Chương 4: La bàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng hôm sau, Kathy qua nhà tìm Henry nhưng không thấy anh ở nhà. Cô đi tìm khắp mọi nơi trong làng, cũng chẳng hề thấy bóng dáng anh đâu cả.

"Cô ơi, cho cháu hỏi cô có thấy anh Henry ở đâu không?"

"Chị Lavender đúng không? Em muốn hỏi sáng giờ chị có thấy anh Henry đi đâu không?"

"Cậu nhà Hernandez ấy hả? Không, tôi chưa từng gặp lại cậu ta kể từ khi cậu ấy có sở thích đi lang thang khắp nơi, và đây hiển nhiên chẳng phải nơi thích hợp để đi dạo cho lắm — chợ. Sáng nay cũng thế." Bà nói thêm, trông có vẻ khá hài lòng với điều đó, vì Henry luôn có cách khiến mọi người lo lắng có gì đó xấu xảy ra với anh — ngoại trừ Kathy, vì cô đã quá rành tính cách và những hành động thường ngày của anh (con gái một cô hàng xóm Henry — bạn cùng lớp anh từng lo lắng hỏi Kathy cô có nói gì làm anh buồn không mà bỗng nhiên anh trở nên im lặng và tách mình khỏi mọi người, và chỉ yên tâm khi Kathy trấn an rằng anh thường hay như thế, chứ chẳng có gì đáng lo cả).

"Tôi cũng không thấy cậu ấy đâu cả." Một người bán hàng khác ngồi gần Kathy nói, "Cháu hay đi với cậu ta, cháu phải biết chứ?"

"Vâng, nhưng sáng giờ cháu chẳng thấy anh ấy đâu."

"Henry hả?" Lavender nói, nhíu mày, "Hình như sáng sớm chị có thấy anh ấy phía dưới chân núi thì phải. Còn anh ta đi đâu và làm gì thì chị cũng không biết, xin lỗi em nhé."

"Không sao đâu, cám ơn chị nhiều lắm. Một ngày vui vẻ."

"Em cũng vậy."

Kathy theo lời Lavender, băng qua khu rừng thưa để xuống phía dưới chân núi. Nhưng vì cô không quen đi xuống đó nên sau khi tiến vào trong rừng được một lúc, cô bắt đầu mất phương hướng để đi tiếp. Ngoảnh đi, ngoảnh lại vẫn không biết nên đi đâu, vì cô chẳng nghe được tiếng động gì hay nhận thấy được bất cứ điều gì cho thấy có người ở đây cả, nhưng cô vẫn ráng đi thêm một lát nữa.

Sau một lúc, Kathy bắt đầu thấy sợ. Cô đứng yên ngay chỗ gốc một cây táo, dáo dác nhìn xung quanh, hy vọng sẽ sớm gặp được một người nào đó có thể giúp cô. Thế nhưng, chờ mãi mà vẫn chẳng thấy được điều gì để có thể có một chút hy vọng, cô ngồi thụp xuống gốc cây, sợ muốn khóc, nhưng không khóc được.

"Meo, meo —"

Kathy giật mình nhìn sang bên phải, và thấy một em mèo đen, còn khá nhỏ. Lông nó mượt, cùng với đôi mắt long lanh màu vàng sáng. Là một cô bé yêu thiên nhiên và động vật, cô cảm thấy nỗi sợ của mình giảm đi nhiều sau khi gặp con mèo. Cô vuốt bộ lông của nó một cách âu yếm, mỉm cười.

"Sao em lại ở đây? Nơi đây là rừng, không nên đi lang thang sẽ nguy hiểm cho em lắm đấy. Mà em tên gì nhỉ?"

"Meo. . ."

"Ờm. . . chị gọi là Moely nhé. Cái tên không hay cho lắm, xin lỗi nha."

Con mèo kêu gừ gừ, rồi từ từ tiến lại gần, ngả vào lòng Kathy, bộ lông mềm mượt của nó cà vào chân cô. Bây giờ cô thấy nỗi sợ của mình đều đã tiêu tan hết cả.

"Ôi da!"

Một thứ gì đó rơi trúng đầu cô. Quay qua, thì thấy nó là một quả táo.

"May quá, mình đang khát vì đi bộ nãy giờ. Cây táo này cũng nhiều trái thật." Kathy quay lại, nhìn lên cây táo từ sau lưng.

Cô bẻ quả táo làm hai, một nửa cho mình, một nửa đưa cho con mèo.

Ăn xong, Kathy ít nhiều lấy lại được tinh thần. Cô đứng lên, ôm em mèo trên tay và đi tiếp. Moely nằm trườn trên tay cô, có vẻ thoải mái lắm. Cô đi một hồi lâu, rồi từ từ đi nhìn thấy rõ dần phía chân núi. Ở đó, Kathy thấy có một bóng người cao ráo, tóc nâu đang tựa người vô một gốc cây khác và nhìn vào một vật nào đó trên tay. Kathy thở phào, nhẹ nhõm vô cùng. Cô lại gần anh.

"Ồ, ra là anh ở đây, làm em tìm sáng giờ. Anh làm gì vậy?"

"Em lại đây ngồi với anh đi." Henry vừa nói vừa quay lại. "Em đang ôm con mèo ở đâu ra vậy?"

"Em mèo này á? Nãy em đang ngồi nghỉ đằng kia thì thấy em ấy, anh coi dễ thương không này."

"Ừm. Mà, em ngồi xuống đi, anh muốn em xem cái này."

Kathy lại ngồi cạnh anh, tò mò nhìn chằm chằm thứ anh đang cầm trên tay.

"Cái gì vậy? Ồ, em chưa thấy cái vòng nào to như vậy, mặt dây chuyền cũng to, lại còn có mấy cây kim trông ngồ ngộ nữa chứ."

"Cái này không phải dây chuyền, mà là một cái la bàn."

"La bàn là gì?"

"Thì, cái này thì chúng ta chưa bao giờ xài nên em không biết. La bàn này dùng để xác định phương hướng đó em. Cho dù cái này được phát minh từ trước Công nguyên nữa cơ — nhưng những người trong làng mình chưa từng dùng cái này — họ quen dựa vào Mặt trời, Mặt trăng, sao Kim,. . . chứ không phải la bàn. Những người hiện đại hơn thì sử dụng những cái la bàn rất tiện và hữu ích — họ luôn sáng chế ra những thứ hữu dụng nhất cho nhu cầu trong cuộc sống, đúng chứ? — nên ngược lại chẳng cần những cách xác định hướng của chúng ta. Còn cách sử dụng cái này thì —"

"Nhưng mà," Kathy cắt ngang, không đủ kiên nhẫn để nghe hết, "anh lấy cái la bàn này ở đâu vậy, nếu như chúng ta không bao giờ sử dụng đến nó?"

"Anh vô tình thấy trong rừng này, đúng hơn thì là ở dưới tận chân núi ấy. Còn người chỉ anh xài là một cô gái tên Hannah. Em ấy thấy anh có vẻ hứng thú với cái này (cũng rất ngạc nhiên vì anh còn không biết nó là la bàn) nên chỉ anh cách sử dụng và cho anh mang về luôn — dù nó dĩ nhiên không phải của em ấy — vì anh nói là anh muốn cho bạn anh một bất ngờ nho nhỏ. Mong ước của anh là làm cho em vui mà lại."

"Ồ, ra vậy." Kathy nói, có vẻ để ý đến cái la bàn hơn là câu nói sau cùng của Henry, "Nhưng anh xuống đó để làm gì vậy?"

"Đi dạo thôi, và vô tình thấy cái này, anh mới nói rồi." Henry nhún vai, "Anh nghĩ em sẽ thích nên kêu em ra đây xem."

"Nhưng sao anh không qua nhà em đưa mà phải xuống tận đây vậy?"

"Cái này. . ."

"Sao vậy?"

"Em. . . đừng nói chuyện này với ai hết nhé."

Nét mặt anh bỗng trở nên nghiêm túc và bối rối.

"Được rồi. Anh nói đi, vì sao vậy?"

"Vì. . . em ấy không muốn anh nói với ai hết."

Trong lúc hạ giọng nói nhỏ lại, anh quay đầu xung quanh, kiểm tra xem còn ai đang ở đó nữa không. Kathy cũng bắt chước làm theo.

". . . Sao nữa? Anh nói Hannah đúng không?" Sau khi chắc chắn quanh đó không có ai ngoài hai người, cô hối thúc.

"Ừ. . . Mà em ấy chắc cũng khoảng tuổi em đấy."

"Mười bốn?"

"Đúng rồi. Và, cách ăn mặc em ấy khá khác chúng ta. Không phải là trang phục áo quần đơn giản và đơn điệu như chúng ta đâu, mà em ấy mặc một cái đầm dài màu xám có sọc đen, còn có mấy cái hoa văn đẹp lắm. Anh nghĩ. . . em ấy là người hiện đại đấy. Tức là sống ở nơi nào đó tân tiến hơn nhiều so với chúng ta."

"Thật sao?" Kathy khẽ kêu lên, ngạc nhiên, "Nếu vậy sao cậu ấy lại ở gần chúng ta mà chúng ta không biết nhỉ? Vì làng mình chưa từng nghe nói về những cái này. Và, nếu như anh thấy cậu ấy ở phía dưới chân núi, nhưng dưới đó chỉ toàn là đá và cây mà thôi, cậu ấy có thể sống ở đâu chứ? Quanh đây cũng chẳng có nơi nào tân tiến như anh nói cả, nếu có thì em chắc chắn sẽ biết."

"Ơ. . . cái này anh không hỏi, nên cũng không biết thế nào. Anh chỉ có thể dựa vào cách đi đứng, ăn mặc và nói chuyện của em ấy thôi. Vì nó rất là khác với chúng ta."

"Đặc biệt đến thế cơ á? Em cũng muốn gặp cậu ấy." Cô háo hức nói, có phần mất kiên nhẫn, "Anh dẫn em đi được không?"

"Không thể. Anh không quên nơi gặp, nhưng hồi nãy anh có xuống đó tìm nhưng không thấy em ấy đâu cả. Bây giờ em có xuống tìm thì e là cũng không thấy đâu, mà có lẽ là em cũng đã mệt rồi, sau khi đi một quãng đường dài tới đây. Hay là mình về nhỉ?"

"À không sao đâu, em muốn ngồi đây thêm một chút nữa. Nhưng mà, ngoài tên ra, Hannah còn nói thêm điều gì về cậu ấy nữa không?"

"Để xem. . . theo anh nhớ thì không. Anh hỏi tên thì em ấy mới nói thôi. Hannah có lẽ không muốn anh biết nhiều về em ấy thì phải, anh nghĩ vậy."

"Ra là thế. Vậy anh cho em mượn cái la bàn nhé? Em muốn nhìn nó kĩ hơn một chút."

"Dĩ nhiên rồi, anh mang cái này về cho em mà lại. Nhưng cẩn thận nhé, chỉ cần mấy cây kim bị chấn động là nó sẽ bị lệch hướng đi, như vậy là không thể xác định hướng chính xác được nữa."

"Em hiểu rồi."

Kathy cầm cái la bàn bằng đồng trên tay, vì lạ lẫm nên cô nhìn thật kĩ từng bộ phận bên trong qua lớp kính trong suốt, có phần hơi trầy trật và dơ do rơi xuống đất. Cô đưa nó qua bên trái, rồi bên phải, ngạc nhiên khi thấy cây kim chỉ về các hướng khác nhau mỗi lần dịch chuyển.

Nhìn vẻ mặt hồn nhiên của cô, Henry chỉ cười khẽ, hài lòng vô cùng vì được thấy cô vô tư và vui vẻ, dẫu chỉ là vì những thứ vô cùng nhỏ nhặt.

'Tôi biết là em sẽ vui và tò mò nhiều về nó,' Anh nghĩ, 'nên mới năn nỉ Hannah ở lại và hướng dẫn cho tôi về cái này. May là em ấy nhận lời, chứ không thì tôi lại chẳng cho em được niềm vui gì rồi, trong khi em xứng đáng được nhận chúng nhiều hơn bất kỳ người nào khác.'

". . . Cơ mà, bây giờ cũng đã gần trưa rồi, chúng ta nên về thôi."

Sau khi mân mê món đồ lạ lẫm được một lúc, Kathy quay sang nói với anh.

"Ừ, anh cũng muốn về vì chiều nay phải đi học rồi. Với lại, anh mà không sớm quay về để còn chuẩn bị chiều nay dẫn em đi ngắm cánh đồng hoa nữa, em sẽ giận mất."

Nghe thế, Kathy cười rạng rỡ, có vẻ mừng rỡ lắm, vì cô yêu những loài hoa do chính tay cô và những người dân trong làng cùng nhau trồng từ thuở còn bé tí.

"Thế, nhớ dẫn em đến nơi cánh đồng hoa hướng dương, được không?" Cô háo hức hỏi, "Em yêu loài hoa đó nhất!"

"Được rồi, được rồi, anh thừa biết mà." Henry gật đầu, "Em muốn đi đâu thì mình đi đó."

Và rồi cả hai về nhà, một người vô cùng hào hứng (với cái la bàn trong tay) và một người hài lòng không để đâu cho hết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net