BÃO TÁP PHONG BA(Hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến rồi đây con dân yến mạch.chương này ai muốn khóc cứ khóc.riêng tôi ngồi tự kỷ vì bị cấm tiết lộ chương sau kìa

Tuôi trở lại rồi đây, nói nghe nè: mấy người mà ngồi đoán tình tiết chương tiếp theo đó, cứ đoán đi, nhưng mà tuôi ác hơn mấy người nghĩ nhìu lém đó, nên nếu mà tình tiết truyện hôm nay vượt xa trí tưởng tượng của mấy người thì nhớ comt cho tuôi biết đó nhe, để tuôi coi não tui với não mấy người khác nhau chỗ nào, xem coi tui có biến thái không nha….

LIKE LOVE 3

Tác giả: Yến Tử Phi, Hoa Hồng Băng

Thể loại: đam mỹ hiên đại, 1x1, vườn trường, H nhẹ, HE.

CP chính: An Tử Yến x Mạch Đinh

CP phụ: (tới đó rồi biết nha)

Nhân vật phụ: Ngô Hinh, Phó Dĩ Thư, Bạch Tiểu Tư, và một nùi nhân vật khác…

CHƯƠNG 16: Phong ba bão táp (Hạ)

Sáng sớm hôm sau, Ngô Hinh vừa đợi mặt trời ló dạng đã đi tìm An Tử Yến. Bước vào trong phòng, bà thấy An Tử Yến và Mạch Đinh đang ôm nhau ngủ say, ánh dương quang chếu vào họ, thật là một cảnh tượng đẹp đến lạ kỳ.  An Tử Yến nghe thấy tiếng mở cửa thì liền tỉnh dậy

-Sao, An Tử Yến, con đã suy nghĩ kỹ chưa?

-Đã nghĩ kỹ rồi.

-Vậy thì…

-Con vẫn quyết định ở bên em ấy.

-Con không thể suy nghĩ thêm được nữa sao? Chỉ cần bỏ nó thôi, mẹ sẽ cho con tất cả mọi thứ, nếu con cưới một cô gái, cứ coi như con với Tiểu Tư không hợp đi, mẹ có thể tìm cho con người khác, con có được vợ hiền, mẹ có được dâu thảo, tại sao cứ phải là một đứa con trai chứ.

-Đến cuối cùng mẹ cũng chỉ chú tâm vào hai chữ “con trai” đó, thái độ của mẹ đã phản đối ngay từ lúc đầu rồi, mẹ còn chưa nói chuyện với em ấy, làm sao mẹ biết em ấy không hiền, không thảo?

Ngô Hinh bị An Tử Yến nói đến không cách nào phản bác, bà liền tìm lời đáp trả:

-Hai đứa con trai yêu nhau, trời đất không dung

-Trời đất nào không dung, chỉ có mẹ là không chấp nhận được thôi.

Hai người cãi nhau càng ngày càng lớn tiếng, đánh thức Mạch Đinh đang mệt mỏi nằm trên giường cũng phải tỉnh dậy. Nhìn thấy mẹ của An Tử Yến đang đứng trước giường mình, cậu hoảng hồn tỉnh dậy:

-Dạ…dạ… cháu chào dì ạ.

Cậu quay sang An Tử Yến:

-Sao dì tới mà anh không kêu  em dậy, làm sao đây?

An Tử Yến hôn Mạch Đinh chào buổi sáng:

-Em đã mệt rồi, ngủ thêm chút nữa đi.

-Không được.

Mạch Đinh xuống giường, đến trước mặt Ngô Hinh, cúi gập người:

-Dì, buổi sáng tốt lành ạ, hôm qua cháu không nói được gì. Cháu là Mạch Đinh.

Ngô Hinh cười chế giễu:

-Không dám, tôi đương nhiên biết cậu là ai, cậu chính là người phá hoại gia đình tôi.

Mạch Đinh nghe những lời cay độc từ Ngô Hinh, thật ra theo cậu nghĩ, xét về một mặt nào đó, lời của Ngô Hinh cũng có phần đúng. Mạch Đinh cúi mặt, yên lặng để mẹ An Tử Yến dùng mình để xả tức, một tay cản lại An Tử Yến đang có ý định đứng chắn trước mặt mình.

Đến khi Ngô Hinh xả giận xong, Mạch Đinh mới chầm chậm nói:

-Cháu biết dì rất hận cháu, vậy dì cứ la cháu đi, đánh cháu đi, cháu tuyệt đối không phản kháng, sau đó dì có thể đồng ý cho cháu không?

-Chuyện đó không tới lượt cậu.

Nói xong, bà quay lưng bỏ đi, bước chân lại không còn được vững như lúc đầu. Để bà ấy đi, bây giờ cậu quay mặt lại, An Tử Yến mới thấy rõ, trên trán cậu đầy mồ hôi, giọng nói run run từ nãy tới giờ đã làm anh nghi ngờ:

-Em sao vậy?

Cậu mỉm cười:

-An Tử Yến, đã 8 tiếng rồi thì phải.

Dứt lời cậu ngã ra phía sau, An Tử Yến nhanh tay đỡ được, phát hiện lưng áo của cậu đã ướt nhem, vậy mà cậu còn cố gắng chịu đựng nãy giờ đứng nghe Ngô Hinh trút giận nhưng anh lại một chút cũng không nhìn ra. (Phi: có người hỏi tui tại sao không viết cảnh Mạch Đinh đau ntn, thì tui xin thưa, tui mà viết ra rồi, các cô lại không gào thét à, tui còn yêu đời lắm, chưa muốn bị khủng bố đâu nha)

Độc tính đã rút, An Tử Yến vẫn còn duy trì tư thế ban đầu, hai tay ôm chặt lấy Mạch Đinh, muốn thay cậu chịu đựng nỗi đau này. Từ hôm qua tới giờ đã 3 lần rồi, cơn đau tra tấn Mạch Đinh ngày càng mạnh hơn, cũng chẳng biết mình có thể chịu thêm bao nhiêu lần nữa. An Tử Yến vẫn ở đó đúng chứ, anh ấy mới là người đau nhất mà, bị kẹt giữa “ái tình” và “chữ hiếu” mà hai thứ đó lại khó mà chu toàn hết được. An Tử Yến, anh sẽ làm gì đây? Em đến cuối cùng vẫn chỉ đau về thể xác nhưng tim anh, vỡ nát rồi sao?

Đáng lẽ ngay từ đầu em không nên yêu anh, tất cả lỗi lầm là do em đúng chứ, em đã sai ngay từ lúc đến quán bar đó rồi, tới tận bây giờ, em lại khó có thể giữ được lời hứa sẽ bên anh suốt đời, nhưng An Tử Yến à, chúng ta, còn có thể duy trì như thế này được bao lâu?

Mạch Đinh khôi phục sức khỏe được vài phần thì từ trong lòng An Tử Yến mà ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt anh:

-An Tử Yến , em có chuyện muốn nói.

-Chuyện gì vậy, em nói đi…

-Anh đừng chen ngang, nghe em nói hết.

-Ừ

-An Tử Yến, em hỏi anh, đau không?

Mạch Đinh bắt đầu bằng một câu nói không đầu không đuôi, An Tử Yến cũng bị cậu làm bất ngờ, người đau không phải là em ấy sao?

-An Tử Yến đau không? Đau không khi thấy mẹ anh phản đối tình yêu của chúng ta, đau không khi thấy người đời phỉ báng, em hỏi anh, đau không? Trả lời em đi.

Anh lại một lần nữa ôm cậu vào lòng:

-Đau, tất cả mọi thứ đều làm anh đau, nhưng nó chẳng là gì cả, mất em mới là nỗi đau lớn nhất, xin đừng để anh phải chịu nó. Anh thật sự vẫn không hiểu, hai chúng ta nguyện ý yêu nhau nhưng tại sao tất cả mọi người lại đổ hết lên đầu em, Mạch Đinh tại sao vậy ?

-Rất đơn giản.

Mạch Đinh vừa nói, vừa tỏ ra vẻ thất vọng:

-Ai bảo anh cái gì cũng tốt hơn em chứ, đẹp trai hơn em, tài giỏi hơn em, nhà giàu hơn em, chính là mọi người không muốn hủy đi một mặt này nên tất cả đều nhất nhất cho rằng chính em đã dụ dỗ anh a.

-Chẳng phải tất cả những thứ đó đều thuộc hết về em sao?

-An Tử Yến, con đường sau này của chúng ta, có thể đi hết không?

Mạch Đinh đột nhiên chuyển câu hỏi, làm An Tử Yến có chút không theo kịp.

-Có thể, không phải anh đã từng nói rồi sao, tất cả mọi chuyện đều sẽ có anh thay em chống đỡ hết, em chỉ cần ở bên anh thôi.

Tình yêu của bọn họ, bị gia đình ngăn cấm, xã hội kỳ thị, con đường sau này tràn ngập chông gai, thử thách. Muốn bước đi được cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, họ chỉ có một chữ “tình” cùng một chữ “tin”, thật sự có thể vượt qua sao?

-An Tử Yến, em hơi mệt rồi.

-Ừ, mệt vậy thì lên giường ngủ đi.

-Anh có ngủ cùng em không?

-Ngốc, anh còn có thể ngủ với ai được nữa.

An Tử Yến dìu Mạch Đinh lên giường, bản thân cũng lên nằm với cậu, hai người cùng đi vào giấc ngủ.

------------------------- ( tuôi là tiểu phân ngăn cách biến cố) -------------------------------

-Cậu lên đó bảo An Tử Yến xuống đây, rồi đi làm việc đi.

-Dạ, phu nhân.

Phó Dĩ Thư nhận được lệnh của Ngô Hinh thì bước lên lầu

-Thiếu gia, phu nhân đang đợi cậu ở dưới lầu.

-Được.

An Tử Yến bước xuống lầu, nhưng lại không để ý đến Phó Dĩ Thư vẫn còn đang ở trong phòng.

-Con xuống rồi à.

-Mẹ tìm con?

-Mẹ vẫn mong con có thể bỏ nó đi?

-Mẹ kêu con xuống đây, chỉ là vì chuyện này?

-Chẳng lẽ chuyện này không quan trọng sao?

-Con đã nói ngay từ đầu rồi...

Trên phòng của An Tử Yến, Phó Dĩ Thư nhìn Mạch Đinh vẫn còn đang ngủ, trong mắt đầy vẻ oán hận. Mình thì có gì không bằng tên đó chứ, nhưng tại sao thiếu gia đến một cái liếc mắt cũng không dành cho mình. Phó Dĩ Thư đã sớm nhận được lệnh của Ngô Hinh, bà ấy bảo nếu trên đời không còn cái tên Mạch Đinh nữa thì An Tử Yến sẽ tự động trở lại bình thường thôi. Chuyện này cũng làm cho cậu ta rất khó xử, nếu cậu giết Mạch Đinh bây giờ thì khoảng thời gian sau này An Tử Yến phải làm thế nào đây, cậu đã sớm biết mình không có cơ hội đối với An Tử Yến nhưng cậu vẫn cố chấp không chịu buông. Đến khi biết được An Tử Yến đã có người yêu, Phó Dĩ Thư dần dần cũng tập chấp nhận sự thật đó, mong An Tử Yến thật sự hạnh phúc. Vì chính cậu cũng thấy được tình cảm thật sự của An Tử Yến đối với Mạch Đinh chứ quan hệ của bọn họ không phải chỉ là bạn giường đơn thuần.

-An Tử Yến, cậu đừng trách tôi, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, tôi cũng là vạn bất đắc dĩ thôi.

Hắn bước đến gần Mạch Đinh , lại vô tình đá trúng cái ghế, làm cho Mạch Đinh tỉnh dậy:

-Sao cậu lại ở đây?

Phó Dĩ Thư không trả lời, Mạch Đinh cũng đã hiểu được phần nào, liền tiếp lời:

-Là dì?

-Đúng.

-Cậu muốn làm gì?

Phó Dĩ Thư im lặng, lấy từ trong túi áo khoác ra một cây súng lục:

-Phu nhân nói, chỉ cần Mạch Đinh biến mất thì bà liền có lại được An Tử Yến như ngày xưa.

Lời nói đó làm cho Mạch Đinh không cách nào phản bác được, chính bản thân cậu cũng đã từng nghĩ như vậy mà? Trong lòng Mạch Đinh rối bời, Phó Dĩ Thư cũng không bình tĩnh hơn cậu được bao nhiêu, muốn hắn tự tay cướp đi hạnh phúc duy nhất của người mình yêu thương, hắn thật sự không nhẫn tâm. Sau một hồi suy nghĩ, Phó Dĩ Thư cũng đưa súng lên, tháo chốt an toàn:

-An Tử Yến, xin lỗi.

“Đoàng”, tiếng súng vang vọng, An Tử Yến đang ở dưới nhà cũng gấp gáp chạy lên. Ngô Hinh đứng dưới lầu mỉm cười:

-Lần này, cậu ta không phụ lòng mình rồi.

Mạch Đinh khụy xuống, dùng đầu gối chống đỡ cả cơ thể, nhìn vết thương trên vai mình, ngẩng đầu hỏi Phó Dĩ Thư:

-Anh tại sao lại bắn lệch?

Trong một giây cuối cùng, tay Phó Dĩ Thư không tự chủ được mà run lên, đạn bay lệch , xuyên qua bả vai Mạch Đinh. Phó Dĩ Thư không ngờ được, hắn đã làm vệ sĩ được mười năm, đây lại là lần đầu tiên bắn trượt. Chuẩn bị ngắm lại lần nữa thì cửa phòng đã bị đạp ra. An Tử Yến đứng đó nhìn cảnh tượng trong phòng: Mạch Đinh đang quỳ trên sàn nhà, một bên vai đã đầy máu tươi, người còn lại đưa lưng về phía cửa, cũng không khó để nhìn ra đó là Phó Dĩ Thư, do bởi bóng lưng cậu ta mang đến cho người khác một cảm giác cô độc khó tả. Thấy cây súng trong tay Phó Dĩ Thư. Anh vội vàng chạy đến, dùng sức đá hắn sang một bên, nhào về phía Mạch Đinh:

-Mạch Đinh, em sao rồi?

Nhìn thấy màu máu đỏ chói trên vai cậu, lòng An Tử Yến thắt lại.

-Không có gì.

-Không có gì? Thế nào là không có gì? Như vậy còn gọi là không có gì?

Tức giận, đứng dậy chắn trước người Mạch Đinh, quay lại đã nhìn thấy Ngô Hinh đến từ lúc nào, cố gắng đè lại sát khí trong mắt:

-Mẹ nói xem…

Ngô Hinh bị An Tử Yến làm cho giật mình, từ nhỏ đến giờ bà chỉ thấy một mặt băng lãnh của anh, đứa con trai này vẫn luôn trưng ra bộ mặt không liên quan đến mình mà sống hơn hai mươi năm, hiện tại lại vì tức giận mà nổi sát khí, sát khí vô hình tản mác xung quanh phòng, làm cho bà cảm thấy rất ngột ngạt, hits một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, bà mới trả lời:

-Nếu con không buông được thì mẹ thật sự chỉ còn cách này thôi.

-Mẹ muốn giết em ấy?

-Đúng.

Câu nói của Ngô Hinh như hàng vạn con dao đâm vào trái tim An Tử Yến, anh không ngờ được rằng mẹ mình lại có thể làm ra chuyện như vậy. Bà căm hận tình yêu đến mức này sao, căm hận đến độ có thể hủy hoại cả một mạng sống.

-Mẹ quá đáng lắm rồi. Cả những chuyện như thế này mẹ cũng có thể nghĩ đến hả?

-Có gì mà không được, mẹ có thể tìm đủ mọi cách để con quay về

-Mẹ quá ích kỷ rồi!!

An Tử Yến buông thõng hai tay, đây là lần thứ hai anh nếm trải cảm giác không thể làm được gì, cảm thấy bất lực bởi người trước mặt là mẹ mình, lại là người năm lần bảy lượt tìm cách bóp chết tình yêu của mình.

-Nếu mẹ đã làm đến nước này, thì đã không thể quay lại được nữa.

Nói xong cúi xuống nhìn Mạch Đinh , ánh mắt của cậu vẫn luôn kiên định nhìn về phía trước.

-Mạch Đinh, anh đưa em ra khỏi đây.

-Nhưng…

Cứ như vậy mà bỏ đi sao?

-Không nhưng gì cả, anh mang em ra khỏi chỗ này.

An Tử Yến bế Mạch Đinh lên, cố gắng không chạm vào vết thương của cậu, bước ra khỏi cửa , đi ngang qua Ngô Hinh, nhỏ giọng nói:

-Mẹ muốn con ở lại, dễ thôi, cũng chỉ có một cách.

Bà hiểu “chỉ có một cách’ nghĩa là gì, ngàn vạn lần bà cũng không thể làm được. Nhìn thân ảnh đó bước ra khỏi cửa, bà biết mình đã thua rồi? (Phi: *tung bông* một ải nữa đã qua rồi, tui viết mệt muốn chết luôn, có ai thương tui hơm? =3=)

An Tử Yến bế Mạch Đinh chạy thật nhanh đến bệnh viện, trong lúc đang chạy qua đường thì một chiếc xe tải mất thắng lao tới………..

Mấy người tiếp tục suy đoán đi nha, đoán đúng không có thưởng đâu, mà thôi cứ đoán đi.

P/s: đề nghị Hoa Hồng Băng không ngồi comt tình tiết truyện nha, để cho bàn dân thiên hạ người ta chơi, tui thấy chị comt là tui gọi qua khủng bố chị đó, nghe hơm? <3 <3 <3

HẸN MỌI NGƯỜI TUẦN SAU NHA, moah moah ta!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net