Chương 3 : Six

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi là ai ? Đây là đâu ? Tại sao tôi lại nằm đây ? Đó chỉ là một trong trăm câu hỏi đang nằm trong đầu Six lúc này. Six nheo mắt nhìn cái trần, nó làm từ nhựa với các màu nâu, đỏ, trắng xen kẽ.

Six từ từ ngồi dậy, lấy tay đỡ đầu, ngực Six bỗng đau nhói, dạ dày kêu réo. Nó lại bắt đầu rồi. Cô nghiến răng, đưa mắt dò quanh mình một thứ gì đó có thể cắn, xé và nhai.

Thế giới trước mắt cô mờ nhạt đi như thường lệ, những sắc tố màu bị nhòe đi bởi một màu trắng dã như sương.

Có cái gì đó ? Nó nhỏ nhắn. Màu nâu gỗ. Đang khẽ lại gần một vật gì đó có màu quả gấc. Đầu Six nhức, cô không thể chịu đựng được nữa. Cái dạ dày đang thôi thúc cô qua từng cái kêu réo rõ mồn một.

Cô nhắm mắt, xông đến vật thể nhỏ nhắn kia. Không sao đâu. Đó có thể chỉ là một con chuột.

Răng Six, chúng trắng, mọc đều và rất hung bạo. Chúng sẵn sàng xé xác bất cứ thứ gì miễn là có thể ăn được.

Cô gái trẻ điên cuồng ngấu nghiến sinh vật nhỏ bé. Mùi tanh của máu xộc lên mũi Six, mùi vị này, không phải của chuột.

Sau khi đã xoa dịu cơn đói, Six nhìn lại trên tai mình. Đó là một con sóc. Thật kì lạ, nó có đôi mắt bị khâu bằng cúc áo.

Six không để tâm đến nó. Cô đứng dậy, phủi tay áo và chân quần rồi đưa mắt nhìn xung quanh. Chợt nhận ra mình đang nằm trên bục sân khấu, lia mắt xuống thì không thấy hàng ghế của khán giả và đèn chiếu.

Lối ra gần nhất ở bên tay phải, không chần chờ mà nhanh chóng chạy ra thì một tiếng gầm làm Six ngã ngửa ra sau. Six ngước lên và nhìn thấy một con sư tử đã bị nhốt trong lồng sắt.

Kèm đó là một cảnh tượng ở đằng xa, một cậu bé tầm bằng tuổi Six ăn mặc khá bí hiểm. Áo sơ mi tím cùng áo khoác đen phủ bên ngoài, đội mũ lưỡi trai che mất hai mắt, nước da trắng nhợt nhạt, tay chân mảnh khảnh và cái cổ nhỏ.

Đứa trẻ ấy xách trên tay loại vũ khí nào đó như là cây gặt với những đường nét nguệch ngoạc màu tím lấp la lấp lánh trải dài từ lưỡi gặt đến giữa cán cây. Theo kinh nghiệm của mình, cậu bé đó đang truy đuổi ai đó.

Nhưng vì một lý do nào đó, cậu ta lại ngồi gục đầu ở cạnh một vật thể giống... Ghế có gắn tên lửa và đồng hồ.

Một mùi hương quyến rũ chết người xộc lên sống mũi Six. Bọn Dreamcrawler, những sinh vật có hình dạng như lũ rắn có cánh dơi, đôi mắt tím biếc tỏa sáng trong hốc mắt tối đen, sâu hoắm.

Tuy thế, chúng cũng có mùi vị rất tuyệt giống như thịt rắn có pha lẫn mùi máu dơi. Chỉ một số đối tượng đặc biệt như Six hoặc đối tượng "may mắn" được chọn ngẫu nhiên mới có thể nhìn thấy được chúng.

Có đến ba con Dreamcrawler, chúng áp sát vào lưng, quấn chặt cổ, tay chân của người con trai đó mà hấp thụ những cảm xúc tiêu cực từ những mảnh kí ức, ảo giác của cậu ta. Six giật mình khi nhận thấy ánh mắt của cậu ta đang nhìn Six. Môi mấp máy :

“Giúp... với.”

Six cũng thản nhiên bước đến vì cơn thèm ăn lại bộc phát, Six cắn vào cổ cậu ta, thực chất là đang tiêu thụ bọn Dreamcrawler.

“Này! Tránh xa cậu ta ra! Tên đột nhập!”

“Hở ?”

Six chưa kịp tiêu thụ hết Dreamcrawler thì đã bị một con bù nhìn sống phá hoại bữa ăn. May là Six phản ứng nhanh, chứ không thì đầu Six cũng đã lìa khỏi cổ vì lưỡi rìu kia rồi. Six lùi lại, nhìn con người phía trước bằng nửa con mắt.

“Ngươi là ai hả ?” Tên đó gằn giọng, hướng lưỡi rìu về chỗ Six.

Vừa dứt lời thì chàng trai áo sơ mi tím kia đứng dậy, gõ chân lưỡi hái xuống đất. Đứa trẻ bù nhìn kia như hiểu ý gì đó nên cũng gõ chân rìu xuống đất. Trong phút chốc, tất cả bị khói đen bao trùm..

‘‘Chuyện là vậy đó.’’

Six điềm tĩnh thưởng thức tách trà nóng sau khi kết thúc câu chuyện. Sau khi trận đấu bị hủy và mọi người được đưa về trang viên thì Nightingale đã triệu tập tất cả Thợ Săn và Kẻ Sống Sót đến Sảnh Chính để họp khẩn về sự xuất hiện của Six.

“Làm sao chúng ta có thể tin là cô ấy đang nói thật ? Nhỡ đâu...” Người đàn ông đội đầu hươu nói với chất giọng khàn khàn, có chút hung dữ.

Đó là Bane, người phụ trách canh gác khu rừng trong trang viên.

Six ngắt quãng bầu không khí :

“Rồi chừng nào mấy người mới chịu tin ? Nói chuyện tử tế và mở cái còng sắt này ra ? Mấy người còng tôi hơi bị lâu rồi đó.’’

“Chừng nào Draven tỉnh lại và xác thực câu chuyện của cô.” Tất An đáp.

“Để rồi xem, ai sẽ là diễn viên của bộ phim "Người nhà quê" ?” Six đưa mắt sang hướng khác rồi cười.

“Cái con ranh này... Chả có phép tắc gì cả.” Vị nữ hoàng Cơ nói thầm, nhăn mặt khó chịu với cách nói chuyện của Six.

“Lớp makeup bị trôi kìa bà thím.”

“Mày nói cái gì cơ ?”

Mary nổi giận đùng cái, miệng gắt gỏng với Six khi cô gái ấy dám xúc phạm mình. Nhưng Six cũng không phải dạng vừa :

“Nữ hoàng gì mà vừa tròn vừa thô thế kia ? Chả trách...” Six nói với cái giọng sang chảnh.

“Trách gì cơ ?” Mary nghiến răng.

“Bị dân nó chém.” Six nhìn vào mắt nữ hoàng đỏ bằng đôi mắt to tròn, trẻ thơ nhưng lời nói phát ra thì lại mang sát thương cao khiến nữ hoàng không thể nói lên lời. Mary đứng như trời trồng, đôi mắt đen láy lóng lánh đỏ xoe đi, lông mi mỏng cố gắng giữ những giọt lệ đang ngấn nước ở khóe mắt.

“Tròn chứng tỏ ham ăn, mà thô chứng tỏ không biết nói chuyện. Nữ hoàng mà vậy, dân nó nổi dậy, đưa lên máy chém rồi cười hả hê là đúng rồi.’’

Từng lời Six nói tuy nhẹ nhàng, ngọt ngào như một bé gái nhưng lại như những nhát thủy tinh cứa vào nơi tâm hồn vốn đã vụn vỡ của Mary.

"Phải rồi. Chém mụ nữ hoàng đi."

"Chém ả ! Chém ả ! Chém ả !"

"Con Hậu... Cũng chỉ là con tốt trên bàn cờ mà thôi. Phải chứ... ? Bản thân ta ?"

“Không!!!’’

Mary hét toáng lên. Tiếng hét của nữ hoàng khiến mọi người sửng sốt, Nightingale cho Mini Mary đến để làm dịu con quỷ trong người Mary. Mini Mary bước đến, mong có thể làm mọi chuyện êm đẹp nhưng cú hất tay của Mary đã đẩy Mini Mary rơi xuống chỗ ngồi phía Kẻ Sống Sót.

“Ma... Mary...Cô... không sao chứ ?” Joseph khẽ cất tiếng.

“Mary... Cô ta đã về cái nơi mà cô ta đã giam giữ ta... Dark Deep Prison...”

Mary... Không, là Nữ Hoàng Máu (Blood Queen), cô ta đã chiếm lấy thân xác của Mary, một lần nữa.

Dứt lời, Blood Queen bỏ chạy vào chiếc gương lớn trên sảnh và hoàn toàn biến mất. Cả Sảnh Chính rơi vào trạng thái hoang mang, hỗn loạn, người này nhìn người kia, người kia nắm tay người này, người tự ôm lấy bản thân mình, người uống trà thoái mái.

“Nè! Rốt cuộc là ngươi đã làm gì hả con nhãi ranh ?”

Joker gắt gỏng, tay xách tên lửa lại gần Six, cô gái đang một tay cầm tách trà đã nguội từ một phút trước, một tay bị còng vào bức tường ở cuối bục sân khấu trong Sảnh Chính. Jack cũng đi theo với bộ móng dài mới làm lúc sáng, bên cạnh là hai huynh đệ Tất An và Vô Cứu với cây dù đầy mùi máu.

“Bộ mấy người xem tôi là người chết à ?”

Nightingale quát lên, cả Sảnh Chính lại quay về trạng thái lúc đầu, im lặng không một tiếng động. Nightingale đứng dậy, nhìn xuống bên Kẻ Sống Sót, thấy Mini Mary đang được Emily chăm sóc thì bảo rằng :

“Cô Emily, phiền cô đưa Mini Mary về phòng khám của mình.”

“Vâng.”

Emily nhanh chóng ôm Mini Mary rồi rời sảnh cùng cô thợ vườn. Sau khi cánh cửa sảnh đóng lại và tiếng bước chân của cả hai nhỏ dần rồi tắt hẳn. Nightingale quay sang Six, bỏ chiếc mặt nạ xuống. Six lên tiếng :

“Nhan sắc cũng không phải dạng vừa nha quý cô.”

“Ngươi là ai ?”

“Uầy... Nghiêm trọng thế, uống tí trà lạnh cho nó bớt nóng nè. Mà lấy tách khác đi nha, đừng lấy tách của tôi. Chưa biết sáng nay cô có đánh răng chưa nữa ?”

Bốn nam thợ săn kế bên nghe thấy thì vô cùng tức giận :

“Ngươi nói gì đó hả ? Có tin ta cho ngươi một nhát là về chầu ông bà không hả ?’’ Jack giương bộ móng dài sọc và sắc nhọn trước mặt Six.

“Tôi còn chả biết mặt bố mẹ tôi là ai thì sao mà tôi biết đường để gặp ông bà chứ ?” Six đáp trả.

“Ngươi!!!” Jack nổi gân tím.

“Được rồi Jack.’’ Nightingale lên tiếng.

“Vâng.” Jack nghe vậy thì lặng lẽ lùi về.

“Thảm hại.” Six nhìn và khẽ mỉm cười.

“Ngươi đúng là tên ngu dốt, chả ai xúc phạm Nightingale mà toàn mạng đâu.”

Bane nắm chặt bàn tay.

“Ngu dốt sao phán đoán được bà thím lúc nãy là nữ hoàng và có quá khứ huy hoàng.”

Six chống tay lên má rồi nhìn Bane.

“Làm sao ngươi biết được ?’’ Nightingale nhẹ nhàng tra khảo với cây súng trên tay, đã được nạp đạn và lên ngòi lúc cô nói chuyện với Bane.

“Dữ dằn đấy. Được rồi. Chuyện là như thế này. Cũng đơn giản lắm. Nó giống như áp dụng công thức rồi là...”

“Đừng có dài dòng!!!’’ Hắc vệ sĩ mất bình tĩnh quát lên.

Cùng lúc đó...

“Ủa...Cậu...”

“À. Tôi cảm thấy khỏe hơn rồi. Thôi tôi đi trước nhé.”

“Này... Làm gì mà đi nhanh thế ? Thôi đừng quan tâm, đi vào phòng khám nào.”

Sảnh chính...

“Được rồi. Khi thấy bà ta, tôi đã thấy thật nực cười khi bà ta ăn mặc như một nữ hoàng Pháp. Cộng với việc tên của bà ta là Mary, tôi biết được do đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa bà ta và quý cô nhiếp ảnh gia.”

“Là quý ông!” Joseph quát.

“Xin lỗi, bị liệu. Mary làm tôi nhớ đến nữ hoàng Marie Antoinette trong lịch sử Pháp ở không gian của tôi. Bà ta là một nữ hoàng ham chơi, nhưng đằng sau đó là một trái tim non nớt, nhân hậu. Bà ta đã từng giúp đỡ một người dân bị nai húc và nhận nuôi một vài đứa trẻ mồ côi. Nhưng vì... lối sống xa hoa, ngang ngược của mình mà lòng tốt của bà dần bị lấn át, khiến bà ta trở nên đáng ghét trong mắt dân vì thường xuyên đắm chìm trong những thú vui xa xỉ giữa lúc phần còn lại của nước Pháp đang chết đói. Thế là... Bị chặt đầu. Zip!”

Six kết thúc bằng một cái bụm môi ra tiếng với hai tay ngay cổ ám chỉ Marie hay Mary đã bị chặt đầu. Nightingale hỏi tiếp :

“Sao ngươi biết ?”

“Quá dễ. Vết thương rõ to trên cổ, bộ đầm màu đỏ một cách giả trân, chắc là do máu đổ. Nên tôi đã thử làm một phép thử. Và nó đó. "Dân nó chém". Dựa vào phản ứng, biểu cảm trên khuôn mặt bà ta là tôi đã biết ngay đó là bà ta cũng giống vậy.” Six thản nhiên đáp.

Rầm!

Tiếng mở sập cửa sảnh khiến mọi người đưa mắt ra nhìn xem chuyện gì.

“Xin lỗi, tiết học lịch sử kết hợp văn học đến đây là kết thúc.” Draven bước vào.

“Chuyện này là sao, Draven ?” Nightingale nhìn Draven. Cậu bé cười đáp :

“Ờ thì là... Cậu ta đã cứu tôi khỏi bọn Dreamcrawler. Nếu không còn gì thì tôi xin phép dẫn Six đi trước.”

“Six ?” Cả sảnh lại ngạc nhiên.

“Đúng vậy. Tên cô ấy là Six.” Draven nói rồi cùng Six tung tăng rời khỏi Sảnh Chính trước bao con mắt kinh ngạc.

“Được rồi. Tạm thời đừng ai rời khỏi phòng của mình, nếu bắt gặp Mary phải nhanh chóng báo động để giảm thiểu nguy hiểm và thiệt hại. Chúng ta sẽ tìm cách chế ngự lại con quỷ trong người Mary... Một lần nữa.”

Hết chương 4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net