Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap 11

Ngồi trong xe hàng chân mày của Freen khẽ chau lại khi tiếng nhạc chuông điện thoại reo mãi không ngừng, đây là lần thứ ba rồi: "Isra, nghe máy đi!"

"Vâng... "

"... " - Isra thoáng nhăn mặt vì chất giọng to ầm phát ra từ đầu dây bên kia.

"Xin lỗi, nếu không còn gì nữa tôi cúp máy!"

"Ai thế?" - Freen lên tiếng hỏi khi cô ngả lưng lên nệm ghế phía sau xe.

"Là Apinya, cô ấy hỏi về tình hình Becky."

"... "

"Tổng giám đốc... "

"Nếu nói những lời như lúc sáng thì cậu không cần phải lặp lại." - Đôi mắt khép lại kết thúc cuộc trò chuyện giữa họ.

"... Sam sẽ không thích như vậy đâu, Freen."

Chiếc xe vẫn tiếp tục lăn bánh hướng về ngôi biệt thự sang trọng.

.

.

.

Cả người run lên bần bật, Becky dù cố gắng cách mấy vẫn không thể thoát khỏi vòng kiềm cập của Adil, chỉ có thể yếu ớt phản kháng: "Anh... buông ra!"

"Em càng chống cự thì tôi càng hứng thú thôi." - Hắn mỉm cười kề sát gương mặt mình lên cần cổ trắng nõn của Becky hít sâu: "Em thật sự rất hấp dẫn!"

Becky bị hành động dâm tục của hắn làm kinh hãi và ghê sợ, ít phút trước hắn ta còn là một người rất lịch thiệp và tử tế cơ mà: "Đồ khốn, tránh ra!"

"Hahaha, em cứ kêu la lớn hơn đi, ở đây sẽ chẳng ai giúp được em đâu."

Bàn tay nắm chặt cổ tay trắng hồng tạo nên vết bầm tím, Becky nhăn mặt đau đớn, cả người cố lùi về sau khi Adil đang tiến sát đến môi cô.

CẠCH!

Cánh cửa bật mở trong sự ngạc nhiên của cả hai, nhưng nhân vật xuất hiện càng khiến sự ngạc nhiên ấy tăng cao hơn.

"Freen?!" - Adil nheo mắt nhìn Freen cùng Isra bước vào.

Ánh mắt khinh thường khi trông thấy hình ảnh dễ gây hiểu lầm trước mặt, Freen thản nhiên ngồi vào chiếc ghế đối diện: "Tôi đến không đúng lúc sao?"

"Không, rất đúng lúc!" - Dù không biết cô ấy có ý đồ gì nhưng xuất hiện vào thời điểm này với Becky mà nói thật sự rất tốt, cô nhanh chóng đứng dậy thoát khỏi người Adil khi hắn đang lơ là.

"Không phải em nói sẽ không can thiệp vào chuyện này sao, bây giờ đến đây là có ý gì?" - Adil điều chỉnh lại tư thế ngồi nhìn Freen với ánh mắt nghi ngờ.

"Đáng lẽ là vậy nhưng đột nhiên tôi đổi ý rồi, dù sao cũng là người của tôi, sao có thể tùy tiện để kẻ khác động vào." - đáp trả lại ánh mắt của hắn chỉ là sự lãnh đạm trong đôi mắt đen sâu thẳm.

Becky cắn nhẹ môi dưới định lên tiếng nhưng Isra đã lắc đầu ra hiệu cô nên im lặng.

"Freen, người như em mà lại nói hai lời sao, em khiến tôi không hài lòng chút nào, phải làm sao bây giờ?" - Adil quả thật không hài lòng còn đang rất tức giận vì bị phá hỏng việc tốt, song khóe môi vẫn cố giương lên hướng mắt về phía chai Brandy ngụ ý muốn Freen chịu phạt, từ trước đến giờ tổng giám đốc Freen chưa bao giờ uống rượu dù đối tác là ai, hình phạt này rất thú vị đây.

Dời sự chú ý xuống chai rượu đầy, đáy mắt Freen thoáng gợn nhẹ, mặc dù không ưa gì Adil nhưng hắn ta cũng là một đối tác làm ăn quan trọng, đặc biệt có sự hậu thuẫn của tập đoàn lớn phía sau, Freen không thể xem nhẹ mối quan hệ này: "Lần này là tôi không đúng trước, tôi sẽ chịu phạt."

Nét mặt vẫn lạnh lùng và kêu ngạo, Freen cầm chai rượu Adil đẩy tới lên định uống nhưng đã bị Isra ngăn lại: "Tổng giám đốc, để tôi!"

"Cô là cái gì mà dám xen vào chuyện này hả?" - Adil khó chịu cao giọng trừng mắt nhìn Isra, bên cạnh Becky lấy làm khó hiểu trước cuộc trò chuyện vừa rồi, cô chỉ biết Freen rất dè dặt và thận trọng khi đối mặt cùng hắn ta.

"Được rồi, tôi không sao." - Gạt nhẹ bàn tay trợ lý ra, Freen nâng chai rượu uống một hơi cạn sạch, đặt lại trên bàn: "Như thế đã được chưa?"

"Em đã có thành ý như vậy nếu tôi còn làm khó thì thật không phải, hôm nay hơi tiếc một chút nhưng không sao, được thấy Freen uống rượu cũng là một thu hoạch lớn." - Adil nhếch môi nói rồi đứng dậy bỏ ra về, trước khi đi không quên nán lại nhìn Becky một lúc đầy tiếc nuối.

Sau khi giám đốc Adil rời đi, Becky âm thầm quan sát Freen thật lâu, sắc mặt cô ấy vẫn lạnh lùng vô cảm, ánh mắt sắc bén, không có chút mông lung, nhìn thế nào cũng không có dấu hiệu say rượu.

"Nhìn đủ chưa?"

Lời nói băng lãnh khiến Becky giật mình vội quay mặt sang nơi khác, những ngón tay bấm chặt vào nhau bối rối.

"... "

"Xong rồi còn không về đi!"

"Tại sao lại làm vậy, đã muốn đẩy tôi vào đường cùng còn cứu tôi làm gì?" - chần chừ một lúc Becky mới dám lên tiếng hỏi.

"Tôi thích. Còn không mau đi!" - Giọng Freen bắt đầu cao lên.

"Được thôi, không cần cô đuổi." - Becky hít sâu nén cơn giận hậm hực bỏ đi.

"Tổng giám đốc!" - Chờ cánh cửa khép lại Isra liền lấy ly nước và mấy viên thuốc trong túi áo vest đưa cho Freen.

Isra cẩn thận quan sát tổng giám đốc của mình, thoạt nhìn thần trí cô ấy có vẻ tỉnh táo, không có gì biến đổi, nhưng sắc mặt lại có phần trắng bệch, những ngón tay siết chặt lấy ly nước vừa mới uống xong: "Cảm ơn!"

"Cậu ổn chứ?" - Isra lo lắng khi thấy gương mặt bắt đầu tái nhợt không còn giọt máu của Freen.

"Đưa... tôi về... " - Freen gần như không thể hoàn thành câu nói vì cơn đau đang hoành hành nơi dạ dày.

Cánh cửa phòng lại mở ra lần nữa.

"Cô ấy làm sao vậy?" - Becky mở to mắt khi thấy bộ dạng khó coi của Freen đang được trợ lý dìu đi, nếu như cô không bỏ quên túi xách thì cũng không quay về đây làm gì để rồi chứng kiến tất cả sự việc.

TBC.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net