Chương 6: Một nơi xa lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có tiếng nói chuyện. Bầu không khí khá mát nhưng cũng có phần ngột ngạt, dường như Kathy đang ở trong một không gian kín. Nhưng dù cảm nhận được mơ hồ rằng mình đang nằm trong một căn phòng nào đó, cô vẫn không thể nhúc nhích nổi hay mở mắt được. Dù cố hết sức nhưng vì toàn thân đều ê ẩm và đau đớn, cô đành nằm bất lực trên một thứ gì đó rất êm và mềm mại. Dù không thể nào đoán được mình đang ở đâu, cô nhanh chóng quen với sự thoải mái và dễ chịu này, và quyết định nằm im. Không lâu sau cô lại chìm vào cơn mê.

". . . Em ấy ổn rồi chứ?"

Một giọng nói trầm, ảm đạm và lo lắng vang lên gần chỗ cô nằm.

"Cậu yên tâm, chúng tôi luôn có cách chữa trị tốt nhất cho các bệnh nhân — và cô bé này tuy bị thương khá nặng, nhưng lại không gặp nguy hiểm về tính mạng. Cô bé sẽ sớm khỏi thôi, cậu đừng lo lắng nhiều. Chỉ cần được chăm sóc tốt thì vài ngày sau có thể ra viện rồi."

"Vậy tốt quá. Nhưng, bác sĩ có nói rằng, em ấy sẽ. . ."

"Tôi e là vậy. Nếu cậu thực sự muốn giúp cô bé ấy, hãy cố gắng giúp con bé một thời gian thật dài về sau, vì với một chấn động như thế, giữ được mạng sống là một điều rất may mắn rồi, nhưng chấn động sẽ để lại di chứng, và điển hình là cô bé chắc chắn sẽ không thể nhớ được cậu là ai, hoặc bản thân mình là ai, nói chung là như bắt đầu một cuộc đời hoàn toàn mới vậy, bởi vì một khi cậu đã lạc vô nơi đây thì sẽ chẳng thể trở về nơi cậu sinh sống được đâu. Cậu buộc phải sống hết quãng đời còn lại nơi đây, và dĩ nhiên, cả cô bé này nữa. Còn về lý do, xin đừng hỏi tôi — hoặc tôi sẽ không thể nào tập trung được vào công việc của mình được."

"Cháu. . . hiểu rồi." Giọng nói đầu tiên dường như bị nghẹn và nghe khàn khàn, có vẻ như người nói đang đấu tranh để giữ bình tĩnh nhất có thể, "Cháu hứa, dù có phải đánh đổi cả mạng sống này, cháu cũng sẽ không để Thy phải chịu thêm nỗi khổ nào nữa." Những từ cuối cùng, anh nói nhanh đến nỗi cả bác sĩ và Kathy đều phải mất nửa phút mới hiểu ra.

"Đừng quá rầu rĩ — mọi chuyện đều sẽ ổn. Vậy, tôi rời khỏi phòng nhé. Tôi có việc rồi. Cậu ở lại đây với cô bé này nhé. Khi nào cô bé tỉnh lại nhớ báo tôi một tiếng."

"Phiền bác sĩ rồi."

Sau đó, Kathy nhận thấy có ai đó ngồi bên cạnh, từ cảm giác thứ cô đang nằm lên có vẻ bị đè xuống phía góc trên đầu cô. Lúc này, cô từ từ mở mắt ra và nhìn sang — nơi cổ họng cảm nhận thấy cơn đau nhức, nhưng cô lơ đi.

Đó là một chàng trai với mái tóc nâu và đôi mắt màu màu lá cây. Anh đang nhìn đi một nơi nào đó xa xăm, ánh mắt có vẻ buồn vô cùng. Thấy cô quay sang, anh cúi xuống nhìn cô, cố gắng cười thật tươi — nhưng tất cả những gì hai khóe miệng tạo thành chỉ là một nụ cười méo xẹo.

"Em thấy trong người thế nào? Có đau chỗ nào không?" Anh thì thầm, với một giọng nhẹ và buồn đến nổi có lẽ cái gối cô đang tựa đầu lên cũng phải xúc động, nhưng cô chỉ ngơ ngác nhìn anh, không trả lời.

". . . Anh là ai?"

Cổ họng anh khô khốc, và đâu đó trong lòng ngực anh bỗng nghe nhói lên đau đớn, nhưng nụ cười méo mó vẫn còn ở trên môi.

"Anh. . . là Hen — không — H— ơ. . . — Harry." Harry dè dặt nói, có vẻ suy nghĩ, "Gọi anh là Harry."

"Ra vậy. Anh. . . là Harry." Kathy thì thầm lặp lại.

"Đúng rồi." Harry gật đầu một cách máy móc, "Vậy em trả lời anh được chứ? Em có còn cảm thấy đau ở đâu nữa không?"

"Đau? Không. . ."

"Tốt rồi, vậy em có thấy mệt hay khó chịu làm sao không? Nếu có thì em cứ nói hết ra cho anh, đừng ngại gì hết."

"Cũng không. . . thấy gì. . . hết. Nhưng, đây là đâu vậy?"

Vừa nói, cô vừa từ từ xoay cổ để nhìn từng góc của căn phòng, với ánh mắt tuy còn ngây dại nhưng vẫn có nét tò mò.

"Nơi đây. . ." Harry nhíu mày, "nói làm sao nhỉ — ờm — là một nơi để chữa bệnh thôi, cho những ai bệnh hoặc bị thương. Gọi là bệnh viện ấy. Làng mình cũng có — à không, quên nó đi." Anh vội nói, và Kathy không mấy để ý điều đó.

"Vậy à, nhìn lạ quá. . ."

"Ừ."

Harry không kìm được một tiếng thở dài. Kathy chống tay, cố gắng ngồi dậy nhưng vì đau nên lại nằm xuống. Harry vội vàng đỡ lấy vai cô.

"Coi nào, đừng cố như vậy chứ. Nằm nghỉ đi, chừng nào khỏe lại đã rồi hãy tính đến những chuyện khác."

"Là chuyện gì?"

"Anh không biết. Nhưng ngủ đi. Ngủ tiếp đi, cho khỏe đã."

Cô thôi không có ngồi dậy nữa, mà nhắm mắt lại, và chỉ một lúc sau đã chìm vào cơn mê thêm lần nữa.

Khi Kathy tỉnh dậy, Harry không có ở trong phòng. Cô lại chống tay lên bề mặt mềm mại kia, ngồi dậy (cơn đau đã giảm đi nhiều) rồi bước ra khỏi giường nằm. Bước đến chỗ cửa phòng, cô hơi lưỡng lự một chút, rồi mở cửa tiến ra ngoài.

Bên ngoài phòng là một dãy hành lang rộng, dài, đẹp mà lại sạch sẽ vô cùng. Tuy lạ lẫm với tất cả mọi thứ cô gặp trên đường đi, nhưng Kathy vẫn cố đặt chân tới khắp các ngõ ngách cô nhìn thấy để xuống dưới cổng bệnh viện. Khi gặp một ông chú — tóc bạc trắng, mập, với cái bụng lớn gần như của bà bầu và mặc đồng phục nghiêm chỉnh màu vàng nhạt, đeo một nét mặt thân thiện nhưng cũng có phần cau có — đang đứng yên ngay ở cổng bệnh viện, nghiêm nghị hỏi cô định đi đâu, cô không biết nên trả lời thế nào, đứng ngẩn ra, bối rối.

"A, em muốn đi dạo hả? Sao em không nói sớm cho anh biết, để anh đi cùng cho vui."

Harry từ đâu bất ngờ nhảy ra cạnh Kathy làm cô bất ngờ, né sang một bên.

"Ồ, cậu quen cô bé này hả?" Ông bảo vệ nhướn mày hỏi.

"Vâng, đây là em gái cháu — nó rời khỏi phòng mà không nói cháu một tiếng. Lần tới cháu sẽ cẩn thận hơn, xin lỗi bác."

"Không có gì, hai đứa chưa biết gì về nơi đây — mới đến, ta bảo đảm. . . — nên nếu có lạ lẫm với một số điều thì cũng chẳng đáng trách."

"Vâng, cảm ơn bác."

"Hai đứa đi đi. Đứng đây hoài và hỏi han lớn tiếng là không nên đâu — không hề. . ."

"Cháu hiểu rồi." Harry nhẹ nhõm nói, rồi quay sang thì thầm với Kathy, người đang mơ hồ nhìn đâu đâu phía dãy núi cao chót vót đằng xa, "Mình đi thôi."

Đôi mắt mơ hồ của Kathy vẫn đang dán vào dãy núi kia; nghe Harry nói với mình, cô ngơ ngác quay qua nhìn anh một lúc, rồi gật đầu. Harry vẫn giữ nụ cười méo xẹo (dường như nó chỉ biến mất mỗi lúc anh mở miệng nói mà thôi), cố không nhìn vào đôi mắt của cô, mà nắm lấy tay cô bé kéo ra đường. Cô đi theo như một con rối, nhìn mọi thứ với đôi mắt mở lớn, đầy vẻ ngạc nhiên và tò mò.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net