Điên phúc - mệnh trung chú định

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
hả? Tôi nhanh chóng giải thích, "Ừm, tôi muốn mua lại từ anh một thứ... shhh~~" Đột nhiên trán tôi đau nhói, cắt đứt điều tôi muốn nói.

Như thể có vô số vết rách trong đầu, tôi ấn tay thật chặt lên vết sẹo, cắn chặt môi dưới rồi vô thức rên lên một tiếng. Đáy mắt tôi thoáng qua một cái đầu với đầy lớp khăn quấn thật dày đưa lưng về phía mình... Quirrel... Voldemort... Tâm trí không suy nghĩ được gì, theo bản năng tôi kéo chặt lấy một góc áo, cố gắng như thể bắt được một cọng rơm...

Trước mắt tối sầm, đỉnh đầu dường như vọng tới vô vàn âm thanh ù ù rồi lại mơ hồ cách rất xa, đau nhức vẫn còn kéo dài, "Hãy đưa tôi... nhanh... rời khỏi.. nơi này... shhh..."

Một cái gì đó chạm lên thắt lưng của tôi, ôm lấy cái cơ thể yếu xìu đến một nơi cứng rắn và ấm áp, trong mũi tràn đầy hương vị độc dược nhàn nhạt hòa tan trong cổ họng, không biết có phải có tác dụng trong lòng hay không, tôi lại cảm thấy đau đớn cũng không hề khó khăn nữa.

"Giáo... giáo sư Snape!" Giọng nói yếu ớt run rẩy lắp bắp vang lên, nhưng tôi biết cái tên đang bám trên người Quirrel – Voldemort, ông ta đang đối mặt với tôi, nên đau đớn trong đầu mới giảm bớt sao?

Snape lạnh lùng nói, "Quirrel."

"Ừm, cậu... cậu ta... là ai?"

Cảm thấy Quirrel đang tò mò, cơ thể tôi cứng đờ, cánh tay ngang hông ôm chặt lấy tôi, "Trước tiên hãy lo chuyện của mình đã, Quirrel, thân là giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của Hogwarts, tôi nghĩ ông không hy vọng vì sự hiện diện của pháp thuật Hắc ám mà vắng mặt chứ?"

"Tất... tất nhiên rồi."

"Hừ."

Sau đó là một khoảng choáng váng đầu óc, chân không hề chạm đất, các cơ quan nội tạng như bị đảo lộn, cảm giác ghê tởm buồn nôn nhưng lại không phun ra được thứ gì. Một cánh tay mạnh mẽ mở miệng tôi ra, rót đầy một chai độc dược, một phần được nuốt vào trong bụng một phần thì làm tôi sặc, ho lên.

Cho đến khi cái trán không còn đau nữa, tôi cảm thấy cơ thể mình ấm lên trông thấy, cuối cùng tôi nhận ra nơi mình đang ở đâu, nhìn nhìn xung quanh, hóa ra đây là Hẻm Xéo.

Snape khoanh tay trước ngực, nhìn xuống tôi đang ngồi bệt trên đất, đôi mắt trống rỗng không hề có tiêu cự.

Bị anh ta nhìn, cả người tôi run lên, chống tay vào tường cố gắng đứng lên, nhẹ xoa xoa tóc, hơi xấu hổ liếc liếc, "Ừm, xin lỗi... Ngoài ra, cũng cảm ơn anh..."

"Cậu muốn mua cái gì?" Snape đột nhiên hỏi, trong giọng nói không hề có âm điệu.

"Hửm?" Tôi ngây người một hồi, anh ta cau mày rồi trước khi rời đi tôi mới hiểu anh ta đang muốn nói cái gì, "Mua đồ vật tăng cường phòng ngự đại não." Tôi nhanh chóng nói hết, lấy ra một túi tiền từ túi không gian.

Vẻ mặt không đổi, anh ta cầm lấy túi tiền, một tay ném chiếc nhẫn, rồi bỏ đi không hề quay đầu nhìn lại, độn thổ biến mất trước mặt tôi.

Tôi chạm mũi, cảm thấy hơi lúng túng, đây là ý nói anh ta không muốn ở lại với tôi cho dù chỉ là một giây???

Chương 5: Một người khác xuyên qua.

Trở lại quán Cái Vạc Lủng, tôi nhào lên giường ngủ hơn mười tiếng. Đến khi tôi tỉnh lại, hiệu quả của Dược tăng tuổi cũng đã qua. Nhìn gương mặt tròn trịa mang theo một ít trẻ con, tôi bắt đầu nhớ mong bộ dáng sau khi mình lớn lên rồi.

Ngồi bắt chéo chân trên giường, tôi lấy ra chiếc nhẫn mà đã mua lại từ Snape ở con hẻm đó, đeo lên ngón tay trỏ bên phải, thử sử dụng Bế quan Bí thuật, rõ ràng trống rỗng hơn trước kia nhưng thực sự chỉ khi nào chống lại Chiết tâm Trí thuật thì mới biết nó có tác dụng như thế nào. Vô thức vuốt ve hoa văn đơn giản ở bề ngoài chiếc nhẫn, tôi bắt đầu tổng kết lại chuyến đi vào hẻm Knockturn ngày hôm qua.

Thứ nhất là trận đấu kia làm tôi nhận rõ mình có chênh lệch như thế nào với phù thủy trưởng thành – rồi tôi tham gia hoàn toàn là do bốc đồng. Đầu tiên là khi bọn họ buông lỏng tôi thành công sử dụng Avada Kedavra đánh lén một tên trong đó, rồi Snape phản ứng nhanh chóng sử dụng một thần chú Crucio để giải quyết một người khác, cuối cùng ở thời khắc mấu chốt thì tiềm năng của cơ thể bộc phát để tôi có thể tránh được một kích trí mạng. Bây giờ trở về nhớ lại tôi không khỏi toát ra mồ hôi lạnh, thật may mắn Merlin có mắt, dù sao trong này chứa đựng quá nhiều yếu tố không xác định cùng may mắn.

Kết quả không nghĩ tới vừa ra khỏi ngõ hẻm thì gặp ngay Quirrel cùng Voldemort, hết lần này tới lần khác vì đau thấu tận trong linh hồn mà khiến cho sự ảnh hưởng của Voldemort ngày càng mở rộng, cho tới sự nhẫn nại cực hạn làm tôi suýt nữa thì ngã xuống. May mà nhờ có Snape giúp một tay nếu không tiêu đề trang nhất ngày hôm nay của tờ 'Nhật báo Tiên tri' chỉ sợ sẽ là 'Cậu Bé Vẫn Sống biến thành người điên trong hẻm Knocturn' – theo phân tích như vậy, có phải nói lực chống tinh thần càng cao thì ảnh hưởng của Voldemort lại càng nhỏ với tôi hay không?

Như đã nói qua, Snape có phải là một nhân vật nhạy bén, cẩn thận, không dễ tin bất kỳ ai không, làm sao lại vô điều kiện giúp đỡ một người xa lạ như tôi chứ? Chẳng lẽ vì tôi đã cứu anh ta một mạng? Buồn cười, ai chẳng biết lúc ấy có phải anh ta cố ý lộ ra sơ hở để dẫn đối thủ mắc câu hay không? Ai lại ngờ tới... Tôi không nhịn được muốn dùng tay che mặt, Merlin ơi, tôi tuyệt đối không thừa nhận cái tên ngu ngốc phản ứng cơ thể còn nhanh hơn đầu óc đùng đùng xông lên giúp người là tôi đâu, ôi, đáng chết, một đặc trưng quá rõ nét của Gryffindor!

Giận dữ xoay chiếc nhẫn trên tay phải, vậy thì rốt cuộc vì sao Snape lại làm như vậy... chẳng lẽ anh ta cũng giống với James Potter sao? Ôi thôi đi, anh ta đã không bỏ lại tôi với một cái Avada Kedavra là phải cảm ơn Merlin lắm rồi!

Không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa, khi tất cả mọi thứ đều không chệch khỏi quỹ đạo, đương nhiên tôi bắt đầu lười biếng. Ngày mai sẽ phải đi tới sân ga để đến Hogwarts, tôi nên tiếp tục ngủ thôi...

Ngày thứ hai, vừa sáng sớm đã bò dậy gói ghém hành lý, trừ những đồ dùng cần thiết hàng ngày và dụng cụ học tập, tôi còn nhét ba cái tủ sách vào trong cái rương lớn. Trong trí nhớ thì hình như phòng ngủ Gryffindor là năm người chung một phòng thì phải? Không biết nơi đó có đủ chỗ để tôi đặt ba cái tủ sách lớn này hay không đây.

Tôi cố ý đợi đến mười rưỡi mới lên đường – tôi không muốn bỏ qua cơ hội gặp gỡ với một nhà Weasley đâu. Xách theo cái lồng chứa Hedwig, tôi giơ đũa phép lên ngoắc xe bus Knight một đường lắt léo tiến vào nhà ga Luân Đôn.

Trên nhà ga Luân Đôn, có rất nhiều người đang đi đi lại lại. Tôi nhìn cái cột đứng giữa ga số chín và số mười cũng không thấy phù thủy nào xuyên vào, xem ra phần lớn phù thủy đã vào nhà ga trước đó rồi.

Cũng không phải chờ quá lâu, mười một giờ kém năm, tôi thấy được một đoàn người tóc đỏ đang đi tới nơi này – một đoàn người vô cùng náo nhiệt. Tôi lấy tay xoa xoa mái tóc che đi vết sẹo, tôi giả vờ lộ ra vẻ mặt sợ hãi rồi tiến tới chào hỏi, cũng thuận lợi xuyên qua cây cột tới nhà ga số chín ba phần tư.

Theo như tình tiết trong nguyên tác, từ việc để Fred và Gorge đỡ hộ hành lý rồi kể về Gryffindor hay cả cuộc sống trong Hogwarts, chẳng qua cũng không để bọn họ nhìn thấy vết sẹo trên trán tôi – có thể tránh xa được Draco Malfoy thì cố gắng né càng xa càng tốt, bởi vì đến bây giờ tôi cũng không biết nên bắt đầu như thế nào với quan hệ với Ron. Đa phần là tôi phải vào Gryffindor rồi nhưng tôi cũng không muốn đối đầu với vị quý tộc bạch kim nhỏ kia – tôi không thể nào lấy tấm lòng của một người trưởng thành mà đi tranh chấp với một đứa nhỏ mới mười một tuổi được.

Ngồi vào toa xe cuối cùng, tôi rút ra một quyển 'Pháp thuật và thần chúcổ xưa bị quên lãng' bắt đầu đọc.

Cũng không lâu lắm thì cửa bị kéo ra, một đỉnh Tam Giác Vàng trong tương lai của Gryffindor – Ron hơi rụt rè hỏi tôi xem có thể ngồi chung toa xe hay không. Tôi mỉm cười gật đầu, sau đó tò mò nhìn cô nhóc đi theo Ron vào cừa – mái tóc dài màu đen cột đuôi ngựa đằng sau, nước da trắng nõn, sóng mũi cao, khuôn mặt tiêu chuẩn trái xoan đang nở một nụ cười hoạt bát đáng yêu, là một cô nhóc rất xinh đẹp – đôi mắt to màu xanh da trời không hợp với một đứa nhóc mười một tuổi đang đánh giá tôi, cũng dừng lại mấy giây ở vết sẹo đang bị che trên trán.

Thật là một chuyện đáng ngạc nhiên, không phải sao? Tôi nghiêng đầu khép sách lại, vốn đang muốn mở miệng thì cô nhóc lại nói trước, "Hì hì xin chào, mình là Marie Weasley, đây là anh trai của mình Ron Weasley. Chúng mình đều là học sinh năm nhất của Hogwarts, cậu cũng thế sao?" Cô nhóc đưa tay về phía tôi.

"Đúng vậy, mình cũng là học trò năm nhất ở Hogwarts," Nhẹ nhàng cầm tay của cô, tôi chuyển sang Ron, "Xin chào, chúng ta đã gặp ở trên sân ga rồi..." Nhìn Ron đem tay chà chà lên quần áo rồi mới cầm tay tôi, tôi nở nụ cười với cậu, "Mình tên là Harry... Harry Potter."

Nghe được tên của tôi, Ron nhất thời há to miệng, "Cậu... Cậu là Harry Potter hả? Cậu chính là người... là người..." Cậu ta lấy tay vò vò mái tóc đỏ, khát vọng nhìn chằm chằm trán của tôi.

"Ron..." Ánh mắt của tôi không được tự nhiên nhìn qua cậu ta hướng tới Marie không biết từ đâu nhảy ra, "Đúng vậy, mình nghĩ mình là Harry Potter mà các cậu đang nói." Vạch mái tóc để hở ra vết sẹo hình tia chớp, trong thời gian ngắn Ron kêu một tiếng rồi ngơ ngác, tôi lại nhanh chóng che đi.

Ron hơi thất vọng, hỏi tiếp, "Vậy cậu có còn nhớ gì về đêm đó..."

"Ron!" Marie kéo kéo ống tay áo của cậu, "Đừng hỏi nữa, đó không phải là một ký ức tốt đẹp gì để nhớ lại đâu." Sau đó quay đầu nói xin lỗi tôi, "Mình xin lỗi, Harry, anh ấy không cố ý."

"Không sao, mình cũng không nhớ rõ về đêm đó, dù sao thì lúc ấy mình mới hơn một tuổi thôi." Tôi hạ mi mắt.

"Ừm." Ron khẽ đáp một tiếng, dường như Marie không hề nhẹ nhàng ngăn cản làm cậu ta rất lúng túng.

Ngược lại Marie tiếp tục nói, "Ba mẹ ruột của mình cũng không ở đây nhưng mình may mắn hơn cậu rồi, bây giờ mẹ Molly – cũng chính là bà Weasley nhận nuôi tớ đó, mặc dù họ đã có mấy người con nhưng họ vẫn đối xử với mình rất tốt."

Cô nhóc tên Marie Weasley này rõ ràng là người xuyên qua – trong quá trình nói chuyện phiếm cô nhóc rất khéo léo nhắc nhở tôi về những bài thi thực hành trong trường, sau đó còn giả vờ lơ đãng nói tới độc dược học. Mà Ron thì không hề thích với vị em gái rất hứng thú với độc dược học này tí nào, thầm thì nói lời miêu tả có thể là do đôi song sinh truyền đạt lại, "Snape – lão dơi già chủ nhiệm Nhà Slytherin là một vị phù thủy tóc đen đầy dầu đặc biệt ác độc thường đi dọa học trò, thích trừ điểm lung tung, phun nọc độc khắp nơi lại còn bao che thiên vị." Sau khi nghe thấy, Marie lập tức bùng nổ bắt đầu trách mắng Ron không được không tôn trọng giáo sư, không được trông mặt mà bắt hình dong, giáo sư Snape là một giáo sư độc dược vĩ đại, vân vân và mây mây...

Ở bên cạnh tôi vừa nhấm nháp socola ếch vừa xem cuộc vui cho đến khi cô phù thủy nhỏ Hermione Granger mang theo vẻ mặt kiêu căng gõ cửa đi vào, bọn họ mới coi như dừng lại tranh luận.

Với sự tham gia của Marie thì nhìn qua Neville Longbottom có vẻ rất nhút nhát đã tìm thấy con cóc vật nuôi của mình nhanh hơn. Vốn là Ron và Hermione không vui vẻ gì nhưng dưới sự dẫn dắt của Marie cũng coi như không tồi.

Tôi nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn, vừa nghe Ron nói về Quidditch vừa buồn cười quan sát Marie đang chăm chăm nhìn cử động bên ngoài cửa – chắc cô nhóc mong đợi gặp mặt Draco Malfoy sao? Chỉ sợ cô nhóc phải thất vọng rồi.

Cho đến khi xuống xe, Marie vẫn chưa đợi được người mà cô nhóc tìm kiếm, chúng tôi một nhóm bốn người [không có Neville Longbottom] ngồi trên một chiếc thuyền – Hogwarts à, tôi đang rất mong đợi đây.

Chương 6: Lễ Phân loại trong truyền thuyết.

Nhóm học trò mới năm nhất bất an líu ríu đi vào trước cửa lễ đường Hogwarts dưới sự hướng dẫn của Hagrid, người lai khổng lồ thành thật chất phác này giao chúng tôi cho phó hiệu trưởng kiêm chủ nhiệm Nhà Gryffindor – giáo sư McGonagall đầy nghiêm túc.

Cũng giống với nhóm học trò mới, tất cả Hogwarts đều rất mới lạ với tôi. Tôi bắt đầu suy nghĩ tương lai làm thế nào để thăm dò thám hiểu tòa lâu đài cổ kính này, còn có cả những căn phòng thú vị nữa, ví dụ như Phòng Yêu Cầu này. Nếu có điều kiện cũng có thể đi nghiệm chứng một chút phòng chứa của Ravenclaw trong đông đảo các đồng nhân HP – số sách nơi đó đủ để tôi thèm nhỏ dãi ba thước lận.

"Hì hì, bọn họ nói là thật sao? Kẻ Được Chọn Harry Potter, học trò mới giống như chúng ta hả?" Một giọng điệu chậm rãi có vẻ cực kỳ ngạo mạn nhẹ nhàng vang tới.

Tôi chăm chú nhìn lại – tóc bạch kim, đôi mắt màu lam xám, nụ cười đậm chất quý tộc, vẻ mặt kiêu ngạo, một Malfoy tiêu chuẩn – thằng nhóc bị làm hư, bộ dạng rất đáng yêu nhưng đồng thời cũng rất thiếu muối.

Hoàng tử nhỏ Slytherin đứng trước mặt tôi, theo sau là hai tên người hầu cao lớn đần độn, "Harry Potter? Tôi là Draco Malfoy!"

"Phì!" Ron đứng bên cạnh tôi không phụ sự mong đợi của mọi người cười ra tiếng.

Cậu bé Malfoy nhỏ nhắn nhướng một bên mày, vẻ mặt chán ghét đánh giá cậu, chậm rãi chuẩn bị mở miệng châm chọc lại bị lời trách cứ của Marie cắt ngang, "Ron! Em đã nhắc anh bao nhiêu lần rồi, không được không tôn trọng bạn cùng học mà!"

Nhìn thấy Ron không dám tin trừng to hai mắt mang theo vẻ mặt nuốt phải ruồi bọ một câu nghẹn không nói ra được, Hermione bên cạnh cũng cùng chung mối thù chỉ trích theo, "Là một bạn cùng học suốt bảy năm, mình nghĩ mình cần phải nhắc nhở cậu, Ron, tình bạn quan trọng nhiều hơn so với đối đầu đó!"

Cậu nhóc Malfoy hơi kỳ lạ hai nữ sinh này lại giúp cậu, thấy Ron đang ngạc nhiên cậu ta cũng không tiếp tục khiêu khích, vì thế vươn tay với tôi, "Xin chào, cậu Potter, tôi hy vọng bảy năm này chúng ta có thể trở thành bạn cùng học." Ý của cậu ta là hy vọng tôi cùng chung một Nhà sao?

Tôi mỉm cười nắm chặt tay cậu nhóc, giả vờ không nghe hiểu ý tứ của cậu trong lời nói, "Xin chào, cậu Malfoy, hiện tại chúng ta đã là bạn cùng học rồi, đúng không?"

Không đợi cậu nhóc Malfoy phản ứng, Marie cũng vội vàng bon chen sang đây, "Mình là Marie Weasley, bạn gái tóc nâu này là bạn của mình, Hermione Granger, còn cậu nhóc tóc đỏ là anh trai của mình, Ron. Ron anh ấy vẫn còn là một đứa nhỏ không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, cho nên vừa rồi mới vậy. Mình thay anh ấy giải thích với cậu. Mình có thể gọi cậu là Draco không? Tóc của cậu rất đẹp! Bình thường cậu chăm sóc như thế nào vậy?... Còn có đôi mắt màu lam xám nha! Oa đây là màu mà mình thích nhất đó!... Làn da của cậu cũng rất tốt nữa, cậu dùng sản phẩm dưỡng da gì thế?... A? Từ những hoa văn trên áo chùng của cậu có thể thấy được gu thưởng thức của cậu rất cao à nha!..."

Marie kích động nói một câu rồi lại một câu, ca ngợi hoàng tử nhỏ Slytherin từ đầu đến chân một lần, vốn không để cho cậu nhóc có cơ hội trả lời. Tôi đầy hưng trí nhìn khuôn mặt đáng yêu của Draco biến từ trắng sang xanh rồi đỏ bừng, cho đến khi ngay cả vành tai cũng đỏ ửng nhàn nhạt ngượng ngùng. Cho dù nhóm hồn ma của Hogwarts kéo đến làm giảm nhiệt độ cũng không thể giúp cậu nhóc làm lạnh.

Đầu tiên Hermione cũng xem cuộc vui giống tôi nhưng sau lại bắt đầu nghiên cứu về các hồn ma. Mà Ron thì vô cùng bị vắng vẻ, sắc mặt càng ngày càng kém, đành phải kiếm tìm sự an ủi từ tôi, "Harry cậu biết không? Một nhà Malfoy đều đi ra từ Nhà Slytherin ác độc đó. Ba của Draco Malfoy trước kia chính là tôi tớ của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy hay là Tử thần Thực tử đấy! Sau rồi bọn họ gian xảo tránh thoát tội danh..."

Không đợi Ron nói xong, giáo sư McGonagall đã bắt đầu nhóm học trò mới đi theo, cửa lớn đi vào lễ đường Hogwarts mở rộng trước mặt chúng tôi.

Lúc này sự hồi hộp đè nén đi sự hưng phấn ban đầu, Ron vì liên tưởng đến lời đôi song sinh đã nói về 'thực hành nhập học khủng bố' mà xanh mét, tôi hưng trí bừng bừng nghe cô nàng tinh thông n thứ đang giải thích, vừa sắm vai một nhân vật phù thủy nhỏ bé – tốt hơn vẫn nên quan sát cẩn thận những gương mặt trên dãy bàn giáo sư sau khi Lễ Phân loại kết thúc.

Quá trình phân loại cũng không diễn ra quá chậm, Ron, Hermione, Neville đều lần lượt tiến vào Gryffindor. Draco cũng vừa chạm cái Mũ Phân Loại đã được phân vào Slytherin.

"Harry Potter!"

Phù, tôi thở hổn hển một tiếng – đây chính là một cơ hội tốt để kiểm nghiệm Bế quan Bí thuật – tôi đi băng qua đám người đột nhiên yên tĩnh đội Mũ Phân Loại lên.

"Ừm ừm! Harry Potter, Cậu bé vàng của chúng ta... Để ta xem nào... Chà chà nguyện vọng mãnh liệt muốn tìm tòi nghiên cứu Hogwarts... Chà đúng là Hogwarts có rất nhiều phòng chứa, à ừm ta có thể hiểu được... Đương nhiên ta sẽ không nói cho Dumbledore biết mi lại muốn lượn sau giờ cấm rồi... À không, không thể, ta cũng không thể nói cho mi các phòng chứa ở nơi nào đâu... Chà đúng thế, đương nhiên ý tưởng này đều điển hình của Gryffindor, nhưng ta có thể nhìn ra mi có sự gian xảo của Slytherin! Không nên có ý muốn ảnh hưởng tới phán đoán của ta!.... A không không không! Merlin à, mi lại dám xông vào Knockturn một mình?! Slytherin tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện lỗ mãng mà không biết tự lượng sức mình như vậy! Quả thật mi đều không biết sống chết là gì giống hệt đôi song sinh nhà Weasley kia! Đương nhiên! Mi phải vào —!"

"Gryffindor!" Mũ Phân Loại kêu thật lớn kết quả cuối cùng.

Một gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng được thả lỏng, tôi vui tươi hớn hở bỏ mũ xuống, nhận tiếng hoan hô đinh tai nhức óc của Gryffindor ngồi vào bên cạnh Ron. Ngẩng đầu, Albus Dumbledore đang ở xa xa nâng cốc nhìn tôi, tôi trả lại cho cụ một nụ cười có chứa lượng đường rất cao.

Vừa mới ngó tới thì bỗng nhiên một ánh mắt tràn ngập tuyệt vọng hận thù tận sâu trong xương tủy đặt lên trên người tôi. Tôi cứng đơ khống chế mình không được rút ra đũa phép, không tự chủ được mà nhìn lại đôi mắt đen láy sắc bén trống rỗng lạnh lùng kia.

Ron chú ý tới tầm mắt của tôi, "Người đó chính là Snape..."

"Shhh~~~" Vết sẹo hình tia chớp trên trán tôi đột nhiên đau đớn làm tôi có cớ cúi đầu, Quirrel chết tiệt Voldemort chết tiệt! Không cần nhìn tôi cũng biết cái tên đầu củ tỏi ngồi bên cạnh Snape đang trừng tôi.

"Harry, cậu làm sao thế?" Ron bọn họ lo lắng hỏi.

"Không sao đâu, đột nhiên thấy hơi đau đầu, tí nữa thì tốt hơn rồi..." Dùng tay xoa trán, cảm giác được tầm mắt lạnh lùng rời khỏi tôi, cơ bắp cứng còng của tôi mới dần thả lỏng. Thật ra tôi thà rằng để Voldemort xâm nhập vào đầu cũng không muốn đối mặt với Snape – người đàn ông kia ẩn sâu rất nhiều tình cảm, rất nhiều đau lòng, rất nhiều tuyệt vọng, anh ta trút xuống đứa con của James và Lily nỗi hận thù sâu nhất cùng tình yêu đậm nhất – nhưng tôi không muốn thừa nhận, tôi cũng không bao giờ thừa nhận!

Hermione chú ý tôi cúi đầu thành một vẻ mặt dữ tợn, định nói gì đó nhưng lại bị hấp dẫn bởi giọng nói của giáo sư McGonagall, "Marie Weasley!"

Cô nhóc tóc đen được sắp xếp cuối cùng, các anh em nhà Weasley đều đang nhìn chằm chằm Mũ Phân Loại, nhất là anh trưởng Percy, lưng thẳng tắp, khi Ron phân Nhà cũng chưa thấy cậu ta chăm chú như vậy.

Mũ Phân Loại ngây người trên đầu Marie cũng không lâu lắm, rồi nó nhếch môi tuyên bố, "Slytherin!"

Toàn trường ồ lên, ai cũng biết một nhà Weasley đều vào Gryffindor, giống như Malfoy đều vào Slytherin hết. Hơn nữa hai nhà này lại là đối thủ một mất một còn – cho dù Marie là con gái nuôi đi nữa cũng không có khả năng bị phân tới Nhà Slytherin hoàn toàn đối lập thế chứ!

Marie tao nhã cúi đầu với dãy bàn giáo sư, rồi cười tủm tủm ngồi xuống bên cạnh Draco mà còn vui vẻ vẫy vẫy tay về phía dãy bàn Gryffindor nữa chứ.

Percy nghe được kết quả này nháy mắt ngã lên ghế, mà Ron thì kích động đến nỗi suýt thì vỗ bàn nhảy dựng, "Không thể nào... điều đó không thể nào! Nhất định là do Mũ Phân Loại nhầm lẫn rồi!"

Đôi song sinh một trái một phải đè lại vai cậu, "Ron bé nhỏ à, em chấp nhận sự thật đi..."

"Vài năm rồi mà chẳng lẽ em còn không đoán ra cô em gái nhỏ của chúng ta..."

"Cực kỳ âm hiểm!"

"Cô nhóc là Slytherin trong gia đình Weasley!"

"Thật ra cũng rất thú vị mà đúng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#jhnkmk