you make it looks like it's magic 02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Daehyun cởi đồ cậu. Anh giúp Junhong ngồi dậy để dễ dàng tốc áo người kém tuổi, và Junhong ném nó sang một bên. Daehyun đã khỏa thân từ trước mà không hề gượng gạo về điều đó, ngồi khoanh chân đối diện với Junhong, làn da mềm mịn sáng láng, nổi bật lên ba vết sẹo trải dài trên khuôn ngực. Họ đều có những vết sẹo của riêng mình: của Junhong ở trên vai trái; của Himchan có hình tròn đáng ngờ, trông như vết cắn, trên hông. Yongguk chắc hẳn có vô số sẹo và vết thương, nhưng anh đã giấu chúng dưới những hình xăm. 

Đầu gối hai người chạm nhau. Junhong chống tay về sau và nghiêng người trong khi Daehyun rướn tới cởi dây rút quần cho cậu. Họ hôn một lần nữa trước khi Junhong nhanh chóng cởi hết những gì còn lại trên người. Cảm giác tốt hơn khi cả hai đều không mặc gì. Vì một vài lý do nào đó, cậu không cảm thấy xấu hổ như vừa nãy nữa. Quần áo của cậu được vứt xuống sàn gỗ, đắp thành một đống lộn xộn. Daehyun nói, "Đây chính là điều anh cần. Điều cuối cùng. Mọi chuyện sẽ ổn thôi, Junhong. Em chỉ cần lắng nghe. Làm theo. Và nói anh biết nếu có gì đó khiến em khó chịu."

"Được rồi," Junhong nói, ngạc nhiên khi giọng cậu phát ra lại trở thành những tiếng thì thào. Daehyun thật lộng lẫy. Đây rõ ràng là sở trường của anh. Daehyun khác biệt so với những omega khác, anh có điều gì đó mà cả đàn phải mất một thời gian để tìm ra. Daehyun không muốn bị đối xử như một thứ mỏng manh, dễ bảo; anh khá chủ động lại thường xuyên nắm quyền kiểm soát. Và Junhong tin tưởng anh.

"Chúa ơi, của em lớn quá," Daehyun nói, ánh mắt lướt về phía dưới khi anh tiến về phía trước. Junhong ngả người dần xuống gối. Tay anh đặt trên lồng ngực cậu, đẩy nhẹ. "Nằm xuống nào." Junhong để đầu mình rơi xuống gối của Yongguk khi được Daehyun ngồi lên người ngay trên phần xương chậu.

"Như vậy là không tốt sao?" Junhong hỏi đầy lo lắng. "Liệu nó có làm anh đau không?"

Daehyun bật cười, "Không, anh thích vậy. Anh chỉ đang quá phấn khích thôi, Junie."

Junhong đỏ mặt trước cái tên thân mật, hơi nóng vẫn tiếp tục cư ngự trên gò má khi cậu nghĩ đến cảm giác sẽ như thế nào khi được ở bên trong anh. Chắc hẳn sẽ siêu tuyệt vời. Cậu duỗi thẳng chân trên giường để chỉnh tư thế, làm Daehyun cọ xát vào người mình.

Cậu đã thấy Daehyun khỏa thân nhiều lần trước đây, nhưng chưa bao giờ theo cách này. Cậu thường ngưỡng mộ hình thể của các anh sau những buổi đi săn, khi họ vừa chuyển về dạng người, tay dang lên cao để giãn cơ, vụn thông lẫn lá khô dưới chân, cơ bắp cuồn cuộn và săn chắc. Tráng kiện. Họ sẽ mặc lại những mảnh quần áo đã bị vứt bừa bãi khi trước, giấu đi cơ thể khỏe mạnh của mình. Daehyun lại nhỏ bé, từ cách làn da anh kéo dài từ xương sườn cho tới hai điểm nổi lên trên khuôn ngực, còn Junhong thì quá dài người. Đôi khi cậu có cảm giác như một dải ngân hà vô tận, với sự trưởng thành có chút bất ổn và lộn xộn. "Giờ thì sao?" Junhong hỏi. Tay cậu dừng lại nơi hông Daehyun, nghỉ ngơi ở đó.

Daehyun nhếch mép. "Không cần vội vã. Ta sẽ hôn. Anh sẽ tìm hiểu xem em thích được hôn ở chỗ nào nhất. Em cũng có thể thử với anh."

Junhong gật đầu, lo lắng liếm môi. Daehyun cúi xuống cho tới khi mũi cả hai chạm nhau với khuỷu tay đặt cạnh hai bên đầu của cậu, và dừng lại, quan sát Junhong thật kĩ càng. Người kém tuổi cảm thấy lúng túng trước ánh nhìn của anh, nhưng cậu bắt bản thân phải nằm yên. Cậu nín thở, tự hỏi Daehyun liệu đang tìm kiếm điều gì.

Junhong để ánh mắt mình kéo dài khắp khuôn mặt người đối diện, từ vầng trán cho tới gò má mềm mịn và đầy đặn tới sống mũi cao, thắng tắp. Môi của anh thật hoàn hảo và căng mọng, đôi mắt thì tròn xoe lấp lánh. Cậu để ý tới nhân trung, phần lõm xuống dưới mũi anh, và khi cậu ngước lên để lại một lần nữa chạm mắt với Daehyun, chúng đã được phủ một làn sương mòe. Daehyun di chuyển hai khuỷu tay sang hai bên, hạ thấp người để môi họ chạm nhau.

Anh hôn cậu với những nụ hôn gấp gáp tới lúc mắt cậu nhắm lại và từng ngón chân cong lên. Cái chạm của cậu trên làn da người hơn tuổi trở nên nóng bỏng. Junhong ấn mạnh những ngón tay của mình vào người anh và được đáp lại bằng một cái thở hắt ngạc nhiên.

Daehyun rụt người, mắt mở to, Junhong cắn môi dưới của mình. "Em xin lỗi, nó có hơi--"

"Cứ tiếp tục làm như vậy đi," Daehyun nói bằng chất giọng khàn đặc như làn khói bay. "Anh thích vậy. Và nếu như em muốn, hãy nắn bóp mạnh hơn nữa."

Một luồng nhiệt dấy lên trong bụng Junhong. Cậu đã thấy những dấu vết mọi người để lại trên người Daehyun. Những dấu cào trên lưng anh, những vết thâm tím và những cái cắn cần một thời gian dài để lành lại. Những vết tích sẽ chuyển từ đỏ sang tím rồi cuối cùng là vàng, Daehyun chưa bao giờ ngại ngùng về chúng khi đi quanh nhà, anh khoe khoang nó với sự tự hào, còn Junhong không hề bỏ sót cách một trong số các thành viên khẽ vuốt ve những dấu vết đó khi đi ngang qua anh, như muốn nói, đây là chiến tích của tôi. Junhong không chắc mình có thể làm điều tương tự, nhưng Daehyun lại đang hôn cậu, lần này không phải trên môi.

Môi anh chu du khắp gò má Junhong cho tới tai cậu, nơi anh làm gì đó với vành tai khiến cậu rên lên và véo hông anh thậm chí còn mạnh hơn ban nãy. Daehyun oằn người trước sức ép, hông xoay uyển chuyển, rồi hôn lên cổ người kém tuổi trước khi gắn chặt môi mình vào cổ họng cậu. 

Một điều gì đó đã thúc đẩy Junhong xoay chuyển vị trí của họ, đặt Daehyun ở bên dưới cậu, thở hổn hển. Cậu không biêt mình đang làm gì, nhưng cảm giác này thật đúng. Daehyun mỉm cười và nói, "Được rồi, beta bé nhỏ. Đến lượt em."

Junhong như muốn nổ tung. Cậu thử việc Daehyun đã làm với mình lúc trước, vì nó thật tuyệt vời, hôn lên môi anh thật dịu dàng. Daehyun quàng tay quanh eo Junhong và siết chặt, khiến cậu nhớ ra Daehyun muốn gì. Cậu kéo dài nụ hôn sang đường quai hàm của anh và để cơ thể mình chìm vào người anh, ngực của cả hai áp sát nhau trong khi cậu dùng răng chơi đùa với vành tai của người hơn tuổi. Tay cậu lướt qua xương sườn của Daehyun, rồi lại lướt qua một lần nữa với móng tay của mình. Hơi thở của Daehyun đứt quãng, Junhong một lần nữa rụt người lại, lo lắng.

"Đừng dừng lại," Daehyun gào lên, rồi tay anh ở trong tóc cậu, kéo cậu xuống. Junhong để môi mình dính chặt vào bên cổ anh, anh có mùi của muối và vani và Yongguk. Cậu đưa lưỡi ra, lướt qua làn da anh, một cách mạnh mẽ. "Răng," Daehyun rên rỉ. "Dùng răng của em."

Đôi tay của Daehyun ở khắp mọi nơi, cào cấu và sờ soạng và nắn bóp. Mọi nơi anh chạm tới đều trở nên nóng bừng, Junhong cũng thở hắt không lâu sau đó, hôn hít và cắn và cọ xát răng mình trên làn da của người nằm dưới. Daehyun cố giãy giụa để được hôn cậu lại, nhưng Junhong thích giữ chặt anh xuống và để môi mình khám phá những địa điếm mới trên cơ thể anh, thích được lắng nghe những âm thanh thoát ra từ miệng Daehyun. Họ vật lộn cho tới khi Daehyun bỏ cuộc, nằm hẳn xuống với Junhong ở giữa hai chân mình. Chuyện này không hề đáng sợ một chút nào. Cậu hành động hầu như theo bản năng, và trong một khắc cậu tự hỏi liệu có phải vì Daehyun là người cậu đang làm tình cùng hay cậu sẽ như thế này với bất cứ ai khác.

Junhong quá tập trung vào việc hôn nên không hề để ý tới nửa thân dưới, cho tới khi cậu cảm nhận được thành viên của mình chạm phải chiều dài cương cứng của Daehyun, một làn sóng khoái cảm dội vào cậu từ trong ra ngoài. Junhong đông cứng bên trên Daehyun, rên rỉ khi sự yên tĩnh khiến Daehyun ưỡn người lên áp sát vào cậu, đòi hỏi nhiều hơn. Lại một đợt khoái cảm khác. Cậu giữ cơ thể mình trên hai khuỷu tay và nhắm chặt mắt, hít sâu. 

"Có chuyện gì sao?" Daehyun hỏi, Junhong biết anh đang cố giữ cho tông giọng nghe thật bình tĩnh. Anh hỏi lại, dịu dàng hơn, tay đưa lên vuốt những sợi tóc lòa xòa trước trán cậu sang bên, "Chuyện gì vậy?"

"Không có gì," Junhong đáp. "Chỉ là -- em khá mới trong chuyện này --"

"Em đang làm rất tốt," Daehyun nói. "Em đang làm rất tuyệt. Đừng nghi ngờ bản thân chứ."

Daehyun tiếp tục xoa đầu Junhong sau đó, việc này giúp cậu thả lỏng và mở mắt ra. "Em đang làm rất tuyệt mà," Anh có thể đã nói vậy. Giọng anh quá nhỏ, nhưng Junhong vẫn có thể tưởng tượng được. Ánh mắt của anh tràn đầy sự ấm áp, yêu thương và chấp thuận khiến tình cảm Junhong dành cho anh ngày càng tăng. 

Lần này khi môi họ chạm nhau không còn sự nghi ngờ gì nữa. Junhong vẫn luôn là một người tiếp thu nhanh. Cậu đã phát hiện ra Daehyun rất thích khi cậu luân phiên hôn và cắn, hiện tại cậu đang để ý đặc biệt tới phần da ngay dưới vết sẹo của anh, dùng răng cọ cọ lên chỗ da sần sùi, rồi lại xoa dịu nó bằng môi và lưỡi. Daehyun rên rỉ bên dưới, ép chặt hai chân vào hông Junhong, sau đó ngoắc hai bàn chân với nhau sau lưng cậu. Anh kéo Junhong xuống bằng cặp đùi. Lần này, Junhong không nén lại tiếng rên khi thành viên của cả hai chạm vào nhau nữa.

Daehyun đang cương. Junhong đã khiến anh như vậy, việc này không chỉ mang lại khoái cảm mà còn cả sự tự tin cho người kém tuổi.

"Em có thể dùng tay," Daehyun thở hổn hển. Anh vẫn cố rướn người lên để hôn Junhong, nhưng cậu dùng sức nặng và dáng người to lớn của mình để ngăn anh khỏi việc đó.

"Gì cơ?" Junhong rải những nụ hôn ướt át xuống bụng Daehyun. 

"Đây." Daehyun cầm lấy một tay Junhong và dẫn nó xuống nơi hạ bộ của họ đang chà xát với nhau. "Như thế này."

Junhong không nhìn, nhưng cậu cảm nhận. Tay của Daehyun và cậu nắm lấy cậu bé của cả hai. Ngón trỏ của anh ấn xuống phần đầu, kéo tay họ xuống, rồi lại lên. Junhong phải ngừng hôn anh để thay vào đó tập trung vào cảm giác dễ chịu Daehyun mang đến. Cậu dần tiến tới cực khoái.

"Anh có thể khiến em bắn như thế này," Daehyun nói, liếm môi, "hoặc ta có thể -- anh có thể chuẩn bị mình cho em."

Junhong không nghĩ được gì để nói. Trong đầu cậu là một mớ hỗn độn và tất cả những gì cậu biết là dù Daehyun đang làm việc cậu đã làm với bản thân rất nhiều lần trước đây, cảm giác vẫn tuyệt hơn hàng ngàn lần. Hơi thở của cậu phả vào cổ Daehyun ướt át còn anh vẫn tiếp tục chăm sóc cho hạ bộ của cả hai bằng tay họ. Tay còn lại của Daehyun yên vị trong tóc cậu. Anh nắm tóc rồi kéo cậu xuống, môi anh chạm vào thái dương cậu, khiến Junhong bất ngờ lên đỉnh. Cậu bắn vào tay Daehyun và lên cả bụng, nhớp nháp và nóng hổi.

Nó không kéo dài quá lâu, nhưng cậu vẫn thở hổn hển sau đó, khi không khí dày đặc bao quanh hai người và Daehyun thì đang dính chặt cơ thể họ với nhau, hai đôi môi, hai bờ trán. Daehyun cựa quậy bên dưới cậu, nhấc hông lên. Junhong nháy mắt, từ từ nhận ra Daehyun đang cố với về phía sau của chính mình bằng những ngón tay. 

"Em có thể làm gì?" Junhong hỏi, lấy lại hơi và cảm thấy chút có lỗi. Cậu cũng muốn giúp Daehyun giải tỏa. Cùng lúc đó, cậu cảm nhận được một luồng khí nóng khác cuộn lên trong bụng mình. Cậu vẫn chưa xong, và không muốn xong.

Daehyun không hề lúng túng, "Yongguk để gel bôi trơn trong ngăn tủ đó," anh thở hắt. Junhong ngắm nhìn anh, mặt cậu ửng đỏ. Daehyun đang tỏa sáng. Mặt trời đã gần lặn nhưng dường như khuôn mặt của người hơn tuổi hội tụ hết mọi tia nắng còn sót lại, đôi mắt to lấp lánh. Junhong di chuyển ánh mắt xuống cơ thể anh, xuống bụng anh nơi tinh hoa của cậu vẫn còn nhớp nháp và dần khô lại, xuống hông, xuống đùi anh. Daehyun đã ấn một ngón tay vào trong mình, Junhong chỉ quan sát từng đốt ngón tay biến mất khỏi tầm nhìn. "Junhong?"

Cậu rướn người đến ngăn tủ. Vì một vài lý do, cậu cảm thấy việc mình đã không bỏ mặc anh quá lâu là quan trọng. Người kém tuổi quay lại với lọ dầu bôi trơn -- mùi hoa oải hương -- rồi lại ngồi vào giữa hai chân anh. Cậu đưa lọ dầu cho Daehyun, người nhận lấy nó bằng cả hai tay.

"Tốt lắm," Daehyun trêu đùa với khóe môi khẽ nhếch lên. Gò má Junhong nóng lên nhưng cậu không còn thời gian để suy nghĩ về việc chỉ một lời khen đơn giản lại có thể khiến mình ngượng đến thế. Daehyun hành động nhanh chóng, mở nắp lọ rồi bóp một ít vào tay. Anh lại đưa một ngón tay vào bên trong mình, rồi một ngón nữa, và một ngón nữa. "Em muốn thử không?" anh hỏi.

Junhong tự vuốt ve chiều dài của mình, cậu đã cương cứng trở lại, chỉ từ việc quan sát. Cậu nghĩ về việc thay thế những ngón tay của Daehyun bằng thứ gì đó khác và siết chặt nắm tay quanh đầu cậu bé. "Có," cậu thốt lên.

Cậu cúi xuống để hôn người hơn tuổi. Daehyun đáp trả nụ hôn, hai đầu gối anh mở rộng, những ngón tay được rút ra khỏi cửa mình. Junhong chạm vào nơi ấy đã giãn nở của anh một cách ngập ngừng. Daehyun ngọ nguậy, "Lấp đầy anh đi nào." anh rít lên. "Anh sẵn sàng rồi. Tiến vào chầm chậm thôi."

"Anh có chắc không?" Junhong hỏi. Cậu hôn lên trán và mũi anh. Cửa huyệt Daehyun trông thật nhỏ bé, còn của Junhong lại quá to. Nhưng Daehyun mỉm cười với cậu, gò má của anh là một sắc hồng dịu nhẹ.

"," anh nói.

Junhong áp sát người mình vào Daehyun. Dường như bất khả thi để cưỡng lại. Daehyun ôm lấy vai người đối diện trong khi cậu đẩy vào thật chậm rãi, và cả hai đều dừng lại lấy hơi khi cậu đã hoàn toàn ở trong anh. Khoái cảm khiến cậu quay cuồng, nhưng cậu vẫn giữ được nguyên tư thế, mặc cho hai đầu gối như muốn rã rời. "Nó như thế nào?" Junhong do dự hỏi, ngắm nhìn đôi mắt đờ đẫn của đối phương.

"Tuyệt," Daehyun nói. "Anh muốn nhiều hơn. Di chuyển hông em. Đừng sợ sẽ làm anh đau."

"Nhưng em không muốn làm anh đau," Junhong vội vàng nói, gần như rụt người lại hoàn toàn, mắt mở to. "Em không muốn vậy--"

Daehyun 'suỵt' và siết chặt hai chân bên hông cậu. "Đó không phải ý của anh," anh giải thích. "Anh biết em không muốn làm anh đau. Anh tin em. Anh chỉ muốn được cảm nhận em. Tất cả của em." Anh nói trong lúc ấn gót chân mình vào lưng Junhong, và cậu tiến dần về phía trước. Daehyun thật nóng bỏng từ ngoài vào trong, anh chật chột và ẩm ướt. Junhong thở ra, tìm kiếm bất cứ biểu cảm nào cho thấy cậu nên dừng lại trên khuôn mặt Daehyun, nhưng miệng của anh hé mở, đầu anh nghiêng về phía sau, làm lộ đường cổ họng. "Mẹ kiếp," anh thốt lên, giống tiếng rên hơn là một từ ngữ, và họ giữ yên trong một lúc. "Được rồi. Anh ổn. Nhiều hơn nữa."

Đó là những gì Daehyun thường nói khi làm tình, Junhong nhận ra. Sau quá trình cẩn thận tiến vào sâu trong anh, sau khi đợi anh tự điều chỉnh, sau khi Daehyun bắt đầu đẩy mình xuống chiều dài của cậu, đó dường như là tất cả những điều anh có thể cất lên. Anh muốn nhiều hơn: mạnh hơn và nhanh hơn và to hơn. Dữ dội và thô ráp hơn. Anh muốn tay và đầu gối. Anh muốn răng. Anh muốn răng nhiều nhất.

Chiếc giường kêu cót két dưới sức nặng của họ. Màn đêm đã đổ xuống, hiện giờ luồng ánh sáng duy nhất chiếu vào phòng là ánh trăng bạc. Junhong cắn phập vào phần thịt trên vai Daehyun và thúc mạnh vào bên trong anh, cảm nhận khoái cảm cuồn cuộn trong bụng. Cậu lại sắp bắn quá sớm, nhưng sao có thể kiềm nén được. Bên trong Daehyun thật tuyệt vời, thật chật chội, như thể anh hoàn toàn thuộc về cậu vậy.

"Đánh dấu anh đi," Daehyun thở hổn hển. "Khi mọi người trở về. Anh muốn tất cả đều biết chuyện này."

"Họ sẽ ngửi được thôi," Junhong cố gắng nói.

"Không! Quan! Trọng!" Daehyun suýt đã hét lên, từng từ đồng nhất với nhịp điệu thúc đẩy của đối phương. Junhong biết cậu rất to. Rõ ràng là to hơn Himchan và Jongup. Cậu tự hỏi liệu Daehyun có cảm thấy gì đó mới lạ khi ở với cậu không, thậm chí điều gì đó tuyệt hơn. Daehyun rên rỉ và trợn ngược mắt khi Junhong tăng tốc độ.

Cậu muốn cho Daehyun những gì anh muốn, nhưng đồng thời cũng muốn tiến xa hơn. Luồng năng lượng bất ngờ vừa nãy đã quay trở lại, và cậu tìm thấy chính mình cắn vào cổ Daehyun trong lúc tách hai đầu gối của anh ra rộng hơn, cọ xát vào anh. Cậu cảm nhận Daehyun thít chặt vào mình trong lúc rên rỉ, từng thớ cơ co thắt còn tay thì cào cấu lưng cậu. Hơi ấm ướt át lan tỏa giữa hai người khi Daehyun bắn.

Junhong cũng lên đỉnh không lâu sau đó. Cậu rút ra và bắn lên bụng Daehyun. Người anh mềm nhũn bên dưới cậu, tay để hai bên, đùi vẫn tách ra đầy khiêu khích. Anh thở hổn hển, đôi mắt khép hờ, và anh mỉm cười. "Anh sẽ có mùi của em." anh nói.

"Em tưởng điều đó không quan trọng," Junhong cười đáp trả. Mồ hôi chảy xuống thái dương cậu. Junhong lại muốn hôn anh rồi.

Cậu tưởng anh sẽ muốn tắm rửa sạch sẽ, nhưng tất cả những gì omega làm là lau chùi người một chút với giấy lau trên đầu giường của Yongguk. Sau đó anh chạm vào dấu vết Junhong đã để lại trên cổ và quấn quýt lấy người nhỏ hơn. Họ không nói gì. Hơi thở của cả hai dần đồng nhất. Junhong vuốt ngược tóc mái Daehyun lên và nhìn chúng lại rũ xuống đầy lộn xộn. Hai người đều nhớp nháp mồ hôi, nhưng điều đó không khiến cậu bận tâm như cậu vẫn nghĩ. Cậu không hề thấy bẩn thỉu hay xấu hổ. Cậu cảm thấy tuyệt vời. Như thể cậu thuộc về nơi đây.

"Anh có ổn không?" Junhong hỏi.

"Tuyệt vời," Daehyun đáp. Chỉ hai chữ thôi đã đủ khiến Junhong thỏa mãn. "Giờ anh thuộc về tất cả mọi người," Daehyun ngái ngủ, "và em thuộc về anh."

Junhong siết chặt vòng tay quanh Daehyun. Cậu hít hà đối phương: mùi mật ong và vani ngào ngạt, muối và cát. Ngoài cửa sổ, cậu thấy ánh đèn pha nhập nhòe.

Mọi người đang trở về nhà.

end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bap #lodae