Chương 5: Tai nạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều hôm đó, như thường lệ Kathy xách cái túi vải cũ đựng sách vở lên lớp học. Ngồi cạnh cô là một cậu bạn khác. Cậu ta nhìn chằm chằm cô từ khi mới vào lớp đến khi vô chỗ ngồi.

"Này."

"Gì vậy, Dave?" Cô vừa trả lời vừa lôi sách vở trong túi ra.

"Sáng nay cậu đi đâu đấy?"

"Đi dạo trong rừng thôi. Chẳng có gì đặc biệt." Kathy thờ ơ nói, vẫn không nhìn cậu ta.

"Với anh Henry?" Dave nhắc, nhướn mày lên.

". . . Sao cậu biết?" Lần này thì cô quay sang ngay.

"Vô tình thôi. Hồi sáng tôi ra chợ thì thấy cậu đi hỏi mọi người anh ta ở đâu. Sau đó thì lại thấy hai người từ trong rừng đi ra."

Cô im lặng.

"Hai người xuống chân núi hả? Để làm gì vậy?"

"Tôi không muốn nói, được chưa?" Cô gắt gỏng — nhưng cũng tự hỏi bản thân sao bỗng dưng lại dễ dàng cau có đến thế — mặt hơi đỏ lên, "Sao cậu hỏi miết thế? Tụi tôi đi trong rừng có gì sai à?"

"Không, ý tôi không phải vậy." Cậu ta nhún vai, "Đừng hiểu lầm."

"Chứ là gì?"

"Thì. . ."

Nhân lúc không ai ở gần đó, Dave ngả người lại gần và khẽ thì thầm vào tai cô một cách vội vàng.

"Tôi nghe nói. . . anh ta thích cậu đấy."

Những từ sau cậu ta hạ giọng nhỏ nhất có thể, khiến Kathy chỉ có thể nhìn thấy môi cậu ta mấp máy gì đó.

"Hả? Cậu nói lại được không? Chưa nghe rõ."

"Ờ. . . Không có gì, tôi không dám nhắc chuyện này lần hai, nhưng. . ." Dave lại đảo mắt xung quanh lần nữa, rồi tăng tông giọng lên một phần tư octave so với khi nãy, "nếu cậu để ý thì, anh ta có tình cảm với cậu đấy. Kể từ khi cậu vẫn còn đang là một con nhóc rất, rất, rất ngây thơ."

"Khoan, Dave, cậu đang đùa —"

Cô chưa kịp nói hết câu thì thầy vào lớp, làm cả hai phải dừng cuộc nói chuyện.

Suốt buổi học, Kathy không tài nào tập trung vô được, mà mải nghĩ đến câu nói vừa rồi của cậu ta. Cô tuy không tin, nhưng cô biết rằng Dave là một người không bao giờ đùa, nhất là với những chuyện như vậy.

Nhưng khi cô nhớ lại những hành động và lời nói của Henry, cô bắt đầu ngờ ngợ ra điều gì đó. Có lẽ Dave thật sự nghiêm túc, vì Kathy chưa từng thấy cô gái nào thân thiết với Henry như cô vậy. Anh tuy hay kể cô về người con gái anh thích nhưng chưa từng tỏ vẻ quan tâm hay nhớ nhung gì về ai khác ngoài cô cả, lại còn đối xử đặc biệt tốt với cô hơn bất cứ người nào khác. Lúc sáng, anh có nói cô gái tên Hannah kia đã dặn anh không được kể về cô hay chiếc la bàn cho bất cứ ai khác, nhưng anh lại kể hết với cô. Và cũng mới tối hôm kia, anh đã hỏi cô "Nếu anh nói rằng em rất đáng được yêu thương và hạnh phúc, với em chúng sẽ trở nên quan trọng chứ?"

Vào lúc đó, cô không hiểu anh đang nói gì, nhưng bây giờ, cô ngờ ngợ nhận ra ý tứ của anh ẩn đằng sau những lời hành động và lời nói đó. Việc này khiến đôi má vốn đã ửng lên vì đã dang nắng trước đó càng thêm đỏ vì ngượng — thậm chí còn đỏ hơn cả lúc cô sơ ý để Henry nghe lời tỏ tình. Tiếng giảng bài của thầy giáo vang lên đều đều bên tai cô, nhưng chẳng có chữ nào nghe được rõ ràng cả, và cô cũng chẳng màng mấy tới điều đó, mắt nhìn chằm chằm lên bảng — nhưng dĩ nhiên chẳng phải đang thật sự nhìn vào những dòng phấn.

Ý nghĩ về việc Henry cũng thích mình khiến Kathy bất ngờ và ngại đến mức đến khi ra về, cô không dám hỏi lại Dave, ngược lại còn né cậu ta ra. Với Henry cô càng né tợn, thậm chí vừa thấy từ xa là cô rẽ qua hướng khác ngay, giả vờ như đi nhầm đường, và tạo vẻ mặt bình thản như thể cô chưa thấy anh, hoặc chưa từng biết đến cái gì.

Thay vì về nhà như thường ngày, Kathy leo lên đỉnh núi ngồi ngắm hoàng hôn, một phần vì tình yêu thiên nhiên của cô, một phần vì cô muốn giải tỏa những tâm trạng bối rối suốt buổi chiều.

Cô đứng đó, nhìn vào ánh hoàng hôn đẹp lạ lùng và cảm thấy lòng như nhẹ đi được chút ít.

". . . Thy? Sao em lại ở đây vậy? Anh tưởng em đi ngắm cánh đồng hoa cơ chứ?"

Giọng Henry bất ngờ vang lên từ đằng sau làm Kathy giật bắn, suýt nữa làm rơi cái túi vải trên vai. Cô quay phắt lại và theo phản xạ lùi lại vài bước, cố tránh xa ánh mắt khó hiểu và tự nhiên của anh càng xa càng tốt. Thế nhưng đằng sau cô chỉ là một không gian rộng lớn, nhưng vì đang quay lưng lại với nó nên cô không nhận ra nguy hiểm sắp tới gần. Chỉ đến khi cô bước hụt vào khoảng không và thụt người xuống, thì gương mặt cô mới hiện lên nỗi kinh hãi và sốc và nhận ra tai họa, nhưng mọi chuyện đã quá muộn — cô đã rơi xuống dưới, và càng lúc càng thật sự đang cách xa Henry — nhưng đấy hoàn toàn không phải cách tránh xa cô mong muốn, và dĩ nhiên người bị né lại càng không dám tưởng tượng tới. . .

***

Cảnh tượng ngày hôm ấy, lúc ấy, có lẽ sẽ không bao giờ phai đi trong trí nhớ của Henry. Tiếng hét tuyệt vọng và kinh hãi của Kathy như đâm một nhát vào tim anh. Không chần chừ, anh nhoài về phía trước, cố nắm lấy tay cô nhưng không thể. Ngay lúc đó, anh bị mất thăng bằng và lao xuống vực theo cô.

Nhưng một điều anh không thể hiểu được, chính là tại sao giây phút ấy, tuy anh nhận thức được mình rơi từ độ cao đến hơn một nghìn mét như vậy, chắc chắn sẽ không sống sót được, nhưng anh lại không hề cảm thấy sợ hãi gì cả. Tất cả những gì Henry có thể nghĩ đến lúc đó, chính là phải nắm lấy được Kathy, và cứu cô bằng mọi giá.

"TH— THYYYY!"

Tiếng hét của anh thậm chí còn đau khổ và tang thương hơn của Kathy. Cô lúc đó sợ đến nỗi không còn biết được điều gì nữa, những tiếng thét hoảng loạn dường như bị vướng ngay trên đường đi đến miệng, nhưng tiếng hét của Henry như vang vọng trong đầu cô mãi không thôi. . . Những giọt nước mắt chảy ra và bay lấp lánh lên không trung vì gió, và, lần đầu tiên, cô thực sự tin vào lời của Dave.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net