XUYÊN VỀ NGÀN NĂM(thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hic mọi người thông cảm.xuyên không rồi nên ảnh yến mạch cũng bị hạn chế mất rồi.đừng trách tui nha.

Xin chào, Phi đây ạ, như đã nói từ đầu thì truyện của em hoàn toàn không có hai từ gọi là logic nhé, thế nên thứ gì cũng có thể xảy ra, ai không thích thể loại này xin thỉnh CLICK BACK.

Giới thiêu với mọi người CP thần thánh trong lòng em, nếu có ai biết đến CP này xin cho em biết, mặc dù vậy truyện này thì CP chính vẫy là Yến Mạch nha.

LIKE LOVE 3

Tác giả: Yến Tử Phi, Hoa Hồng Băng

Thể loại: đam mỹ, 1x1, H nhẹ, xuyên không,HE.

CP chính: An Tử Yến x Mạch Đinh

CP phụ: Bạch Ngọc Đường x Triển Chiêu; Triệu Phổ x Công Tôn Sách 

Nhân vật phụ: dàn nhân vật thuộc Khai Phong phủ, Triển Cảnh Thiên,…

CHƯƠNG 17: XUYÊN VỀ NGÀN NĂM (Thượng)

Khai Phong, kinh thành Bắc Tống.

Khai Phong phủ, kinh thành dưới chân thiên tử, trị an rất tốt, đương nhiên tiểu tặc thì vẫn có, nhưng án tử lớn thì cả tháng rồi không thấy. Triển Chiêu ngồi trong sân, nhìn đám mèo dưới chân mình, đây là lần thở dài thứ mười trong ngày. Bạch Ngọc Đường ngồi bên cạnh Triển Chiêu, thong thả uống trà, trên mặt không có biểu tình gì. Triển Chiêu đang rất rảnh rỗi ngồi than thở với Bạch Ngọc Đường, nhưng hắn vẫn nhàm chán như vậy:

-Này, ngươi không thấy chán sao?

-Không, sao thế?

-Tại sao a?

-Ngươi xem, mỗi ngày ta đều tìm cách cho mèo ăn đến béo tròn để rồi ăn mèo nhưng vẫn chưa làm được, với lại lúc chưa gặp ngươi, ta suốt ngày đều không có  việc gì để làm, đã quen rồi.

Thấy Triển Chiêu liếc mình, Bạch Ngọc Đường nói tiếp:

-Nếu chán quá thì ngươi đi tìm Cảnh Thiên đi.

-Thôi đi, không phải đệ ấy nói là cần tập trung sao, tìm cách liên lạc gì đó? Kêu là tìm điện để sạc điện thoại gì đó, đệ ấy xuyên tới đây 4 tháng rồi, buổi sáng không leo lên nóc nhà thì lại chạy vào bụi cây, không chạy lòng vòng quanh sân thì lại chui vào nhà bếp, kết quả là bị trù phòng đại nương cầm chày cán bột đuổi đánh, cả phủ đều bị đệ ấy phá đến “gà bay chó sủa rồi”

-Này, là hai người nói xấu đệ phải không?

Triển Cảnh Thiên đứng ở phía xa, hét vọng đến:

-Đệ liên lạc được rồi, đệ chỉ cần ở đây hai năm nữa thôi.

Triển Chiêu nghe vậy thì có chút buồn, cũng đúng, Triển Chiêu đã xem Cảnh Thiên như đệ đệ ruột rồi, nghĩ đến việc phải chia tay thì có chút không nỡ. Cảnh Thiên được chút thất vọng của Triển Chiêu thì lên tiếng:

-Thằng bạn điên khùng của đệ nói là lần này nó có thể hoàn thiện cỗ máy, đệ vẫn có thể đi thăm mọi  người.

Triển Chiêu nghe được như vậy thì rất cao hứng:

-Được, vậy nếu đệ có trở lại thì phải mang theo đồ ăn của hiện đại về cho ta.

Bản tính cật hóa của Triển Chiêu lại nổi lên rồi.

Hai người đang nói chuyện vui vẻ thì một nha sai từ ngoài cửa chạy vào

-Triển đại nhân.

-Có chuyện gì?

-Bao đại nhân cho mời ngài, Bạch Ngũ Gia và Triển huynh đệ đến đại sảnh nghị sự ạ.

-Được –Triển Chiêu trả lời:

-Chúng ta đến ngay.

Sau khi nha dịch đã đi khỏi, lúc này Triển Cảnh Thiên mới thắc mắc:

-Không phải bình thường Bao đại nhân chỉ tìm huynh và Bạch Ngũ ca thôi sao, hôm nay lại tìm cả đệ? Hay là, đệ đã làm gì sai rồi, là Bao đại nhân muốn kêu đệ đến chịu phạt?

-Chắc không phải đâu, gần đây đệ không gây ra chuyện lớn gì mà?

-Miêu nhi, có đi không, Bao đại nhân đang đợi.

Bạch Ngọc Đường nhìn hai vẫn còn thảo luận thì không chịu được mà cắt ngang:

-À, đi thôi.

Triển Cảnh Thiên chạy phía trước, còn Thử Miêu hai người thì sóng vai phía sau.

-Mọi người đã đến hết rồi à?

-Bao đại nhân gọi chúng thuộc hạ đến có việc gì?

Ngồi ngay tại chủ vị là Bao đại nhân – Bao Chửng, là người nổi danh thanh liêm không ai sánh bằng, là người được Thánh Thượng trọng dụng nhất trong triều đình.

-Bổn phủ gọi các người đến theo lệnh của Hoàng Thượng. Biên quan Đại Tống ta đã lâu không phải chịu sự dòm ngó của ngoại bang, nhất là Liêu quốc, đây chính là chuyện tốt, lần này Liêu quốc tỏ ý muốn cầu hòa, liền sai người mang cống phẩm sang, Thánh Thượng liền muốn Triển hộ vệ và Cửu vương gia đi đón tiếp sứ thần, cũng muốn hai người ra mặt để bên Liêu nghe uy danh mà sợ không dám làm bậy.

Triển Chiêu nghe xong có chút khó hiểu:

-Đại nhân, Triệu Phổ hắn cũng đi?

-Đúng vậy, Hoàng Thượng cũng có tỏ ý muốn Cửu vương gia đi.

-Nhưng Triệu Phổ rất ghét những việc như thế này, bình thường nếu Thánh Thượng giao cho hắn, hắn liền trực tiếp xách đao vào cung tìm người tính sổ, hôm nay sao lại đồng ý, hắn đến đánh giặc còn sợ phiền, ra chiến trận sẽ trực tiếp đánh chứ không nói nhiều, lại đồng ý đi tiếp đón sứ giả?

Bao đại nhân cũng bật cười, trả lời:

-Không phải là do Công Tôn tiên sinh muốn đi? Y nói là muốn tìm một số dược liệu ở Tây Vực thế là Cửu vương gia cũng đi theo.

Mọi người trong phòng trừ Bao đại nhân và Bạch Ngọc Đường đề đồng loạt đỡ trán, vị vương gia này đường đường là Đại nguyên soái thống lĩnh tam quân, trấn ải biên cương, được xưng tụng bách chiến bách thắng. Nhưng vì lý do là ngoại bang các nước nếu có ý đồ muốn đụng đến đất Đại Tống ta, liền bị vị vương gia này đánh cho đến chạy không kịp, cho nên Cửu vương gia của chúng ta rất rảnh rỗi, so với Triển Chiêu còn rảnh hơn, liền bỏ biên quan đi chơi, chỗ đó đã có các phó tướng của hắn lo, hắn chơi chơi một hồi liền chơi đến Khai Phong luôn, tại đây lại siêu lòng vì một thư sinh tay trói gà không chặt gọi là Công Tôn Sách. Người này tinh thông  âm dương, kỳ môn độn giáp, bác học đa tài, là đệ tử chân truyền của bốn vị “quái” thần y. Sau bao nhiêu gian lao vất vả, khó nhọc dụ dỗ, hao tâm tổn trí, cuối cùng cũng lừa được “mỹ nhân” về thành vương phi của mình. Chúng binh sĩ trong quân doanh của Triệu Phổ cũng rất thích vị vương phi “không gì không biết” này. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hai đại hiệp nổi danh giang hồ, tại võ lâm đương thời không có đối thủ, có thể giữa dòng người lại gặp được nhau cũng chính là duyên phận, thật sự chính là “trời sinh một đôi”. Hai bọn họ cái gì cũng rất tốt, chỉ là da mặt rất mỏng, đã mấy năm rồi cũng chỉ là lâu lâu hôn nhẹ một cái, làm cho trưởng bối hai nhà gấp chết đi được. Cuối cùng, nhờ sự bày mưu tính kế của hai gia đình, họ cũng đã về chung một nhà (thật ra trước giờ họ vẫn ở chung).

Trong phòng Triển Chiêu,

-Này, lần này đi biên ải, ngươi có việc gì đặc biệt muốn làm không?

-Không có gì thú vị, ngươi muốn sao thì cứ làm như vậy đi.

-Ừ

“Ầm…”

Trời đột nhiên nổi sét, họ cũng chỉ nghĩ là trời sắp chuyển mưa thôi. Triển Cảnh Thiên hớt hải chạy vào, la lên:

-Hai người đến đây đi, nhanh lên.

Họ bước ra nhìn thử thì thấy, ,sét trên trời tạo thành một vòng xoáy, bầu trời xung quanh tối đen, một luồng sáng đánh xuống rừng cây hạnh sau núi. Triển Chiêu đứng bên cạnh Bạch Ngọc Đường lấy tay chọt chọt eo hắn, hỏi:

-Hình như ta cảm thấy cảnh tượng này rất quen đó.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, không trả lời, chỉ gật nhẹ đầu. Triển Cảnh Thiên xen vô:

-Không phải lúc đệ đến cũng như vậy sao?

-Chúng ta lên núi xem thử.

Dứt lời, dưới chân phát lực, thi triển khinh công lên núi. Nói đến việc Cảnh Thiên tại sao lại biết khinh công, chính là thành quả của hai tháng đeo bám Triển Chiêu không buông, y rốt cuộc cũng bị cậu làm phiền chết, mới dạy khinh công cho cậu.

Khi họ đến vùng núi đó, đi tìm kiếm xung quanh, chỗ bọn họ đến cũng không sai lệch với chỗ tia sét đánh xuống là mấy, tìm được một lúc thì ba người phát hiện ra hai nam nhân đã bất tỉnh, bàn tay vẫn gắt gao siết chặt lấy nhau, trên vai một người còn có vết máu, mặc dù máu đã không còn chảy nữa nhưng mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy được vết thương rất sâu. Họ đứng chôn chân tại chỗ nhìn y phục của bọn họ, lại quay sang nhìn Cảnh Thiên đang há hốc mồm bên cạnh. Đó không phải y phục của Cảnh Thiên lúc đến đây sao, trong phòng cậu ta phỏng chừng vẫn còn giữ lại đó. Cảnh Thiên nhìn thấy hai người thì thầm nghĩ:

-Dạo này du lịch xuyên thời gian rất thịnh hành hay sao? Hai người này ở đâu ra vậy?

Duy trì yên tĩnh được một lúc, Triển Chiêu lên tiếng nói trước:

-Ta cứ đưa họ về đi đã, tìm Công Tôn chữa thương trước rồi tính.

-Được

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cõng hai người về phủ. Cảnh Thiên thì đi tìm Công Tôn 

-Công Tôn, Công Tôn đến xem đi

Triển Cảnh Thiên vừa kéo vừa đẩy Công Tôn vào phòng. Công Tôn bước vào phòng, liền thấy Triệu Phổ đi phía sau, nhìn hai người trên giường nói:

-Lại thêm hai người, một đứa đã phiền lắm rồi.

Hắn vừa nói xong liền nhận được ánh mắt khinh thường của Thiên Thiên. Công Tôn bắt mặt xong, lại quay sang vết thương trên vai, nói:

-Một người thì không sao, chỉ hơi choáng, sẽ tỉnh lại nhanh thôi.

-Còn người còn lại?

-Người còn lại phức tạp hơn một chút, y vừa trúng độc lại vừa bị thương, thương thì không sao, nhưng độc này lại rất rắc rối.

-Vì sao?

-Bởi vì độc người này trúng, là độc của cây phù dung.

-Cái gì?

Là người trong giang hồ, đương nhiên Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu biết tới loại cây tàn bạo này, người trên giường này đã đắc tội với nhân vật nào mà lại dính phải loại độc này?

-Thế Công Tôn, bây giờ ngươi có giải độc ở đây không?

-Không. Muốn chế giải độc này, nhanh nhất cũng phải hai ngày.

-Nhưng trong hai ngày này…

- Xét theo ta bắt mạch thì thứ độc này đã ở trong người y cũng phải hơn một ngày rồi, y cũng chịu đựng được, nên hai ngày này, chỉ có thể cố gắng tiếp thôi.

Một chương này hình như em đã đi xa quá rồi, nhưng cũng để mọi người biết sơ về những nv sẽ xuất hiên sắp tới, chương sau YM lại xuất hiện nhé. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Xie Xie <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net