này anh ấy đi đâu được chứ? Có người mở cửa, chắc là An Tử Yến về, Mạch Đinh leo xuống giường, trùm chăn, lết ra ngoài phòng khách, nhưng cậu đã sai, hai người đàn ông cao to, đeo kính, mặc áo vest đen xuất hiện trong nhà cậu. Họ nhìn thấy Mạch Đinh thì xông đến bắt lại, Mạch Đinh hốt hoảng bỏ chạy, bọn họ   lại nhanh hơn một bước, bắt ngay được bả vai cậu, một mùi hương gây mũi xộc tới, cậu rơi vào trạng thái hôn mê.

-Này, Phó Dĩ Thư, cậu cho hắn hít cái gì vậy?

-Không liên quan đến cậu.

-Trong đội ai mà không biết cậu thích thiếu gia, bây giờ lại được lệnh phu nhân đi bắt người tình của thiếu gia về, không lợi dụng chuyện này mà dày vò y một phen thì không phải là đội trưởng của tụi này rồi.

Người gọi là Phó Dĩ Thư bày ra bộ mặt nham hiểm, trả lời:

-Nhiều lời, mang về cho phu nhân nhanh đi, chuyện sau này thì từ từ tính.

Hắn gọi thêm hai người ngoài cửa vào, khiêng Mạch Đinh ra xe, lái đi.

-Mẹ hỏi con, bây giờ con có chịu chia tay thằng đó không?

-Quyết định con đã đưa ra sẽ không bao giờ thay đổi.

An Tử Yến sau khi dứt lời liền quay lưng, định bước ra cửa thì lại nghe thấy Ngô Hinh :

-An Tử Yến chỉ cần con bước ra khỏi cửa, mẹ liền cho người đòng băng toàn bộ tài sản của con. An Tử Yến đột nhiên dừng bước, một tia vui vẻ lóe lên trong mắt bà, anh mở miệng, giọng nói kèm theo vài phần chế giễu:

-Đóng băng? Mẹ nghĩ con phải cần dựa vào số tiền đó mới sống sót được sao?

Trong lúc An Tử Yến đang nói thì có một người từ bên ngoài bước vào, thì thầm to nhỏ vào tai Ngô Hinh, mặt bà hiện lên vẻ đắc ý thấy rõ:

-Được

Bà nói với An Tử Yến :

-Nếu con dám bước ra khỏi đây, mẹ liền khiến con hối hận suốt đời.

-Mẹ làm gì? Giết con?

-Tất nhiên là không rồi An Tử Yến, việc đó nếu xảy ra thì người hối hận không phải sẽ là mẹ sao? Mẹ thương con còn không hết mà. Mẹ cho con xem cái này. Mang vào đi.

Bà vừa nói xong, mấy người đó đã đưa Mạch Đinh đến, tay chân bị trói chặt, ngã ngay trước mặt An Tử Yến , anh hoảng sợ, vội đưa tay ra đỡ lấy Mạch Đinh, lấy tay áo lau mồ hôi trên trán cậu.

-Em không sao chứ?

Cậu chỉ có thể mỉm cười đáp lại anh, ngước mặt lên ánh mắt sắt bén nhìn từng khuôn mặt mỗi người, không khí trong phòng đột nhiên lạnh hắn

-Các người đã làm gì?

-Là độc.

Một tiếng nói vang lên từ trong góc phòng:

-Là độc từ rất lâu trước đây truyền lại, không độc chết người nhưng cứ 8 tiếng độc phát một lần, đau đớn không gì tả được.

Sắc mặt An Tử Yến trở nên trắng bệt, tại sao em ấy lại phải chịu như thế này. Cảm nhận được Mạch Đinh có động tĩnh, anh cúi xuống nhìn cậu, từ miệng Mạch Đinh phát ra từng tiếng hư nhược:

-Em …em không sao, độc phát…phát qua rồi…sẽ ổn thôi.

An Tử Yến ôm chặt Mạch Đinh vào lòng

-Bây giờ mẹ muốn gì?

Ngô Hinh đứng ở bên cạnh nhìn một màn trước mắt, lại cảm thấy khó chịu, thằng đó đã làm gì mà khiến con trai mình mê mẩn nó như vậy, bà còn đang suy nghĩ thì nghe thấy An Tử Yến lên tiếng nói chuyện với mình, bà muốn lần này anh phải nghe lời bà tuyệt đối, vậy thì:

-Con cứ để một đêm này mà suy nghĩ đã, mẹ không hối con đâu, nhưng mà càng lâu thì…

Bà bỏ lửng câu nói đó, lại còn lơ đễnh liếc qua Mạch Đinh đang còn nằm trong lòng An Tử Yến rồi dẫn theo người rời đi. Để lại An Tử Yến vẫn còn run rẩy vì câu nói cuối cùng của bà. Nhẹ nhàng đưa Mạch Đinh lên phòng của mình, cởi trói cho cậu, cổ tay trắng nõn đã bị dây thừng cứa rách da.

-Tại so họ lại làm như vậy với em? Mạch Đinh xin lỗi, anh …

Mạch Đinh lấy tay che miệng An Tử Yến, không để anh nói ra mấy lời trách móc bản thân nữa.

-Thôi nào, em đã nói rồi, không sao đâu, đừng lo nữa, được không?

-Nhưng anh vẫn không thể để em như vậy được.

-Vậy anh sẽ làm sao? Đồng ý với mẹ anh? An Tử Yến, mất anh rồi, em còn đau hơn hiện tại nữa.

-Được.

Mạch Đinh xuống giường, đi loanh quanh trong phòng, thật rộng, lấy ra vài cuốn sách trên kệ, vừa lơ đễnh như có như không hỏi An Tử Yến:

-À, cái độc gì gì đó, em nghe một chữ cũng không hiểu. Nó là gì thế?

-Theo mấy cuốn sách anh đọc được, thì đó là độc của cây phù dung, được xếp vào 10 loại độc tàn nhẫn nhất thời xưa. 8 tiếng độc phát một lần, thời gian ngày càng rút ngắn cho đến khi chỉ còn là những cơn đau liên tục từ hôm này sang hôm khác. Độc này không giết người, do người chịu không được mà tự giết mình để giải thoát.

-Có thuốc giải không?

-Anh không biết,vì độc này quá tàn ác nên đã bị xóa sổ rồi.

-Uk, vậy thì…

Mạch Đinh nói tới đây đột nhiên im bặt, chân mày nhíu lại, cảm nhận được đau đớn kinh người đang lan ra toàn thân, mồ hôi chảy ra nhễ nhại, cậu thấy hai chân mềm nhũn, cả người cứ chậm rãi rơi xuống. Đôi mắt như bị một tầng nước bao phủ, rõ ràng An Tử Yến đang đứng trước mặt lại không thể nhìn thấy rõ, tất cả chỉ mờ mờ ảo ảo…

Nhìn thấy người trước mắt ngã xuống, trái tim An Tử Yến như ngừng đập, kinh hoàng hét lên:

-Mạch Đinh !!!!!

Mạch Đinh mơ hồ tỉnh dậy, khắp người đau nhức, khẽ rên một tiếng. An Tử Yến ngủ gục bên giường nghe được tiếng động thì tỉnh lại:

-Mạch Đinh, em sao rồi, nói anh biết đi.

An Tử Yến chồm lên giường, vùi đầu vào hõm vai cậu:

-Xin lỗi, Mạch Đinh.

-Đã nói em không sao, anh làm cái gì a?

-Để anh ôm em một chút

Tay Mạch Đinh dừng tại không trung, cảm thấy trên vai mình một mảng ấm nóng, An Tử Yến khóc rồi. Anh cũng bị bất ngờ bởi hành động của mình lúc này, không ngờ mình lại khóc. Nhưng người mình yêu chịu khổ như vậy, mình lại chỉ có thể đứng nhìn. Em ấy nhìn ốm như vậy căn bản là ăn không mập được lại còn chịu nỗi đau rút cạn sức lực này, chính là do mình đã hại em ấy.

-Mạch Đinh.

-Anh muốn nói gì?

-Anh từng nghĩ tại sao lại yêu em?

-Sao vậy?

-Anh yêu em nhưng lại để em chịu khổ.

Mạch Đinh thật sự rất tức giận nha, anh ấy cứ cố chấp như vậy.

-Này, anh nói nữa có tin em đánh anh không hả. Nghe nè, em nói lại một lần nữa, dù hôm nay có chuyện gì, đến cuối cùng em vẫn sẽ lựa chọn yêu anh. Chỉ sợ anh chê em phiền thôi.

-Đồ ngốc, anh yêu em còn không hết, anh thà ghét bỏ mình chứ vẫn không ghét bỏ em đâu.

-Vậy được rồi, không cho anh nói việc đó nữa, em đói rồi.

-Được, anh đi lấy cho em.

Lo nói chuyện nãy giờ mà quên mất, cậu đã kiệt sức rồi, bao tử cũng trống rỗng. An Tử Yến xuống bếp, bắt đầu gây chiến với đám nồi niêu xoong chảo trong đó. (Phi: chỗ này rất kinh dị anh, vì sự nghiệp ăn uống của mọi người nên Phi sẽ không viết đâu nha =3=)

Gần một tiếng sau, An Tử Yến mới mang đồ ăn lên, nhìn bên ngoài trông cũng được đó, Mạch Đinh vui mừng ăn thử “a…ô…” há miệng, ăn vào một miếng thật to, nhai a nhai, động tác đột nhiên dừng lại, gian nan nuốt xuống:

-Mặn, mặn…

Cậu chụp lấy ly nước trên bàn, uống một hơi đã nhìn thấy đáy ly. An Tử Yến nhìn hành động của Mạch Đinh thì nghi ngờ:

-Khó ăn lắm sao?

-Không có

-Thật?

-Thật!

An Tử Yến lấy một miếng bỏ vào miệng, nhăn mặt, lặp lại một loạt động tác lúc nãy của Mạch Đinh , đưa tay, muốn lấy đi đống “đồ ăn” đó măng đi đổ, lại bị cậu giữ lại:

-Đưa cho em.

-Khó ăn lắm, bỏ đi

-Ai nói khó ăn em đánh người đó, anh làm cho em thì đều ngon cả.

Sauk hi ăn hết đống “đồ ăn” đó, cũng uống hết mấy lịt nước rồi, Mạch Đinh xoa cái bụng căn tròn, leo xuống giường, An Tử Yến hỏi :

-Em đi đâu vậy?

-Anh nấu cho em rồi, để em nấu cho anh.

-Em biết nấu ăn?

-Biết mà.

-Vậy còn bảo anh đi?

-Làm vậy không vui sao

Mạch Đinh xuống bếp, một lúc sau đã mang lên vài món ăn thơm phức, An Tử Yến ăn mà tấm tắc khen ngon:

-Được đó, sau này ăn uống do em lo, anh đi làm kiếm tiền nuôi em.

-Được.

Mạch Đinh cùng An Tử Yến bình bình lặng lặng trải qua một đêm yên tĩnh đến lạ thường.

Mình xin kết thúc chương 15 ở đây, mong các bạn sẽ tiếp tục đón đọc, ủng hộ mình và Hoa Hồng Băng nha. Yêu mọi người nhiều. Moa moa ta <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net