Hồi 50: Thiếu nữ được bảo mệnh bởi thiên thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng 8 năm 5023, thần giới, tướng trại nằm tại rừng Daffodils sâu trong địa phận tộc tri thức:

"Ngài Iris! Pháo đài Spikenard xin chi viện!"

"Báo!!! Pháo đài Lantanas thất thủ!"

"Ngài Iris! Tam tướng! Thần quân đại khai sát giới, thành trì Wisteria... không không không còn ai sống sót!"

Lạch cạch.

Tin chiến báo dồn dập gửi về bộ chỉ huy, chỉ có dữ chứ không có lành. Vừa nghe xong, đoá hoa Iris của tộc tri thức đã lập tức bật dậy, mặt mày xanh lét, trên trán nổi đầy gân cơ, nắm tay siết kêu răng rắc.

Đúng lúc này, lại thêm một tên lính vội vã chạy từ ngoài vào, quỳ sụp xuống trước bàn bốn người đang họp bàn kế hoạch tác chiến: "Cấp báo! Hai trong số thập ngũ đại thánh và ba mươi vạn quân đang tiến đến pháo đài Dahlia, lục thánh mang đầu tướng quân Camellia, hô rằng thuận thì sống, nghịch thì chết. Bộ binh và kỵ binh bị nhốt trong thành, không có cách thoát thân, lọt trận địa ma pháp của lục trưởng lão, sợ là sẽ sớm... sẽ sớm... không trụ được nữa ạ!"

Dưới trướng chủ soái tộc tri thức là ba vị đại tướng. Một trong số đó sở hữu mái tóc dài thẳng tuột cùng đôi mắt đen hiền hoà, ngay cả tính tình của hắn cũng có thể hình dung bằng hai chữ "thanh nhã". Giờ khắc này đây, khi nghe tin quân ta bại trận, hắn nhịn xuống nỗi kinh hãi vô bờ, cố sức tỏ ra bình tĩnh: "Chỉ mới năm tháng mà tổn thất đã không hề nhỏ."

"Dahlia là thành luỹ cuối cùng tại rừng Daffodils. Nếu thất thủ, những pháo đài phía sau sẽ không trụ được, sợ rằng chỉ trong một tháng nữa thôi, thần quân có thể đánh tới nơi này. Tộc tri thức sẽ bị diệt, thây chất thành đống, đến con ruồi cũng không thể sống nổi!" Người thứ hai râu ria bờm xờm, mặt nhăn mày nhíu trước cái bản đồ phức tạp ngoằn nghèo. Dưới gầm bàn, nắm đầu móng tay của hắn găm vào da thịt, chảy máu ròng ròng.

Rừng nhiệt đới Daffodils là khu rừng bao bọc ba phần tư lãnh địa của tộc tri thức, địa thế kì bí, lấy núi rừng làm khiên chắn, quái sơn lởm chởm dễ thủ khó công, chưa kể ma quỷ, quái thú, côn trùng, vật kí sinh gây bệnh là những mối nguy hại thường xuyên gặp phải đối với các nhà thám hiểm băng qua rừng này. Hành quân phương xa lại hay thiếu dược liệu, quân nhân dễ sinh bệnh, nhìn thế nào cũng thấy khó khăn. Ai ngờ chưa đầy nửa năm, bao nhiêu chướng ngại vật đã bị thần quân công phá gần hết.

Tháng 3 năm 5023, thần quân xuất binh dẹp phản quân, tộc tri thức liên tiếp đại bại, đã mất tới tám thành trì chủ chốt tại rìa bìa rừng hiểm trở, giờ thấy địch đã sắp đánh tới cây thế giới! Nếu chiếm được World, dọc theo sông lớn đi lên chính là một thung lũng bằng phẳng, qua ải này thì coi như hôm sau thần quân có thể ngồi uống rượu trên ngai vàng của một trong thất thần tộc rồi!

"Chúng ta đã rơi vào đường cùng rồi. Nếu lúc này giương cờ đầu hàng..." Người cuối cùng trong tam tướng không kiên định, đôi môi đã trắng bệch. Hắn trước kia từng trấn thủ Dahlia, tất nhiên biết rõ nơi này trọng yếu ra sao.

Tên râu ria bờm xờm tức giận ném tách trà trong tay: "Vậy thì đã sao? Tộc tri thức tồn tại hơn bốn ngàn năm, được bao bọc bởi Daffodils vĩ đại, cho dù là các tầng rừng phía trong cũng dễ thủ khó công. Chúng ta quyết tử thủ, cho dù có chết cũng không được đầu hàng trước lũ nham hiểm đó!"

Cạch.

Không khí trong tướng trướng căng thẳng đến nghẹt thở. Đoá hoa của tộc tri thức nãy giờ vẫn im lặng, bỗng vươn tay cầm lấy quân vua trên bản đồ, nghiền ngẫm chưa vội đặt xuống.

Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn anh, có cãi đi cãi lại thế nào, quyết định cuối cùng vẫn nằm ở người này.

"Ta không muốn một ai phải hy sinh thêm nữa." Anh đẩy quân cờ lên trận hiểm địa, hít sâu một hơi, phát ra mệnh lệnh khiến toàn bộ tam tướng phải trừng mắt. "Huy động bộ binh và quái binh, ta sẽ đích thân tiếp ứng!" Thế rồi anh đứng phắt dậy, mình mặc ngân giáp, lưng thắt dây da, phất lụa chiến bào rời khỏi trướng tướng.

Quân chủ tộc tri thức từ nhỏ đã nổi tiếng thông tuệ, đọc hiểu không ít binh thư, được mệnh danh là Iris — đoá hoa Diên Vĩ thanh tao và cao quý, bây giờ bị hai trong số thập ngũ đại thánh kết hợp vây đánh, ấy mà không tìm ra được một đường thoát. Nước cờ kia vô cùng run rẩy không chắc chắn, nhưng cho dù như vậy, tình thế trước mắt cũng không nhả cho anh sự lựa chọn thứ hai.

Bên trong trướng tướng cho đến nơi đóng quân chủ lực vang vọng tiếng can ngăn dồn dập:

"Không được!"

"Xin hãy suy nghĩ lại cho kĩ! Anh là người duy nhất còn sống sót! Nếu anh gặp nguy hiểm..."

Quân chủ nghiến răng, đôi mắt hằn lên tia căm phẫn: "Nếu bây giờ ta buông xuôi, tất cả hy sinh đều là vô nghĩa. Nếu tộc tri thức tuyệt diệt, ta cho dù có chảy đến giọt máu cuối cùng cũng phải kéo bọn chúng chết chung!"

Sương rơi xuống lấp đầy dấu chân quái thú. Xuân qua, thu tới, lá vàng cam đỏ lưu lại tàn ảnh miền quê, nay chỉ còn lại một con đường huyết đỏ. Lâu đài ngọc bích, ngai vàng đế vương, chung quy vẫn chỉ là một đống đất vụn.

Quân chủ vươn tay, đón lấy cơn gió chớm lạnh thổi qua giang sơn rộng lớn.

Anh tựa như học sinh cá biệt không biết lượng sức, chưa bừng tỉnh khỏi cơn mơ, nhất quyết đòi thách đấu với bảng vàng.

Vô số vì sao đêm chứng minh cho những ước nguyện, nhưng nếu không linh, người dân sẽ còn thống khổ đến mức nào đây?

Ngươi có nhìn thấu không? Nhìn thấu bàn cờ số mệnh từ những cơn gió thổi qua hai thế giới?

Dường như là vô ý, dường như muốn chờ lời giải đáp từ chốn hồng trần, anh nhắm mắt, lẩm nhẩm tự hỏi bản thân:

Nếu là ngươi, ngươi sẽ đánh thế nào đây?

.

"🎵 Mỗi hơi thở của em

🎵 Từng hành động của em

🎵 Mọi ràng buộc em phá vỡ

🎵 Mọi bước chân của em

🎵 Ta đều sẽ dõi theo em." (1)

Trên trại gác cách pháo đài Dahlia chưa đến hai dặm về phía Đông, thiếu niên mang gương mặt sáng lán vừa phóng tầm mắt ngắm nhìn vùng đất hoang tàn còn sót lại sau trận khởi chiến, vừa ngâm nga câu hát không đầu không đuôi.

Tự xoa năm ngón tay phải vào nhau, hắn bật ra tràng cười khúc khích: "Lục thánh, đánh xong trận này, ta sẽ mời ngươi qua Pazzo làm khách."

Người đối diện ôn hoà nói: "Thôi nào, ta không có sở thích giống ngươi đâu."

Thiếu niên còn đang định nói gì đó, đằng xa đã dồn dập tiếng giày sắt nện lên thành đá. Một tên lính đi tới, cung kính cúi đầu trước bàn trà: "Kính thưa lục thánh, thập thánh, lục trưởng lão, tên cẩu tướng Freesia quyết thủ trong Dahlia, không chịu đầu hàng ạ."

Thiếu niên đang buồn chán chỉ chờ có thế, hắn lập tức nhổm dậy: "Để người của ta đi. Thập trưởng lão sẽ cho bọn phản quân đó hối hận vì đã sinh ra trên cuộc đời này."

Lục thánh khẽ cười, tầm mắt thoáng lướt qua pháo đài Dahlia kiên cố đang lấp ló phía xa. Nàng vươn tay, cốc đầu thiếu niên kia một cái: "Nào! Freesia là một trong những vị thần đứng đầu tộc tri thức đấy. Ngươi ít ra cũng phải cho hắn chút mặt mũi chứ!"

Đối phương nhíu mày: "Mặt mũi cho lũ phản quân đó sao? Xem ra ngươi mới là một kẻ dị hợm."

Lục thánh nói: "Phải, ta muốn cấp cho chúng chút mặt mũi. Ngươi dẫn thập trưởng lão cùng xông vào, đánh bọn chúng tè ra quần luôn đi, nhưng để chúng thua trước một trong thập ngũ đại thánh cho đỡ mất mặt."

"...Vậy quyết thế đi." Đối với cách suy nghĩ chẳng hiểu ra sao của vị thần xếp thứ sáu trong thập ngũ đại thánh, thiếu niên chỉ có thể gật đầu, lui ra ngoài trước.

Lục thánh nhìn theo bóng lưng hắn, vẫy vẫy tay: "Mau đi đi! Không đánh thắng là không cho về nha!"

Rừng nhiệt đới mùa này khá nhiều muỗi, nhưng bất kì con muỗi không biết trời cao đất dày nào dám bò vào nơi đóng quân của thần quân đều nổ đôm đốp như pháo bông, một mảnh xác vụn cũng không còn.

Nghe tiếng lép bép vang lên bên tai, lục thánh cười nói: "Bị muỗi vây khắp người rồi? Chà, chàng đừng có trêu hoa ghẹo nguyệt nữa. Ta ghen tị đấy nhé."

Hạ xuống ngón tay thon dài còn vương vệt sáng, người đàn ông ngũ quan tinh xảo vẫn yên vị nơi đó, một mắt đặt trên cuốn binh thư, mắt còn lại như phản chiếu chân dung vị thần nhà mình. Hắn không quan tâm tới lời trêu ghẹo vừa rồi, chỉ nhẹ giọng hỏi: "Nàng nào phải người tốt bụng như thế? Một cái pháo đài nhỏ như Dahlia chẳng cần thập thánh ra tay, một mình thập trưởng lão cũng có thể diệt sạch. Nếu vẫn lo lắng thì để ta đi cũng được, đảm bảo chỉ mất một ngày là thắng."

"Không được! Nếu muốn chồng ra trận chiến đấu thì hậu phương phải vững chắc. Chàng là lục trưởng lão, chàng không được rời khỏi ta. Ta còn chưa thử qua hết kĩ năng pha trà của chàng, chàng còn định đi đâu?" Lục thánh bắt lấy ly trà trước mặt người kia, không kiêng kị ngửa đầu uống cạn sạch. "Hơn nữa thập thánh nói thế thôi nhưng thực ra rất muốn xông chiến. Ta trao cơ hội này cho hắn. Hư có phạt, ngoan có thưởng."

Lục trưởng lão nhướng mày: "Hắn muốn xông chiến? Dùng đại bác bắt chuột sao?"

"Sở thích của hắn thì chiều hắn thôi." Dường như nhận ra điều gì đó, lục thánh nhướng mày. "Sao? Chàng thấy hắn là người thế nào?"

"Ôn hoà, nhã nhặn, lịch sự, trung thành." Người đàn ông nho nhã đặt cuốn binh thư xuống bàn, đôi đồng tử đẹp tuyệt trần ẩn giấu dưới hàng lông mi cong dài khẽ lay động, tựa như chứa mặt đất cằn cỗi, cũng như thu về trời cao vạn dặm, phong tình vạn chủng.

Lục thánh mắt phượng mày ngài, tướng tá uy phong lẫm liệt chẳng khác gì đàn ông. Nàng mặc áo giáp ánh bạc, nói bằng giọng chắc nịch: "Còn ta thì thấy hắn là một tên tâm thần thì đúng hơn."

Phập!

Lục thánh còn đang cười cợt, một mũi tên bỗng xé gió lao đến, nhanh hơn bất kì thứ cung tiễn nào trên thế gian. Nó sượt qua sống mũi nàng, găm vào bức tường gỗ bên cạnh. Đây không phải vũ khí mà là vật liên lạc của thần quân, chuyên dùng để đính kèm thư từ gửi đến nơi xa.

Lục trưởng lão ngẩng đầu nhìn dấu ấn khắc trên thân tên, âm giọng thâm trầm: "Là mệnh lệnh của thần tối cao."

"Hiếm thật."

Mũi tên vừa bị giật ra đã lập tức hoá thành khói vàng, hoà tan vào không khí.

Lục thánh giũ lá thư đóng dấu đỏ, đọc qua một lượt. Không lâu sau, tròng mắt nàng tròn lên lộ vẻ ngạc nhiên: "Điều thập thánh về thủ đô nhận nhiệm vụ khác à?"

Nhiệm vụ gì có thể quan trọng hơn chinh phạt tộc tri thức chứ?

Nhận được mệnh lệnh của thần tối cao, tình hình chiến sự tại tộc tri thức lập tức thay đổi. Thập thánh cùng tám vạn tư quân khởi hành về thủ đô ngay trong đêm, chỉ để lại lục thánh, lục trưởng lão và gần hai mươi vạn quân tiếp tục ở lại tộc tri thức để đàn áp phản tộc.

Thánh điện Anatos hùng vĩ là nơi đặt ngai vàng vĩnh cửu của thần tối cao. Ngoài sảnh lớn cao hơn trăm mét, bên cạnh cột đá uy trấn xuyên thẳng tầng mây, thập thánh hít một hơi thật sâu, đang định bước đi, cùng lúc thấy một cái bóng khác lướt qua mình với một tốc độ cực nhanh, trực tiếp đẩy cửa vào diện kiến trước.

"Thập tứ, ngươi cũng được triệu tập?" Thập thánh Lucas gọi với theo nhưng không kịp. Cánh cửa nặng trịch đóng sầm lại, kẽ hở dài ngoằng dần khép chặt thổi vào một nỗi căng thẳng vô hình vào tai hắn. Đó là loại cảm giác ngột ngạt bức bách thần quỷ, khiến một trong số thập ngũ đại thánh cũng phải bất an. "Hắn bị sao vậy?"

Trùng hợp thay, đúng lúc ấy, một giọng nói nghiêm cẩn truyền từ bên ngoài vào, giải đáp thắc mắc của hắn: "Hắn lại thất bại trong nhiệm vụ quan trọng. Ở ngay giữa thánh điện mà bày ra bộ mặt đó, thật không biết tôn trọng thần tối cao! Chẳng trách thần tối cao lại điều thêm hai thập thánh và hai trưởng lão nữa về để lập đội."

"Cửu thánh Javert." Lucas nhã nhặn chào hỏi ông già râu tóc bạc phơ nhưng dáng người vô cùng uy dũng kia, tiện miệng hỏi: "Nhiệm vụ quan trọng đó là gì?"

Ngoại hình cửu thánh đã qua bảy mươi, những nếp nhăn trên trán hiện rõ từng đường, đuôi mắt in hằn dấu vết của quãng thời gian dài bất tận. Không khoác lên mình vẻ năng động của tuổi trẻ, mỗi khi nhìn thấy ông, người dân trên thần giới thường liên tưởng tới sự thông thái của một nhà hiền triết, hay kinh nghiệm dày dặn của một chiến binh trở về từ sa trường với những vết tích lớn trên lưng. Đứng trước một nhân vật từng trải như thế, dẫu là kẻ hiểu biết đến mấy cũng phải tự hổ thẹn.

Javert sóng bước bên Lucas, vuốt nhẹ bộ râu dài: "Bắt một con người về thần giới."

Lucas ngẩng đầu: "Con người?"

Con người mà cần đến ba vị thánh và hai trưởng lão? Thập tứ sao lại không bắt được một con người? Hai trưởng lão kia là ai?

Như nhìn thấu tất cả câu hỏi hiện lên trong đầu Lucas, Javert từ tốn nói: "Hai trưởng lão là cửu và thập tứ, thần giới luật và thần khói. Ba trong số thập ngũ đại thánh là thần vì sao Hydra — thập tứ, thần mưa bão, ta — cửu thánh và luyện kim thần ngươi — thập. Con người kia là kẻ bị tình nghi có liên quan đến sự biến mất của lũ trẻ thất thần tộc bốn năm về trước. Thần tối cao rất coi trọng vụ này."

Thần tối cao coi trọng việc bắt giữ một con người? Đây hẳn là câu chuyện vô lý nhất mà Lucas từng nghe trong suốt mấy ngàn năm qua.

Hắn hoài nghi nhíu mày: "Nếu đối tượng bắt giữ là một con người thì đâu cần đến lực lượng khủng khiếp như vậy? Điều ấy khác nào yêu cầu san bằng thành Dahlia trong mười phút đồng hồ?"

"Hắn sẽ ngáng đường." Trước khi chạm tới cánh cửa ngăn cách điện thờ bên ngoài và sảnh họp bên trong, Javert cẩn thận chỉnh lại tư trang của mình, nghiêm túc nhắc lặp lại lần nữa. "Thần tối cao dặn rằng một kẻ rất mạnh chắc chắn sẽ ngáng đường."

.

.

.

Nhân giới, tháng 9 năm 5023:

Ba năm sau sự sụp đổ của Vanderval, khu ổ chuột Scoundrel nằm tại trung tâm thành phố Sanney đã được cách tân đổi mới, an ninh trật tự cải thiện đáng kể, cho dù chưa bắt kịp lối sống đô thị hiện đại phồn hoa thì cũng không đến mức bắt gặp những kẻ điên ăn xác động vật sống hay con nghiện đang trải nghiệm một chuyến đi kì thú ngay giữa ban ngày ban mặt.

Nói đến dự án giúp Scoundrel tái hoà nhập với phần còn lại của đất nước, công lớn nhất phải kể đến cục công an thành phố Sanney và tập đoàn tài chính J. Năm 5021, chỉ một năm sau khi hồ sơ kế hoạch được bộ quy hoạch thông qua, một khu công nghiệp bề thế đã khởi công ngay tại nơi tưởng như không ai dám bén mảng tới, rồi qua thời gian, nó lớn dần và ngày càng phát triển vững mạnh. Ở thời điểm hiện tại, nơi đây đã xuất hiện trường học, bệnh viện, khu chung cư, trung tâm thương mại và nhiều tiện ích dành riêng cho người vô gia cư, những gia đình có hoàn cảnh khó khăn và trẻ mồ côi không nơi nương tựa.

Thế nhưng cái căn cốt của một khu ổ chuột nổi tiếng một thời như street art và những trò chơi mạo hiểm vẫn còn đó, được tập đoàn tài chính J khéo léo lồng ghép để hút sự chú ý của khách du lịch. Không những vậy, họ còn thực hiện dự án thứ hai nhắm tới mục tiêu giáo dục lối sống, giúp những người may mắn có cái nhìn thoáng hơn về nơi đã từng là mái nhà của kẻ thất bại này.

Giao chiếc ô tô con cho một nhóm thiếu niên bất hảo đã đổi sang nghề bảo vệ ở đầu khu, người phụ nữ đứng tuổi nhét vào túi họ một vài tờ năm trăm đồng bạc, chân đi cao gót bước nhanh tới quán rượu cổ kính ám mùi thập niên cũ. Vừa bước lên cầu thang, cô đã lớn tiếng gọi: "Alice!"

"Gì đó? Đứa nào gọi ta đó?" Bà chủ quán cằn nhằn ngó ra, tức thì mắt sáng như sao. "Ồ! Tới rồi à? Đây, đây, phần một người phải không? Ông nhà nó à! Mang giúp tôi cái hộp cá kho trong bếp ra đi! Con nhóc tới lấy đồ nè!"

"Đừng gọi cháu là con nhóc. Cháu cũng đứng tuổi rồi." Người phụ nữ bật cười, đặt tờ năm trăm lên bàn.

"Đối với ta thì vẫn chỉ là một đứa nhóc mà thôi, cô nương ạ." Alice rút ví đếm đếm, nhét ba tờ một trăm vào tay người phụ nữ kia. "Hai trăm đồng thôi! Cầm lại!"

Người phụ nữ vội nói: "Cái này là tiền cảm ơn đã..."

Alice trừng mắt: "Cầm lại!"

Người phụ nữ lăn lộn mấy chục năm trên chiến trường khốc liệt thế mà không phản kháng nổi bà già nhỏ con, đành ấm ức thu ba tờ tiền một trăm về. Trong lúc đợi chồng bà đem đồ ăn ra, cô đảo mắt ngắm nghía xung quanh, chỉ tay vào một khung ảnh hai mẹ con kê trên giá: "Đó là người con trai mà cô từng nhắc đến sao? Cũng lâu lắm rồi cô chưa được gặp lại nó nhỉ?"

Alice liếc nhìn đứa trẻ hai đến ba tuổi đang đeo khăn quàng trắng ngà, dù đang nắm tay mẹ để chụp ảnh mà vẫn khóc nháo cho được, bà hờ hững nói: "Phải."

"Cô không thấy buồn sao?"

"Buồn? Sao phải buồn?" Alice nhướng mày. "Cuộc sống của nó khi lớn lên thế nào là do nó quyết định. Ta có lỗi với nó, vì vậy không cần thiết phải đi tìm nó rồi khiến nó bối rối thêm làm gì."

Người phụ nữ kia "ồ" một tiếng như đã hiểu, cùng lúc thấy một ông già mặc áo ba lỗ vén rèm bếp đi ra, đưa cho mình một túi đồ ăn hộp: "Của cháu này."

Người phụ nữ mỉm cười vẫy tay, xoay người rời đi: "Cháu cảm ơn, tạm biệt cô chú, chúc cô ngày mới đắt khách!"

"Rồi rồi rồi." Alice phẩy tẩu thuốc tỏ ý đuổi khách, nhớ ra cái gì lại gào vọng xuống cầu thang đã không còn bóng người: "Gửi lời hỏi thăm của ta đến con nhóc đó! Nếu nó thèm món gì thì cứ gọi điện cho ta, ta sẽ chuẩn bị một bữa thịnh soạn!"

"Dạ!"

.

"Thư kí Eatresa, giám đốc có dặn..."

Sảnh tầng trệt của trụ sở chính tập đoàn J, Selena Eatresa chạy vù qua quầy lễ tân trên đôi chân trần, tay trái xách guốc đen sáng bóng, tay phải cầm túi đồ ăn mấy trăm đồng bạc gói trong hộp nhựa rẻ tiền, không biết từ lúc nào mà cả miệng cũng đã ngậm tờ báo mới bày trên sạp giải trí dành cho nhân viên.

Cô không quay đầu lại, chỉ hét lên: "Lát nữa!"

Cơn gió hung dữ quét qua, mái tóc cô tiếp tân bay toán loạn. Cô trừng mắt hỏi: "Cái gì mà chạy vù vù vậy?"

Mấy người tiếp tân đang rảnh rỗi túm tụm lại cắn hạt dưa, bắt đầu chỉ trỏ: "Đó đó! Là cô ta đó!"

Một bác tiếp tân đã ngoài năm mươi nói: "Nghe nói là tình nhân của giám đốc phải không? Trông có tuổi rồi mà lại..."

"Tình hình nhà đó căng thẳng lắm! Thấy bên bộ phận tài chính kể với nhau rằng sau khi vợ mất, giám đốc đã định cưới cô tình nhân này rồi, ai ngờ bị con gái phát hiện, cuối cùng dây dưa mấy năm rồi vẫn chưa tiến thêm được bước nào."

"Cũng đúng mà! Ba tôi mà có tình nhân thì có chết tôi cũng không cho cô ta bước nửa chân vào cửa nhà. Cho dù yêu đương nhăng nhít bên ngoài thế nào thì cũng chỉ là qua loa, con cái vẫn là huyết thống cả đời!"

"Chậc! Chậc! Căng thẳng thật! Sống trong cái nhà đó có khi ăn một bữa cơm cũng không ngon ấy chứ!"

"Mối quan hệ mẹ kế với con chồng có bao giờ là tốt đẹp?"

Cửa thang máy bật mở, Selena hổn hển bước vào, vừa thấy vài nhân viên khác đang từ tầng hầm đỗ xe đi lên liền giật bắn mình. Cô vội vàng đi đôi cao gót vào chân, chỉnh đốn trang phục tóc tai đang như con hề của mình, mỉm cười duyên dáng với những người không quen.

Đám nhân viên mắt nhắm mắt mở coi như đã mù, mỉm cười xã giao: "Thư kí Eatresa, chúc cô có một ngày tốt đẹp."

"Chào các cô." Giữ nụ cười thương mại cứng ngắc trên môi, Selena bấm số tầng tám mươi, đôi mắt chớp chớp giống như con robot, âm thầm tự hỏi vì sao một số người có thể cười như vậy từ sáng đến tối mà không biết đau miệng.

Đám nhân viên nhìn số tầng, sau đó lại nhìn nhau. Không khí trong thang máy bỗng chốc như nghịch đảo với con số trên màn hình điện tử, ngày càng lạnh toát.

Em gái tóc ngắn đành mở lời trước: "Thư kí Eatresa, đó là món gì vậy? Cô tự tay nấu sao?"

Selena cực kì biết ơn có người đã giúp cô nghĩ chủ đề trò chuyện, hăng hái lắc đầu: "À, không phải."

Em gái tóc ngắn chớp chớp mắt, cho chị gái đứng tuổi kia thêm một cơ hội: "Vậy hoá ra cô cũng mang đồ ăn trưa sao? Hay là lúc nữa chúng ta ngồi ăn cùng nhau nha?"

"À, xin lỗi, vậy để dịp khác nhé? Cái này là cho con gái tôi."

"...Được mà."

"..."

Bầu không khí xung quanh im phăng phắc.

Năm nay Selena Eatresa đã bước qua tuổi ba lăm, mặt nào cũng tiến bộ, nhan sắc thăng tiến, phong cách thời trang phát triển, động tác trong công việc nhanh nhẹn hơn, không còn bị giám đốc quật tài liệu vào mặt như xưa nữa, duy chỉ có tài ăn nói là có cố bưng bít thế nào cũng chẳng giấu nổi sự ngu độn. Tạm thời không nói đến tính cách nhạt nhẽo, nhưng mỗi khi có người mở miệng trước, cô toàn chặn họng người ta, thái độ niềm nở khi buột ra khỏi miệng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net