Chương 79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa mở mắt ra, Lisa đã thấy một màu trắng đập vào trong mắt, bụng đã hết đau nhưng toàn thân vẫn còn nhức mỏi, cô nhìn xung quanh căn phòng thì hình như đây là bệnh viện, nhớ lại trước khi cô ngất đi liền đưa tay chạm vào bụng, một cỗi sợ hãi dâng lên trong lòng cô. 

Con của cô ....còn sống hay đã chết? 

Đang định ngồi dậy thì chợt nghe một giọng ôn nhu vang lên và một đôi tay ấm áp đỡ cô nằm xuống 

- Lisa , con đừng vội cử động!

Là thím Vương! 

Hình như bà đã khóc, nhìn thấy cô tỉnh lại thế này, bà thật sự tạ ơn trời đất. Hai tay Lisa vẫn đặt trên bụng, cô run giọng hỏi 

- Thím Vương, bảo bảo, bảo bảo.....

Thím Vương sợ cô hốt hoảng nên vội giải thích và khuyên lơn 

- Đứa bé không sao , cũng may là đến bệnh viện kịp thời nên cả hai mẹ con con đều không xảy ra chuyện gì cả . Con yên tâm mà nghỉ ngơi đi, bây giờ quan trọng nhất là sức khoẻ của con và đứa bé, đừng nghĩ nhiều nữa! 

Cô thả lỏng dần, ngoan ngoãn nằm yên nhưng nước mắt lại tuôn rơi.... Người đàn ông đó thực sự đã không cần cô và con nữa rồi .

Thím Vương nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô rồi kéo chăn lên đắp cho cô, ôn nhu nói 

- Ngoan, nghe lời thím, con ngủ một lát nữa đi! 

Thím Vương đưa tay lên lau nước mắt, nhớ lại hai tiếng trước cô còn nằm trong phòng phẫu thuật, bà không khỏi nóng cả ruột gan, xót xa cùng thương cảm.

Hoàn cảnh của Lisa hiện giờ làm bà nhớ đến năm đó mẹ của Jeon Jungkook lúc mang thai đã từng đau khổ như vậy, một tay bà đã chăm sóc bà ấy cùng đứa con trong bụng, nhưng tại sao bây giờ người khiến mẹ con cô trở nên như vậy lại chính là đứa trẻ năm đó nằm trong bụng mẹ?

Mà cô gái nhỏ bây giờ còn đau khổ gấp trăm lần, ngàn lần so với người phụ nữ năm đó!  Thím Vương lắc đầu thở dài. Nghiệt chướng!  Tất cả là nghiệt chướng! 

-----------------------------------

Ngồi trên ghế xoay xem một sấp văn kiện, hắn khẽ nhíu chặt mày kiếm, gương mặt vẫn sắc lạnh như vậy. 

Reng reng reng 

Chuông điện thoại chợt vang lên, hắn không để sấp văn kiện xuống mà trực tiếp cầm điện thoại lên nghe 

- Nói! 

Giọng nói có phần ngưng trọng của Boo Seung Kwan truyền đến 

- Hiện giờ tớ đang ở đại sảnh công ty của cậu, tớ có chuyện cần nói, nên nói trong phòng làm việc của cậu hay ra ngoài? 

Ánh mắt lạnh lẽo của hắn giựt một cái, hắn nhàn nhạt nói

  - Cậu tới đi! 

Cúp điện thoại, hắn tiếp tục xem đóng văn kiện. Năm phút sau, cửa phòng làm việc được mở ra, Seung Kwan trong bộ quần áo đơn giản, quần tây kết hợp với áo sơmi, hai tay đút trong túi quần, anh ta đi tới sofa và tự ngồi xuống, vẻ mặt hình như không vui 

- Kook , cậu điên rồi phải không? Suýt chút nữa thì hại Lisa và cả đứa con trong bụng cô ấy gặp phải chuyện lớn rồi ! 

Hắn bỏ đóng văn kiện xuống bàn rồi đi tới ngồi đối diện với hắn , hai chân hắn gác lên chiếc ghế bên cạnh, tay gãi gãi mi tâm, bộ dạng lười biếng nói 

- Arin còn gây chuyện lần nữa thì tớ sẽ không nể mặt Jimin mà bỏ qua cho nó đâu! Cậu nhận được lợi lộc gì mà lại muốn bảo vệ mẹ con cô ta? 

Anh ta chột dạ, không ngờ ngay cả chuyện này mà hắn cũng biết, nhưng trước mắt cần nén sợ hãi đã, nghiêm giọng nói 

- Tớ chỉ đang bảo vệ người vô tội thôi . Cậu và Lalisa có hiểu lầm gì, tớ không cần biết, tớ chỉ biết đứa bé vô tội! 

Jungkook nhếch môi cười lạnh, hắn quay mặt lại nhìn anh , hờ hững nó

  - Vô tội? Ý cậu là tớ phải để người phụ nữ của mình sinh con cho kẻ khác? 

Seung Kwan đột nhiên lớn giọng

- Nó có thể là con của cậu! 

  - Không thể nào! Mỗi lần tớ và cô ta xảy ra quan hệ thì đều bắt cô ta uống thuốc, vì vậy việc cô ta có thai với tớ là hoàn toàn không thể xảy ra! 

Anh điều chỉnh lại tâm trạng, bình tĩnh đưa ra phân tích 

- Cậu cũng biết đôi khi thuốc tránh thai không thể ngăn chặn hoàn toàn được việc thụ thai! 

Hắn không đồng tình với ý kiến của Seung Kwan , tiếp tục đưa ra lời biện minh cho mình 

- Cậu có muốn biết ngoài tớ ra cô ta còn lên giường với bao nhiêu người không?

  - Cậu có tận mắt chứng kiến bọn họ làm tình không? 

Jeon Jungkook tức giận quát lớn 

- Boo Seung Kwan ! 

Anh bình thản đứng lên, nghiêm túc nói 

- Dù thế nào đi nữa thì tớ cũng sẽ bảo vệ cho đứa bé được an toàn đến khi nó chào đời, cậu làm hại nó chính là đối đầu với tớ! 

Hắn bị chọc điên rồi, hai mắt hắn đỏ ngầu, gầm gừ rất đáng sợ 

- Cậu có được gì từ cô ta? 

Anh khẽ cười, nụ cười rất ưu thương, thật ra thì anh ta đã biết chuyện hắn đến làm loạn cả bệnh viện của anh ta mặc dù Hanbin đã cho người dẹp yên; anh ta chậm rãi nói 

- Tớ chỉ là không muốn nhìn thấy một ngày nào đó cậu hối hận vì đã tự tay giết chết con ruột của mình! Tớ đi trước ! 

Nói xong, anh ta bình thản bước ra khỏi phòng làm việc của Tổng giám đốc, để lại Jungkook tức đến sắp ngạt thở. Nhớ đến hình ảnh cô ngất lịm trên sàn nhà, lúc được đưa đến bệnh viện và đẩy vào phòng phẫu thuật, gương mặt cô trắng bệch, mồ hôi túa ra dòng dòng; hắn lúc đầu chỉ hy vọng đứa bé trong bụng cô cứ như vậy mà mất đi, còn cô phải tuyệt đối an toàn, nhưng hắn không ngờ suýt chút nữa thì cô cũng đã xảy ra chuyện. 

Hắn không muốn! Hắn không muốn cô gặp bất trắc gì cả!  Không phải là vì đau lòng mà là vì hắn hận cô. Nếu như cô tỉnh dậy mà biết tin đứa bé trong bụng mình đã mất thì chắc chắn cô sẽ đau đớn cùng cực.  Nhìn cô như vậy mới có thể giúp hắn cảm thấy hả hê. 

------------------------- 

Tin tức kết hôn của Tổng giám đốc Jeon thị đã nhanh chóng lan ra khắp nơi, các trang mạng xã hội đâu đâu cũng nhìn thấy những tin ngắn, những lời bình luận liên quan

Nào là Tổng giám đốc Jeon Từ cùng tình nhân ăn cơm trước kẻng nên mới quyết định kết hôn, nào là vị Tổng giám đốc trẻ tuổi này là một ông bố rất vĩ đại, nào là một cô gái xuất thân bình thường đổi đời nhờ đứa con trong bụng..... 

Trên khắp Jeon Từ đều đã bàn tán ra vào, không chỉ ở Trung Quốc mà tin tức này đã nhanh chóng lan ra toàn thế giới. Vương quốc Anh  Ở vùng ngoại ô tĩnh lặng, trên một cánh đồng hoa thủy tiên rộng lớn, những ngôi nhà nhỏ bằng gỗ rất ít, cách nhau một khoảng vườn lớn. 

Khí hậu ở đây rất ôn hoà, ánh nắng nhẹ nhàng, không quá gay gắt, cũng không có mưa to gió lớn, tất cả đều tĩnh lặng như một bức tranh. Buổi tối thì bầu trời đầy sao làm sáng cả vùng đất tĩnh mịch này, còn có cả ánh đèn từ những bày đom đóm bay qua. 

Bên cạnh một căn nhà gỗ có một bà lão mặc bộ quần áo dành cho người làm vườn hằng ngày đang ngồi thưởng thức trà và ngắm nhìn quang cảnh buổi tối, bà lão có mái tóc hoa râm, gương mặt rất phúc hậu, nụ cười hiền hoà, nhìn bà lão có thể thấy bà là một người sống rất nhàn nhã. 

Không gian đang yên ắng như vậy đột nhiên bị một người đàn ông mặc áo làm vườn độ tuổi trung niên chạy tới

  - Lão phu nhân! 

Bà lão đặt tách trà xuống bàn gỗ, không vui ngước mắt lên 

- Chẳng phải ta đã bảo là không được dùng tiếng Anh để gọi ta như vậy sao? 

Người đàn ông đó biết lỗi liền cúi đầu nhận sai.  Bà lão đứng lên đi tới giàn tre đang treo rất nhiều chậu hoa khác nhau, cầm kéo lên và cắt tỉ những cái lá đã bị sâu phá hoặc khô. Vừa làm bà vừa hỏi 

- Có chuyện gì? 

Người đàn ông lấy ra một tờ báo và đưa cho bà lão 

- Lão phu nhân, đại thiếu gia sắp kết hôn rồi! 

Bà lão giật mình đến suýt nữa thì bể tim, bà nhanh chóng đeo kính vào rồi cầm tờ báo lên xem. Tin tức trong báo thật sự doạ bà nhảy dựng lên, đưa tờ báo lại cho người đàn ông, bà lão không vui hỏi 

- Cô gái đó là người như thế nào? 

Người đàn ông vội báo cáo 

- Là một nữ sinh vừa tốt nghiệp mấy tháng trước ở học viện thiết kế Thượng Hải, gia cảnh nghèo khổ, mồ côi cha từ lúc năm tuổi, hiện giờ người thân duy nhất chỉ có mẹ mình, bây giờ còn có cả một đứa con chưa chào đời!  Bà lão nghiêm mặt quát 

- Hồ đồ! Đúng là hồ đồ! Tiểu Kook ơi tiểu Kook , chẳng lẽ cháu muốn bi kịch của cháu lại tiếp diễn lại trên người của đứa bé đó? 

Bà lão này không phải ai khác mà chính là lão phu nhân của Jeon gia, nhiều năm nay không ở Thượng Hải mà đi du lịch vòng quanh thế giới, bà luôn che giấu thân phận của mình với những người mà bà đã gặp qua.  Nhìn thấy Jeon lão phu nhân giận dữ như vậy, người đàn ông vội khuyên bà 

- Lão phu nhân, người đừng kích động!  Từ lão phu nhân hít thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh

  - Chuẩn bị trở về Thượng Hải, ta muốn bí mật gặp cô gái đó! 

---------------------------------

  Choang  Chiếc điều khiển TV bị ném mạnh qua lọ hoa đặt bên cạnh cửa sổ, Jeon Junghoon đưa tay nới lỏng carvat cho dễ thở, anh ta thở phì phò ngồi xuống sofa. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net