Ngoại Truyện 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


TRÚNG KẾ

Ngày đó, sau khi chụp hình xong liền bị Vương Tuấn Khải túm đi ăn tối, ăn xong chưa kịp thở lại bị hắn một mực lôi đến một nơi tối om xung quanh toàn chỉ toàn là cây với cỏ, lại còn khuyến mãi thêm mấy con muỗi to hơn cả con ruồi bay o o xung quanh. Một lúc lâu Vương Nguyên định hình được nơi này chính là ngọn núi phía sau nhà hàng cậu vừa ăn.

"Anh dẫn em tới nơi này làm gì vậy?" Vừa lên giọng trách móc, tay vừa quơ quơ mấy con muỗi tính lại gần cậu.

"Đi dạo cho tiêu cơm. Em thấy không không khí nơi này thật tốt a, phong cảnh cũng rất đẹp nha." Vương Tuấn Khải giang hai tay hít thở thật mạnh chứng minh lời nói của mình.

"..."

Phải rồi. Không khí tốt, tốt đến nổi chỗ bọn họ vừa mới đi qua là một bãi rác mà Vương Tuấn Khải lại có thể hít lấy hít để như vậy. Còn phong cảnh đúng là rất đẹp một màu đen tuyền thật quyến rũ a.

O O O. Bốp!

O O O. Bốp!

O O O. Bốp!

Binh đoàn muỗi ở nơi đây quả thật rất hùng hậu, đập chết con này con khác liền xông lên tiếp chiến, hại Vương Nguyên đập mỏi cả tay. Nếu bây giờ còn đi tiếp, chắc ngày mai cả hai nhập viện luôn mất. Vương Nguyên cảm thấy không ổn muốn lên tiếng bảo Vương Tuấn Khải đi về, nhưng lại bị Vương Tuấn Khải cướp lời:

"Anh để quên một số đồ trên xe rồi, phải quay lại lấy, em cứ đi trước anh sẽ theo sau em ngay." Nói rồi liền chạy đi mất dạng.

"..." Ít ra anh cũng phải để tôi nói gì chứ.

Vương Nguyên bất đắt dĩ đi tiếp. Đang đi thì bất chợt phía lùm cây nhỏ ở gần chỗ Vương Nguyên phát ra một tiếng động, Vương Nguyên dừng bước im lặng nhìn về phía lùm cây, cậu chậm rãi cúi xuống nhặt một hòn đá lên, tạo tư thế cầu thủ ném bóng chày vung tay ném thẳng vào lùm cây.

Cốp!

Phía lùm cây phát lên vài tiếng ăng ẳng quái dị nghe chẳng phải tiếng chó mà cũng phải tiếng người, Vương Nguyên nghi hoặc nheo mắt nhìn chỗ phát ra tiếng kêu một chút liền nhanh chóng bỏ đi.

Nương theo ánh trăng mờ nhạt thấy Vương Nguyên đã đi một khoảng xa, một người nọ núp sau lùm cây tay xoa trán, tay đánh người bên cạnh một cái, nhỏ tiếng mắng:

"Tên ngốc này đã bảo ngồi yên mà động đậy làm chi vậy?"

Người kia uất ức:

"Tôi bị muỗi chích mà."

"Câm mồm, tôi lãnh đạn dùm cậu còn kêu ca cái gì."

"..." Anh thử ngồi ở đây mà không có áo khoác thử xem có bị muỗi chích không. Mắt liếc nhìn cái áo đang hiên ngang khoác trên người người nọ, hắn không khỏi lệ rơi đầy mặt.

Liếc thấy Vương Nguyên đi đến chỗ rẽ, người nọ một tay xoa xoa trán một tay lay lay vai người bên cạnh nhắc nhở làm nhiệm vụ.

"Vương Nguyên đi đến chổ rẽ rồi kìa mau nhấn công tắc đi. Nhanh lên."

Người bên cạnh bĩu môi, nhấn công tắc.

Nhìn dãy đèn màu vàng từ một ngả rẽ sáng dần dần lên, hai người không khỏi chắc lưỡi cảm thán thành quả của mình.

Vương Nguyên còn đang phân vân giữa hai ngã rẽ, thấy một bên sáng đèn liền đi theo lối đó. Đi được một đoạn thì thấy có rất nhiều hình giăng hai bên đường, cậu tò mò tiến lại lấy tấm hình treo gần đó xem, phút chốc mặt liền ửng đỏ lên. Trong bức hình ấy có một người thiếu niên khoảng mười lăm, mười sáu đang cúi người hôn lên má người thiếu niên đồng tuổi khác đang ngủ say, cậu lật phía sau thì thấy một hàng chữ viết nắn nót 'Bảo Bối lúc ngủ miệng rất hay chảy bọt nha, nhưng mà đáng yêu. ^^', cậu xấu hổ vội kẹp lại bức ảnh, loạng choạng đi tiếp.

Được vài bước, vẫn không cưỡng lại sự tò mò cậu tiếp tục cầm một tấm ảnh khác lên, lần này là bức ảnh chụp hai đôi giày một màu xanh lá một màu xanh biển, cả hai đôi đều cùng một kiểu đều rất đẹp, cậu lật lại phía sau 'Giày tình nhân, nhưng anh không dám tặng, haizzz'. Khóe miệng cong lên, không hiểu sao cậu cảm thấy trong lòng ấm lên hẳn.

Đi thêm vài bước, lại cầm một tấm khác lên xem, lần này bức ảnh chụp một người nam nhân khoảng hai mươi ngồi trên ván trượt tuyết, cười tít cả mắt 'Bảo Bối nhi, em có biết đây gọi là hẹn hò bí mật không? Anh đã chờ ngày này lâu lắm rồi đấy.' Cậu nhớ lại lần đó, kì thực Vương Tuấn Khải chỉ nói có người tặng vé đi du lịch thôi a, hắn ta lại lừa cậu nữa rồi.

Tiếp lại cầm một tấm ảnh khác nữa lên, lần này là bức ảnh chụp phía sau của hai người nam nhân đang nắm tay nhau đi trên một con phố tây cổ điển, nam nhân cao lớn hơn đang lấy tay phủi tuyến trên đầu người nam nhân bên cạnh, cười rất ôn nhu 'Chúng ta bị phát hiện a, nhưng anh đã mua chuộc người đó rồi. Bảo Bối nhi, em xem bức ảnh quả thực rất đẹp đúng không, đúng là dân chuyên nghiệp có khác nha.'

Vương Nguyên nhìn chằm chằm tấm ảnh suy nghĩ miên man một lúc lâu, lâu đến độ cái người đang đứng trong tiểu đình muốn ngưng thở vì hồi hộp luôn rồi. Vương Nguyên cuối cùng cũng kẹp lại tấm ảnh, quay gót bước tiếp. Đèn hai bên lối đi bỗng dưng tắt hết, xung quanh lại một lần nữa tối đen, chừng vài giây sau đèn từ một cái chòi bằng cây cách đó không xa chậm rãi sáng lên. Vương Nguyên chần chừ một chút rồi từ từ bước lại căn chòi, do được cây bao phủi nên từ ngoài nhìn vào chẳng thấy gì bên trong cả. Vương Nguyên vén mấy cành cây chưa được cắt tỉa chĩa ra ngoài khắp nơi, cậu bước vào chòi, hơi ngây người nhìn nam nhân trước mặt rồi lại nhìn xung quanh chòi.

Chòi được làm bằng cây xanh nên rất dễ dàng mắc lên những chiếc đèn led đủ màu, xen giữa những chiếc đèn led lại là những tấm ảnh, nhưng có một chút khác, nếu nhìn kỹ trong mỗi bức ảnh ở đây duy nhất chỉ có một người, từ những tấm ảnh làm nũng cho đến những tấm giận dỗi, từ cười toét cả miệng đến nước mắt lăn dài trên má, tất cả đều chụp một người và một người chụp.

"Anh từ trước tới giờ những bức chụp em chưa bao giờ xóa."

"..."

"Bởi vì mỗi khoảng khắc của em đối với anh đều là vô giá."

"... Không có giá trị!?"

"..."

Tim hồng đang bay bay trong phút chốc rơi tự do.

"À... em xin lỗi... anh cứ tiếp tục đi."

".. À hừm... anh phát hiện ra nếu một phút nào đó không có em bên cạnh anh liền cảm thấy vô cùng khó chịu, sẽ thấy nhớ em vô cùng, vô cùng mãnh liệt muốn gặp em ngay lập tức, em như là không khí của anh, nếu như không có không khí chắc chắn anh sẽ chết, anh..."

"Khoan... khoan đã..."

"..."

"Anh đang tập kịch sao?"

"..."

"Sến súa quá đi."

"..."

Một mũi tên cắm phặp vào trái tim mong manh của Vương Tuấn Khải, lời thoại hắn tập cả tuần vậy mà...

"Anh muốn tỏ tình với em!"

"...A!?"

"Anh thích em!"

"A!?"

"Anh muốn nói là anh rất thích..."

RENG RENG

Chuông điện thoại của Vương Tuấn Khải reo lên, hắn khẽ mắng một tiếng mới bấm nhận cuộc gọi.

"Alô... Cái gì??... Được rồi tôi sẽ đến ngay, không được để cậu ấy chạy lung tung."

Vương Tuấn Khải tắt điện thoại, quăng luôn chuyện tỏ tình sang một bên, nắm tay Vương Nguyên chạy như điên về bãi đỗ xe, phóng xe thật nhanh về công ty.

Vương Nguyên im lặng ngồi trên xe nghiêng nghiêng đầu nhìn Vương Tuấn Khải, tim cậu hiện đập rất nhanh, không phải vì lời tỏ tỉnh lúc nảy của Vương Tuấn Khải, mà là đang lo sợ, lo sợ dường như có chuyện gì đó sẽ ập tới. Tay cậu không khỏi bất giác đặt lên trái tim của mình trấn an nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net