Chương 1: lấy vợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những năm đầu thập niên 30 của thế kỉ trước, khi mà đất nước chịu đô hộ của Pháp và cả chính quyền phong kiến bù nhìn, có ông bá hộ Điền là người giàu nhất xã Vô Tử dưới miền sông nước. Tuy là một người tàn độc và bóc lột tá điền hết sức nặng nề. Có năm hạn hán, đất đai nức nẻ khô cằn, lúa mọc yếu ớt, những người làm công, làm thuê cho ông xin khấc mùa thì bị ông mỉa mai khước từ, sai gia nhân đánh đuổi đi:

"Chúng mày cày trên ruộng của tao, có chết đói là tao chết đói chứ cái than trâu ngựa chúng mày làm gì cần nghĩa đến. Một là cút khỏi đây, đến ngày đóng dạ vẫn phải nộp đầy đủ, còn không cuốn gói khỏi ruộng của tao ngay!"

"Con ngàn lần lạy ông! Vợ con ở nhà đang trở bệnh nặng, nhà lại không còn gì để ăn! Ông cho con xin khấc mùa lúa này thôi ạ! Mùa sau con hứa đóng dạ gấp đôi ạ! Con van ông!"
"Mày không về phải không? Thằng Đen đâu! Ra nọc nó rồi chục gậy cho tao!"

Mặc cho những tá điền van xin hết lời dù bị đánh gãy cả chân, ông cũng không rủ chút lòng thương xót. Bện cạnh đó, ông cũng là kẻ hiếu dâm, tuy có hai bà vợ chính thức nhưng ông lang chạ, hãm hiếp gái nhà lành nhiều vô số kể. Ông trời quả thật không có mắt! Người tàn độc, dâm tà như vậy mà lại cho ông đến những hai đứa con trai khỏe mạnh, tuấn tú. Cậu lớn con vợ cả là cậu Hai Phát, năm nay tuổi đã 30 mà chưa lấy vợ, dáng người cường tráng, đẹp trai, khuôn ngực đầy dặn, bụng nổi từng u thịt. Tiếc thay hổ phụ sinh hổ tử, tính khí cậu lại giống cha mình, là một kẻ không chịu học hành chỉ thích ăn chơi, và sát gái có tiếng. Mỗi lần thấy cô gái đẹp nào trong làng đi qua, cậu liền nở một nụ cười nhếch mép đểu cáng với hàm râu mép lộ ý xấu:
"Cô em này con gái nhà ai mà xinh gái thế? Đi đường này một mình nguy hiểm lắm! Để anh đưa em về cho an toàn!"

Những lời ong bướm đường mật giả dối ấy chỉ có kẻ điếc mới tin lời, nhưng tiếc thay cái vẻ đẹp trai pha chút lưu manh ấy lại khiến con gái trong làng chết mê chết mệt. Không những thế, kĩ năng giường chiếu của cậu lại thượng thừa từ năm 15 tuổi do cha dạy bảo. Bất cứ đứa con gái nào lọt vào đôi tay ngón nghề của cậu chỉ có nước rên ư ử trong vòng tay to lớn và phần ngực lực lưỡng của câu mà thôi. Chưa kể con cặc dài14cm với đầu khấc to như nấm của cậu chọc ngoáy suốt bốn mươi lăm phút thì cô gái nào mà thủ tiết cho nổi. Chính vì lẽ đó, ông bá hộ Điền cứ phải đi giải quyết những chuyện hãm hại con gái nhà lành của cậu. Nào là tiền bồi thường, tiền chạy thuốc trên tỉnh để phá thai, tiền chăm sóc khiến ông đau cả đầu.
Thấy chồng mình cứ phiền não vì đứa con trai trưởng này, lo cho sức khỏe của chồng nay tuổi đã cao, bà Hai bèn nảy ra một ý đề nghị:

"Ông à, ông đừng có trầm tư chuyện thằng Phát nhiều quá mà sinh bệnh."

"Không lo sao được, bà nói thử xem, nó là con trưởng đích tôn của cả dòng họ mà suốt ngày chơi bời lêu lỏng, thử hỏi sao tôi không lo lắng cho được! Con người ta giờ bằng tuổi nó đã thi xong tú tài, lên làm quan đứng đầu cả một tỉnh! Bà nhìn lại nó xem? Hôm trước không đi đá gà thì hôm sau cũng rượu chè, rồi con gái làng này có ai mà không qua tay nó! Tôi nói thật! Nhà mình tiền tài không thiếu, ruộng đất thì cò bay thẳng cánh, nhưng lại chẳng có quyền cao chức trọng. Một người làm quan thì cả họ được nhờ đấy!"
"Thì tôi cũng biết nỗi lo âu đó của ông, nhưng mũi dại, lái chịu đò, phận làm cha mẹ, không thương con thì thương ai. Không mấy tôi tính vầy, ông xem có được không?" Bà Hai chậm rãi nói sau cái ngước đầu về phía bà của ông Điền. "Con mình cũng lớn rồi, dựng vợ gả chồng là chuyện tất yếu. Biết đâu khi nó lập gia đình rồi, nó sẽ chững chạc hơn, không chơi bời lêu lổng nữa."

"Hừm, ý bà hay đấy, nhưng thử hỏi gả nó cho ai đây. Môn đăng hộ đối thì ai thèm lấy một thằng như nó!"

"Ông quên lời hứa năm xưa của ngài quan lớn trên huyện với mình sao?" Bà Hai nói nhỏ vào tai chồng

Năm xưa, ông Điền và ông Hải là hai người bạn từ thời học trường làng. Ông Điền vốn sinh ra đã ngậm thìa vàng, nhưng gia cảnh ông Hải lại không mấy khá giả. Có lần vì má mắc cơn bệnh nặng, không có tiền chạy chữa, ông Hải đành qua nhà ông Điền mượn nợ. Sau vì không có tiền trả, đáng lí với tính khí của ông Điền, ông sẽ lôi gia nhân trong nhà đến siết nợ. May nhờ đỗ đạt sau đó không lây, ông Hải đã được làm quan trên huyện nên ông Điền không dám làm càn. May mắn thay, vì sợ người có quyền, không đến nhà truy cứu, ông Hải lại mang ơn giúp đỡ gia cảnh lúc khó khăn mà không tính toán, ông đã hứa sau này nếu có duyên, hai nhà sẽ kết làm thông gia.
Vì lẽ đó, bà Hai mới nhắc lại:

"Ông nhớ chưa? Giờ người ta làm quan trên huyện, có một đứa con gái tên Thư vừa tròn mười tám. Xinh đẹp, nết na, nữ công gia chánh không thiếu thứ gì, lại có gia thế con quan, đúng ý ông quá rồi còn gì. Nghe đâu nhiều người tới xin cưới lắm mà ngài quan huyện chưa chịu đấy! Với lời hứa hôn sự năm xưa, lấy được nó về là thằng Phát con mình hời to rồi!"

"Bà nói đúng đấy! Không nhờ bà tôi cũng quên luôn món nợ năm xưa này! Để tôi chiều nay sai người lên huyện biếu chút quà mọn, mời quan Hải ghé nhà ta ăn bữa cơm, tiện nói về lời hứa năm xưa! Phải chi nó được như thằng Phước thì tôi đỡ nhức đầu nghĩ cách biết dường nào"

Quả thật ông Điền nói đúng, cậu Hai Phát làm ông mệt mỏi bao nhiêu, cậu Ba Phước lại được lòng ông bấy nhiêu. Cậu năm nay vừa mười tám, vừa thi đậu tú tài toàn phần trên Sài Gòn về và chuẩn bị thi vào Đại Học để làm quan. Cậu cũng rất đẹp trai nhưng không toát lên vẻ tà dâm như anh trai mình. Cậu biết mình con vợ thứ nên chăm chỉ học hành, mong sao được cha đoái hoài đến. Do chăm chỉ từ nhỏ, có nhiều chữ nghĩa, cậu học từ sách Quốc ngữ, đến cả sách Tây nên có phần điềm đạm và tri thức hơn. Nhưng không vì vậy mà cậu là một kẻ yếu ớt. Cậu cũng thường xuyên vận động cơ thể nên dáng người cũng săn chắc, rắn rỏi, cao lớn không thua gì anh hai mình. Đáng buồn thay, chính vì quá ngoan ngoãn, giỏi giang nên cậu rất vâng lời những người trong nhà, cậu thường xuyên bị anh Hai hiếp đáp, thường xuyên phô ra uy thế quyền huynh:
"Tao nói cho mày biết nha Phước, nhà này tao con cả, lỡ may sau này cha có mất, cũng là tao ở từ đường hương hỏa, nối dõi tông đường! Quyền huynh thế phụ, mày nhất cử nhất động phải nghe tao nói, rõ chưa?"

Câu ba cảm thấy bất công lắm nhưng biết làm sao được khi cậu không có tiếng nói trong gia đình khi má mình chỉ là bà nhỏ. Có phần gì tốt cũng là anh hai cậu chắc chắn hưởng trước, có bao thuốc bổ, của ngon vật lạ chắc chắn sẽ vào miệng anh hai trước, giờ ngay cả việc lấy vợ sinh con, cha mình cũng đau đáu lo cho anh hai đầu tiên!


Ngày hôn lễ được tổ chúc vô cùng long trọng, lễ vật không thiếu thứ gì, tiệc tùng đầy ắp sơn hào hải vị mời rất nhiều hương thân phụ lão, quan trên đến dự vì ông Điền muốn cho nở mày nở mặt khi cưới được một đứa con dâu ngoan hiền, gia thế hiển hách, tương lai sẽ giúp gia đình ông khai chi tán diệp. Cậu Hai Phát cũng vì vậy mà cáng hểnh mũi tự hào vì tiếng tăm của mình lấy được cô vợ hoàn mĩ sẽ vang xa.
Đêm đó, sau tiệc rượu no say, cậu Hai lảo đảo bước vào phòng, nhìn thấy cô Thư giờ đã là mợ Hai nhà này, đôi mắt bồ câu to tròn và chiếc mũi dọc dừa thanh thoát, đôi môi nhỏ đỏ mọng như cánh hoa đào. Thân hình thì nuột nà nhưng ngực và mông đầy đặn phổng phao đang nhấp nhô trong bộ đồ bà ba bằng lụa trắng. Cậu nhếch mép lên một nụ cười đểu cáng:

"He he! Không ngờ nhìn kĩ nàng lại càng đẹp hơn ngày ra mắt. Qua đêm nay, nàng sẽ thuộc về ta vĩnh viễn!"

Mơ Thư ngước nhìn gương mặt khôi ngôi pha chút tinh quái của cậu Phát khiến mặt cô cũng đỏ lên, chưa biết làm sao thì cậu đã cúi người đưa lưỡi vào miệng của Thư mà tàn phá. Cái lưỡi lớn mà dài, lại nhớp nháp của Phát tinh nghịch chơi đùa trong miêng nàng tiểu thơ mới lớn chưa biết sự đời. Một tay chàng lại từ từ cởi từng cúc áo của người đẹp làm lộ ra cặp vú trắng phau, từ từ vân vê nhè nhẹ, rồi lại bắt đầu xoa bóp. Thư lúc này đã bắt đầu đê mê mà phát ra những tiếng "ưm ưm" trong cổ họng, nàng chưa kịp tận hưởng khoái cảm lâng lâng ấy thì thoáng rùng mình khi bàn tay còn lại của Phát đã luôn xuống đáy quần lụa nàng mà khám phá huyệt đạo. Những ngón tay chọt ngoáy nhè nhẹ rồi mạnh lên dần, vân về ngoài mép rồi thọt nhẹ vào, lại rút ra, rồi lại cho vào khiến Thư chỉ còn biết thở dốc
"Cái lồn của nàng ướt át thế này, thiệt là dâm đãng mà!"

Vừa dứt lời, chàng lột phăng quần Thư ra rồi đưa miệng xuống bú mút nhồm nhoàm một cách mê say trong khi hai tay nhanh chóng cởi áo và quần rồi quăng ra một bên, lấy tay sục lấy con cặc hùng vĩ của mình. Hàng râu ria mép của cậu cạ vào lồn, lười thì đảo khuấy liên tục khiến nàng oằn mình thở dốc "Hơ...hơ..." Sau khi bú mút đã đời, cậu liền chồm dậy đè mợ lên giường, đoạn nàng nhỏ gọn nằm trong lòng chàng, hai tay xoa bóp bầu ngực căng tròn, le lưỡi bú mút núm vú hồng nhạt một cách mê tơi, trong khi cặc chàng cà cạ nhẹ vào mép lồn khiến nàng rên khẽ:

"Ưm... mình ơi... em chịu hết nổi rồi...mình cho vào đi..."

"Em thật là dâm đãng mà!" Phát cười gian tà vì biết cô vợ mình đã sướng lắm rồi, không còn kiểm soát được ý thức nữa. "Mới đầu sẽ hơi đau một xíu, nàng ráng chiu khó nhé!"
Nói rồi chàng nhấp nhẹ vào cái lỗ ướt át bên dưới, Thư khẽ rướn người vì đầu khấc to tướng của chồng mình. Khi Phát cảm thấy đã đụng đến màng trinh, chàng rút nhẹ cặc ra rồi lại đâm nhẹ vào cốt để cho vợ mình quen dần. Được khoảng 5,6 lần gì đó chàng bắt đầu để yêu cho đầu khấc mình chạm màng trinh. Khẽ hôn lên đôi môi bé xinh của Thư rồi đưa lưỡi vào ngọ nguậy, nhân lúc Thư đang bận miệng trên chăm sóc lưỡi chồng mình, Phát nhấn mạnh cặc vào. Một tiếp "bụp" nhỏ phát ra, Thư cảm thấy một cảm giác căng tức nhanh chóng chuyển qua hơi đau rát nhẹ khiến nàng phập phồng nhẹ khuôn ngực, nhưng rồi cảm giác ấy vội qua đi. Lúc này nàng chỉ còn thấy hơi khoan khoái, đầy ắp phần bên dưới. Phát nhẹ nhàng đâm vào, rồi lại rút ra kéo theo một xíu máu nhuộm đỏ ga giường trắng. Rồi chàng nhanh chóng đưa cặc vào rồi lại rút ratrong khi ngoạm nhẹ, liếm láp cổ Thư
"Ưm ưm... mình ơi... em sướng quá... Aaaa..." Thư dần cảm giác được sự sung sướng lan tỏa khắp cơ thể mình. Phần cổ thì được miệng chồng mình mơn trớn, bầu ngực được hai tay thô to xoa bóp đều đặn, bên dưới, lồn được lắp đầy bởi một con cặc lớn đang ra vào liên tục

Nghe tiếng rên của Thư, Phát tang tốc như chày đâm tiêu giã vào cối và thở dốc:

"Vợ có sướng không? ...Hửm?...Rên đi vợ ơi..Rên to lên!"

"Vợ sướng lắm... cặc mình to quá, em sướng chết mất mình ơi..."

Cả hai tiếp tục chìm trong khoái lạc triền mien, tiếng nhóp nhép vang khắp phòng. Phát liên tục đổi tư thế, lúc thì đụ kiểu chó, có khi đứng lên ôm lấy Thư tung lên hất xuống con cặc hùng dũng của mình, tay thì bóp mông liên tục, Thư sướng tê dại chỉ còn biết tận hưởng. Sau 45 phút, Phát cũng đến cực hạn:
"Chồng sắp ra rồi... vơ ơi... chồng sướng quá... Hơ hơ..."

"Mình ra đi... bắn vào bên trong vợ đi!"

"Chồng ra đây... aaa... sướng quá..."

Nói rồi Phát tăng nhịp dập còn mạnh bạo hơn trước, rồi một cú thúc sâu thật sâu, một dòng tinh trắng đục bắn thẳng vào bên trong người Thư

"Nóng quá.. mình ơi, lồn vợ...nóng quá!" Thư rên những tiếng cuối cùng và rồi Phát gục xuống, ôm chặt Thư ngủ một giấc ngon lành đến sáng mà không rút cặc ra khỏi lồn nàng, mặc cho tinh dịch rỉ xuống từng chút.Chương 2: Sa bẫy đao tử tượng
Sáng hôm sau đêm tân hôn, cậu ba đang lẩm nhẩm ôn bài trước hiên nhà nhằm chuẩn bị cho kì thi làm quan đang tới. Tay đang cầm sách đi qua đi lại đột nhiên chạm mặt anh hai vừa mới ngủ dậy từ trong nhà trên bước tới. Cậu định quay đi trốn tránh vì không muốn nghe kẻ bất tài luyên thuyên đạo anh em hay mấy chuyện phong lưu của anh mình. Nào ngờ cậu Hai Phát nhanh chân chạy đến quàng tay qua vai cậu ba mà khoe khoang:

"Mày có biết đêm qua tao sung sướng cỡ nào không! Được động phòng với một thiên kim tiểu thơ xinh đẹp, đêm qua chỉ biết quằn quại dưới thân tao thôi! Cặp ngực thì trắng trẻo, mềm mại, chỗ đó thì trơn tru ướt át du mới lần đầu. Đúng là cực phẩm nhân gian!"

Cậu ba chỉ biết ậm ừ cho qua vì những lời nói dâm tục giữa thanh thiên bạch nhật này, mặc cho cậu hai tiếp tục thao thao bất tuyệt:
"Rồi đây tao sẽ giống như ba, làm bá hộ cai quản một vùng, lúc đó không thiếu phần mày!"

"Dạ! Anh nói sao thì là như vậy! Nhưng em nghĩ ba sẽ chia gia tài công bằng thôi"

Nghe đến hai chữ "công bằng", cậu Hai nhíu mày tỏ vẻ khó chịu:

"Mày có ý gì mà dám nói vậy? Hử? Nhà này tao là anh cả, có chia cũng chia tao phần hơn. Chưa kể tao có ông ba vợ làm quan. Cha mình vuốt mặt cũng nể mũi, giữ thể hiện đôi bên không thể chia đều! Tao sau này còn có con đàn cháu đống, mày không còn được bao nhiêu đâu! Tốt nhất nên lấy lòng tao là vừa, sau này tao còn cho mày chút vốn mà làm ăn sinh sống!"

Cậu Hai hừ nhẹ một tiếng, buông tay khỏi vai cậu Ba rồi bước đi mà không để ý bàn tay đang siết chặt lại hình nắm đấm và đôi mắt căm giận của Phước.
Tưởng đâu tình nghĩa phu thê sẽ giữ chân cậu Phát được dài lâu mà thú chí làm ăn. Nhưng chừng chưa đến bảy ngày, cậu lại tiếp tục sa vào những cuộc ăn chơi thâu đêm bên cạnh những cô gái mới trẻ đẹp mà chàng kiếm được, bỏ lại mợ Thư cô đơn lẻ loi suốt đêm chờ chồng về. Tuy vậy, cũng nể nàng là con quan, cậu Phát thỉnh thoảng vẫn về nhà với vợ nhưng không còn những lời ong bướm đường mật hay những cuộc làm tình mạnh bạo triền mien như ngày đầu Thư về làm dâu

Vài tháng sau, mợ Hai Thư có dấu hiệu mệt mỏi, ốm nghén, mời thầy về bắt mạch thì biết được mợ đang mang thai, cả nhà vui mừng khôn xiết vì cháu đầu lòng sắp ra đời nhưng lòng mợ nào có vui vì chồng mình có hay biết gì đâu. Sốt sắng cho tương lai dòng họ này, bá hộ Điền liền kêu hai người vợ của ông ra bàn chuyện:
"Thằng Phát với con Thư sắp có con rồi, chuẩn bị phải biết lo cho tương lai sau này. Tôi thì tuổi cũng đã lớn, nên tính chuyện chia gia tài là vừa!"

Mắt bà Hai sáng rỡ lên khi nghe đến chuyện thừa kế: "Được đó ông! Tụi nó cũng lớn rồi, tôi thấy ông tính vậy là hơp lí đấy!"

"Thằng Hai là cháu đích tôn, lại là con trai trưởng." Ông Điền gật gù. "Lại lấy con quan, nể mặt mũi đôi bên, tôi nghĩ tôi giao lại cho nó căn nhà lớn này với toàn bộ ruộng đất để vợ chồng nó làm ăn. Bà nghĩ sao?"

"Được đó ông! Ông tính phải lắm!" Bà Hai mừng rỡ.

Bỗng một giọng nói nhỏ nhẹ, dè dặt phát ra từ phía bà Ba:

"Dạ thưa ông, thưa chị... Còn thằng Phước thì sao ạ..." Bà Ba vốn hiền lành, kiệm lời, nay càng kiệm lời hơn.
Bà Hai lườm nhẹ mặt tỏ ý không vui, còn ông Điền hơi khựng lại, xém xíu quên mất đứa con thứ, ông thoáng chút lúng túng đáp:

"Ờ thì... Nó học hành giỏi giang, tương lai sáng sủa, tôi nghĩ không cần lo nhiều đâu. Tôi có miếng đất mới mua, cất nó căn nhà ở đó cũng được. Rồi tôi cho bà một mảnh vườn nhỏ để nuôi sống bản thân, thêm chút vốn xem như không bạc đãi hai má con bà!"

"Nhà này có bao giờ xử tệ với hai má con em đâu." Bà Hai tiếp lời ngọt ngào nhưng chẳng khác gì châm dầu vào lửa. "Tốt xấu gì cũng là người một nhà, những bá hộ khác, vợ lẻ con thứ nhiều khi chẳng hưởng được xíu gì cả. Nhận xíu lợi ích nhỏ từ ông nhà ta như vậy, em nên biết ơn mới không phụ lòng!"
Bà Ba nghe đến đây thì sững sờ nhưng chỉ còn biết ngậm đắng nuốt cay mà gật đầu:

"Dạ, anh chị nói phải ạ! Em xin đội ơn anh chị! Thôi em xin đi xuống nhà dưới, còn đang dở tay hầm bát canh dưỡng thai cho mợ Hai"

Nói rồi bà khom người lui xuống mà ngậm ngùi cho đứa con của mình. Cũng là con cùng cha, nhưng sao khác biệt quá! Trước giờ má con bà có làm gì không thuận mắt anh chị lớn không mà trong mắt ông chủ không hề có đứa con tên Phước sao?

Cuộc trò chuyện của ba người lớn vô tình khiến Phước nghe được, lửa nóng càng sục sôi hơn vì cho dù anh có ngoan ngoãn, nghe lời, học giỏi thế nào cũng không hề đáng một đồng nào so với anh Hai ăn chơi trác táng của mình!

Cậu Hai Phát hôm nay mặc áo bà ba lụa vàng kim đang đi đến chỗ tổ tôm thì từ xa nghe tiếng thằng Đực làm công nhà mình chạy đến và gọi:
"Cậu Hai ơi!" Đực vừa vẫy tay nhanh chóng chạy đến.

"Có chuyện gì vậy mày?" Cậu Hai nhíu mày hỏi.

"Dạ thưa cậu ơi! Con vừa nghe lén thấy ông bà bàn tính chuyện chia gia tài ạ!" Đực vừa nói vừa thở hổn hển.

"Thật sao? Họ nói gì?" Mắt cậu Hai sáng lên đầy sốt sắng

"Ông bảo sẽ chia cho cậu hết tài sản!"

"Thật không?" Cậu Hai không tin vào lỗ tai mình những điều vừa nghe thấy.

"Dạ thật ạ! Toàn bộ ruộng đất nhà cửa đều sẽ thuộc về cậu! Chỉ có điều..."

"Điều gì? Mày nói tao nghe?"

"Ông thấy cậu không có thú chí học hành hay làm ăn để có chút thành tựu nên còn đắn đo ạ..."

"Chết tiệt!" Cậu Hai nhổ một bãi nước bọt

"Xin cậu chớ bực dọc" Đực bắt đầu nịnh hót. "Trước mình không có thì giờ mình sẽ có!"
"Mày nói thì hay lắm! Trước giờ tao có biết làm ăn gì đâu, giờ muốn học mấy cái thứ đó biết đến chừng nào!" Cậu Hai xua tay.

"Dạ bẩm cậu! Làm ăn thì khó, nhưng làm quan thì dễ lắm ạ!"

"Sáng giờ mày uống nhầm thuốc hay sao mà nói điên khùng vậy! Làm quan mà dễ? Không học ai cho làm!"

"Dạ thưa cậu, mình không học được thì mình mua! Cậu có tiền mà, muốn mua chức quan gì chẳng được. Ông chủ thích quyền cao chức trọng lắm. Chỉ cần một chức quan nhỏ thôi cũng đủ phô trương danh thế nhà ta là cậu có liền khối tài sản thừa kế đó rồi! Cậu mà không mau lên, đến chừng cậu ba đỗ đạt là mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#linh