Hồi 28: Thanh gươm nhận chủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những bàn tay đen ngòm ma quái thi nhau trào lên khỏi vũng máu, giằng xé cơ thể cậu, moi móc ruột gan, thì thầm vào tai cậu rằng:

Assa Aegeus, tội ác này cậu không thoát được đâu!
~o0o~

Hôm sau, Ria Carney lại dậy từ sáng sớm, tới trung tâm cứu trợ trẻ em để tham gia luyện tập trở thành lính đánh thuê. Chỉ có điều cô bé này sinh ra đã ngậm thìa vàng trong miệng, thể chất yếu kém vì không được bồi dưỡng cẩn thận, thành ra chạy bộ, bắn súng, đấu võ hay bất cứ cái khỉ gì cũng vinh dự nắm chắc trong tay thứ hạng cuối cùng, trở thành trò cười cho lũ trẻ đồng chăng lứa. Có lẽ là vì đã được Aros dạy dỗ thành quen, cô không mấy quan tâm đến ánh mắt trêu đùa giễu cợt phía bên ngoài, gương mặt vẫn vô cùng bình thản, sau nghĩ gì lại nặn ra nụ cười ngây ngốc.

Giờ nghỉ giải lao, năm mươi đứa trẻ tham gia trận đấu trong một tuần tới phải xếp hàng tại một căn phòng đặc biệt nằm ở tầng 64 để nghe phổ biến thông tin. Nói đến công nghệ hiện đại, trung tâm cứu trợ trẻ em quả thật rất nổi trội ở mảng này. Ngoại trừ hệ thống an ninh cầu kì phức tạp thì tất cả các thiết bị hỗ trợ luyện tập và sàn đấu đều được dựng bởi những cỗ máy tiên tiến nhất hiện nay. Giả dụ như cảm giác khi đứng trên tầng 64 rất giống những lúc hoà mình vào bầu trời bao la trên nóc sân thượng khu nhà bình dân sáu tầng. Trước mặt Ria là một cái hố khá sâu mô phỏng khoảng cách giữa các toà nhà, kế đó là các nóc nhà san sát lợp mái ngói hoặc san gạch bằng phẳng. Nhìn xung quanh, khắp nơi đều là những vật cản và ống nước to tổ bố, ngoài ra còn có ống chui, bia nhảy cao, bẫy rập không thiếu thứ gì.

Ria tái mặt, đã đoán ra sắp tới phải làm gì, chỉ có thể nuốt nước bọt cái "ực" trong cổ họng.

Cô tự hỏi trượt chân rơi xuống từ mấy nóc nhà này có mất mạng không?

"Tất cả chú ý!" Một giọng nói nghiêm trang vang lên ngay trước hàng người. Huấn luyện viên mặc áo thun đen ngắn cùng quần ống bo khoẻ khoắn đứng ở ghề đá nhô ra chẳng khác nào ranh giới rơi xuống địa ngục, dõng dạc nói: "Như các em đã biết, trận chiến một tuần tới rất quan trọng, quyết định tương lai của các em, hy vọng của các em. Các em mong muốn điều gì, cần điều gì, chỉ cần chiến thắng, cho dù là tiền bạc hay tự do thì trung tâm cũng sẽ đáp ứng."

Luật mới được thêm vào, câu nói cuối cùng của huấn luyện viên khiến lũ trẻ bên dưới xôn xao, bàn tán không ngớt. Chúng kiêng dè quay đầu nhìn nhau, không biết bản thân có đang hiểu đúng lời nói của huấn luyện viên hay không.

Tự do sao? Bất cứ mong muốn gì cũng có thể được đáp ứng? Trung tâm không đùa đấy chứ?

"Phải! Các em nghe không lầm đâu! Đây là cơ hội duy nhất mà các em có trên cuộc đời này! Một giữa tất cả, hãy giết chóc đi, hãy điên cuồng hơn nữa đi! Trận chiến này của các em đã được tài trợ bởi hàng loạt các nhân vật máu mặt trong thế giới ngầm, được ghi hình và gửi trực tiếp đến các gia tộc lớn. Cho dù thua cuộc, nhưng nếu sống sót trở về và gây được ấn tượng mạnh, biết đâu các em sẽ trở thành một con chó có quyền lực thì sao?"

Giọng nói đàn ông của tên huấn luyện viên đột ngột cao ngất, tình cờ châm một mồi lửa ganh đua giữa những đứa trẻ lớn lên cùng nhau. Ở những trận đấu nhỏ hơn, người thắng cuộc sẽ có được đãi ngộ đặc biệt, được thỏa mãn một mong muốn bất kì nhưng tất cả chỉ trong khuôn khổ cho phép, ví dụ như Santana trở thành người chiến thắng tại trận đấu một tuần trước cũng chỉ được đáp ứng một con gấu bông chứ không được phép mở miệng yêu cầu tự do.

Ria đảo mắt nhìn Santana và Jose thì thấy đôi mắt hai cô nàng này ngoại trừ kinh ngạc thì cũng không giấu nổi sự phấn khích và quyết tâm. Gần đó, Assa vẫn chỉ lẳng lặng cúi đầu, nắm tay siết chặt thành quyền.

"Và hôm nay trung tâm sẽ dành tặng cho các em một món quà đặc biệt. Trận chiến một tuần nữa sẽ diễn ra ở sân thượng tầng 84, bối cảnh là một kì quan kiến trúc đổ nát nằm giữa thị trấn và rừng rậm. Tuy nhiên, có hai vấn đề đáng lưu ý." Huấn luyện viên giơ số hai về phía trước, gương mặt không kiềm nén nổi cơn phấn khích.

"Thứ nhất, một trong những nhà tài trợ lớn nhất của trận đấu đã liên kết với một trung tâm đào tạo lính đánh thuê khác trên đất nước, mang tới năm mươi đứa trẻ được huấn luyện giống với các em. Nói tóm lại đây là chiến thắng của một giữa một trăm! Các em không thể biết hết tất cả điểm mạnh điểm yếu của nhau, cũng phải dè chừng địch thủ đến từ bên ngoài." Huấn luyện viên vừa dứt lời, tất cả những đứa trẻ có mặt đều đồng loạt trừng mắt, lo lắng nhìn nhau.

Năm mươi lấy một đã là cả một vấn đề. Nếu số người tham gia lên đến một trăm, vậy thì bọn họ chỉ có 1% cơ hội chiến thắng! Với phần thưởng là bất cứ thứ gì bản thân mong muốn, đó là một chiến trường thật sự, không còn là nơi luyện tập thường thấy, thắng thì được, thua thì không mất gì nữa rồi.

Ria im lặng không nói gì, mặc dù chưa được Aros kể cho thì cũng chẳng hoảng loạn lắm. Vốn dĩ sở trường của cô không phải là đánh nhau, có năm mươi đứa hay một trăm đứa thì cô cũng chết đầu mà thôi. Vả lại nếu dựa theo phong cách giành chiến thắng của cô, chuyện có thêm người chơi chắc chắn là lợi chứ không hại.

Nghe huấn luyện viên nói rằng có nhà tài trợ cung cấp thêm đấu thủ để biến đấu trường trở thành một nơi giết chóc tàn nhẫn, Ria cá chắc chủ mưu là ba cô và Aros. Thêm đấu thủ đúng là có nhiều bất lợi, song nếu Ria có thể điều khiển cuộc chơi theo ý mình thì đây chính là thứ mà cô có thể lợi dụng để làm hao mòn thể lực của đối phương và loại dần các địch thủ mạnh.

Nhưng một trăm đứa trẻ thì cũng....quá tàn nhẫn rồi đi?

Khi Ria còn đang cắn môi không biết nên vui hay nên buồn, huấn luyện viên lại thích thú nói: "Cái thứ hai mới là đặc biệt này! Đấu trường sẽ diễn ra trong vòng hai ngày một đêm, nói tóm lại là một cuộc chiến sinh tồn đúng nghĩa. Thức ăn và nước uống sẽ được chuẩn bị sẵn và đặt ở một vài vị trí giấu kín, hãy tự mình giải mã câu hỏi và tìm kiếm chúng. Đấu trường có hình tròn, đường kính rộng 1000 mét, các em hiểu điều đó có nghĩa là gì không?"

"Lũ khốn!" Huấn luyện viên vừa dứt lời, Assa đã gầm lên một tiếng, lao tới túm cổ người đàn ông đang thích thú đi lại phía trên ghề tường sát rìa vực thẳm. Không giống với huấn luyện viên nữ trước kia, người đàn ông này phản xạ vô cùng nhạy bén, rất nhanh đá túm lấy cổ Assa nhấc lên cao, giơ về phía bên kia của toà nhà.

Chân Assa không chạm đất, có quẫy đạp thế nào cũng không thể thoát ra khỏi bàn tay cứng rắn của người đàn ông, nghiến răng ken két.

"Trung tâm điều ta tới vị trí này để trị mấy thằng nhóc như mi đấy! Đừng tưởng rằng có chút sức mạnh thì thích làm gì thì làm! Mi vẫn là một đứa trẻ miệng còn hôi mùi sữa mà thôi!"

"Assa!!" Jose và Santana đồng loạt hét lên lo lắng, Ria cũng trừng mắt nhìn Assa chới với ở phía bên kia toà nhà. Huấn luyện viên thấy Assa đã ngừng quẫy đạp liền nở nụ cười hài lòng, ném cậu ta thật mạnh trở lại sân thượng.

"Các em có biết đường kính của sân thượng là bao nhiêu không?" Huấn luyện viên cười khoái chí, lắc lắc ngón tay giống như người dẫn trương trình ở một game show đố vui nào đó. Ria thấy Assa đã an toàn liền đảo mắt đi nơi khác, mấp máy môi trong khi người lớn kia nói dõng dạc:

"1000 mét."

Hắn ta vừa nói, Santana và Jose lại trợn trắng mắt, một vài đứa trẻ nhỏ hơn đã sợ đến mức ngã ngồi về phía sau.

"Đấu trường có đường kính 1000 mét, sân thượng có đường kính 1000 mét, nói tóm lại..." Huấn luyện viên bước đến trước mặt Assa, ngừng một lúc rồi mới mỉm cười nói tiếp. "Không có bỏ cuộc giữa chừng trừ phi các em muốn rơi mất xác từ tầng 84."

"Thật đúng với phong cách của ba." Ria lẩm nhẩm trong cổ họng khi xung quanh đang ồn ào vì sự lo lắng của những đứa trẻ. Thật ra nếu để ý kĩ càng hơn thì từ khi dẫn Ria tới trung tâm này, Aros đã cho cô rất nhiều gợi ý. Anh nói rằng trận chiến này sẽ được chiếu trực tiếp đến những ông hoàng của các gia tộc lớn, không lí gì bọn họ lại thừa thời gian ngồi xuống xem một trận chiến nửa vời không có mục đích, cảm thấy chán nản quá thì có thể bỏ cuộc, khó quá cũng có thể bỏ cuộc bất kì lúc nào. Hơn nữa Aros cũng xác nhận rằng Assa chính là thanh kiếm tốt nhất, vậy thì cô chẳng cần quan tâm đến việc có năm mươi hay một trăm đứa trẻ, Assa luôn là kẻ mạnh nhất!

Phía bên kia, huấn luyện viên lại nói tiếp: "Vị trí sắp xếp của một trăm người các em sẽ được rải ngẫu nhiên trên đấu trường, dĩ nhiên có vị trí xấu và đẹp, và những thử thách hôm nay là để quyết định vị trí đó. Lần lượt người có điểm số cao nhất trong tất cả các bài kiểm tra sẽ được xếp ở vị trí trung tâm có góc nhìn tốt nhất cho đến vị trí ngoài dìa có thể ngã bất cứ lúc nào."

Ria ngẩng đầu, thấy lũ trẻ lại ồn ào ganh đua nhau. Sau khi phổ biến tất cả thông tin cần thiết về trận đấu quan trọng, huấn luyện viên gọi từng mười người một vào vạch xuất phát, bắt đầu nói về thử thách đầu tiên: "Một cuộc đua chướng ngại vật dài bốn trăm mét với đích đến ở phía bên kia của căn phòng. Người xếp đầu được cộng mười điểm, cứ lần lượt như vậy cho đến người xếp cuối cùng không được cộng điểm nào. Chờ hiệu lệnh xuất phát! Một...hai...ba!"

Gần như đồng loạt, mười đứa trẻ thuộc nhóm đầu tiên lao như bay về phía trước. Dưới sự huấn luyện khắt khe suốt gần chục năm, chúng đu người trên ống nước, co chân nhảy qua các cửa sổ, nóc nhà như những con ếch, cho dù thỉnh thoảng có gặp trở ngại cũng kiên quyết đứng lên. Nhìn vào mắt bọn họ, Ria thấy được ánh lửa mạnh mẽ quyết tâm và ý chí sinh tồn mãnh liệt, cũng chính là minh chứng rõ nét nhất cho khát vọng tự do.

Mười đứa trẻ đầu tiên chạy được nửa đường thì bắt đầu xảy ra va chạm. Vì muốn giành chiến thắng, bọn chúng bẻ ống nước chắn đường, ngáng chân quật ngã đối thủ, hoặc thậm chí là lao vào cắn xé lẫn nhau.

Ria im lặng ở phía sau quan sát tình hình, lại nhìn khoảng cách giữa hai toà nhà với nhau, biết chắc nếu mình mà chạy thì không ngã chết đã là may mắn lắm rồi.

Lần lượt mười người của nhóm thứ nhất nhanh chóng về đích. Trong số này có hai đứa trẻ té bị thương nhẹ, một bị gẫy tay nặng và bảy người chỉ xây xát.

Các nhóm tiếp theo nhanh chóng tiến hành thi đấu và lấy điểm, cuối cùng cũng đến nhóm thứ năm gồm có Assa, Ria, Jose, Santana và sáu đứa trẻ lớn tuổi khác.

Hiệu lệnh bắt đầu vừa điểm lên, Jose và Santana chính là hai người dẫn đầu, đồng loạt lao về phía trước như tên rời cung, ngay sau đó là sáu đứa trẻ khác cũng bám sát nút. Assa không vội vã như bọn họ nhưng cũng đã co chân nhảy về phía nóc nhà bên kia, dường như chỉ muốn hoàn thành chặng đua chứ không muốn thắng.

"May là mình không thuộc nhóm năm này, nếu không sẽ về bét mất!"

"Phải, phải, trung tâm xếp toàn những người giỏi nhất chung nhóm với nhau. Trận chiến này sẽ rất khốc liệt đây."

Ria nghe thấy lũ trẻ đã thi đấu xong đang ngồi bàn tán một góc thì dỏng tai nghe, hai tay chắp sau lưng, im lặng quan sát phong cách chiến đấu của chín người vừa xuất phát. Không thể tham gia tranh giành vị trí đẹp cũng chẳng phải là một ý tưởng tồi khi từ góc độ này cô có thể nhìn rõ điểm mạnh điểm yếu của từng người một.

Santana khoẻ mạnh nhưng tốc độ không quá bứt phá, Jose có đôi chân nhanh nhẹn nhưng lại khá hấp tấp, lực chân cũng không quá mạnh, đôi khi phải chạy vòng đường có ít chướng ngại vật hơn để tiến lên. Những đứa trẻ khác mỗi người một ưu điểm, mỗi người lại có những điểm yếu khác nhau, nếu nhận ra và nhớ kĩ tất cả thì có thể vận dụng được.

"Sao em không chạy?" Một giọng nói vang lên bên cạnh cắt đứt mạch suy nghĩ của Ria. Huấn luyện viên đột nhiên tiến đến hỏi khi thấy cô vẫn nhàn nhã đứng ở vạch xuất phát mà chẳng có dấu hiệu tham gia thi đấu. "Nghĩ mình mạnh rồi thì không cần cố gắng sao? Mấy đứa nhóc các em cũng học được cách khinh thường kẻ địch rồi nhỉ?"

Ria ngẩng đầu nhìn huấn luyện viên, hơi nóng dạ vì nét mặt khó chịu của hắn ta. Việc Ria Carney tham gia vào quá trình tập luyện chỉ có viện trưởng và một vài người khác biết, có lẽ huấn luyện viên mới chuyển đến không nằm trong số này.

"Em không cần thắng, không cần vị trí tốt. Cái đó thì có gì sai sao?" Mặc dù chỉ mới là một đứa trẻ, Ria sợ ba mình và Aros chứ chắc chắn không sợ người ngoài. Dù sao khi cô đã quen sống bên cạnh cọp dữ thì còn lo gì lũ khỉ ngoài vườn bách thú? Nếu bị giọng nói hung hăng của lão huấn luyện viên này làm lép vế thì Ria Carney đã chẳng phải học trò của Aros.

"Không sai, nhưng tôi ghét những kẻ hạnh phúc với hiện tại như em!" Đột nhiên, Ria cảm thấy cơ thể nhẹ hẫng. Tên huấn luyện viên không nói nhiều đã túm lấy cổ áo cô quẳng ra bên kia của toà nhà. Ria trợn mắt, hét lên một tiếng thất thanh rồi rơi thẳng xuống dưới đất từ nóc nhà tầng sáu. Còn nghĩ phen này mình tiêu đời rồi thì cánh tay cô bỗng bị ai đó túm lại, cả thân thể cũng ngừng rơi tự do.

"Đừng có gây sự với lão ta! Cô bị điên à?" Assa đứng ở rìa sân thượng cách huấn luyện viên một đoạn, một tay bám trụ trên mép tường bê tông, tay còn lại túm lấy Ria đã suýt tí nữa bị ném ra phía bên kia toà nhà, lôi cô trở lại bên trong. Không rõ vì lý do gì, cậu ta đột ngột quay người trở lại điểm xuất phát, nghiến răng ken két: "Sao không chạy đi? Chậm cũng được. Cô đã yếu rồi mà không muốn giành vị trí tốt à?"

"Cái lũ chó chết này còn học được cách cứu nhau cơ à? Để xem..."

"Mời huấn luyện viên khu số 14 lên phòng viện trưởng có việc gấp."

Huấn luyện viên thấy Assa cứu Ria thì tức sôi máu, định xông tới trừng phạt cả hai đứa thì trên loa thông báo đột ngột phát ra âm thanh gọi mình. Hắn đành nhịn xuống cục tức rồi rời khỏi khu huấn luyện, trước khi đi khỏi còn hung hăng trừng mắt với Ria, Assa và một huấn luyện viên mới khác vừa bước vào.

Ria biết rằng viện trưởng đã quan sát được tất cả qua camera nhưng có lẽ không có Aros ở bên cạnh. Nếu có, tay huấn luyện viên kia sợ là còn chẳng kịp tiến lên một bước để tức giận với cô. Dù sao một ngày anh cũng có bao việc để làm, không thể lúc nào cũng cứ kè kè bên cạnh tiểu thư nhà mình được.

Phủi quần áo đứng dậy, Ria khẽ giải thích với Assa: "Cái gọi là chọn vị trí từ đẹp đến xấu kì thực là bẫy thôi. Mà cảm ơn cậu đã cứu mình nhé."

"Bẫy? Là sao? Cô nói cái gì vậy?" Assa không quan tâm đến vế sau của Ria, chỉ quan tâm đến vế trước.

"Không nói đâu." Ria cười trừ, tìm một nền đất sạch sẽ rồi ngồi xuống nghỉ ngơi. "Nếu cậu không ở phe mình thì chẳng việc gì mình phải tiết lộ cho cậu biết."

Thấy Ria ra vẻ thần bí, Assa đã rất tò mò nhưng cuối cùng vẫn phải nén nhịn vì thể diện, hung hăng trừng mắt: "Còn lâu tôi mới giúp cô! Kẻ yếu như cô thì chỉ tổ làm vướng chân vướng tay! Không nói chứ gì? Không sao cả. Tôi cũng chẳng cần đến mưu mẹo để sống sót trên đấu trường."

Cậu ta nói xong định rời đi tiếp tục chặng đua, lại thấy những người cùng nhóm đã bỏ xa liền lười biếng chẳng muốn đuổi nữa, co chân bắt chước Ria ngồi bệt xuống đất, tự bỏ cuộc.

Ria thở dài một hơi, ngồi bó gối nhìn về phía trước. Thời hạn một tuần trôi qua rất nhanh. Nếu Assa vẫn còn ương ngạnh như vậy, cô đành phải sử dụng mưu mẹo thôi.

Cái gọi là để người đạt điểm cao nhất trong quá trình luyện tập ở vị trí đẹp và người đạt điểm thấp nhất ở vị trí xấu thật ra lại là ngược lại nếu đấu sĩ không đủ mạnh. Nếu ai tinh ý, chỉ cần để ý tổng số điểm của những người tham gia thi đấu là có thể xác định được vị trí của họ ở đầu trò chơi và đưa ra những phán đoán chính xác về cách duy chuyển cũng như hướng đi.

Vị trí tốt nhất thường nằm ở sát trung tâm, trong khi vị trí xấu nhất nằm ở rìa đấu trường nơi có thể bị rơi ngã bất cứ lúc nào. Theo tâm lý thông thường, khi trận chiến bắt đầu, những đứa trẻ ở phía bên ngoài sẽ đồng loạt tiến vào trung tâm, tạo thành một trận hỗn chiến ở chính giữa. Những kẻ mạnh ở trung tâm thì không có đường ra, trong khi những kẻ yếu biết chờ đợi thời cơ ở ngoài dìa thì có thể đợi cho những người phía trong đánh nhau chán chê mất sức rồi xông tới cũng chẳng muộn.

Rõ ràng nếu không đủ mạnh thì không nên đứng ở trung tâm. Mà Ria biết mình không mạnh nên chẳng ham hố thi đấu mất sức làm gì.

Vả lại....

Ở góc độ của một người quan sát, cô có thể ghi nhớ điểm số của tất cả năm mươi người tham gia thi đấu. Aros không tiết lộ thông tin chi tiết về đấu trường cho Ria, nhưng cô có thể tự mình suy đoán địa hình và chuyển động của từng người. Về phần đồ ăn có chút khó đoán, nhưng với một ít thông tin nhỏ nhặt, Ria cũng đã có thể khoanh vùng phạm vi.

Ngẩng đầu nhìn lên màn hình điện tử, tám người ở nhóm năm đã bắt đầu tiến vào chặng đua cuối cùng. Santana là người dẫn đầu, đuổi ngay sát phía sau là Jose. Hai cô nàng ngang tài ngang sức, nếu không tính Assa thì chắc chắn là hai người mạnh nhất trong số lũ trẻ có mặt tại trung tâm huấn luyện này.

"Jose sẽ nhanh chóng vượt qua..." Ria xoa cằm lẩm nhẩm. Luận về tốc độ cũng như sự khéo léo, Jose hơn hẳn Santana, chẳng qua là vì phải chạy đường vòng cho an toàn nên mới xếp ở vị trí thứ hai.

Santana quay đầu nhìn Jose sắp đuổi sát, dùng hết tốc lực phi về phía trước, đạp chân vào một ống nước rồi nhảy qua nóc nhà đối diện. Thông thường các chướng ngại vật trên đường chạy đều rất chắc chắn, ai ngờ ống nước kia vừa bị đạp một cái đã rơi đinh ốc an toàn, lăn về phía sau, khiến Jose ở ngay sát lưng không kịp phòng bị liền vấp phải, ngã chúi về phía bên kia toà nhà.

"Cẩn thận!" Assa đang nhìn màn hình chiếu cuộc đua chặng cuối liền hô lên một tiếng, nhất thời khiến tất cả mọi người căng mắt thót tim. Jose ngã xuống từ nóc nhà tầng bốn, ở khoảnh khắc chỉ mảnh treo chuông đã kịp bắt lấy một lan can ban công bằng sắt cũ nát, giữ cho bản thân khỏi rơi tan xác.

Assa thở ra một hơi nhẹ nhõm. Mặc dù vậy, qua màn hình điện tử, ai cũng có thể thấy được bàn tay Jose ma sát với lan can bằng sắt đã rướm máu đỏ, gương mặt nhăn lại vì đau. Santana vẫn tiếp tục tiến về phía trước, không biết rằng cú đáp chân của mình vừa suýt giết chết một người bạn cùng lớn lên.

Jose cong người dùng tất cả sức lực trèo lên ban công thì thấy Santana đã bỏ một quãng khá xa, những đối thủ khác cũng lần lượt vượt qua mình liền nghiến răng ken két, rủa vài tiếng trong cổ họng.

Thử thách đầu tiên ai thắng ai thua đã rõ ràng. Santana về đích đầu tiên được cộng mười điểm, Jose xếp vị trí thứ tám được cộng hai điểm, Ria và Assa đứng ở vạch xuất phát không có điểm nào.

"Sao lại xếp thứ tám thế Jose? Yếu đi rồi à?" Santana quay trở lại hàng người, giơ cao chữ V chiến thắng, sau đó đi tới cười cợt với Jose. Vốn dĩ bình thường thì chẳng có vấn đề gì đâu, nhưng câu nào vào tai Jose lúc này cũng toàn là đá đểu. Lũ trẻ phía sau cũng nhao nhao theo số đông nói cô yếu kém, khiến một người nghĩ gì nói thẳng như cô sôi máu hết cả lên.

"Còn không phải tại cậu sao? Cậu cố tình phải không? Nghe được phần thưởng lớn quá nên cho dù có phải dùng trò hèn hạ thì cũng muốn thắng cho bằng được à?" Jose nhào tới Santana, túm lấy cổ áo cô ta khiến cả hai lăn nhiều vòng trên đất. Santana bị bất ngờ liền ú ớ chẳng kịp hiểu gì, đầu đập vào một tảng đá gần đó tuy không sứt mẻ nhưng cũng đau điếng.

"Cái quái gì vậy? Cậu thua thì liên quan cóc gì đến tôi? Không thắng nên ăn vạ hả?" Santana vật Jose xuống sàn, bàn tay mạnh mẽ ghì chặt vai đối phương khiến cô nàng khẽ rên một tiếng. Vừa chiến thắng trở về thì bị Jose gây sự rồi động tay động chân, cô cho rằng Jose là vì ghen tị nên mới làm thế!

Suy cho cùng từ trước đến giờ hai người vẫn luôn ganh đua lẫn nhau, có cùng mong muốn, cùng mục tiêu. Assa quá mạnh nhưng chẳng bao giờ muốn thắng thì không cần đề cập tới, nhưng chẳng phải đối thủ khó nhằn nhất của Jose và Santana ở trận chiến một tuần sau chính là bạn mình hay sao? Kể từ khi huấn luyện viên nói đến phần quà thì tất cả những đứa trẻ ở đây đã đề phòng lẫn nhau, tất nhiên Jose và Santana cũng không ngoại lệ. Bọn họ cùng điên cuồng tìm kiếm tự do, nhưng tự do lại chỉ có một, vậy thì bọn họ sẽ không dễ dàng buông tay!

Santana và Jose đều là trẻ mồ côi, lớn lên ở môi trường chỉ toàn giải quyết vấn đề bằng vũ lực chứ không phải cái đầu. Những lúc thế này, bọn họ đã hoàn toàn quên mất nguyên do của cuộc ẩu đả, cũng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net