you make it looks like it's magic 01.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(lodae; slight!bangdae)

start.

Căn nhà phát ra tiếng cọt kẹt, dường như lung lay mỗi khi gió luồn qua những thanh gỗ bao quanh. Junhong yêu căn nhà này, từ những mạng nhện cư ngự dưới tầng hầm nơi cái máy giặt cũ kĩ của họ kêu lên rầm rĩ, cho tới những tia nắng chiếu qua ô cửa sổ tròn tí hon trên gác mái, và cũng là phòng ngủ của Junhong.

Nó không phải căn phòng tuyệt nhất, và thành thật mà nói thì rất vô lý khi chiều cao của Junhong khác biệt với mọi người tới như vậy và trần nhà lại còn trùng xuống hai bên để chỗ cho mái nhà. Cậu chỉ có thể đứng thẳng ở giữa phòng, và đi lại thoải mái từ cầu thang cho tới tủ quần áo đặt sát tường; ở mọi chỗ khác, cậu sẽ bị đập đầu nếu đứng lên, và qua năm tháng Junhong đã có nhiều vết thâm vì quên mất trần nhà thấp đến thế nào. Nó không phải căn phòng tốt nhất, nhưng vẫn là phòng của cậu, và nó khá riêng tư, tức là người khác phải đi lên chiếc cầu thang vừa dốc lại hẹp nếu muốn làm phiền cậu, điều này ngăn cản Youngjae hoặc Himchan khỏi việc cất công đi lên chỉ để rầy la cậu.

Daehyun. Anh đang ở dưới tầng trong phòng ngủ của ai đó, có lẽ đang lăn lộn trên giường mà không mặc gì, làn da ngăm sáng bóng mặc dù thời tiết vừa chuyển đông, một lớp tuyết mỏng bao phủ nền đất và ngọn cây bên ngoài. Daehyun vừa kết thúc kỳ động dục bất ngờ của mình, cơ thể kiệt sức từ những hoạt động kéo dài suốt cả tuần và não bộ bao phủ bởi một màn sương mù những ý nghĩ đáng yêu và ấm áp về tình yêu cùng sự quan tâm mà cả đàn dành cho anh. Mặc dù Daehyun có phòng ngủ, nhưng anh hầu như không bao giờ ngủ trên giường của mình.

Junhong tự hỏi Daehyun đã chọn phòng của ai. Phòng của Jongup chất đầy áp phích, mô hình đồ chơi và quá nhiều giày, còn Daehyun, người không hề ưa sự bừa bãi, sẽ chẳng có lý do nào để vào trong trừ khi có Jongup ở đó. Phòng của Youngjae có mùi thông và những thứ sạch sẽ khác, nhưng mọi thứ đều được Youngjae cẩn thận cất vào tủ hoặc ngăn kéo tới nỗi căn phòng gần như không có cảm giác nó thuộc về anh, và nằm trong đó sẽ chỉ khiến Daehyun thêm nhớ người bạn thân của mình. Himchan sở hữu phòng ngủ lớn nhất và nó trông như được lấy ra từ một tạp chí nội thất sang trọng; sự phối hợp màu sắc khá trung hòa với gam màu chủ đạo là đỏ, và anh có đầy đủ đồ nội thất trong đó, đi cùng với những tác phẩm nghệ thuật treo trên tường. Phòng tắm được nối liền với nó, Daehyun vẫn luôn thích ngâm mình thật lâu trong bồn tắm cùng bong bóng xà phòng, nhưng Junhong nghĩ anh sẽ không chọn phòng của Himchan, vì cả tuần trước anh đã dành toàn bộ thời gian của mình ở đây rồi. 

Không, Daehyun chắc chắn đang ở trong phòng alpha của họ. Phòng của Yongguk nhỏ hơn Himchan, nhưng nó lại chính là trái tim của căn nhà. Đó là nơi Junhong đã tỉnh dậy vài năm trước, bối rối và run rẩy, chân tay đau nhức trong khi kéo thứ gì đó giống như lông thỏ ra khỏi kẽ răng của mình, khuôn mặt lo lắng của Yongguk là điều đầu tiên cậu thấy sau đêm trăng tròn đầu tiên cậu hóa sói mà không hề mong muốn. Đó là nơi cả đàn sẽ sum vầy vào buổi sáng Giáng sinh lạnh giá, nằm đè lên nhau để đánh thức alpha của họ, háo hức chờ đợi những món quà. Đó là nơi Youngjae trốn khi bị Himchan đuổi vì phi vụ chơi khăm gần nhất anh đã bày vẽ ra. Nơi Jongup sẽ tới mỗi khi anh cần một không gian để thả mình vào những suy nghĩ triền miên.

Daehyun đang ở đó. Junhong có thể mường tượng ra cả khung cảnh. Làn da nâu của anh trên ga giường màu kem của Yongguk, những tia nắng lọt qua rèm cửa, thứ mà có lẽ Daehyun đã mở to. Nơi này, chính căn phòng này, chứa đầy hương thơm của họ.

Căn nhà lại kêu lên kẽo kẹt, nhưng theo cùng nó là một âm thanh khác: một tiếng rên rỉ trầm và rầu rĩ. Tai Junhong vểnh lên. Vì mọi người đã đi chào hỏi một đàn mới ở gần ranh giới lãnh thổ của họ, cậu và Daehyun là hai người duy nhất bị bỏ lại ở nhà. Daehyun không thể đi theo vì anh vẫn còn cáu kỉnh từ lần động dục vừa rồi, và Junhong, được cho là thành viên ít hữu dụng nhất vì cậu trẻ tuổi, đã tình nguyện ở nhà trông chừng anh. Họ sẽ chỉ rời đi trong vài giờ, ít nhất đó là những gì họ đã hứa, và hầu như những gì Junhong cần làm là để Daehyun một mình.

Vậy nên cậu đã làm thế. Sau khi Daehyun rời khỏi người Yongguk, Himchan, Youngjae và Jongup, sau khi mọi người rời đi và Daehyun bắt đầu đi lại trong phòng khách không ngừng nghỉ, hờn dỗi, làn da tê rần khi thân nhiệt nóng rực anh đang cố điều chỉnh gặp không khí lạnh lẽo của mùa đông, Daehyun đã hứa sẽ ngoan ngoãn, và Junhong trở về phòng của mình. Cậu để cửa mở để có thể nghe thấy bất cứ âm thanh gì bất thường. Junhong cảm thấy thật khó khăn để từ chối bất kì việc gì cả đàn đã giao cho cậu, và hơn nữa, cậu vẫn luôn muốn hoàn thành nhiệm vụ thật tốt.

Một tiếng rên rỉ khác, lần này thảm thương, the thé, vang lên. Nó làm Junhong đỏ mặt. Đây chính là tiếng rên rỉ mà cậu đã nghe cả tuần trước từ sau những cánh cửa đóng kín. Nó chỉ có một ý nghĩa: sự đòi hỏi, sự chăm sóctình dục. Junhong đã lắng nghe khi tiếng rên rỉ này kéo mọi thành viên lớn tuổi hơn vào căn phòng rộng lớn của Himchan, nơi Daehyun đã ở suốt tuần, và họ thay nhau làm tình với anh cho tới khi kỳ động dục kết thúc. Màu đỏ lan tỏa khắp gò má và sống mũi Junhong trước ý nghĩ đó. Cậu đã không tham gia vì --

Vì, gì chứ? Tình dục là một thứ mới mẻ với cậu, khiến cậu thích thú. Cậu không thể tưởng tượng việc có mặt trong đó, chậm chạp và bỡ ngỡ và ngu ngốc. Không phải cậu không hề biết cách làm chuyện ấy. Cậu biết cách nó được hoàn thành, theo lý thuyết, cậu chỉ. Không muốn có ai chứng kiến lần đầu của mình.

Daehyun lại rên rỉ, và Junhong cảm nhận được mong muốn xuống tầng kiểm tra anh lan tỏa trong bụng. Cậu phải làm vậy. Một phần lớn trong đó là bởi cậu quan tâm sâu sắc tới các anh của mình, và Daehyun vẫn luôn rụt mình lại nếu anh ấy tìm đến ai đó mà không được đáp lại. Daehyun đến với họ với thân hình khẳng khiu, gần như bị bỏ đói, thận trọng trước những nỗ lực cho thấy họ quan tâm anh và ủ rũ khi nhận ra đó chính là mọi thứ anh cần: sự yêu thương. Tình yêu. Sự dịu dàng. Một phần nhỏ khác là vì Junhong chưa gì đã có thể tưởng tượng được sự thất vọng trong ánh mắt Yongguk nếu vị alpha quay trở về chỉ để tìm thấy omega của mình cọ xát vào đồ nội thất một cách tuyệt vọng.

Cậu bỏ máy tính bảng xuống và trượt khỏi giường, không quên cúi xuống khi đi tới cầu thang dẫn xuống tầng hai. Phòng ngủ của Yongguk ở tầng một, ngay cạnh phòng của Himchan. Cậu tiến tới đó nhanh chóng, mùi hoa quen thuộc tràn đầy trong không khí.

Mùi hương trở nên mãnh liệt hơn khi cậu tiến gần tới phòng ngủ. Cuối cùng, khi cậu đứng ở ngay bên ngoài cửa phòng, cậu nghe thấy giọng Daehyun qua những thanh gỗ.

"Junhong..."

Cậu đông cứng tại chỗ. Daehyun có một trong những chất giọng thú vị nhất mà Junhong từng nghe; khi nó trầm ấm, Junhong có thể vẽ ra khung cảnh anh nằm dài trên chiếc piano ngâm nga vào chiếc micro cũ, sau đó nó lại có thể bay bổng và ngọt ngào như siro. Vừa rồi, giọng anh là một hỗn hợp của sự nóng vội, ra hiệu và trầm khàn.

"Vâng, hyung?"

"Vào trong đi," Daehyun nài nỉ, giọng anh bị cánh cửa chặn lại phần nào. Mọi thứ đều có hương hoa. Junhong cố thở ra nhưng nó càng tệ hơn. Làn da bắt đầu nóng lên và ngứa ngáy khi pheromone* của anh lướt qua.

Junhong lắc đầu, "Anh có ổn không?" Cậu cố tỏ ra nghiêm nghị nhưng biết rằng mình đã thất bại khi nghe thấy tiếng khúc khích của Daehyun.

"Vào trong đi," anh tiếp tục nài nỉ, bằng chất giọng du dương và ngọt ngào. "Anh đã hứa sẽ ngoan mà."

"Đúng rồi," Junhong nói, nhớ lại lời của Daehyun trước khi cậu chạy như bay lên phòng của mình. Chân cậu mang cả thân người tiến gần cánh cửa hơn. Bàn tay đặt trên quả đấm cửa. Cậu bắt đầu xoay nó, nhưng lại ngập ngừng. "Em có thể lấy cho anh cái gì không?"

Daehyun thét tên cậu, và nó làm Junhong giật nảy. Cậu mở vội cửa, tìm kiếm mối nguy hiểm, nhưng chỉ tìm thấy Daehyun nằm sấp trên giường của Yongguk, không mảnh vải che thân, nắng chiếu vào từ ô cửa sổ trải dài suốt lưng anh. Gần đây anh đã nhuộm tóc mình thành màu hạt dẻ, dưới ánh sáng nó có màu đỏ, còn dưới mặt trời nó tựa ngọn lửa bập bùng. Junhong đã nhuộm lại tóc từ khoảng một tuần trước, để màu đen tự nhiên trước khi quyết định sẽ làm gì tiếp với nó. Daehyun thấy cậu và cười, không có ác ý, nhưng Junhong vẫn ngượng, não bộ trở nên mơ hồ bởi hương hoa tràn đầy trong phòng.

"Em đang đến để giải cứu anh đấy à?" Daehyun trêu cậu, cong một chân lên, một hành động quyến rũ tới mức thậm tệ.

"Hyung--" Junhong gắt gỏng, lông mày nheo lại. Sau khi đã đảm bảo không có gì nguy hiểm và Daehyun chỉ đang trêu đùa, cậu lùi lại và định đóng cửa. 

"Đợi đã," Daehyun gọi với theo, chống hai khuỷu tay xuống giường nâng người lên. "Anh chỉ muốn -- có người chơi cùng. Làm ơn đi." Anh nuốt ực. Liếc về phía sau, ánh mắt Junhong bám theo yết hầu lên xuống của người còn lại. Nó thật khiêu gợi. 

"Em không biết nữa," Junhong lầm bầm, không chắc chắn. Cảm giác như cậu đang để một chân trong phòng, chân còn lại ngoài hành lang, và kẽ hở giữa chúng thì ngày càng lớn dần. Cậu muốn cho Daehyun thứ anh ấy cần, nhưng nếu như cậu không thể? Nếu như cậu không đủ kỹ năng?

Daehyun nói, "Ta không cần phải làm gì cả, chỉ ôm ấp một chút thôi mà."

Hương hoa trong không khí làm Junhong chậm bước lại. Do dự và chậm chạp. Cậu cảm nhận được chân mình tiến về phía trước. "Em có thể làm điều đó," Junhong nghe thấy giọng mình cất lên. Cậu đóng cửa lại.

Daehyun lùi lại để chỗ cho cậu, cũng không khó khăn cho lắm vì chiếc giường chiếm phân nửa căn phòng và Daehyun vẫn luôn quen thuộc với việc làm cho bản thân trở nên nhỏ bé hơn. Junhong đang mặc quần thụng cùng một chiếc áo phông mỏng vì phép tế nhị nhiều hơn là để giữ ấm. Thời tiết có thể đã chuyển đông bên ngoài, nhưng thân nhiệt của người sói cao hơn người thường, và căn nhà thì nóng như trong lò nướng. Cậu bò lên giường, hít sâu và nhận được một luồng hương hoa cùng mùi của rừng thường có trên người Yongguk. Họ tự sắp xếp tư thế sao cho người Junhong áp sát vào lưng Daehyun, đầu gối chạm vào phía sau đầu gối người hơn tuổi. Khi Junhong đưa tay lên để chỉnh gối, Daehyun với về phía sau nắm lấy tay cậu và kéo cho tới khi nó quàng quanh eo mình. 

Lạ thay, ở khoảng cách này, hương hoa tỏa ra từ Daehyun lại trở nên dịu nhẹ hơn. Gần như thế này, Daehyun khiến Junhong liên tưởng tới mật ong và vanilla, muối và cát. Cậu lướt mũi dọc gáy Daehyun, và anh rùng mình. "Nếu em làm vậy," anh thì thầm. "Anh không thể hứa sẽ chỉ có ôm ấp thôi đâu."

Junhong lùi lại và cảm nhận mình được Daehyun dựa hẳn vào. Cậu cũng hoàn toàn tỉnh táo để nhận ra bờ mông trần của Daehyun đang chạm vào hạ bộ. Họ giữ nguyên tư thế cho tới khi Junhong không còn ngượng nghịu, và bầu trời chuyển sang màu cam sẫm khi mặt trời dần lặn xuống. Daehyun cựa quậy, cọ lưng mình vào người Junhong, và cậu cảm thấy cơ bụng mình như thắt chặt lại. "Tại sao anh có mùi hoa vậy?" Junhong buột miệng.

"Gì cơ?" Câu trả lời pha lẫn giọng ngái ngủ.

Junhong kéo anh lại gần hơn, hơi ấm từ làn da của Daehyun xuyên qua lớp vải mỏng cậu đang mặc. "Anh có mùi hoa," Junhong giải thích, "khi anh.. động dục.. Tại sao vậy?"

"Em ngửi thấy mùi hoa trên người anh?"

"Vâng."

Daehyun nhún vai. "Anh có mùi chocolate và rượu với Himchan. Mùi của tiệm bánh mì với Youngjae. Anh nghĩ anh có mùi rơm tươi với Jongup." Tuy Junhong không thể thấy mặt anh, nhưng cậu biết anh đang tỏ thái độ.

"Và với Yongguk-hyung?"

"Anh ấy chưa bao giờ bảo anh," Daehyun thú nhận, "nhưng rất có thể là những đĩa nhạc cũ."

"Tại sao?" Junhong hỏi tiếp.

"Nó là bất cứ thứ gì em yêu nhất," Daehyun nói chầm chậm. "Bất kì thứ gì thơm nhất đối với em, mang lại niềm vui cho em. Kí ức mãnh liệt nhất, khoảnh khắc hạnh phúc nhất. Nó có mùi khác với mỗi người. Pheromone -- thật ra mùi hương không phát ra từ chúng."

"Vậy có lẽ anh có mùi của chính mình với anh ấy," Junhong nói thản nhiên.

Lưng Daehyun nóng rực, đôi vai cũng ửng đỏ. Anh nói bằng giọng nói nhỏ hơn rất nhiều, "Em nghĩ vậy sao?"

Junhong siết chặt vòng tay quanh eo Daehyun, cảm nhận từng hơi thở của đối phương. Khuôn ngực của cả hai đã bắt đầu phập phồng theo cùng nhịp điệu, như thể phổi của họ được kết nối bởi một sợi dây vô hình. Cậu nói, "Khi anh đến với bọn em, anh khiến cả đàn hoàn thiện. Chúng ta cuối cùng cũng đã đầy đủ. Yongguk-hyung đã vô cùng hạnh phúc."

Daehyun khịt mũi, nhưng nó có vẻ gượng ép. "Rõ ràng anh ấy không hể thể hiện điều đó."

Đó là sự thật. Họ đã từng ở đây, năm người bọn họ -- Yongguk, Himchan, Youngjae, Jongup and Junhong -- sống cùng nhau và làm việc, sửa nhà, sum vầy vào mỗi bữa ăn, rời đi vào ban ngày để săn mồi. Rồi Yongnam, anh sinh đôi của Yongguk và cũng là alpha của một đàn khác, gọi tới. Yongguk nghe điện trong bếp, biết rõ tất cả đều đang lắng nghe.

Yongnam nói gì đó về việc nhận nuôi một chú sói đi lạc, đúng hơn là một chú sói con, và không có đủ không gian trong căn hộ của mình để làm việc đó. Yongguk từ chối, nhưng Yongnam lớn tuổi hơn và lời nói của anh rất thuyết phục. "Anh không thể để cậu bé ngoài phố," Yongnam nói, giọng anh chắc nịch. Cặp song sinh vẫn luôn có mối liên hệ mãnh liệt. Khi Yongnam hứa rằng anh sẽ tìm một đàn khác có hứng thú nhận nuôi chú sói con này thật sớm, Yongguk cuối cùng cũng đồng ý.

Daehyun đã tới vào ngày hôm sau với không gì ngoài một chiếc cặp gần như trống rỗng trên lưng, một cái nhìn thận trọng trên gương mặt nhỏ bé. Yongnam rời đi nhanh chóng để quay về thành phố kịp giờ làm, còn đàn của Yongguk tập trung trong phòng khách, chào đón vị khách mới tới thật đầy nghi ngờ. Himchan là người phá vỡ mọi khoảng cách, thúc giục Daehyun tắm rửa và dọn đồ. Yongguk, alpha của họ, trở về phòng của mình với đôi vai căng cứng.

Junhong siết chặt Daehyun lần nữa và rúc vào lưng anh, biết rằng như vậy sẽ phần nào trấn an anh. "Mất vài ngày anh ấy mới chấp nhận được chuyện này. Nhưng nhớ không? Cách anh ấy đã nổi giận khi Yongnam-hyung nói sẽ tìm một đàn khác cho anh? Em nghĩ đó là lần đầu em thấy anh ấy to tiếng với anh trai của mình."

"Anh đã trốn." Daehyun nói, hồi tưởng lại. Anh đan tay với Junhong. " Vì anh không muốn rời đi."

"Anh thích vậy," Junhong nói, "khi Yongguk-hyung đã đấu tranh để giữ anh lại." Cậu ấn bàn tay vào cơ bụng của Daehyun, mỉm cười sau cổ người hơn tuổi. Daehyun thở hắt, và tiếng động khiến tim Junhong lỡ một nhịp vì phấn khích. Cậu thích thú vì mình có thể khiến âm thanh như vậy phát ra từ miệng Daehyun.

Bằng một cách chậm rãi, cậu đưa tay mình vuốt ve phần da từ rốn cho tới ngực Daehyun khiến người hơn tuổi thở chậm lại, gần như đứt quãng. Thân nhiệt anh dâng cao, làn da sáng màu đồng của hoàng hôn. Junhong cảm thấy -- bình yên. Là beta nhỏ nhất đàn, cậu cảm thấy vị trí của mình gần như không cần thiết. Trẻ và thiếu kinh nghiệm, cậu không thể bảo vệ cả đàn như Jongup, hay giao tiếp như Youngjae hoặc Himchan. Cậu học hỏi mọi thứ từ những thành viên hơn tuổi, và chỉ có thể trợ giúp họ trong vài lĩnh vực. Khi cả đàn gặp rắc rối, họ không bao giờ tìm thấy Junhong để tìm kiếm giải pháp. Cậu chưa từng nghĩ đến chuyện bị bỏ rơi vì quá vô dụng, nhưng cậu thật sự muốn có được cảm giác mình thật sự thuộc về đây, và có gì đó để cống hiến mà không ai khác có thể.

Daehyun áp người mình sát vào Junhong, một tiếng thở nhẹ thoát khỏi khuôn miệng. "Tại sao em không đến với anh tuần trước?" Daehyun dịu dàng hỏi. Anh vặn người để nhìn Junhong, cậu có thể thấy má anh đang ửng đỏ, đôi mắt long lanh như phát sáng từ sâu bên trong. "Em là người duy nhất."

Môi Junhong khô nứt trước khuôn mặt cún con Daehyun đang bày ra, trái tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực. Cậu chắc chắn Daehyun có thể cảm nhận được rõ nhịp tim của mình. "Mọi người đều đã -- anh không cần em lúc đó đâu mà, phí chỗ. Em biết mọi người sẽ chăm sóc anh tốt. Anh không cần em ở trong cùng mình đâu." Junhong bướng bỉnh bặm môi mặc dù vòng tay cậu quanh Daehyun ngày càng siết chặt hơn.

"Nhưng anh muốn em. Với bọn anh. Với mọi người." Daehyun nói điều này với biểu cảm thản nhiên tới độ khiến Junhong xấu hổ. Cậu chưa từng nghĩ đến chuyện đó như thế. Cậu chỉ nghĩ đến những động chạm thể xác, những làn da ướt át mồ hôi và những tiếng rên rỉ ngắt quãng. Cậu mới chỉ bị phát hiện khi đang thủ dâm một lần bởi Youngjae, người sau đó đã bảo cậu thêm một chút dầu bôi trơn sẽ làm trải nghiệm trở nên thú vị hơn và đi xuống tầng. Junhong đã không thể nhìn vào mắt Youngjae suốt mấy tuần sau đó. Ngay cả bây giờ, ký ức về ngày hôm đó vẫn làm bụng cậu quặn lên khó chịu.

"Em chỉ -- Em sẽ không biết phải làm gì," Junhong thừa nhận, giấu mặt mình sau cổ Daehyun. "Em sẽ làm mọi thứ rối tung."

Daehyun bật cười, và người Junhong căng cứng, nhưng Daehyun nói, "Kì động dục làm anh mê man suốt, anh sẽ không để ý đâu. Thật ra cũng chẳng ai để ý cả."

"Nhưng em không muốn vậy," Junhong nói. "Em không muốn nó chỉ là -- cái gì đó -- với anh. Em muốn lần đầu phải thật tuyệt. Em muốn nó phải thật tuyệt, cho cả hai chúng ta, đặc biệt là cho anh."

Daehyun không nói gì thêm suốt một lúc, và Junhong lo lắng liệu mình đã vượt quá ranh giới. Hơi thở của họ vẫn đồng đều như thể được kết nối bằng một sợi tơ mà Junhong khá chắc chắn Daehyun là người kiểm soát nó. "Ồ, Junhong," Daehyun nói. "Em thật sự muốn thế?"

"Vâng," Junhong nói dứt khoát. Tai cậu nóng bừng. Daehyun xoay người trong vòng tay của cậu, rồi môi anh áp lên môi câu và họ cuốn vào nụ hôn. Junhong mở miệng thở hổn hển. Daehyun liếm láp vòm miệng cậu y hệt một chú mèo con. Tay cậu chu du trên tấm lưng của Daehyun, cho tới khi một tay giữ lấy eo đối phương và tay còn lại vòng quanh đôi vai anh. Khi họ tách nhau ra cậu bàng hoàng, nụ hôn như thể câu thần chú mà chỉ Daehyun biết được sức mạnh thật sự nó mang lại.

"Còn hàng tiếng đồng hồ nữa cho tới khi mọi người trở về," Daehyun thì thầm. "Và anh muốn cho em thấy. Anh sẽ chỉ em cách làm chuyện ấy thật tốt, Junhong à."

TBC.

Pheromones: Pheromone là những chất được sử dụng như những tín hiệu hóa học giữa các cá thể cùng loài, những chất này được tiết ra ngoài cơ thể và có thể gây ra những phản ứng chuyên biệt cho những cá thể khác cùng loài.

 







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bap #lodae