Hồi 84: Yêu hận đôi tầng, hồi ức cuồng si

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa tiếng trước, tại giếng thần.

Mây đen ngày một dày đặc, trời như muốn đổ mưa.

Nhận lệnh từ Imer, mười một thi khách đồng loạt bổ nhào đến. Thập ngũ trưởng lão đứng ở nơi giao thoa sáng tối, ngay cả vệt máu thấm nhuần nửa gương mặt cũng tĩnh lặng chờ đợi. Khi thời cơ tới, chân phải hắn bỗng xoay ngang, thanh đao trên tay rơi xuống, đôi bàn tay trần như gọng kìm tóm chặt búi tóc của hai thi khách dẫn đầu.

"Cốc" một tiếng giòn tan, hai hộp sọ như những nhát chuỳ đối nghịch, tàn phá lẫn nhau, cùng lưu vong.

Mạn sườn phải Bulgilhan bất ngờ xuất hiện cái bóng của một thi khách khác, trước sau đều có luồng gió mạnh cào tới. Hắn móc mũi giày qua đoản đao dưới chân, đá tung nó lên không trung, tay phải vững vàng bắt lấy. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, thân trên của thần nguyền rủa gập xuống, vừa lúc móng tay bén nhọn phóng tới, cắt đứt vài sợi tóc trên đỉnh đầu. Gần như đồng thời, hắn trở tay chém đứt đầu thi khách trước mặt, tay trái chụp lấy cổ tay một thi khách khác sau lưng, vặn gãy cánh tay ấy. Bộ móng vuốt tiếp theo chém tới ngực Bulgilhan. Hắn nghiến răng vận sức, kéo giật một kẻ đến trước mặt, dùng tốt kẻ thù để thí mạng.

Bùn lầy bắn tứ tung như đạn pháo, giết một kẻ, giết tiếp kẻ nữa, thập ngũ trưởng lão kiên trì đọ sức suốt một giờ đồng hồ. Thể lực hắn như nước đổ ra biển, động tác đã chậm đi một chút. Búa nguyền rủa không có tác dụng với mười một oán hồn, bởi vì bọn họ không có mộ phần, chết không được ai nhớ tới. Thậm chí do tác dụng phụ của thuật điều khiển Imer đang sử dụng, chính bản thân họ còn chẳng nhớ nổi tên tuổi lúc sống của mình là gì.

Bởi chấp niệm quá lớn, lại không có linh thể như quỷ nhi, kí sinh là phương pháp mà những oán hồn này chọn để đổi một cuộc đời mới. Bulgilhan vẫn chưa biết nên giải quyết tình huống ra sao. Mỗi khi hắn hạ một thi khách, oán linh ẩn nấp trong đó lập tức chui ra, nhập một thân xác khác. Quanh đây không thiếu dân chúng thị trấn Troue ngất xỉu hoặc bị thương, hắn không thể bế tất cả chạy xa, cũng không thể tàn sát chỉ để tìm kiếm cơ hội tiêu diệt thi khách mơ hồ được.

Theo lý thuyết, muốn siêu độ oán hồn thì chỉ cần giải quyết chấp niệm của nó. Thế nhưng đây là chiến trường, nơi liên tục giết, hoặc bị giết, luân phiên không ngừng nghỉ, chỉ một giây mất tập trung cũng đủ đánh đổi bằng cả mạng sống. Hơn nữa, Bulgilhan phỏng đoán tiếc nuối lớn nhất của mười một oán hồn này chính là "chết trẻ", bởi số tuổi tác các tân nương đều chưa tới đầu hai, chết rất thê thảm, linh hồn bị giam cầm nơi lòng đất lạnh lẽo, trăm ngàn năm không được thấy ánh sáng mặt trời.

Thần nguyền rủa lau mồ hôi trán, con mắt hung ác quét qua đám thi khách không biết mệt là gì và phu nhân Imer đang "trìu mến" ngắm hắn từ phía xa.

Quả thực đấu sức bền rất phiền phức, nhưng đó không phải bất lợi lớn nhất, dù sao Bulgilhan vẫn chưa sử dụng bao nhiêu ma lực. Mà con sói nguy hiểm hiểm đang nhe nanh múa vuốt không đâu khác chính là ma pháp của phu nhân Imer. Thứ ấy quá khó đối phó.

Bầu trời lác đạc vài hạt mưa, hơi lạnh nhỏ giọt dọc năm ngón tay cầm đao của Bulgilhan. Khi phu nhân Imer chuyển động, hắn không hề rời mắt. Một màn yên tĩnh quỷ dị bao trùm thế giới của hai người, rõ ràng mười một thi khách và bao người dân thương tật vẫn tồn tại xung quanh, nhưng lại tựa đoạn kịch câm.

Cái bóng lả lướt của phu nhân Imer bỗng nhiên biến mất.

Một luồng sát khí mãnh liệt ập tới từ phía sau, đôi mắt Bulgilhan trừng lớn. Với tốc độ nhanh nhất, hắn cong người về phía trước rồi trực tiếp cuộn mình lăn ba vòng trên đất, lưỡi đao thập ngũ chẻ một đường giữa ngọn cỏ. Một cánh tay mảnh khảnh của phụ nữ vụt qua lưng hắn, lại bắt hụt khoảng không.

Vẻ không vui lộ rõ trên gương mặt nhăn nhúm của phu nhân Imer. Mặc dù việc điều khiển một lúc mười một oán hồn chẳng khác nào đốt ma lực, nhưng nàng ta không hề có dấu hiệu xuống sức. Ngược lại, khi nhìn vào đôi mắt chứa đầy lời khiêu khích kia, Bulgilhan còn cảm thấy sự hứng trí bừng bừng của nàng đối với trò đuổi bắt tân lang.

Yêu hận pha tạp trong mùi máu tanh, thập ngũ trưởng lão hiểu rõ hậu quả của sự khinh địch. Hắn không có ý định bắt phu nhân Imer về tra khảo, bởi viết rõ lưu lại đối phương chính là mang đại hoạ sau này. Nàng ta mạnh hơn tưởng tượng rất nhiều, chỉ cần cấp một bậc thang bước xuống, nàng nhất định sẽ đạt được cơ hội lấy hơi, rất nhanh có thể dẫn ra đủ loại rắc rối.

Bắt buộc phải giết chết nàng ta!

"Lang quân, chàng đừng chạy khỏi ta! Ta sẽ không để chàng rời khỏi ta lần nữa đâu!"

Phu nhân Imer lao vào lồng ngực Bulgilhan, mạnh mẽ như một cỗ xe tăng đập thành. Chân trái nàng bước về phía trước, tay phải lành lặn múa nửa vòng tròn, chuẩn bị ôm chặt lang quân của đời mình. Thân thể thần nguyền rủa linh động chuyển sang thế công, dự định ngay sau khi né tránh sẽ tung một đao hòng chặt đứt cánh tay còn lại. Ai ngờ một giây trước khi hai người va chạm, đối phương lại biến mất ngay trước mắt hắn, và một cú đấm dộng thẳng vào xương sống Bulgilhan bất ngờ xuất phát từ đằng sau, mạnh tới nỗi khiến hắn cảm thấy xương mình như xuất hiện một vết mứt.

Bất cứ ai trên thần giới đều biết có hai loại ma pháp vô cùng khan hiếm, đồng thời rất khó kiểm soát. Một là ma pháp thời gian, hai chính là —— kiểm soát không gian!

Ma pháp của Imer con mẹ nó liên quan đến không gian!

Khoé môi phu nhân Imer nhẹ nhàng mỉm cười. Nhân lúc đối phương mất đà vì phải hứng chịu cú đấm toàn lực, nàng ta nhào đến, hai cánh tay ôm cứng lấy thân thể vị thần trẻ tuổi. Đoản đao thập ngũ rơi xuống, bàn tay lạnh cứng của nàng ngoắc chặt cánh tay lang quân. Nàng cao giọng hỏi: "Tại sao chàng lại chạy khỏi ta? Lang quân, chẳng lẽ ta không đủ xinh đẹp sao? Ta có gì thua kém gái lầu xanh sao?"

Ra là câu chuyện tình lâm li bi đát giữa chàng trai đa tình và người vợ có máu ghen tuông. Tất nhiên Bulgilhan không thể trực tiếp mắng rằng nếu là hắn, hắn cũng không muốn cưới một người vợ suốt ngày nấu mấy món ăn kinh dị, mỗi lần điên lên thì người không ra người, quỷ không ra quỷ đâu.

Tay chân bị khoá chặt của Bulgilhan giãy giụa thật mạnh, hung bạo thúc khuỷu tay vào xương sườn đối phương. Nhưng phu nhân Imer rõ ràng là một tay đánh nhau già đời đã quen với đau đớn. Nàng ta cắn răng nhịn nhục, lấy đà ấn mạnh đối phương xuống đất. Trong chớp mắt, chóp mũi của cả hai cách nhau không quá năm phân.

Tư thế áp chế lẫn nhau này khiến cơ thể hai người dán chặt, Bulgilhan thậm chí còn cảm nhận được cái cách mà phu nhân Imer đng trườn bò quanh ngực mình, gần như hận không thể ôm chết hắn!

Gương mặt thần nguyền rủa xanh mét.

"Nè, chàng cũng biết mà đúng không, một biệt danh khác nữa của ta ấy." Imer bất ngờ lên tiếng, đầu cúi thấp, bàn tay khẽ vuốt ve gò má lang quân trong mộng.

Bulgilhan nghiêng đầu tránh thoát hơi thở đối phương, nghiến răng phun ra ba chữ: "Quỷ áo đỏ."

"Chính xác, chàng giỏi quá đi." Âm giọng Imer đã dịu đi đáng kể, thoạt nghe như tiếng thỏ thẻ bên gối của đôi tình nhân mặn nồng. "Vậy chàng muốn chọn giấy xanh hay giấy đỏ nào?"

"Đúng là có bệnh!" Gân xanh tựa dây leo lan tràn góc trán thần nguyền rủa, hắn không giãy giụa nữa, mà nằm im mặc cho Imer đùa giỡn khắp cơ thể. "Cút ra!"

Mỗi lần bị Imer đùa cợt, Bulgilhan lại nhớ tới bộ dáng ngả ngớn của chủ nhân nhà mình. Đúng là dù thành quỷ, cái tên kia vẫn có năng lực khiến hắn tức chết!

"Xem chàng đáng yêu chưa kìa, đừng xấu hổ, chàng mạnh ghê hồn luôn đó, nhưng từ trước đến giờ chưa có ai đánh lại ta đâu." Mi mắt rung động, ngón trỏ Imer khẽ gẩy chiếc cằm của người đàn ông dưới thân lên. "Cho dù có là thập ngũ thánh hay thập tứ thánh cũng như vậy cả thôi. Ngu dốt như nhau, dễ bị lừa gạt như nhau, kết cục vẫn là..."

Mặc dù không nói rõ ràng, Bulgilhan thừa hiểu nàng ta đang nhắc tới điều gì. Tầm mắt hắn như hồng xà xuyên qua vai kẻ thù, lao thẳng tới bóng người đang bước tới.

Bỗng nhiên, hắn bật cười thành tiếng.

Imer nhíu mày: "Chàng cười gì đó?"

"Cười ngươi tự cho mình là giỏi." Giọng nói đầy chế giễu của hắn vang lên khi tầm mắt khẽ nâng, mang theo ý vị thách thức ngông cuồng. "Trên đời này không gì đáng yêu bằng linh thú. Còn nếu nói ai là kẻ ngu ngốc... Thì đó chính là ngươi đấy!"

"Đứng lên." Giọng nói thứ ba hoà lẫn trong tiếng mưa rả rích, rõ ràng rất ấm, lại mang theo sức nặng của xiềng xích sắt đã.

Cơ thể Imer bỗng nhiên chuyển động, nàng rời khỏi Bulgilhan trong với tư thế giật lùi hết sức quái gở, khi dừng lại vẫn còn ngơ ngác.

Mùi máu trôi nổi trong bóng đêm, đến mưa cũng chẳng thể gột sạch, thế nhưng bạch y kia lại tựa tiên nhân không giẫm hồng trần. Chiếc nón trên đầu hắn ngăn trở cung tiễn ngày xuân, dải lụa bạc dan díu cùng lọn tóc trắng, phần phật bay trong gió.

Khoé môi xinh đẹp chậm rãi hé mở: "Lao xuống."

RẦM!!!

Trọng lực vô hình mạnh bổ xuống ót Imer, dập mạnh cả người nàng xuống nền đất nhiễm bùn hôi. Lực đạo ấy mạnh đến mức ngay tức khắc huỷ đi phần nổi của ngũ quan, khiến sống mũi thanh tú của nàng gãy gập, trong khi khuôn miệng cùng lỗ mũi dầm dề máu tươi.

Cảm ứng được sự nguy hiểm nhằm tới người điều khiển, mười một thi khách theo phản xạ tham chiến, nhưng con nhanh nhất còn chưa chạm đến sợi tóc của Arazel, mệnh lệnh tiếp theo đã được ban ra.

"Đứng yên."

Đám thi khách đột ngột sững lại, đứng bất động như mấy tượng chết, dù gương mặt xanh tím vẫn méo mó vặn vẹo không thôi.

"Cái quái..."

"Đứng lên."

"Lao xuống."

Khó nhăn lắm mới ngóc được cái đầu dậy, Imer còn chưa kịp hiểu chuyện gì diễn ra đã tiếp tục ăn đòn. Không thể tấn công, cũng không thể phản kháng mệnh lệnh vô lý ấy, nàng như phát điên lên. Cảm giác nôn nóng cùng nỗi sợ hãi tột cùng về cái chết bỗng đan xen trong lòng, nhưng đó cũng là lúc nàng phát hiện ra...

Cái chết?

Nếu sở hữu năng lực điều khiển hành vi kẻ khác, vì sao đối phương không trực tiếp ra lệnh cho nàng chết đi mà cứ phải hành hạ thông qua quá trình tốn hơi thế này?

Bởi đây là sở thích của hắn ta sao? Hay hắn ta... không thể đưa ra những mệnh lệnh phức tạp như thế?

Hiểu được phần nào sức mạnh của kẻ thù, Imer hơi hé miệng, khùng khục nôn ra mấy miếng bùn, khó khăn nói từng chữ: "Cách ly không gian. Bộ phận: Tai."

Khi thính giác bị lược bỏ, tạp âm khẩu âm biến mất, sự tĩnh lặng tuyệt đối thống trị hoàn toàn thế giới trong tâm trí nàng. Đến cả tiếng thở khó nhọc của bản thân, Imer cũng không nghe thấy, chỉ có thể cảm nhận thông qua xúc giác cùng thị giác còn sót lại.

Quả nhiên, xiềng xích bị chặt đứt. Imer khập khiễng đứng dậy, đối diện với kẻ vừa xuất hiện bằng cặp mắt to và sâu. Mặc dù thân thể nàng hết sức tàn tạ, làn da trắng ngọc chồng chất vết thương, nhưng phải công nhận nàng rất đẹp.

Không còn ẩn mình trong bộ trang phục truyền thống cồng kềnh, đây là một vẻ đẹp đầy hoang dã, là nét đẹp của một con thú hoang.

Chậm rãi bước tới, đôi dép cói của Arazel đạp lên vũng bùn, băng qua cơ man nhành cây gãy nát, thong dong tựa thập thánh Lucas trong buổi đi săn. Kẻ tiến về phía trước chẳng phải sinh vật sống, mà là một đám mây, một màn sương mù trắng mềm bao phủ kẻ thù.

Bulgilhan tìm thấy một chiếc xe thồ khác, từ xa nói vọng tới: "Ta qua giúp Riona và Elpis. Ngươi ở lại đánh cho tử tế vào, đừng có giở trò. Chúng ta còn rất nhiều điều cần hỏi nàng ta đấy!"

"Biết rồi." Arazel vò gáy. "Bắt sống là yêu cầu khó nhất đấy, để xem thế nào đã."

Một luồng sát khí bổ xuống đỉnh đầu, thần hoà bình linh hoạt né tránh, thứ kia liền sượt qua ngực hắn, móng vuốt sắc nhọn lún vào gạch, tiếng vỡ vụn lan truyền sự tê dại tới từng dây thần kinh. Hắn cúi đầu nhìn, thật không dám tưởng tượng nếu cái móng vuốt vừa rồi của thi khách hạ xuống người mình thì sẽ đem lại cái kết cục gì, hiển nhiên không chết thì cũng trọng thương.

Arazel nói: "Đi cào cây đi." Để móng tay mòn bớt.

Thi khách đồng loạt tản đi ôm cây, chừa lối thênh thang dẫn tới người goá phụ. Dẫu còn sống, thân thể nàng lại là cái bình chứa oán khí, như thể từng bị trói buộc ở nơi nhỏ hẹp, không có cơ hội nhìn thấy trời trong.

Mũi chân thần hoà bình dừng lại cách nàng bảy mét, hắn lấy từ túi áo một sợi mề đay xỉn màu đen đồng: "Thứ này là của ngươi nhỉ?"

Imer giật mình, bàn tay vô thức chạm lên cần cổ. Sự trỗng rỗng và trơ trọi khiến cơ thể nàng lạnh đi, năm móng tay đâm vào ngực trái, phủ phục dưới nhiệt lượng của máu và linh hồn. Trái tim trong này đang phải chiến đấu với lý trí để ngăn lại cơn giận điên người, thứ chắc chắn sẽ dẫn tới cái chết chóng vánh hơn bao giờ hết.

Đúng lúc đó, tấm vải nhung đen láy không sờn rơi xuống, sợi mề đay mỏng manh xoắn thành từng nút rối như tơ vỏ, khẽ trượt khỏi ngón tay thon dài. Tác phẩm tháng năm nằm dưới vũng bùn trũng, cái nắp công phu bật ra, để lộ một tấm ảnh chân dung phai màu.

Không bị ánh sáng và thời gian ăn mòn, người đàn ông được lưu giữ bên trong kỉ vật tình yêu ấy nom trẻ mãi không già, đôi mắt nghiêm nghị đóng khung trên ngũ quan cứng rắn, khôi giáp lưu giữ bước chân trên trang sách sử. Ánh sáng quanh hắn tươi sáng, như thể bức ảnh ấy là chiếc cổng không gian dẫn tới nơi hắn sống, chứ không phải một di vật từ thời kỳ nhuốm màu nâu đỏ.

Màu nâu đỏ phủ khắp tròng mắt Imer.

Ta vĩnh viễn không thuộc về ngươi, Imer.

Trong cơn phẫn nộ cực điểm, nàng lao lên, giống như dã thú đã mất đi tất cả, sinh mạng cũng chẳng hối tiếc. Chiêu thức của nàng thẳng tuột và dễ đoán, ma lực tuy dồi dào đến mức khiến cả khu rừng rung lên, mặt đất xuất hiện nhiều vết nứt, nhưng không có đòn nào đánh trúng kẻ trước mắt.

Lá cây héo úa cùng bùn nước hỗn độn hất tới tận trời, cuốn lên làn sóng mù mịt con ngươi. Không thể khống chế sức mạnh, kết quả địch mất một, ta thiệt mười.

"Kiểm soát không gian... chậc." Arazel tặc lưỡi.

Đúng lúc này, Imer vừa biến mất bỗng xuất hiện ngay ở vị trí cũ, bóng cây xương người không che giấu nổi nét bàng hoàng trên gương mặt nàng.

Arazel xoay người đá vào eo đối phương. Mưa như trút nước, chỉ nghe một tiếng "rầm" vang dội khắp đoạn rừng, người goá phụ văng thẳng vào gốc cổ thụ sừng sững, cơ thể trượt xuống mang theo âm thanh nát vụn của xương khớp. Ngay cả ma lực cũng hoàn toàn giãy thoát khỏi tầm kiểm soát của nàng, ồ ạt rót vào đám thi khách xung quanh, khiến chúng càng ra sức cào cây.

"Ma pháp của ta giống như cổ trùng cấy vào dạ dày ngươi, thay ta quan sát nhất cử nhất động của ngươi. Cho dù dịch chuyển đến chiều không gian khác, ngươi cũng không thể chạy thoát." Arazel chỉnh lại chiếc nón trên đầu. "Ma pháp đặc trưng của ngươi có thể mở ra các thế giới trò chơi, hẳn ngươi đã lợi dụng những không gian này thay cho trạm chuyển tiếp để dịch chuyển tới một vị trí không quá xa trong hiện thực. Nhưng đồng thời, nếu bước vào trò chơi, ngươi cũng sẽ trở thành một "người chơi mới", mà người chơi mới thì không có trang bị cùng kĩ năng. Ma pháp phân tách không gian ngươi đã dùng lên thị giác biến mất, để lộ sơ hở để ta lẻn vào. Nói cách khác..."

"Ám thị của ta là khắc tinh của ngươi."

Cát phục nát tươm như chính cơ thể cùng linh hồn này, Imer nghiến răng thở dốc, nửa ngồi nửa quỳ dưới gốc cây, trừng đôi mắt ngoan độc: "Ngươi là ai?! Vì sao lại xen vào chuyện của ta!?"

"Thần hoà bình Arazel, hân hạnh làm quen lần nữa. Ta nhận làm thuê các loại..." Arazel liến thoắng theo thói quen, giữa chừng đột ngột im bặt. Hắn chột dạ kéo vành nón, để bóng tối che đi đôi mắt sáng. "Ta cũng không muốn dùng tới thứ này để xen vào chuyện của ngươi đâu, nhưng có vẻ ngươi đã khiến trợ thủ của ta có một khoảng thời gian rắc rối."

Hiếu chiến không phải là tính cách của Arazel. Tất cả những gì hắn làm chỉ nhằm mục đích lật ngược ván cờ sinh tử một cách nhanh chóng, giải quyết rắc rối bằng ma pháp đặc trưng của mình — thứ năng lực giành riêng cho kẻ sinh ra bên cạnh ngai vàng tối cao.

Ám thị.

Ấy là loại năng lực luôn được hắn giấu giếm khỏi tầm mắt những kẻ mang khát vọng binh quyền. Bản năng thôi thúc hắn trốn chạy khỏi bóng tối đầy rẫy những con quỷ ăn da thịt và uống máu người, nhưng dẫu có thoát khỏi vòng vây trùng điệp, hắn vẫn không thể thoát khỏi nó. Hắn, và ám thị, là một.

Hô hấp Imer đứt đoạn, máu đỏ cùng mồ hôi lạnh không ngừng toát ra. Chưa đến mười phút giao đấu, cổ họng đã dâng tới miệng đao, thân xác thì mệt mỏi rễu rã, nàng bị thần hoà bình lôi sềnh sệch trên mặt đất. Hắn lôi nàng tới miệng giếng thần!

"Con của ta! Con của ta đâu rồi? Mau lại đây giết hắn cho ta!" Khoé mắt ứa nước lướt nhanh một vòng khu rừng, Imer cố sức gọi lớn, nhưng đáp lại nàng chỉ là tiếng gào điên loạn của mười một thi khách, cùng với âm giọng trầm ấm của Arazel.

"Nếu ta là ngươi, ta sẽ không trong lúc mất kiểm soát ma lực mà cố gắng điều khiển bọn nhóc đó đâu. Quyền khống chế mười hai đứa trẻ ấy đã thuộc về ta từ lâu rồi, vào bữa ăn tối thứ hai tại nhà trọ ấy."

Mưu chồng mưu, kế chồng kế, mạng lưới tranh đấu chằng chịt không thể chỉ bằng một cái liếc mắt có thể hiểu rõ. Chẳng có kẻ nào trên bàn cờ chịu ngồi yên, người người đã rục rịch. Ria Carney hay Bulgilhan đều có mưu tính riêng, nhưng chung quy vẫn thuộc trường phái điều tra và tìm hiểu. Arazel không nhạy bén như họ, vậy nên những gì hắn làm được chỉ là đặt trước đường lui trong tình huống xấu nhất mà thôi.

Và ám thị rất thích hợp với công việc này.

Ám thị mạnh đến mức bất kì thế lực nào trên thần giới cũng đem lòng khao khát, và với một số người, không có được thì thà huỷ diệt, phòng ngừa hậu hoạ về sau. Tuổi thơ Arazel gắn liền với nhiều vụ bắt cóc có tổ chức. Kẻ địch trùm kín cơ thể hắn từ đầu tới chân, khống chế ba trên năm giác quan của hắn. Hắn không thể nhìn, không thể nghe, cũng không thể ngửi, hắn tựa bướm đêm vẫy vùng trong cái kén của chính mình. Đương nhiên, hiện tại hắn đứng ở đây, bởi tất cả câu chuyện ấy đều kết thúc có hậu, kết thúc bằng cái đầu của những tên bắt cóc, bằng lưỡi gươm vấy máu của thần chiến tranh.

Sức mạnh to lớn thường đi kèm với điểm yếu chí tử, ngay cả con trai của thần tối cao cũng chẳng ngoại lệ. Arazel dễ dàng chết ngắc nếu dám sử dụng ma lực vượt khả năng khống chế. Là chết, không phải bị thương. Hơn nữa, đối với những người chưa trao đổi khế ước, hắn chỉ có thể đưa ra những mệnh lệnh cơ bản, ví dụ như "đứng lên", "lao xuống", "quay vòng" hay "đi lại". Còn đối với kẻ người đã tiến hành trao đổi, tuỳ vào sự tỉnh táo của đối phương, hắn thậm chí còn có thể ra lệnh cho họ tự vẫn ngay lập tức.

Thủ tục kí kết khế ước khá phiền phức. Điều kiện kiên quyết là sự tình nguyện của đối phương khi thực hiện một nguyện vọng của khế chủ. Nghe thì đơn giản, nhưng nếu người này biết được ma pháp đặc trưng của Arazel, khả năng bọn họ thoả mãn điều kiện gần như bằng không. Đó cũng là một phần lý do hắn phải giữ bí mật. Chẳng ai muốn bị điều khiển, ngay cả hắn cũng thế.

Lúc này, mười một thi khách xung quanh bỗng cất tiếng gào rú chói tai. Giây phút bọn chúng mất kiểm soát ôm đầu, không gian như cuồn cuộn sóng lớn. Một, hai, rồi ba thi thể lần lượt ngã xuống, cho dù bằng mắt thường cũng có thề nhận ra sự tồn tại oán hồn đang nhạt dần.

Bên Ria Carney và Bulgilhan hẳn đã xong rồi.

Thân xác chôn vùi nơi đất ẩm, bia đá khắc lên mười một cái tên xấu số, giúp ý thức trở về với hồn chủ. Bọn họ như vừa tỉnh dậy khỏi một cơn ác mộng dài, đột nhiên nhớ ra mình là ai, và biết rằng mình đã chết.

Buông bỏ chấp niệm sống, các tân nương trẻ không ngừng rời đi, giếng thần lại rung chuyển ầm ầm. Trăm nghìn cánh tay vô hình dường như sinh ra từ mảnh đất này, muốn kéo tuột các linh hồn đã tỉnh ngộ xuống. Vẫn còn rất nhiều linh hồn cùng chấp niệm chưa tan, bọn họ cũng muốn đi cùng.

Nhưng cũng chỉ là ảo giác mà thôi...

Imer không cam lòng bò từng đoạn về phía trước, phát ra tiếng loạt xoạt. Nàng chẳng thể ngờ được thị trấn nàng cất công gây dựng hai năm, trong nháy mắt lại xảy ra thay đổi long trời lở đất. Thi khách giãy thoát khỏi xích sắt khiến ma lực nàng phản phệ, đau đớn như kim châm chậm rãi giằng xé da thịt, lửa nóng thiêu đốt tới trái

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net