Nắm tay chàng - Gia Diệp Mạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác Giả : Gia Diệp Mạn

Thể Loại : huyền huyễn, cổ đại

Tình Trạng : Hoàn

"A Anh,"Trọng Viêm cẩn thận giang hai cánh tay, vòng quanh thân thể hư vô của nàng, chỉ sợ không cẩn thận nàng sẽ tiêu tan trong lòng mình,"Ta chờ nàng trở về."Tống Anh ngượng ngùng cúi đầu.Trọng Viêm nói: "A Anh, đưa tay cho ta."Tống Anh vươn tay, Trọng Viêm cẩn thận nắm hư không: "Chờ nàng trở về... Nắm tay nàng, cùng nàng đến già."

.

.

Chương 1

"Oa oa—!" Một sáng sớm, tiếng khóc trẻ con non nớt nhưng vang dội quấy rầy thanh mộng của cả đám yêu quái núi Trường An.

Tiếng người vô cùng trung khí như thế khiến cho Tống Anh không cách nào ngủ nổi, lăn qua lộn lại mấy lần vẫn là thức dậy, cẩn thận tránh một tia nắng từ trong khe hở của của cây tử đằng rủ xuống ở cửa sơn động, phiêu phiêu đãng đãng đi đến cửa, gọi một con quái củ cải trắng đang nhảy cà tưng tạt qua, hỏi: "Bạch Bạch, xảy ra chuyện gì, sáng tinh mơ sao lại có trẻ con khóc?"

"A, Anh cô cô còn chưa biết sao," quái củ cải trắng nhảy cóc mấy bước về phía Tống Anh, trên đất bùn ẩm ướt để lại mấy cái hố cạn nho nhỏ, "Có người mang một đứa bé vứt trên núi Trường An chúng ta, quỷ nước và yêu quái cây liễu đều muốn cướp hút máu tươi của đứa bé đó, đang đánh nhau ở bờ sông. Ta phải mau mau đi xem thử đã!" Nói xong nó lại nhảy cà tưng đi rồi.

Trẻ con nhân loại, lại là nơi nào xảy ra chuyện thương thiên hại lý, làm liên lụy tới hài tử vừa sinh ra? Tống Anh thoáng nghĩ, ngoắc tay câu ô lá sen của mình giương cao ra khỏi sơn động.

Ánh nắng sáng sớm mặc dù hơi mát, vẫn có lực sát thương không nhỏ đối với nữ quỷ như Tống Anh. Mà cái ô lá sen trồng trong bùn sinh trong nước này của nàng âm khí khá nặng, nhưng có thể bảo hộ thân quỷ của nàng không bị thái dương tổn thương.

Tống Anh từ ngày tử vong đã du đãng hơn một ngàn hai trăm năm trong núi Trường An, tinh quái nhỏ tuổi trong núi đều tôn xưng nàng tiếng "Anh cô cô"; tuổi tác xấp xỉ với nàng cũng gọi nàng "Anh Tử", có điều những bạn tốt cùng thế hệ này một ngàn năm qua cũng đều đầu thai, thành tiên, có chịu không nổi lôi kiếp bị thiên lôi đánh chết, còn có một số sau khi bị đạo sĩ thu phục hôi phi yên diệt, còn lại đều thành trưởng bối trên núi này.

Tống Anh năm đó bị chết thê thảm, lúc ấy nàng đi theo người trong thôn chạy nạn đi ngang qua núi Trường An, bị cường đạo uy hiếp, trong lúc nguy hiểm người trong thôn chạy trốn khắp nơi, mà nàng cùng với mấy người khác chạy không nhanh bị bắt được, chết đi trong khi phản kháng. Cường đạo lột y phục của nàng cũng không tìm được cái gì đáng giá, liền nổi lên dâm tâm với thi thể còn ấm áp của nàng, nếu không phải lang sói ngửi được mùi máu tươi vây tới, chỉ sợ nàng sau khi chết ngay cả trinh tiết cũng không thể bảo toàn.

Chỉ là đám lang sói mặc dù hù dọa cường đạo đi, nhưng cũng kéo rách thi thể của nàng tan tác. Không có thi thể hoàn chỉnh, ba hồn bảy vía của nàng cũng không cách nào ngưng tụ, đành phải phiêu đãng gió sương trong núi Trường An này. Phiêu một cái chính là ba trăm năm, về sau có vị công tử tuấn tú mang theo thằng nhỏ sai vặt tới đây săn thú, thấy được thi cốt rải rác của nàng, sau mấy lần trách mắng thằng nhỏ không có kết quả, chỉ đành phải tự tay thu gom hài cốt của nàng qua loa chôn cùng một chỗ. Sau lần đó, Tống Anh đã tu thành thân quỷ.

Nàng thù lớn chưa trả, bây giờ lại nợ ân tình của người, cho dù có thân quỷ cũng không thể vào luân hồi, buộc phải tiếp tục sống ở chỗ này chờ đợi cơ hội.

Khi Tống Anh chạy tới bờ sông, đã bị bao quanh bởi một đám yêu quỷ linh quái đông nghìn nghịt. Núi Trường An gần trăm năm hiếm có dấu vết người, đám yêu quỷ đại đa số đều chạy tới xem náo nhiệt, cũng muốn tìm một việc vui.

Quỷ nước ướt sũng dùng móng tay dài nhọn mọc rêu đi gảy con ngươi của yêu quái cây, "Tiểu oa nhi này chính là trôi từ trong sông tới, ngươi dựa vào cái gì giành với ta!"

Tay yêu quái cây vọt ra hóa thành cành liễu quấn lấy móng tay dài của quỷ nước, giận dữ hét: "Nó rõ ràng là bị rễ cây của ta cản mới dừng lại, nếu không phải ngươi quỷ xấu này cản trở, lão tử sớm hóa cốt nhục của nó làm phân bón rồi!"

Hai đứa bọn chúng đánh nhau thành một đoàn, tiểu oa nhi vẫn nằm trong một cái chậu gỗ khóc càng vang hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đến đỏ bừng.

"Anh cô cô tới!" Quái củ cải trắng mắt sắc, nhìn thấy Tống Anh, kêu lớn, "Mọi người mau tách chúng nó ra!"

Chúng yêu quỷ biết Tống Anh không thích ầm ĩ nhất, vội vàng lộn xà lộn xộn tách một quỷ một yêu đang cuộn thành một đoàn ra.

"Anh cô cô làm chủ cho ta đi!" Quỷ nước nằm bò khóc trên chân Tống Anh, giơ móng tay bị yêu quái cạy rớt của nó cho nàng xem, "Yêu quái cây liễu thô lỗ kia cướp đồ của ta không nói, còn làm bị thương móng tay của ta!"

Yêu quái cây tức giận ngút trời, tức tối "hừ" một tiếng không nói nữa.

Tống Anh đi tới trước cái chậu gỗ đựng tiểu oa nhi, xem một lần, khom lưng, một tay ôm lấy nó. Đứa trẻ đang gào khóc lập tức im bặt, trừng đôi mắt to ngập nước nhìn nàng. Vải bao quanh nó là tơ lụa thượng hạng, xem ra là tiểu hài tử của người giàu sang mắc nạn. Trên cổ đeo một cái biển tên, phía trên viết hai chữ Trọng Viêm, có lẽ là tên của tiểu gia hỏa này.

Tống Anh đang mắt to nhìn mắt nhỏ với nó, ai biết tiểu gia hỏa cúi đầu cụng vào ngực nàng, rầm rì rất là tủi thân.

Thân quỷ của Tống Anh luôn luôn lạnh như băng, mà tiểu gia hỏa này tràn đầy sức sống, tựa như một đốm lửa. Cái miệng chưa mọc răng ngậm vạt váy nàng cắn cắn, lại nóng đến mức làm nàng khó chịu, "Nó đây là thế nào?"

Lão dê mẹ từng sinh đẻ nói: "Anh cô cô, tiểu hài này là đói bụng rồi, sợ là đang tìm sữa ăn."

Tống Anh nghe vậy, nghìn năm qua lại lần đầu tiên đỏ mặt: "Lúc ta chết còn chưa lấy chồng, nơi nào có sữa cho nó bú."

Nhìn thấy Tống Anh không có ý trả tiểu hài tử, yêu quái cây lớn tiếng nói: "Cô cô đây là có ý gì?"

Tống Anh nghiêm mặt nói: "Tiểu hài này ta muốn."

"Hả?" Lời vừa nói ra, dẫn tới tiếng kinh hô của chúng yêu quỷ, "Cô cô không phải luôn không dính máu tươi sao?"

Tống Anh ôm vật nhỏ trong lòng càng chặt hơn một chút, "Đây là chuyển thế của ân nhân trăm năm trước thu gom thi cốt cho ta. Có lẽ là ông trời thương ta làm cô hồn dã quỷ ở đây, lần này cho ta cơ hội báo ân, cũng sớm siêu sinh." Nàng nhìn yêu quỷ xung quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt nghiêm khắc dừng lại hơi làm động tác trên người quỷ nước và yêu quái cây, "Sau này các ngươi đều không được động đến nó."

Chúng quỷ đưa mắt nhìn nhau: "Nuôi người sống ở nơi này? Cô cô đừng có nói chờ sau khi đứa bé này lớn lên lấy thân báo đáp để báo ân chứ?"

Tống Anh cười gượng hai tiếng: "Các ngươi nghĩ quá nhiều. Ân nhân của ta kiếp này là hoàng tử của nước Biện Tấn dưới chân núi, có mệnh cách đế vương, chỉ cần ta bảo vệ hắn đến 15 tuổi, tự nhiên sẽ có quý nhân trong mệnh hắn tương trợ."

"Dạ!" Chúng yêu quỷ cùng kêu lên đáp ứng một tiếng từng người tản di. Yêu quỷ cũng có câu, kiên quyết không làm thương tổn ân nhân cứu mạng của mình.

"Đúng rồi, dê mẹ, " Tống Anh gọi lão dê mẹ đang muốn rời đi lại, "Nghe nói nhà ngươi mới thêm một con dê con."

"Việc này... Anh cô cô." Lão dê mẹ xoắn xoắn tay, "Đứa kia nhà chúng ta ăn rất nhiều."

Tống Anh tống vật nhỏ vào trong ngực nàng, "Nó ăn không được bao nhiêu." Lão dê mẹ đành phải vẻ mặt đau khổ kéo vạt áo ra.

Tiểu hài tử tìm hương sữa tìm được đầu vú, khát khao mút vào, một cái tay nhỏ vẫn kéo dây lưng vạt áo của Tống Anh không chịu buông ra. Một đoạn dây lưng lộ ra dưới ánh mắt dần dần trở nên trong suốt, cuối cùng biến mất không thấy...

.

.

Chương 2

Sau khi Tống Anh thu dưỡng vật nhỏ kia không bao lâu liền có chút hối hận, nàng từng nghĩ tới khả năng báo ân vô số lần, lại không nghĩ rằng phải một tay nuôi nấng đại ân nhân của mình.

Nó đói bụng khóc, buồn ngủ khóc, đi nhỏ khóc, đi lớn xong vẫn là khóc. Sơn động luôn luôn thanh tịnh của nàng cũng thành địa phương ồn ào nhất núi Trường An mất rồi.

Bởi vì lười nhác, Tống Anh bình thường thích để tóc bù xù, từ khi có Trọng Viêm, tiểu gia hỏa đặc biệt thích túm tóc của nàng, túm xong còn luôn nhét vào trong miệng.

Tóc Tống Anh trơn bóng, mỗi lần Tiểu Trọng Viêm đều ngậm vào miệng nhấm nhấm, mắt to ngập nước thỏa mãn nheo nheo. Nhưng khổ Tống Anh, dương khí của hắn quá nặng, đáng thương tóc của nàng bị hắn nhai chưa được mấy cái liền hóa trong miệng hắn. Nàng đành phải búi tóc lên, không làm bộ dạng thiếu nữ nữa, kết quả ôm Trọng Viêm vừa ra khỏi cửa, chúng yêu quỷ gặp phải nàng đều thì thầm với nhau: "Xem đi, Anh cô cô quả nhiên là muốn lấy thân báo đáp, cũng bắt đầu ăn mặc như phu nhân rồi." Nhưng mấy câu thì thầm này nàng vẫn nghe được rõ ràng, trong lòng có chút xấu hổ. Thế nhưng cứ nhìn thấy tiểu gia hỏa lăn lộn thân thể nhỏ bé mập mạp làm nũng với nàng, tay nhỏ mềm mại trượt trượt, mắt to long lanh nước, nàng lại nhịn không được xoa xoa xát xát, thật sự là rất thích.

Trọng Viêm lúc còn nhỏ mồm miệng hung ác, sau khi lão dê mẹ khóc sướt mướt nói mình có bị đánh chết cũng không lại cho tiểu tử này bú nữa, Tống Anh ra sức suy nghĩ vì thức ăn của hắn.

Về sau lúc hắn ba tuổi, Tống Anh buổi tối ra ngoài, nhặt được một quả đào to, gọt thành miếng nướng nướng, vừa vặn hắn tỉnh, bò đến bên người nàng cắn ngón tay nhìn thèm thuồng. Tống Anh tiện tay cho hắn một miếng đào nhỏ, không ngờ hắn ăn đến không biết chán. Sau lần đó mỗi bữa không ăn đào là lại khóc nháo, Tống Anh cười nói: "Toàn gọi ngươi là sâu, ta thấy ngươi gọi là quả đào thích hợp hơn."

Khi Trọng Viêm vừa được 5 tuổi, bắt đầu ầm ĩ muốn biết chữ. Tống Anh tự nhận không đảm đương nổi lão sư, đành phải mang theo hắn đi bái phỏng cây đào tinh ở cửa sơn động, mời y làm sư phó của Trọng Viêm.

Cây đào này là hột đào bảy trăm năm trước một thư sinh vào kinh thành đi thi tiện tay vứt mà thành. Về sau thư sinh làm trạng nguyên, cây đào tinh thường tự đắc: Khi y vẫn còn là một quả đào, mỗi ngày ở cùng với một xấp sách lớn của thư sinh, nhiễm thư hương, là người có văn hóa.

Có điều bởi vì ghét bỏ Trọng Viêm ăn quá nhiều đào, cây đào tinh ban đầu thế nào cũng không chịu dạy hắn. Tống Anh khuyên can mãi lại đưa y hai bụi cỏ linh chi, y mới không tình nguyện thu vị đồ đệ này.

Nhờ sự che chở của Tống Anh, Trọng Viêm ở núi Trường An vẫn bình an vô sự. Chẳng qua có lần hắn ban ngày chạy ra ngoài, đến quá gần bờ sông, suýt nữa bị quỷ nước lòng mang oán hận kéo vào trong nước. Thế nhưng lần đó hắn tóm mặt quỷ nước, sau khi làm nàng khóc dương dương tự đắc từ trong nước bò ra. Yêu quái cây phẫn nộ nhìn thấy hành động của Trọng Viêm, trái lại chủ động đối xử tốt, còn dạy hắn luyện công, chỉ ngóng trông hắn có thể làm quỷ nước khóc.

Có một nơi là Tống Anh cấm hắn đặt chân, đó chính là rừng cây hạnh. Nhưng Tiểu Trọng Viêm tuổi càng lớn, lòng hiếu kỳ cũng càng nặng. Năm 15 tuổi, cuối cùng tìm một lúc Tống Anh không ở, len lén chạy ra khỏi sơn động xông vào.

Cây hạnh ưa quần cư, tiến vào rừng cây hạnh, hoa hạnh rực rỡ, khắp nơi đều là mùi hương dâm mỹ. Trọng Viêm giương mắt đờ đẫn nhìn nam nữ tìm hoan mua vui ở bên trong, dáng người vặn vẹo xinh đẹp, thân thể quấn quýt... là khu vực hắn chưa bao giờ đặt chân tới.

Khi Tống Anh tìm được Trọng Viêm, hắn đã nằm trong rừng cây hạnh mà ngủ, bên người tốp năm tốp ba vây quanh mấy nữ yêu cây hạnh, đang cởi áo của hắn. Mà Trọng Viêm vẻ mặt ửng hồng, rõ ràng đã vào mị yểm. Nhìn thấy Tống Anh, nữ yêu vội trốn xuống dưới nền đất đào tẩu.

Sau khi trở về, Tống Anh quyết định tiến hành giáo dục dành cho người lớn đối với Trọng Viêm, "Cây hạnh thích dâm, cô cô sợ ngươi bị dụ dỗ, cho nên mới không cho phép ngươi đi. Ngươi là người, nếu bị hạnh yêu dụ dỗ, sẽ bị hút máu, mất dương thọ."

Trọng Viêm đỏ mặt gật đầu.

Tống Anh thở dài, viên thịt tròn năm đó đã trưởng thành thành một thiếu niên sáng sủa, mi cốt tuấn tú, vóc người cao to, cũng khó trách những hạnh yêu ấy muốn nhúng chàm hắn. Lại nói, nam hài tuổi này nếu ở nhân giới, đã sớm thành thân rồi. Nàng liếc nhìn Trọng Viêm đang cúi thấp đầu, suy nghĩ có nên bảo hắn xuống núi hay không?

"Cô cô..." Trọng Viêm nhỏ giọng hỏi, "Bọn họ vì sao... vì sao lại làm loại chuyện đó."

"Cái này," thân thể Tống Anh cứng đờ, yếu ớt bay tới trước mặt Trọng Viêm, "Thật ra, bởi vì bọn họ thích nhau. Ngươi sau này chung quy sẽ trải qua, chờ khi ngươi xuống núi mang theo nhiều chút linh thảo, đổi tiền cưới nàng dâu." Nàng cúi xuống, "Sau đó ngươi sẽ hiểu rõ."

Không ngờ Trọng Viêm sắc mặt đại biến, "Cô cô đừng đuổi Trọng Viêm đi, sau này ta cũng không dám không nghe lời người nói nữa."

"Ta không phải có ý ấy." Tống Anh ngồi xuống bên cạnh hắn, thở dài, "Ngươi không thể cứ ở mãi nơi này. Cha mẹ của ngươi nói không chừng vẫn luôn chờ ngươi trở lại, năm đó bọn họ mất ngươi hẳn là bất đắc dĩ."

Trọng Viêm buông mắt, lại đột nhiên phát hiện một tay Tống Anh lúc hiện lúc không, hắn cầm lấy: "Cô cô, đây là có chuyện gì?"

"Không có gì đáng ngại." Tống Anh không biến sắc rút tay về, "Chẳng qua tới gần Đoan Ngọ, lực lượng quỷ mị của ta sẽ suy yếu hơn phân nửa. Hôm nay mang ngươi trở về không cẩn thận thấy ánh sáng, qua một thời gian ngắn là được rồi."

Tống Anh vẫn không giấu giếm hắn, từ khi hắn bắt đầu hiểu chuyện liền nói thân thế của hắn, Trọng Viêm cũng biết mình không giống với cư dân trong núi Trường An. Thế nhưng, hắn tuyệt không muốn rời khỏi nơi này, hoàng vị hay không hắn chẳng quan tâm, chỉ muốn cứ như vậy sống chung với Tống Anh, trong lòng cũng rất thỏa mãn. Thấy khuôn mặt Tống Anh càng thêm tái nhợt, trong lòng hắn có một thứ tình cảm xa lạ trào dâng.

Buổi trưa ngày Đoan Ngọ, trên núi Trường An sấm rền cuồn cuộn. Một đám yêu cũng trốn vào chỗ sâu rừng núi không dám ra, chính là như vậy, dương khí quá thịnh cũng làm cho những quỷ mị âm tà này hết sức khổ sở.

Tiếng sấm phía trên chỗ Tống Anh ở lại càng vang dội, tia chớp kèm theo tiếng sấm cuồn cuộn từng đạo đánh xuống, lại nổ núi đá trên sườn cũng nứt ra.

Một tia chớp màu bạc vừa to vừa sáng lại từ khe hở trên đỉnh uốn lượn xuống, bổ thẳng vào trong sơn động. "Cô cô!" Thấy tình huống không ổn, Trọng Viêm không để ý dặn dò của Tống Anh vọt vào.

Thế nhưng đã chậm, hắn vừa mới nhảy vào, Tống Anh đã bị lôi điện bổ trúng, phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương. Đó là tiếng mà Trọng Viêm cho tới bây giờ chưa từng nghe thấy, quả thực xé rách trái tim hắn. Hắn liều lĩnh bổ nhào tới bao lại nàng, thay nàng cản tia chớp lần thứ hai bổ tới...

Yêu quỷ hằng năm đều phải trải qua lôi kiếp, pháp lực càng cao kiếp nạn phải chịu càng hung hiểm. Tống Anh đã chịu lôi kiếp trăm ngàn năm, lần đầu tiên bị thương nặng như vậy. "Chỉ sợ là sắp có chuyện." Tống Anh thầm nghĩ. Lúc này nàng vẫn bị Trọng Viêm ôm thật chặt, tiểu tử này hiển nhiên bị dọa sợ.

"Không có việc gì." Tống Anh vỗ vỗ vai hắn, lại phát hiện tay mình xuyên thẳng qua thân thể hắn, cười lắc lắc đầu, "Ngay cả thực thể của thân quỷ cũng không thể duy trì sao?"

"Đã là ta có thể giúp ngươi tránh lôi kiếp, ngươi vì sao không nói cho ta. Còn muốn miễn cưỡng chịu tội." Trọng Viêm không chịu buông tay, thanh âm rầu rĩ. Vừa rồi hắn bổ nhào tới, khi lôi điện kia suýt đánh vào người hắn lại vòng vo đánh trúng một cây đại thụ ngoài động, đại thụ ầm ầm ngã xuống. Lôi điện lại quay cuồng một lát, mới không cam lòng rút lui.

"Ngươi nào biết lợi hại trong đó." Tống Anh nói, "Người có thể giúp yêu quỷ chúng ta tránh kiếp, lôi điện này mặc dù không tổn thương được ngươi, nhưng ngươi ngăn cản thiên ý, không biết khi nào hóa thành một kiếp nạn ứng lên thân ngươi, ngươi nhưng cũng chưa chắc bị tội, nói không chừng kiếp này còn có thể ảnh hưởng đến hậu đại của ngươi. Ta chịu một chút, đau xong, chịu môt lúc liền qua. Đã nhiều năm như vậy, không phải đều là như thế sao?"

Nàng hơi cử động thân thể, "Trọng Viêm, mấy ngày nay ngươi giúp ta ở ngoài động coi chừng, cô cô phải tụ hồn phách bị đánh tan lại, không được để cho bất luận kẻ nào tới quấy rầy."

"Cô cô yên tâm." Trọng Viêm ôm thân thể càng ngày càng hư vô của nàng, tim như bị đao cắt. Hắn cúi đầu nhìn nàng, dường như đã hạ quyết tâm nào đó, con ngươi sáng lên, trái cổ cuộn mấy cái, đôi môi run rẩy nhẹ nhàng hạ xuống nụ hôn trên trán nàng, "A... Anh, sau này để ta tới bảo vệ nàng, ta sẽ không để nàng bị thương nữa. Chúng ta vĩnh viễn sẽ ở bên nhau!" Ánh mắt của hắn rực sáng, trong lòng Tống Anh kinh hãi, nghiêng đầu tránh ánh mắt nóng như lửa của hắn, nói "Ngươi đi ra ngoài trước đi."

Sau khi Trọng Viêm rời khỏi, Tống Anh nằm một lúc lâu trên mảnh đất râm mát. Nàng bây giờ, sớm cũng không phải là tiểu cô nương ngây ngô hồn nhiên ấy. Lúc nàng còn sống, cũng từng động tâm với công tử anh tuấn trong trấn. Chẳng qua là, nàng chết quá sớm, tất cả vẫn đều chưa kịp cảm thụ.

Có oán khí màu đen nhàn nhạt tràn ra từ trong cơ thể. Nàng tự giễu cười cười, vốn cho rằng mình đã buông được những hận ý ấy, thật ra vẫn chưa có đi, trong lòng của nàng vẫn tồn oán hận, cho nên mới không cách nào siêu sinh, chỉ có thể ngày qua ngày làm du hồn dã quỷ không thể trông thấy ánh sáng.

.

.

Chương 3

Trọng Viêm liên tiếp ở ngoài động bảy ngày, cũng không thấy Tống Anh đi ra, nhiều lần muốn vào xem thử, đều bị cây đào tinh ngăn lại: "Ngươi có mệnh cách đế vương, lại là nam tử, dương khí quá thịnh, sau khi đi vào sẽ ảnh hưởng đến khôi phục của cô cô, ngươi vẫn là thành thật ở nơi này đi!"

Trọng Viêm có chút ủ rũ: "Đào sư phó, ngươi nói A Anh nguyện ý cùng ta chứ?"

"A... A Anh!" Râu vểnh trên miệng cây đào tinh run rẩy, hắn vẻ mặt sùng bái nhìn Trọng Viêm, "Tiểu Trọng Trọng, ngươi rốt cuộc ra tay!"

Da mặt Trọng Viêm trướng đến đỏ bừng, đang định nói cái gì, một con quạ đen tinh luống ca luống cuống bay tới: "Không xong, có đoàn người lên núi chúng ta, các ngươi trốn trước đi."

Cây đào tinh không cho là đúng: "Người nhìn thấy chúng ta đều bị dọa chết, há có đạo lý chúng ta tránh đi!"

Quạ đen tinh cong cánh dưới, mấy mảnh lông chim bị đốt trọi sột soạt rơi xuống: "Không chỉ có người, còn có một đạo sĩ, hắn rất lợi hại, đốt cánh của ta. Các ngươi thích tin thì tin, ta đi trước." Nói xong nó khẩn cấp giương cánh đào tẩu.

"Ông trời ơi, đạo sĩ!" Cây đào tinh gấp đến độ xoay quanh, suy nghĩ trốn vào trong cây đào, trong cây đào cao lớn truyền đến thanh âm run rẩy của hắn, "Tiểu Trọng Trọng, nên bảo vệ cô cô cho tốt, bị đạo sĩ bắt đi thì phiền toái."

Nguyệt hắc phong cao, mấy bó đuốc do người giơ cao xếp thành một hàng, ngoằn ngoèo hướng về phía Tống Anh và Trọng Viêm ở mà đến, gào thét cuốn tới tiếng nức nở sợ hãi của thiếu nữ.

Trọng Viêm làm pháp thuật đơn giản che giấu phần mộ và cửa động của Tống Anh, lại niệm một quyết ẩn thân trốn kỹ, hạ quyết tâm không cho những người này quấy rầy đến nàng.

Sáu quan binh trói một đôi cha và con gái, xô xô đẩy đẩy dẫn bọn họ lên núi. Một đạo sĩ mặc hoàng bào trong tay giơ thanh kiếm tránh ma quỷ, trên mũi kiếm khêu bức linh phù bốc cháy đi đằng trước mở đường. Bị linh phù đe dọa, đám yêu quỷ trên núi Trường An cũng không dám vọng động, nghĩ chỉ sợ qua đêm nay, trong núi này lại thêm hai cái oan hồn.

Mắt thấy bọn họ càng ngày càng gần, Trọng Viêm đang muốn ra tay, một quan binh khôi ngô nhất trong đó đột nhiên hô: "Liền nơi này đi, sớm xong việc, gia còn vội vàng quay về đấy." Đoàn người đẩy đẩy hai cha con trên mặt đất.

Một quan binh tướng mạo gian xảo bỉ ổi nói: "Thủ lĩnh, ngươi không phải còn muốn cô nương của lầu Xuân Hương sao?" Nói xong ánh mắt của hắn rơi xuống trên người thiếu nữ đang run lẩy bẩy, chỉnh chỉnh đai lưng quần, "Thủ lĩnh, dù sao bọn họ cũng sống không được lâu. Đại tiểu thư của Tư Mã nguyên soái này đúng là nổi danh mỹ nhân, không bằng để cho mấy huynh đệ chúng ta vui sướng vui sướng trước?" Nói xong kéo mắt cá chân thiếu nữ một phen xé rách váy của nàng.

"A!" Thiếu nữ vừa thẹn lại sợ hét chói tai, phụ thân của nàng trợn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net