Chương 80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook như cái gai nhọn trong mắt anh ta, hắn hủy hoại người con gái anh ta yêu, làm cô mang thai rồi lại bắt ép cô bỏ cái thai đó, lúc nghe được tin tức này từ điện thoại của Seung Kwan , anh ta như bị ai đó móc tim ra, cực kỳ đau đớn, cũng càng hận hắn hơn. 

Quyết tâm kéo Jeon Jungkook xuống bùn của anh ta càng tăng lên mãnh liệt khi nghe tin hắn đưa Lisa đến bệnh viện phá thai; Jeon Junghoon đã nhanh chóng liên lạc với tất cả các phóng viên trong thành phố đến bệnh viện để bắt kẻ máu lạnh muốn giết chết con ruột của mình.

Anh chắc chắn tin tức này sẽ là mồ chôn của Jungkook , nhưng không ngờ hắn lại có thể lật ngược lại tình thế bằng thông báo kết hôn cùng cô ! 

Junghoon tức đến nghiến răng nghiến lợi, tất cả đồ đạc trong phòng đều sắp bị anh ta đập phá hết cả rồi. 

Reng reng reng 

Chuông điện thoại vang lên, kéo đầu óc anh ta tỉnh lại, là điện thoại của Choi Soo Jin . 

- Chuyện này là thế nào ? Jungkook đột nhiên lại thông báo kết hôn với một cô gái xuất thân tầm thường như vậy, làm ba con cả ngày hôm qua đã nhốt mình trong phòng sách, không chịu gặp gỡ ai! Mẹ chắc là ông ấy đang nhớ đến con hồ ly tinh đó! 

Anh xoa xoa vùng thái dương đau nhức, khàn giọng nói với mẹ mình 

- Tối nay con sẽ về xem ba thế nào! Anh ta đã trở về lần nào chưa ạ? 

Choi Soo Jin mệt mỏi đáp 

- Ba con tức giận gọi nó về nhưng chỉ nhận được thông báo đang bận của nó từ thư ký thôi! Còn về bà già phiền phức kia, chắc hẳn bây giờ đã bị kinh động rồi! 

Junghoon ngồi xuống sofa, chán nản trả lời 

- Con biết rồi , con sẽ về sớm! 

Sau đó cúp máy và ném điện thoại lên bàn, hai tay anh ta úp lên mặt, tỏ vẻ mệt mỏi. 

--------------------------------- 

Phòng bệnh vào buổi tối rất yên tĩnh, ánh đèn chỉ chiếu sáng ở dọc hành lang, các phòng bệnh đều đã tắt hết đèn. Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, một người đàn ông mặc bộ tây trang tối màu đang bước từng bước tới giường bệnh của cô, hắn rút từ trong túi ra một khẩu súng và chỉ vào bụng dưới của cô. 

Lisa bất ngờ mở mắt, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt. Gương mặt của Jungkook hiện lên đầy hung ác như ma quỷ từ địa ngục, bắt dí thẳng súng vào bụng của cô , giọng nói lạnh lẽo vang lên

  - Nếu không muốn phá nó thì để tôi giúp em! 

Cô sợ hãi đến hai mắt trừng lớn, gào lên

  - Không được!!! Đừng mà! 

Giật mình ngồi dậy, mồ hôi trên trán túa ra đầy và chảy xuống cả mặt, tóc rối dính vào mồ hôi trên cổ, Lisa hít thở dồn dập, bàn tay giữ chặt trên bụng. 

Đèn trong phòng lập tức được bật lên, thím Vương hốt hoảng chạy tới bên giường, vừa lau mồ hôi cho cô vừa hỏi 

- Con không sao chứ? Gặp ác mộng sao? 

Cô ngước đôi mắt đầy nước lên nhìn thím Vương, môi run rẩy nói ra từng chữ. 

- Thím Vương , anh ấy, anh ấy muốn giết đứa bé, vừa nãy anh ấy đã tới định giết bảo bảo! 

Thím Vương đau lòng vén gọn tóc lại cho cô, lau mồ hôi trên trán cô rồi ôm cô vào lòng, bàn tay vỗ nhẹ sau lưng cô an ủi 

- Không sao đâu! Sẽ ổn cả thôi, chỉ là ác mộng thôi, ngoan, ở đây rất an toàn, sẽ không có ai làm hại được con và tiểu bảo bảo đâu, thím ở đây với con, không sao đâu! 

Cô vùi đầu vào vai thím Vương mà khóc, một tay che chắn dưới bụng, một tay ôm lấy bà, cô nức nở từng tiếng 

- Tại sao lại thành ra như vậy chứ...? Tại sao anh ấy lại không cần con và bảo bảo nữa...? 

Thím Vương cũng nước mắt ngắn dài dỗ cô ngủ. Đóng cửa phòng lại và đi ra ngoài, thím Vương lau sạch nước mắt trên mặt, bà ngậm ngùi nhìn vào cô gái nhỏ bên trong qua lớp kính trong trên cửa. Bà có nên kể hết mọi chuyện xảy ra lúc sáng cho cô biết không? 

............... 

Lúc thím Vương đang còn cuống lên gọi người đến để đưa cô đi thì cửa phòng đột nhiên bị một lực đá rất lớn tác động vào, Jungkook kinh sợ chạy tới bên cạnh cô , thấy cô đã ngất đi, trên trán đầy mồ hôi, hắn thật sự trở nên run rẩy tay chân, gương mặt trùng xuống đến khó coi, hai vai run rẩy kịch liệt, vừa nhìn qua thì đã biết là đang rất đau lòng;; vừa gọi tên cô vừa cởi áo khoác ra đắp lên người cô 

- Lisa , em tỉnh lại đi! Lisa... 

Bế cô lên và chạy nhanh ra ngoài như người mất trí, vừa chạy vừa gọi 

- Thím Vương..... 

Thím Vương vội vã mở cửa sau giúp hắn để hắn đặt cô ngồi vào trong, bà cũng nhanh chóng vào và đỡ lấy cô . Jungkook rất nhanh đã ngồi vào trong xe, hắn lái xe ra khỏi Đài Song Khê, tốc độ nhanh như vũ bão 

- Giúp tôi giữ cô ấy!

Hắn gầm lên như con thú mất khống chế, tiếp tục tăng nhanh tốc độ lái xe.  Thím Vương ngồi phía sau suýt nữa thì nôn ra nhưng vẫn cố ôm chặt cô . 

Giao thông trên đường vì chiếc xe quỷ lái này mà vội vã nhường đường, bên lề bị tắt nghẹn nghiêm trọng, cảnh sát giao thông sớm đã bị doạ đến mất hồn vía. 

Rất nhanh bọn họ đã đến bệnh viện.

Hắn mở cửa xuống xe rồi bế cô vào trong như chạy giặc. Điên loạn ôm cô chạy tới phòng phẫu thuật, Jungkook lạnh lùng gọi bác sĩ 

- Các người mau cứu cô ấy! 

Tất cả bác sĩ đều vô cùng khẩn trương và sợ hãi vì bọn họ có thể nhận ra người đàn ông này chính là Tổng giám đốc Jeon thị - ôm trùm của giới kinh doanh mà không ai dám chọc vào; nhanh kéo băng ca ra và giúp hắn đỡ coo nằm xuống, sau đó đẩy cô vào trong phòng phẫu thuật. 

Đèn trước cửa phòng phẫu thuật còn đang sáng. Jungkook đứng bên cạnh cửa phòng phẫu thuật, một tay chống lên tường, quay mặt vào trong, tay kia buông lỏng bất lực. 

Tại sao hắn phải cuống lên vì cô chứ?  Tại sao lúc nãy hắn lại trở nên sợ hãi như vậy?  Tại sao lồng ngực hắn cứ đau lên từng cơn như vậy?  Hắn cực kỳ ghét cái loại cảm giác này, cái cảm giác sợ một ngày nào đó sẽ bị tổn thương...... 

Không đúng! 

Là vì hắn hận cô, hắn hận cô hơn là yêu cô!  Cuộc đời này, hắn chưa từng hận ai như hận cô, hắn hận cô vì cô là người phụ nữ hắn rất yêu, hắn hận cô vì cô đã phản bội hắn! 

Lùi lại vài bước, xoa xoa mi tâm, Jeon Jungkook thoáng liếc nhìn cửa phòng phẫu thuật rồi lạnh lùng sải bước đi.  Thím Vương nãy giờ khóc lóc cầu nguyện, đột nhiên nhìn thấy hắn bỏ đi liền đứng lên đuổi theo. 

- Thiếu gia, cậu không đợi tiểu thư.... 

Hắn lạnh lùng nhìn bà, giọng trầm thấp nói 

- Báo lại kết quả cho tôi, đừng nói cô ấy biết tôi đã đưa cô ấy đến đây! 

Thím Vương thất vọng, miễn cưỡng gật đầu rồi cúi chào . Hắn lạnh lùng xoay người đi và dần biến mất khỏi hành lang bệnh viện. 

.................... 

Lau sạch nước mắt, thím Vương xoay người bước đi. Tại sao bọn họ phải hành hạ lẫn nhau như vậy chứ?

Dành cho tín đồ u mê Kooklice , mình mong mọi người có thể dành ra một chút time đọc và thả sao vàng cho truyện của mình . Như các bạn đã biết thì tui có up cái fic này 2 lần rùi nhưng do sự chênh lệch về view và vote quá lớn nên tui quyết định xóa fic này đi và làm lại từ đầu . Mong mọi ngừi tha thứ cho sự ngu xuẩn này củ tui và sẽ ủng hộ mình thật nhiều nhé 🥺.

Mèo méo meo mèo meo , em iu tất cả mụi ngừi <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net