Điên phúc - mệnh trung chú định

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tiết kinh điển gửi thư thông báo nhập học của Hogwarts. Không ngờ còn chưa kịp chờ lá thư này thì ngược lại, một 'bức thư tạm biệt' – thầy gọi là 'bức thư cuối cùng' giới thiệu đơn giản về tính cách, thói quen, phương pháp dạy học, những việc cần chú ý về giáo sư trong trường cũng đề nghị tôi nên đi tới Nhà Gryffindor khi phân loại. Thầy nói nếu gặp phải vấn đề gì trong quá trình học tập thì trực tiếp đi hỏi giáo sư, thầy sẽ không liên hệ với tôi nữa, mong tôi từ nay về sau hãy coi như chưa từng gặp được người này, thầy cũng sẽ quên tôi.

Tôi kéo giấy viết thư, nhìn chằm chằm các chữ cái viết hoa rồng bay phượng múa mà tức giận run người. Cái gì là 'Hãy coi như chưa từng gặp tôi'?! Cái gì là 'Tôi cũng sẽ quên cậu'?! Hừ làm Merlin cậu B! Ba năm, là ba năm đó! Chẳng lẽ cái tôi này không có bất cứ cái gì để anh ta lưu luyến sao?! Cái tên chết tiệt, lừa đảo ỷ vào mình có tí học thức mà ở ngay trước mặt tôi giả danh trí thức lừa gạt tình cảm của tôi hả! Chờ tôi băm linh hồn của Voldemort kia thành từng mảnh từng mảnh xong sẽ đem ông ra cường bạo cúc hoa một trăm lần rồi lại một trăm lần! Tôi XX cái OO của anh...

Vò rồi lại vò, suốt cả buổi tối tôi chỉ xoay lòng vòng quanh cái phòng nhỏ xíu, lôi tất cả những từ ngữ thô tục mà mình biết chửi bằng tiếng Trung một lần, bằng tiếng Anh một lần rồi loạn xì ngầu giữa hai thứ tiếng một lần nữa. Mãi cho đến sáng ngày thứ hai mang theo đôi mắt sưng đỏ, sự khó chịu trong lồng ngực mới dịu đi được một ít.

Tấm da dê viết thư kia đã sớm bị tôi vò nát nhăn nhúm quăn queo. Tôi ếm cho nó một cái Repairo sửa lại như ban đầu, giấu trong người, không dám gập nó nhét vào trong bì thư kia nữa, sợ giống như bức thư đầu tiên của chúng ta trực tiếp xóa hết dấu vết – đây là chứng cứ lưu giữ về sau, đợi đến khi tôi bạo được cúc hoa của anh ta mà lôi ra làm bằng chứng, cái gì cũng phải bảo tồn một cách cẩn thận mới được.

Sau, vào ngày sinh nhật nào đó của tên anh họ heo mập, chúng tôi đến vườn bách thú. Tôi tự thể nghiệm cái gọi là người thừa kế của Slytherin – thực tế là quà khuyến mãi tặng kèm bởi một mảnh linh hồn của Voldemort đang sống nhờ trong người tôi – Xà Khẩu. Đồng thời tôi cũng rất vui mà 'thuận theo nguyên tác' để cho con rắn kia chạy – tôi tuyệt đối không phát hiện có một sinh vật béo múp míp đang bị giam ở trong lồng kính đâu nhé.

Kế tiếp là thời gian thư báo nhập học của Học viện Pháp thuật và Ma thuật Hogwarts đi lên sàn diễn. Cho đến khi người lai khổng lồ Hagrid mang tôi từ quán Cái Vạc Lủng vào Hẻm Xéo, tôi vẫn luôn ở trong trạng thái tự do xem kịch. Điều thực sự lôi tôi trở lại chính là cái hầm bạc ở trong ngân hàng Gringotts mà ba mẹ đời này lưu lại cho tôi.

Hagrid đưa cho tôi một cái túi da nhỏ để đựng tiền, còn bác ấy chạy đi tới hầm bạc đựng 'Hòn đá Phù thủy' trong truyền thuyết.

Dùng Galloens vàng nhét đầy vào cái túi da. Từ trong túi tiền bên mình tôi lấy ra một cái hòm nhỏ bằng bàn tay, "Enegorgio!" cái hộp nhỏ biến thành thùng lớn – có số tiền này mới đủ để trang trải những việc tôi cần làm, khóe môi gợi lên hài lòng. Trước khi Hagrid đến tìm, tôi sẽ phải biến cái thùng đựng Galleons vàng nhỏ trở lại.

Đứng trước cửa tiệm Madam Malkin chuyên kinh doanh áo chùng phù thủy, nghĩ nghĩ, tôi quyết định lúc này phải tránh gặp mặt Draco Malfoy – cùng nói chuyện với quý tộc là một loại tra tấn với kẻ lười chảy thây như tôi, nhất là cái này lại làm tôi nghĩ tới một tên chết dẫm 'bội tình bạc nghĩa lừa gạt ba năm tình cảm của tôi' nữa chứ.

Trước tiên tôi lấy được cây đũa phép định mệnh – mười một tấc Anh, gỗ sồi xanh, lõi lông chim phượng hoàng Fawkes, là anh em với cây đũa phép của Voldemort.

Hagrid cũng không làm mọi người thất vọng mà mua cho tôi một cô công chúa nhỏ nhắn Hedwig trắng như tuyết.

Cuối cùng trước sự yêu cầu mãnh liệt của tôi, Hagrid đã đồng ý những ngày nghỉ kế tiếp sẽ để tôi ở trong quán Cái Vạc Lủng – tất nhiên, đã được sự đồng ý của Albus Dumbledore rồi!

Chương 3: Hành trình tới Knockturn.

Trở lại gia đình Dursley, tôi gói ghém toàn bộ đám đồ vật nên dùng, cực kỳ sốt ruột đến quán Cái Vạc Lủng để thuê một gian phòng.

Trong vòng bảy ngày tôi thực hành lại toàn bộ các thần chú đã được biết, kết quả làm tôi rất hài lòng, tuy còn chưa đủ nhuần nhuyễn nhưng ít ra cũng có hiệu quả.

Thí nghiệm xong thần chú, tôi tới Hẻm Xéo mua đồ ăn và rất nhiều nguyên liệu dùng để điều chế độc dược, bắt tay vào thực hành môn độc dược mà tôi đã khát khao từ lâu.

So với tưởng tượng của tôi thì độc dược còn khó nhằn hơn. Đầu tiên bắt đầu từ thao tác cơ bản nhất cũng làm tôi phải mất một tuần mới có thể có được cái cảm giác quen thuộc. Sau đó lại mất một tuần để có thể điều chế được một ít độc dược thường dùng, ví dụ như Dược cầm máu, Dược bổ máu,... Cho đến khi hai ngày sau là đến khai giảng, tôi mới có thể làm ra độc dược tôi cần – Dược tăng tuổi.

Đúng vậy, tôi muốn đến thăm thú và xem xét Knockturn một chuyến trước khi khai giảng. Mà hiển nhiên thì cái hình tượng vị thành niên của tôi không hề thích hợp để xuất hiện trong cái hẻm hắc ám này. Giờ đây, tính cách đặc biệt của Gryffindor trong cơ thể tôi đã được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

Cầu Merlin phù hộ, sản phẩm tôi làm ra không phải chất lượng thấp! Tháo cái kính đeo vướng víu trước mặt, tôi một hơi uống hết bình Dược tăng tuổi.

Trải qua một quá trình biến hóa cực thần kỳ, tôi không quen lắm với thân thể hiện tại, vì đột nhiên cao lên mà tầm nhìn cũng khác đi, tùy tay lấy một cái gương nhìn khuôn mặt sau khi trưởng thành. Người trong gương nhìn qua rất trẻ, chắc cũng chỉ mới hơn hai mươi. Khuôn mặt này di truyền từ James Potter đẹp trai và đôi mắt xanh biếc xinh đẹp của Lily Evan Potter. Nhếch môi một cái với chính mình ở trong gương, đôi mắt trở nên hẹp dài cong lên một chút, ánh mắt sâu thẳm cho cảm giác hơi tà mị.

Ghim lên một mớ đầu tóc đen dài đến bả vai nhưng không nghe lời, sau khi xác định vết sẹo ở giữa trán bị che kỹ, tôi khoác lên một áo chùng màu đen, ếm thêm lên mình một thần chú ẩn thân và xem nhẹ, chạy về phía Knockturn.

So với ánh mặt trời sáng sủa ở Hẻm Xéo thì tôi càng thích không khí ở Knockturn hơn, cái loại không khí hư thối trần tục ngập tràn hắc ám tại các cửa hàng, các góc khuất và cả những người đang đi lại trên đường. Cho dù là ban ngày thì hẻm cũng tối tăm mơ hồ không rõ bóng người, đôi mắt tham lam lạnh lùng như thú hoang đến từ khắp đám người đang vội vã đi lại, cố gắng tìm kiếm con mồi thích hợp.

Sau khi nhận được đủ các loại ánh mắt chiếu vào người, tôi cảm giác được máu tươi trong cơ thể đang sôi trào lên. Mười một năm, cả mười một năm ngủ đông, tôi dường như đã quên đi cái cảm giác thích thú đi trong đêm đen, máu và xương cốt toàn thân đều kêu gào thoát ra. Tôi liều mạng kìm nén cái suy nghĩ run rẩy sung sướng căng tràn muốn dùng bạo lực giải quyết lại, vuốt ve đũa phép trong cổ tay áo, một lần rồi một lần nhắc nhở bản thân – nơi này không phải là thế giới của mày, mày là một phù thủy, còn chưa trưởng thành, mày không có đủ sức mạnh...

"Phanh!" Một cú đá văng cửa thứ nhất – cửa tiệm pháp thuật Borgin Burke – vừa đá xong cửa, tôi hơi hối hận vì mình quá xúc động, dù sao bây giờ tôi cũng chưa có cái vốn gì để kiêu ngạo cả. Ở trong lòng tự giễu, xem ra tôi hoàn toàn không cần phải lo lắng Mũ Phân Loại sẽ ném tôi vào Slytherin đâu nhỉ.

Kiên trì bước vào, ngoại trừ cái đầu lơ thơ vài sợi tóc cùng khuôn mặt đáng khinh của chủ tiệm thì còn có một người khách cũng mặc áo chùng đen bao kín cơ thể giống tôi. Cảm giác được ánh mắt lạnh băng dưới áo chùng trống rỗng soi đi soi lại trên người mình, chỉ trong nháy mắt tôi đã nắm chặt đũa phép, cơ thể căng thẳng theo phản xạ – mẹ anh ta chứ! Không nên tiêu cái đám cơm căng bụng lòi rốn mà ném sát khí lung tung lên một người xa lạ như thế nha!

Cố nén cái suy nghĩ xúc động xông lên vứt một thần chú nguyền rủa mà giơ ngón tay giữa vào cái người như một mảnh mây đen đi ra cửa hàng, mặt tôi xanh mét nhìn vị chủ tiệm kêu là Borgin trong trí nhớ, khô khốc nói ra đồ vật mình cần, "Đồ vật có thể ngăn cản Chiết tâm Trí thuật! Hoặc là tăng cường phòng ngự cho trí não, và cái tủ biến mất!"

Borgin im lặng dường như không nghe thấy, cái ánh mắt xem xét đầy hưng phấn soi một lần từ đầu đến chân tôi, tựa như đang đánh giá một món hàng vậy.

Tôi cúi đầu thấp xuống, đảm bảo cùng lắm thì ông ta chỉ có thể nhìn thấy là bộ phận dưới mũi tôi thôi, lần thứ hai lặp lại lời vừa nói nhưng hiển nhiên vẫn không có hiệu quả gì.

Nếu tôi nhớ không lầm, dường như ông ta là một người tôn sùng Slytherin. Vậy thì... "Borgin," cố gắng hạ thấp giọng, chặn cổ họng, dùng tới khả năng của Xà Khẩu, [Đây là cách mà ông đối đãi với khách quý sao?]

Nhìn mặt ông ta đột nhiên cứng ngắc, tôi có thể tưởng tượng được trong lòng ông ta đang kinh khủng đến nhường nào. Nhẹ cười ra tiếng, tôi tiếp tục tê tê ra lệnh, [Lấy ra đồ vật mà tôi muốn ngay!]

Borgin nhanh chóng lui lại một bước, suýt thì va vào cái tủ phía sau, hoảng sợ cùng sợ hãi, môi run rẩy mấp máy thật lâu, "Ngài... người thừa kế Slytherin... vĩ đại, ngài... cần gì?"

Tôi dùng ngón trỏ gõ gõ theo nhịp lên trên mặt quầy cứng rắn, giọng nói "Ôi chao," vang lên rõ ràng trong không khí yên tĩnh ngưng trệ, "Tôi không muốn lặp lại lần thứ ba đâu, lấy đồ vật tôi cần ngay, tôi sẽ tha thứ cho ông vì sự không tôn trọng vừa rồi."

"Dạ... dạ..." Borgin lau mồ hôi lạnh trên trán, đũa phép chỉ vào cái tủ lớn màu đen trong góc cửa hàng, dùng một thần chú triệu tập Accio đặt nó bên cạnh tôi, "Đây... Đây là cái tủ biến mất... nhưng... đồ vật có thể tăng sức phòng ngự trí óc thì đã bị người khách vừa nãy mua mất rồi..."

"Hửm?" Tôi nhíu nhíu mày xem xét cái tủ biến mất nghe nói có thể thông tới Phòng Yêu Cầu ở Hogwarts ngay trước mắt này, không hề để ý lên tiếng.

"Da... Đúng vậy, tôi không dám lừa ngài! Người thừa kế Slytherin vĩ đại..." Borgin sợ hãi, dường như sợ tôi ném cho ông ta một cái Avada Kedavra vậy.

Lạ thật, ông ta có cần phải sợ tôi đến thế không? Chứ không phải có thật giật mình chớ? Tôi nghĩ đến cái mặt dây chuyền Slytherin hồi trước, do ông ta lừa gạt được mẹ Voldemort mà mua với giá thấp, trên đó hiện đang có một mảnh linh hồn của Voldemort. "Anh ta là ai?" Dùng thần chú thu nhỏ với cái tủ biến mất, cất vào trong túi áo, tôi giả vờ như vô ý hỏi.

"Điều này..." Borgin khó xử.

[Nói!] Hừ, dùng xà ngữ vẫn tốt hơn nhiều.

Cả người Borgin run lên thốt ra, "Dạ... Là Severus Snape, giáo sư độc dược của Hogwarts, chủ nhiệm Nhà Slytherin!"

Cái gì? Anh ta chính là Snape?! Tôi trợn mắt há mồm, thảo nào, thảo nào chỉ một ánh mắt thôi mà có thể làm tôi sinh ra một cảm xúc nguy hiểm mãnh liệt như vậy. Hóa ra anh ta lại chính là Severus Snape – gián điệp hai mang cực kỳ khủng bố, giáo sư độc dược tương lai của tôi, mà còn vì oán hận ba James Potter của tôi, giận cá chém thớt ném lên người tôi, trong tương lai sẽ không ngừng tìm tôi gây rắc rối muốn đuổi học tôi sao! Ôi, Merlin à! Tôi gần như muốn rên rỉ, chẳng lẽ tôi phải chịu đựng cái ánh mắt bắn phá mà vượt qua bảy năm ở thế giới này hả?

"Thưa ngài..." Borgin thấy tôi đứng im không có phản ứng, nhịn không được lên tiếng.

"Ông không cần lo nhiều như vậy." Tôi không kiên nhẫn phất phất tay, " Nếu ông có đủ thông minh, tôi không hy vọng sẽ có kẻ thứ ba biết về chuyện ngày hôm nay." Ném một túi tiền lên mặt bàn, tôi xoay người bước đi, khi ra tới cửa dừng lại một chút, thích thú ném ra một câu xà ngữ, [Sau này còn gặp lại!] Tưởng tượng thấy vẻ mặt sợ hãi của Borgin, lòng tôi thoải mái hẳn.

Sau khi ra khỏi tiệm Borgin Burke, tôi lại nghĩ, có thể nói Snape là gián điệp hai mang xuất sắc nhất giới phù thủy, Bế quan Bí thuật đã luyện đến trình độ cao nhất, chỉ sợ ngay cả Dumbledore cũng không thể đọc được cái gì từ trong đầu anh ta, vì sao anh ta lại muốn mua đồ vật tăng phòng ngự kia chứ? Đây không phải thừa thãi sao?... Nếu nhanh một chút thì có thể gặp lại được anh ta trong hẻm Knockturn này, xem có thể mua lại được không, dù sao tôi cũng chẳng thiếu tiền.

Hạ quyết tâm, tôi bắt đầu lưu ý đến vị giáo sư độc dược mà tôi hẳn là nên e sợ tránh né không kịp kia. Tiếp theo tôi đi mua một ít đồ ăn và sách cùng với nguyên liệu điều chế độc dược. Trong lúc đó cũng không có ai gây rắc rối với tôi, làm tôi thất vọng mất một lúc – đánh nhau chính là đặc sản của Knockturn mà!

Cẩn thận kiểm tra những đồ mua được, sau khi xác định không mua sai rồi định rời đi, đáng tiếc không tìm được đồ vật tăng phòng ngự kia. Vừa nói tôi lại nghĩ tới cái cảnh Voldemort xem đầu óc tôi là cái vườn hoa sau nhà mà đi dạo thì cả người không thoải mái, mẹ ông ta chứ! Sau lại nhớ, trong thời gian học thì Harry đã học Bế quan Bí thuật từ ai nhỉ ? Hình như là – Severus Snape?! Ôi, Merlin chết tiệt! Tôi lại bắt đầu rối tung rồi!

Thất vọng trở về, đột nhiên phát hiện trong cái ngõ nhỏ phía trước truyền đến tiếng ồn ào 'Rầm sét đánh cách cách', mắt thường có thể nhìn thấy tia sáng đỏ và xanh lục. Tôi bỗng dưng vực dậy tinh thần, đánh nhau ý hả? Hiển nhiên người trên đường có thể nhìn thấy nhưng mặc kệ, không ai định đếm xỉa gì tới chuyện này.

Cái bầu máu nóng khi vừa mới vào hẻm Knockturn của tôi lại sôi trào, tôi vui vẻ nắm chặt đũa phép, quyết định lợi dụng cơ hội này để xả hết bực bội, xả sạch bực bội ra ngoài, cũng tiện thực hành thần chú luôn. Kéo áo chùng, tôi bước vào trong ngõ hẻm.

Chương 4: Tiếp xúc thân mật đầu tiên.

Cuối hẻm Knockturn có đủ loại ánh sáng lóe lên, nhưng lại ít khi nghe được tiếng đọc thần chú. Mấy bóng người quay vòng cộng thêm tác dụng của pháp thuật làm cát đá bụi mù, khiến không khí đã mơ hồ càng mờ nhạt hơn. Tôi dựa vào tường nhìn chằm chằm nửa ngày, mới khó khăn phân biệt được tình huống trong hẻm – đây là một trận chiến liều mạng một chọi ba à.

Tôi há miệng trợn mắt cố gắng in sâu cảnh đấu vào trong đầu – có lẽ tôi nên xem xét có mua một cái Chậu Tưởng Ký hay không – đây là một trận đấu, một trận đấu cao cấp giữa các phù thủy hẳn hoi đấy! Không có thời gian suy nghĩ thậm chí cũng không có thời gian niệm thần chú, tất cả đều là pháp thuật không tiếng động! Tôi căn bản không thể biết họ dùng những thần chú nào, các tia sáng màu đỏ, màu xanh lá, màu đen, màu trắng đan xen lẫn lộn làm người ta hoa mắt. Đặc biệt là người bị vây ở giữa, đang đối mặt với cả ba người tham gia vào trận chiến. Nếu không phải con hẻm này quá hẹp, thiếu không gian để tránh né thì người đó có thể tránh thoát dễ dàng – nhưng sao người đó lại không độn thổ nhỉ?

Ban đầu, tôi im lặng ở một bên quan sát trận đấu, nhưng bất giác rùng mình, thực sự tôi vẫn còn quá kiêu ngạo... Tôi thực sự nghĩ rằng với cơ thể hiện tại của mình có thể đến hẻm Knockturn này sao? Lòng bàn tay siết chặt đũa phép, trong lòng toát mồ hôi lạnh, nếu không phải Borgin là một người tôn sùng Slytherin và tôi sử dụng xà ngữ làm ông ta sợ hãi kinh khủng thì sợ rằng tôi hoàn toàn không thể đứng đây mà xem trận đấu này từ đầu chí cuối – thậm chí vào thời điểm này vài tia sáng lạc đường ra khỏi cái vòng tròn chiến đấu cũng đã đủ để lấy mạng của tôi rồi.

Trong lúc tôi hoảng hốt thì kết quả trận đấu đã hiện rành rành, quả nhiên là một không thể chọi ba.

Ba tên phù thủy cao ngất đang đứng vây xung quanh một người ngồi bệt dưới đất, đũa phép chỉ thẳng vào mặt anh ta – dường như họ đã được loại bỏ lớp áo chùng che mặt nhưng vì ánh sáng quá mờ, tôi không nhìn thấy họ – giọng nói vang lên giữa tiếng ồn ào, "Severus Snape, Tử thần Thực tử... mày... phản bội... chủ nhân... Dumbledore."

Giọng nói dần dần nhỏ lại, tôi không biết họ nói những gì – tôi nghe thấy bọn họ cười to – con ngươi tôi co rút lại, tôi nhảy lên phía trước, đũa phép chỉ thẳng vào một người đàn ông đang chuẩn bị ếm thần chú, "Avada Kedavra!". Tia sáng màu xanh quỷ dị phóng ra từ đũa phép, người đó không kịp phản ứng cứ thế mềm oặt ngã trên mặt đất.

Hai phù thủy còn lại gần như theo phản xạ giơ đũa phép chỉ vào tôi – "Avada..."

"Crucio!" Snape nhanh chóng ếm thần chú lên một người.

Trong khi đó, nỗi sợ hãi rùng rợn dường như đập vào dây thần kinh của tôi, não bộ trống rống, cơ thể nhanh nhẹn xoay sang một bên, thần chú xanh lục xẹt qua người, cổ tay tôi run lên, "Expelliarmus!" "Ầm!" Lời nguyền Chết chóc đã bị đánh tan.

Sanpe nhanh chóng đứng dậy không tiếng động ếm cho hai người hai cái Crucio, vốn là phảii xuống đất trong đau đớn, gào thét nhưng lại không có âm thanh nào cả, một tên khác thì chẳng biết là đã chết hay còn sống.

Thần kinh căng thẳng của tôi cuối cùng cũng được thoải mái, tôi mềm nhũn dựa vào tường thở hổn hển. Avada Kedavra dường như đã dọn sạch tất cả pháp lực trong cơ thể tôi. Tôi khó có thể tin rằng ngay lần đầu tiên mình đã có thể thực hiện thành công! Tâm trí lúc đó không thể nghĩ ra bất kỳ cái gì ngoài thần chú này cộng thêm bản năng của cơ thể đột ngột bùng nổ khi đối diện với cái chết, trong nháy mắt cơn hưng phấn chuyển thành cơn đau toàn cơ thể. Bây giờ thể chất và tinh thần của tôi đều mệt mỏi, hận không thể lập tức lao đầu lên giường mà ngủ cả ngày!

"..." Một mùi độc dược thoang thoảng ngay gần cánh mũi, tôi cảm thấy trên đầu mình có một bóng đen, tôi hoảng hốt mờ mịt ngẩng đầu, đối diện là một ánh mắt lạnh lùng trống rỗng – Severus Snape, trông anh ta trẻ hơn so với tiểu thuyết miêu tả, cái mũi khoằm theo tiêu chuẩn châu Âu cũng không quá lớn, tóc cũng không đầy dầu như trong tưởng tượng, giữa hai đầu lông mày vì thời gian dài cực khổ hằn lên những vết nhăn sâu. Vốn đây là một khuôn mặt đẹp trai nhưng bị khí chất lạnh lùng toát ra làm người khác không dám nhìn thẳng. Thậm chí với chiều cao của tôi sau khi trưởng thành vẫn còn thấp hơn anh ta chừng nửa cái đầu, đặc biệt bây giờ vì anh ta đang cúi người, tôi có thể ngước lên nhìn anh ta.

Trong nháy mắt tôi nhận ra, trong mắt của Severus Snape trần đầy những cảm xúc phức tạp, sự ngạc nhiên và tức giận ẩn sâu trong đó là sự hận thù, cuối cùng là sự chán ghét vô cùng lớn.

Tôi giật mình, vội vàng cúi đầu xuống nhìn chằm chằm chân mình, dường như muốn nâng cánh tay lên để có thể chắc chắn vết sẹo vẫn còn được che kín hay không. Merlin à, cầu cho anh ta chưa nhìn thấy!

Snape lùi lại, dùng đũa phép nâng cằm tôi lên, bắt buộc phải nhìn anh, "Một... cậu phù thủy kiêu ngạo thích can thiệp vào chuyện riêng của người khác?" Giọng nói êm ái trầm thấp tiếp tục vang lên, "Cậu nghĩ hẻm Knockturn là một công viên giải trí Muggle? Có thể trí não của cậu chỉ nhỏ như một cây nhân sâm thì tốt nhất cậu nên học tập một con sâu bướm phải ẩn nấu trong một góc không làm bất cứ chuyện gì – A, rất tốt, rất tốt, cậu có cần tôi châm thêm một ngọn lửa trước khi cậu như một con thiêu thân đầy tò mò mà xông vào không? Hửm?"

Bởi vì không nhìn vào mắt anh, tôi nhìn chằm chằm những khớp ngón tay mảnh khảnh mạnh mẽ rồi ngẩn người – hai tay của anh được chăm sóc rất tốt, không để lại dấu vết gì vì điều chế độc dược trong thời gian dài, tôi gần như có thể tưởng tượng được hai bàn tay này ngoan đạo thế nào mà điều chế ra những độc dược tuyệt vời – tôi không nghe thấy những gì anh ta nói, chớp mắt ngây thơ nhìn anh, "Xin lỗi, trước tiên chúng ta có thể ra ngoài rồi nói tiếp được không?"

Snape nhìn chằm chằm tôi trong vài giây, hừ lạnh, từ từ cất đũa phép vào trong áo chùng rồi sải bước ra khỏi con hẻm.

Tôi nhanh chóng sửa sang lại áo chùng của mình, cố gắng lảo đảo bước theo – tôi vẫn chưa quên mình còn phải mua lại đồ vật tăng phòng ngự trí não.

Trở lại hẻm Knockturn, nhìn Snape chuẩn bị len vào giữa đám đông, tôi vội vàng kéo cái áo chùng đen của anh ta, "Chờ một chút."

Anh ta lập tức quay người, đôi mắt như lưỡi dao sắc bén bắn thẳng lên người tôi, từ kẽ răng nặn ra hai từ, "Buông tay!"

Theo quán tính không dừng lại được, người tôi đập thẳng vào anh ta, nhanh chóng nhảy ra một bước trước khi anh ta đẩy tôi, bàn tay phải vẫn nắm chặt chiếc áo chùng của anh, tay trái thì xoa xoa cái mũi – Merlin à! Tên này không có chỗ nào thịt mềm một tí

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#jhnkmk