Chương 1: lấy vợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
chồng.

***

Khoảng hơn hai tháng sau, cảm giác ốm nghén nhiều năm trước lại ùa về. Mời thầy về bắt mạch thì biết được mợ Thư lại có mạch hỷ. Cậu Phát và bà Hai vui mừng khôn xiết vì đã trọn lời hứa với ông Điền nơi chính suối, còn bà Ba thì buồn rầu không biết chừng nào con mình mới yên bề gia thất. Chỉ riêng cậu Phước thì lén lút nở một nụ cười gian xảo vì cậu biết hiển nhiên đứa con trong bụng mợ là của cậu. Nhưng thứ cậu muốn không chỉ có vậy.

Ngay chiều hôm đó, Phước xin phép vợ chồng Phát ra và tâm sự:
"Anh Hai, chị Hai, xem như chị Hai đã có thai với em, à em nhầm... Có con của hai anh chị... Thỏa thuận ban đầu của chúng ta xem như thành công, từ ngày mai chắc em không cần vào buồng anh chị nữa rồi!"

Mặc dù trong lòng cậu Phát không hề muốn điều này xảy ra vì cậu không thể nào quên được hình ảnh của Thư quằn quại rên rỉ dưới thân của Phước khiến cho đầu cậu muốn vỡ tung vì khoái cảm cực độ ấy, nhưng thỏa thuận ban đầu đã định sẵn chỉ là mượn giống của Phước để vợ mình mang thai nên Phát không thể nói gì hơn. Còn về phần Thư thì buồn bã thấy rõ. Mợ biết rằng từ nay sẽ không còn ai lấp đầy khoảng trống cô đơn phía dưới cho mợ nữa cả.Chương 7: Thương vợSau cuộc nói chuyện chiều hôm đó, cậu Phước giữ một khoảng cách nhất định với vợ chồng Hai Phát. Nét mặt yêu đời, tươi tỉnh của mợ Thư dần biến mất. Thay vào đó là sự chán chường, uể oải, thỉnh thoảng lại cáu gắt khiến ai cũng ngạc nhiên. Cậu Hai Phát chỉ rầu rĩ viện cớ dặn người làm: "Mợ đang mang bầu, không được khỏe, tụi bây chăm sóc mợ cẩn thận, tránh làm mợ khó chịu!" Tuy nhiên, trong lòng cậu thừa hiểu rõ vợ mình đang bị thiếu thốn chẳng thể nào thỏa mãn được

Những tối gần đây mợ Thư luôn rạo rực trong người mà trằn trọc không yên. Đã quen được cây hàng to nóng của em rể thường xuyên ra vào mỗi đêm nhưng nay lại không còn khiến mợ ngứa ngáy dùng ngón tay thỏa mãn mà mãi không sướng được.
Nhiều lần cậu Phát nằm kế bên thấy vậy thì cũng bứt rứt khó chịu vì luôn nghe tiếng vợ mình rên rỉ mà bản thân chẳng thể nào làm một người đàn ông chân chính giúp vợ mình thoát khỏi cơn nứng ấy được.

Lắm lúc xót xa quá độ, cậu xấu hổ nằm quay lưng lo lắng hỏi han mợ:

"Mình không ngủ được sao?"

Từ ngày thường xuyên khẩu dâm với Phước trong lúc mây mưa, mợ thường xuyên sỉ nhục chồng mình nên cũng không ngại mà lên tiếng mỉa mai:

"Ông là thái giám thì sao hiểu được cảm giác thiếu thốn của tôi cơ chứ? Người vô dụng như ông chẳng giúp được gì cho tôi! Biết vậy ngày xưa tôi đừng lấy ông thì giờ đâu có khổ thế này!"

Nghe vợ mình nói vậy khiến Phát không khỏi chạnh lòng, vội xoay người lại cúi đầu xin lỗi:
"Xin lỗi mình! Là tại tui vô dụng! Không thể nào khiến mình sướng được!"

Rõ ràng gần đây, Phát lép vế hoàn toàn với vợ mình, trái ngược với vẻ uy nghiêm của một ông bá hộ giàu có, cậu giờ như gà chẳng thể gáy, chỉ biết nghe lời mắng nhiếc mà lạy lục xin lỗi lấy lòng chẳng khác nào một con chó đang quỳ trước chủ. "Xin hãy để anh liếm lồn cho em nhé! Sẽ giúp em thấy khá hơn!"

Thấy mợ thờ ơ không phản ứng, Phát vội nhanh chóng cởi quần mợ xuống, liếm nhẹ nhàng hai bên đùi vào đến bẹn, rồi từ từ liếm lên xuống phần lồn liên tục. Thư hơi trân người đón nhận sự mát xa từ lưỡi của chồng mình, xem như tạm thời hạ được lửa dục trong người.

"Ư..." Thư rên nhẹ.

"Mình sướng không?"
"Sướng lắm... liếm mạnh nữa đi ông chồng thái giám của em!"

Phát tiếp tục chăm chỉ áp dụng kĩ năng đàn ông còn sót lại thời trai trẻ mà lè lưỡi chọc ngoáy kết hợp với ngón giữa đâm chọt liên tục khiến lồn mợ nhiễu nước văng tứ tung.

Khi còn là đàn ông, Phát sẽ từ chối húp nước lồn chảy ra vì ngại cái mùi hơi nồng của nó nhưng từ khi thành thái giám, nhu cầu giải tỏa sinh lý khó khăn hơn trước nhiều nên mức độ biến thái tâm lý tăng cao nên Phát húp nước ngon lành. Vừa chịu sỉ nhục từ người vợ ngoan hiền của mình, vừa được phục vụ cho nàng sướng khiến chỗ hạ bộ cắt cụt của Phát cũng vì vậy mà rỉ được chút nước nhờn, an ủi tâm lý Phát phần nào.

Phát tranh thủ lấy tay còn lại sờ chỗ cắt cụt, với mong muốn thêm được một chút sung sướng. Day mạnh vào bên trong lỗ tiểu, thỉnh thoảng ngắt nhẹ tạo chút đau đớn nhằm giải tỏa cảm xúc bị kiềm nén lâu ngày của một hoạn quan. Phát hì hục liếm lồn cho vợ mình trong khi Thư đang mân mê hai đầu vú hồng sậm của mỉnh. Vì quá sướng, Thư lấy tay nắm tóc chồng mình đè mạnh đầu chồng mình vào lồn để lưỡi cậu Phát vào sâu hơn nữa. Thư rên mạnh:
"Ưm.. sướng quá... Không ngờ có ngày anh thảm hại như vậy! Cố làm người vợ của anh sướng đi! Đó là trách nhiệm của một người chồng khiếm khuyết chỗ đó như anh!"

Khoảng hơn nửa tiếng sau, Thư đã lên đỉnh điểm của sự sung sướng, cong người tuôn trào nước dâm rất nhiều làm Phát bị sặc vì uống không kịp, bắn lên khắp mặt và áo của cậu. Phía dưới của Hai Phát cũng đã rỉ dịch trong suốt như mợ. Hai vợ chồng thở hổn hển sau cơn sướng ấy...

***

Nhờ vào việc bú lồn cho mợ Thư mỗi đêm, sự khó chịu của mợ tạm thời được giải quyết nhưng sự yên bình cũng không kéo dài được lâu. Mới dăm ba bữa cơn dục vọng của Thư lại trỗi lên vì thực tế lưỡi và ngón tay của Hai Phát không thể nào so sánh được với con cặc to dài của em trai mình. Nhiều đêm Phát lại thấy vợ mình tiếp tục mắng nhiếc, vội van xin giúp nàng thỏa mãn nhưng bị cáu gắt:
"Tôi chán lắm rồi! Cái lưỡi của ông cũng không khiến tôi sướng hơn chút nào đâu!"

"Anh xin lỗi, mình ơi!" Hai Phát nhu nhược đáp lại. "Có cách nào để khiến mình thoải mái hơn, nói đi, anh hứa sẽ giúp mình!"

"Ông nói thật không?"

"Tôi thề với mình đó. Là lỗi của tôi nên tôi sẽ làm tất cả để mình được thoải mái."

"Vậy ông đi năn nỉ chú ba qua đây giúp tôi đi!"

Cậu Phát nghe đến đây thì chẳng khác nào tiếng sét bên tai, cậu không ngờ vợ mình vì tình dục mà bất chấp mối quan hệ trái luân thường đạo lý đó được tiếp tục. Cậu ngập ngừng không dám trả lời. Mợ Thư thấy thế liền gắt gỏng:

"Sao? Hả? Tôi biết ngay là ông không đáp ứng được mà. Đồ vô dụng!"

"Không! Không! Mình đừng như vậy mà, để tôi sang phòng chú Ba!" Cậu Hai sợ vợ giận dữ liền gạt bỏ mọi lí do mà chạy vội sang phòng Ba Phước. Cậu Phước lúc này vừa xử lí việc tại phủ quan xong, vừa về đến nhà liền ngồi xuống ghé chuẩn bị ngâm chân thư giãn sau ngày làm việc mệt mỏi. Thấy có tiếng gõ cửa phòng, cậu nói:
"Ai đó? Vào đi"

Cánh của dần mở ra, thấy anh trai mình khúm núm từ từ bước vào, cậu Ba Phước tỏ vẻ ngạc nhiên:

"Khuya rồi sao anh Hai còn qua đây? Có chuyện gì sao?"

"Chú này... chuyện vợ anh đó mà..." Hai Phát xuống giọng lịch sự nói.

"Chị Hai làm sao?"

"Ờ thì... Chị Hai nhớ chú quá... Cũng lâu rồi... chị của chú... chưa có..."

Phước thừa hiểu rằng mợ Thư thiếu thốn chuyện tình dục. Cũng phải thôi, ở với người chồng thái giám suốt mấy năm qua không chăn gối ân ái. Đột nhiên được em chồng đụ đến mang thai suốt mấy tháng như nắng hạn gặp mưa rào, giờ lại cắt ngang sự sung sướng ấy, có là trinh tiết liệt nữ cũng chưa chắc chịu nổi. Nhưng cậu Ba vẫn cố tình từ chối:

"Anh Hai à, chúng ta đã giao kèo từ đâu. Chẳng phải mọi chuyện sẽ kết thúc khi chị Hai mang thai sao? Em không muốn chuyện đó tiếp diễn đâu."
"Chú đừng từ chối mà. Chị Hai đêm nào cũng khó chịu làm anh Hai cũng khó chịu theo. Chú chịu khó qua đó giúp vợ chồng anh đi..." Hai Phát tiếp tục năn nỉ. "Anh giờ chỉ là thái giám, chuyện này chỉ có chú giải quyết được!"

Ba Phước nghe đến đó liền nhếch mếp bảo:

"Vậy từ giờ, anh lại cho phép em và chị Hai qua lại sao?"

"Đúng, đúng vậy!"

"Kể cả em có ra điều kiện gì với anh? Anh sẽ không hối tiếc chứ?"

"Không, không đâu."

"Nhưng tiếc quá. Em vừa đi làm về, hơi mệt. Chân còn chưa rửa, em rửa vụng lắm! Chắc còn lâu mới xong, hay mình để dịp khác nhé!"

Phát vội quỳ xuống van xin:

"Chú đừng làm khó anh chị mà! Chú muốn rửa chân sao? Hay để anh giúp chú rửa chân sạch sẽ nhé! Anh làm nhanh lắm!"
"Em không có ép anh nhé! Ha ha!"Chương 8: Vị trí mớiBa Phước ngồi trên ghế cười lớn đưa chân ra cho anh trai mình xắn ống quần lên, cởi giày da và vớ ra. Cậu Phát chậm rãi thả hai chân của em trai xuống nước ấm, định bắt đầu lau thì Phước lại cản:

"Em muốn được anh liếm chân cho cơ! Giống như cách đây 4 năm anh được huấn luyện ở chỗ đó vậy!"

Phát giật mình ngẩng đầu lên, hay tay đang nâng bàn chân của Phước bất chợt run rẩy. Kí ức năm xưa bị huấn luyện thành thái giám đột nhiên ùa về. Nhìn kĩ khuôn mặt của em trai mình, trong ánh mắt lộ rõ vẻ khiêu khích xen lẫn khuyến khích anh trai mình liếm chân cho mình. Từ phía dưới nhìn lên, Phát thấy rõ vẻ uy quyền, to lớn, bệ vệ và khí chất đàn ông của em trai mình. Một cảm giác bản thân vô cùng hèn kém, yếu ớt trước hình ảnh của thằng em mình từng xem thường.
Giờ đây cậu Phát chỉ thực tâm muốn phục vụ em trai mình thật tốt để tỏ rõ sự ngưỡng mộ với người đàn ông chân chính trong căn nhà này. Phát bắt đầu le lưỡi bắt đầu liếm chân cho em trai như một con chó nhận được lệnh của chủ cách đây 4 năm về trước. Chậm rãi tra lưỡi mình từ dưới lòng bàn chân của Phước, đảo lưỡi của mình quanh từng thớ thịt nhằm lau hết đi mồ hôi suốt một ngày trời tích tụ nơi đó cho em trai. Kế đến, Phát cố gắng liếm kĩ từng kẽ chân nhằm gạt bỏ đi hết đất cát, rồi đưa lưỡi lên mu bàn chân và quanh cổ chân.

Sự tận tâm của Phát khiến Phước nhắm mắt tận hưởng sự phục vụ tận tình từng người anh trai một thời xem thường cậu. Cảm xúc ấy thật khó lòng mà diễn tả, cậu đã nghĩ anh mình của hiện tại đã nhu nhược, tự ti vì cơ thể không còn là đàn ông nhưng lại không tin được sự phục tùng và tôn thờ mình đến múc độ này. Một cảm giác xoay chuyển vị trí từ một đứa em nhún nhường không có tiếng nói giờ lại được anh trai, người chủ của cả cơ ngơi giàu có này liếm chân cho, sướng không còn gì để tả. Phước mỉa mai:
"Xem ra những gì anh trải nghiệm ở nhà lão người Tàu đó đến giờ vẫn còn ghi nhớ. Anh tiếp thu tốt nhỉ."

Phát nghe đến đó thì chỉ biết xấu hổ lặng im không nói gì, vẫn chăm chỉ hầu hạ đôi chân của em trai như thể Phước đang là chủ nhân của mình.

Rất nhanh chóng, chiếc lưỡi điêu luyện của Hai Phát đã rửa sạch chân cho cậu em trai, anh liền lấy khăn lau khô chân cho em trai.

"Anh rửa chân cho chú xong rồi!"

Phước nhìn xuống thấy anh mình đang quỳ, đặt chân mình lên đùi của anh mà thông báo, Phước đắc chí bảo:

"Anh làm xong rồi à?" Phước giờ chân mình lên và ngắm, rồi lại cúi xuống nhìn anh mình, không khỏi cao hứng đạp cho anh mình một phát khiến Phát ngã ra sau ngơ ngác không hiểu bản thân làm gì sai. Phước thấy bộ dạng hoảng hốt của Phát thì chỉ cười đáp:
"Lúc nãy anh có bảo từ giờ em nói gì anh cũng sẽ nghe đúng không? Vậy nên em muốn nếu có người khác thì anh vẫn là chủ nhà này, là người anh trai đáng kính. Nhưng nếu chỉ có vợ chồng anh và em, anh chỉ là thái giám hầu hạ cho em. Hầu hạ giỏi thì em sẽ thay anh làm chị sướng, giúp chị sinh thêm vài đứa con nối dõi tông dường. Anh đồng ý không? Hửm?"

Phát nghe vậy chỉ dám cúi gầm xuống như thể ngầm đồng ý giao kèo mới này. Phước thấy bộ dạng thảm thương này của anh trai liền cười phá lên ha ha:

"Tội nghiệp mày quá, thằng bị hoạn ơi!" Phước ngạo nghễ. "Thôi! Dẫn tao qua phòng vợ mày lẹ đi, tao nứng cặc rồi!"

Phát có hơi sững sờ trước thay đổi cách xưng hô của em trai mình nhưng cũng ngầm hiểu hiện tại nó mới là kẻ thống trị nên đành lặng lẽ mới cửa mời đứa em trai cặc to qua làm cho vợ mình sướng.
Vừa sang đến phòng của Hai Phát, mợ Thư đang nằm trên giường thấy Phước vừa bước vào liền chạy đến ôm chầm chẳng khác gì người vợ từ lâu thấy chồng mình về.

"Chị... ờ.. Thư... nhớ... Phát lắm!" Mợ Thư ngập ngừng không biết xưng hô sao cho đúng.

"Xưng anh em đi nào! Dù sao thì anh cũng là cha đứa nhỏ trong bụng em rồi! Có phải của thằng bất lực kia đâu!" Phước một tay ôm eo Thư, một tay xoa nhẹ lên bụng Thư. Xong rồi quay sang hỏi Phát với giọng điệu khinh bỉ. "Tao nói thế có đúng không?"

"Phải phải! Chú nói phải!" Phát rối rít gật đầu.

Phước nhẹ nhàng lấy chân mình đá vào ống quyển khiến Phát khụy xuống vì đau. Bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn em trai mình vừa trao cho vợ mình một cái hôn âu yếm. Phước nhìn xuống và bảo:
"Từ giờ, nếu không có ai mày phải gọi tao là anh, xưng em. Rõ chưa? Lạng quạng tao không thèm giúp mày đụ Thư đâu đấy!"

Thư chêm vào: "Còn không mau gọi Phước là anh mau! Ông không muốn vợ ông sướng sao?"

Phát vội vã dập đầu liên tục: "Dạ, anh Phước! Em xin anh đụ vợ em đi, em là thằng vô dụng! Xin anh đụ vợ em!" Một sự hèn hạ không thể nào diễn tả khi một ông hội đồng quyền lực giàu có phải quỳ xuống xin em trai khác mẹ địt chị dâu mình sung sướng. Bản thân Phát cũng cảm thấy rạo rực như được thỏa mãn được xíu sinh lý kể từ khi là một thái giám

"Mày lại đây!" Phước ra hiệu cho Phát bò lại gần. "Liếm chân cho mợ mau!"

"Dạ, cậu!"

Như bị thôi miên, Phát răm rắp nghe theo mà tiến lại gần sát xuống chân vợ mình, hôn nhẹ nhàng lên đó rồi từ từ le lưỡi liếm từng ngón chân cho người vợ yêu quý khiến Thư khẽ rên nhẹ.
Tiếp tục màn dạo đầu, Phước nhẹ nhàng cởi từng nút áo cho chị dâu rồi từ từ đưa bàn tay to lớn, hơi thô ráp của mình mân mê hai bầu vú căng tròn trắng tươi của Thư mà từ từ xoa bóp trong khi lại từ từ nút lấy chiếc lưỡi nhỏ đang le ra của chị dâu. Ở khoảng cách gần như vậy, mùi đàn ông nam tính của em chồng 1 lần nữa trở lại khiến nàng cũng bủn rủn tay chân.

Sau đó, Phước một tay bế xốc Thư đặt lên giường, vừa tính chuẩn bị tuột quần xuống thì Phước nghĩ ra trò vui hơn. Phước ngoắc Phát lại ra lệnh:

"Mày muốn nhìn mợ sướng đúng không?"

"Dạ vâng ạ!"

"Vậy mau bú sạch cặc để tao cứng lên còn đụ mợ nữa!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#linh