Chương 5 : Ngày đầu tiên nơi xa lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bây giờ hai chị em chúng tôi đang yên vị trên máy bay.Tôi thì đêm hôm qua háo hức ngủ ít nên bây giờ đang say giấc nồng, còn em tôi thì đang cầm ipad chơi game giết thời gian.

3 tiếng sau ( Giờ giấc đều là hư cấu ~ )

" Chuyến bay từ Việt Nam đến Bắc Kinh đang bắt đầu hạ cánh, mong quý khách chuẩn bị ~ Cám ơn và hẹn gặp lại "

Tôi vươn vai thức dậy khi vừa nghe thông báo xong. Nhớ không nhầm là mẹ tôi có bảo cô Phương sẽ đến đón chúng tôi về chỗ ở thì phải, ây ya yên tâm rồi.Đặt chân tới nơi xa lạ tôi sợ nhất phải tự mình mò đường, lần này có người ra rước là vui lắm rồi.

Bước xuống sân bay, nhìn khung cảnh xa lạ nơi đất khách quê người bỗng dưng tôi lại nhớ mẹ,lần này đi với thằng Vũ nên tôi cũng đỡ buồn, đang thong dong đi người không , dồn hết hành lí cho thằng Vũ nó đẩy thì tôi nghe thấy tiếng ai đó kêu hai chị em chúng tôi :

- " MAI, VŨ ! Cô ở đây "

Woa ~ Cô ấy thật đẹp nha, nếu không nghe mẹ tôi kể chắc tôi cũng không thể tin được cô ấy đã hơn 40 tuổi và có hai đứa con mất.Nghe theo tiếng gọi đó, chúng tôi bước đến chỗ cô Phương

- " Ây ya hai đứa đẹp trai đẹp gái quá nha ! Cô không nghĩ hai đứa lớn nhanh vậy đó"

- " Dạ hihi " - Hai chị em chúng tôi cười cười

- " Hai đứa có mệt không ? "

- " Dạ chúng cháu không sao ạ ! " - Tôi lên tiếng

- " Thôi bây giờ cô đưa hai đứa về nghỉ ngơi nhé "

- " Dạ vâng ạ "

Lúc bước ra cổng , tôi thấy một chiếc xe Audi A8 đang đợi chúng tôi ở đấy. Hành lý của chúng tôi á, có vệ sĩ đẩy rồi nên thằng Vũ thoát kiếp culi. Tôi cũng không quá ngạc nhiên mấy vì trước khi sang đây mẹ tôi có kể cho hai chị em chúng tôi ......

Flashback

" Mẹ với cô Phương là bạn thân từ những năm cấp 2 nên chơi rất thân với nhau.Lúc học đại học , cô ấy sang Trung du học rồi lấy chồng ở đấy luôn , đương nhiên là mẹ và cô vẫn còn giữ liên lạc với nhau nên thỉnh thoảng khi có dịp về nước cô luôn đến thăm nhà mình nhưng tiếc là lúc đó hai đứa đều đi học cả .Nhà cô Phương cũng thuộc dạng giàu có, cho nên khi cô đón các con đừng thắc mắc vì sao lại có vệ sĩ ở đó.Cô có đứa con trai năm nay 23 tuổi, hiện đang làm giám đốc công ty Louis, còn một đứa con gái bằng tuổi Thiên Mai .... "

Đang thao thao bất tuyệt nghe kể chuyện.Bỗng dưng nghe đến đoạn ở đâu một anh 23 tuổi làm giám đốc, ôi mẹ ơi !! Soái ca trong truyền thuyết, 23 tuổi đã làm giám đốc thì " Không phải dạng vừa đâu " tui là tui hóng cái anh này nha, mong nhan sắc anh đừng có .... để em tuyệt vọng thì khổ :v .Không cần biết khúc sau ra sao, liền hỏi mẹ :

- " Mẹ , 23 tuổi mà đã làm giám đốc á !! Con thiệt không tin nổi "

- " Sự thật đó con gái à !! Gặp người ta cái bệnh mê trai của cô đừng tái phát dùm tui nghe không !"

- " Mẹ này , cứ chọc con quài ! "

Thiên Vũ quá biết thừa cái bệnh của tôi nên cũng không thèm nói, chắc lòng thầm khinh bỉ chị nó đây mà -_- ......

End Flashback .

Nghĩ tới đây , máu mê trai bỗng trỗi dậy.Ngồi trên xe mà cô Phương cứ hỏi về mẹ tôi, rồi kể những ngày tháng bạn học của hai người vào những năm cấp 2 cho chúng tôi nghe. Cơ mà tôi cũng thích cô Phương lắm , cô ấy vui tính thân thiện, đã thế còn rất teen nữa chứ.

................

.........

....

Chẳng mấy chốc đã tới chỗ ở .Hai chị em tạm biệt cô rồi thu dọn hành lí lên trên căn nhà mà mẹ tôi đã đặt trước.

Wow, căn nhà thật đẹp. Vừa bước chân vào là khung cảnh màu trắng tinh khôi hiện lên trước mắt, xung quanh thoáng đãng và có ban công.Quăng cái đống hành lí từ trước cửa ra vào, hai chị em tôi đi một mạch tham quan từng phòng. Nói chung thì căn nhà cũng khá vừa cho hai người, có hai phòng ngủ , một phòng tắm , một phòng bếp. Nghe mẹ tôi nói thì căn nhà cũng gần trường học nên cũng không cần lo ngại về việc đi bộ xa xôi . Ôy !! Mẹ của con thật tâm lí . Đứng trước ban công, nhìn sang bên phải hình như là một cửa hàng tiện lợi, nhìn sang bên trái là hiệu sách nhỏ, toẹt vời ông mặt zời hahahaha.

- " Này bà chị !! Cô Phương gọi này " - Đang chiêm ngưỡng sự tiện lợi ấy thì cái giọng oang oang ở đâu phá nát hết niềm vui .

- "Đâu ~ đưa đây ! "- Nó lon ton cầm cái Iphone 5s mà nó nài nỉ ba miết mới có được.Tôi thì được ba cưng chiều hơn nên tậu được một em galaxy S5, là con gái thật tuyệt há há !

- " Alo ~ Cô Phương ạ , cô gọi cho chị em chúng cháu có việc gì chăng ! "

- " Hai đứa đã tham quan hết căn nhà rồi sắp xếp đồ đạc chưa ! "

- " Dạ chúng cháu tham quan hết rồi còn mỗi việc sắp xếp đồ đạc nữa thôi ạ "

- " À ! Hai đứa khoảng 1 tiếng nữa cô đón hai đứa sang nhà cô ăn cơm nhé ! Dù gì cũng có hai chị em mới sang còn lạ đường lạ chỗ....Với lại sang nhà cô chơi để mai mốt còn biết nhà ! "

- " Dạ ! Vâng vậy thì tốt quá ạ ! Cháu chỉ sợ làm phiền cô thôi "

- " Cái con bé này ! Phiền hà gì chứ ! Thôi hai đứa chuẩn bị đi, đúng một tiếng nữa cô cho người sang đón hai cháu nhé ! "

- " Dạ vâng ạ ! Cháu chào cô " - Vừa nói xong cô Phương cũng cúp máy , tôi gọi thằng Vũ

- " Vũ ! Chuẩn bị đồ đạc đê, lát qua nhà cô Phương ăn cơm "

- " Dạ em biết rồi chị hai ! Ngậm cái loa lại đi, nhà thì bé mà mồm như cái loa. Cứ làm như tôi không nghe thấy "

- " Ơ cái thằng này ! Tao tẩn cho một trận giờ ! Bà đây đai đen Karate đấy nhớ ! Liệu hồn với chị mày! Lo chuẩn bị đi "- Hai chị em tôi là vậy đó, nhiều lúc chỉ một chuyện nhỏ nhất thôi cũng cãi nhau.Nhưng tới sáng mai gặp nhau lại cười toe toét như không có chuyện gì xảy ra liền à...

~~ 1 tiếng sau ~~~

Ding Doong

Nghe thấy tiếng chuông , tôi liền chạy ra mở cửa

-" Bà chủ cho tôi đến đón hai chị em cháu ~ Các cháu chuẩn bị xong hết chưa " - Bác lái xe nói chuyện với tôi bằng tiếng Trung, may là tiếng Trung của tôi trước khi đi cũng được mẹ trau dồi khá ổn thoả nên cũng không phải lo lắng về việc bất đồng ngôn ngữ. .

- " Dạ chúng cháu chuẩn bị xong hết rồi ! Mình đi thôi bác " - Vẻ mặt của bác ấy cũng khá bất ngờ khi tôi có thể nói tiếng Trung lưu loát như người bản địa, không lâu sau đó thì Vũ xuống .

- " Vũ ! Mình đi thôi " - Khoác vai em nó rồi cùng lên xe, người ngoài nhìn vào đều cứ tưởng hai chúng tôi là một cặp không à :v .

Chiếc xe từ từ lăn bánh trên con đường.Nhìn qua cửa kính , tôi thấy nhưng toà nhà chọc trời cao vút, những làn cây xanh rợp mát và điều quan trọng hơn POSTER LUHAN KÌA ! TÌNH YÊU LÒNG TUI KÌA MÁ ÔY ! Rồi xác định, máu fan gơ lại nổi lên, thật hạnh phúc biết bao khi đi du học ở quê hương Thần Tượng mình yêu thích.Đang thao thao bất tuyệt nỗi lòng fan gơ thì tôi nghe bác lái xe hỏi hai chị em tôi .

- " Hai đứa mới qua đây lần đầu đúng không ! "

-" Dạ ! vâng ạ ! " - Vũ trả lời

- " Bác cũng thấy hơi bất ngờ khi hai đứa có thể nói tiếng Trung lưu loát như vậy đấy ! Tiếng Trung vốn là một ngôn ngữ rất khó học phải không các cháu ? "

- " Khó thì cũng có khó thiệt đó bác , nhưng nhờ mẹ cháu giúp đỡ nên hai chị em cháu cũng học tốt thứ ngôn ngữ này được phần nào " - Tôi trả lời bác

- " Wow thế mẹ cháu làm giáo viên dạy tiếng nước ngoài à ! "

- " Dạ ! Đúng rồi ạ ! Vậy bác làm lái xe cho gia đình cô Phương lâu chưa ? " - Tôi hỏi bác

- " Cũng khá lâu rồi cháu ! Bác làm cũng gần được 14 năm rồi ! Gia đình bà chủ tốt lắm ! Hôm nào nếu có dịp , bác chở hai đứa đi tham quan thành phố nhé !"

- " Ôi ! Thế thì còn gì bằng ạ ! Quá tuyệt vời luôn ấy chứ " - Vũ thay tôi trả lời

.................

...........

.....

Câu chuyện trên xe của chúng tôi vẫn cứ tiếp tục cho đến khi đến nhà cô Phương. Tuy mới chỉ gặp bác ấy có lần đầu tiên, nhưng tôi cảm thấy bác ấy thật tốt bụng và vui tính, cho nên tôi quý cái bác lái xe này lắm cơ ! Nhưng điều làm tôi hạnh phúc hơn nữa là lúc nãy đi qua được nhìn poster Luhan kìa Há Há !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net