Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 12

Isra vẫn đang rất chuyên tâm lái xe, tuy nhiên lâu lâu lại đánh mắt sang người ngồi bên cạnh và liếc lên kính chiếu hậu để quan sát sắc mặt của vị tổng giám đốc, tình huống này quả thật là dở khóc dở cười đối với cô.

Sau khi phát hiện Freen vì giúp mình nên mới bị đau dạ dày Becky không thể cứ thế mà bỏ mặc ra về, cuối cùng đưa ra quyết định khiến tất cả đều bất ngờ kể cả đương sự là cô đây, đưa Freen về nhà. Mặc dù Freen có cự tuyệt thế nào nhưng một khi đã ra quyết định Becky kiên quyết sẽ làm theo, cô biết hiện tại Freen cũng không còn mấy tỉnh táo để kháng cự tiếp, vấn đề chỉ còn lại trợ lý Isra, mà xem ra cô ấy cũng không gây khó dễ cho cô bao nhiêu nên bây giờ Becky mới có thể cùng ngồi trên xe với họ.

"Dừng xe!" - Giọng nói thều thào vang lên nhưng đủ gây sự chú ý cho Isra và Becky.

Đạp vội thắng xe tấp vào lề, Isra mở cửa vòng ra sau giúp Freen bước ra ngoài.

Nhìn dáng người mệt mỏi đang nôn thốc bên vệ đường trong lòng Becky dâng lên cảm giác xót xa, rõ ràng cô ấy không thể uống rượu được vậy mà còn uống những một chai đầy, còn là rượu mạnh.

"Cô ấy không sao chứ?" - Becky rụt rè hỏi khi Isra dìu Freen trở lại ghế với đôi mắt đã nhắm nghiền, gương mặt xanh xao, đôi môi cắn chặt vào nhau đang cố chống chọi cơn đau, cô ấy đã dần mất đi ý thức.

"Trước mắt là vậy nhưng phải đưa tổng giám đốc về nhà và uống thuốc, lúc nãy tôi chỉ mang theo thuốc giảm đau, có vẻ nó không mấy hiệu quả."

"Sao không đưa cô ấy đến bệnh viện?" - Một chút lo lắng trong lời nói, Becky đã lên xe ngồi cạnh Freen lấy khăn giúp cô lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.

"Tổng giám đốc không thích đến bệnh viện, tôi cũng có một ít kinh nghiệm với việc này rồi, Becky yên tâm."

"Kinh nghiệm?!" - Becky thầm nghĩ trong đầu, vậy ra Freen trải qua tình trạng này nhiều lần rồi.

Khi xe vừa chạy đến trước cổng ngôi biệt thự thì điện thoại Isra lại reo lên, vẫn là một số mà từ tối giờ cứ điện thoại cho cô, phân vân một lúc Isra mới quyết định nghe máy: "Alo, có chuyện gì vậy Apinya?"

Phía sau Becky nhướng mày nhìn lên thắc mắc nhưng lịch sự không lên tiếng.

"... Được rồi, cô chờ đó, tôi sẽ tới ngay." - Isra nhanh chóng cúp máy rồi quay xuống Becky vẫn đang chăm chú nhìn mình.

"Becky, bạn của cô - Apinya có xảy ra một chút chuyện, tôi phải đến đó nhưng... "

"Tổng giám đốc cứ để tôi chăm sóc. Mà Apinya gặp chuyện gì thế?"

"Cô ấy nói trên đường về bị tai nạn, cũng may là không sao và không ai phát hiện ra cô ấy nhưng xe Apinya đã bị chết máy không chạy được nữa."

"Tôi biết rồi, vậy cô mau đến đó đi!" - Becky gật nhẹ đầu thúc giục, nhưng thâm tâm lại đang nghi ngờ mối quan hệ của hai người. Tại sao lúc gặp chuyện cậu ấy lại không gọi cho cô mà gọi cho trợ lý Isra, rõ ràng họ có vấn đề.

"Để tôi giúp cô dìu tổng giám đốc lên phòng."

"Tôi có thể tự lo được, Apinya có lẽ đang rất sợ, cô mau đến đó nhanh đi!" - Becky vừa nói vừa quàng tay đỡ Freen ra khỏi xe.

"Được rồi... cảm ơn cô, có gì nhớ điện thoại cho tôi biết!" - Isra nói nhanh rồi phóng xe chạy đi mất. Từ trước đến giờ dù xảy ra chuyện gì cô cũng không bao giờ bỏ lại Freen trong tình huống này nhưng nghe tin Apinya có chuyện tâm trí Isra đã hoàn toàn tê liệt, chỉ nghĩ làm cách nào giúp cô ấy thôi. Còn một lý do khác nữa, Isra cũng muốn họ có thể hiểu nhau hơn, đối với cô Becky không hoàn toàn là người xấu.

Đặt Freen xuống giường trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, Becky gần như đổ ập thân người lên Freen vì kiệt sức, và nó làm cho người bên dưới càng khó chịu hơn bởi sức nặng trên người.

Đôi mắt mệt mỏi mở lên, Freen cứ nghĩ người đưa mình lên phòng là Isra cho đến khi hình ảnh Becky đang thở hổn hển hiện ra trước mắt khiến cô ngỡ ngàng, yếu ớt không thành câu: "Cô... "

"Không cần phải ngạc nhiên thế đâu." - Hiểu được suy nghĩ của Freen, Becky nhanh chóng đáp lại.

"Cút... " - Giọng nói hơi run vì cơn đau đang hoành hành, Freen cố gắng ngăn bản thân không bật ra tiếng rên hay có bất kỳ biểu hiện của sự đau đớn nào trước mặt con người này.

"Tôi sẽ đi khi biết rằng cô đã ổn, thuốc của cô để đâu?" - Bỏ qua lời nói vô tình của Freen, Becky đưa mắt nhìn khắp phòng để tìm thuốc, theo lời Isra nói thì phòng của Freen nhất định phải có thuốc đau dạ dày.

"... " - Gương mặt nhăn nhó không thể thốt thêm được lời nào, Freen bất lực ngả người xuống nệm nhắm chặt mắt, bàn tay run rẩy ấn mạnh lên giữa bụng.

"Thuốc ở đâu, cô còn không nói thì người chịu khổ chỉ có mình cô thôi." - Vừa lo vừa bực, Becky cao giọng quát.

"Đầu giường... ngăn thứ hai... " - Freen vẫn rất khó nhọc để nói chuyện.

Mở ngăn kéo ra, bên trong đầy những lọ thuốc, tất cả đều là thuốc đau dạ dày, lọ to lọ nhỏ, có rất nhiều màu sắc khác nhau, đủ để thấy bệnh dạ dày của cô ấy nghiêm trọng đến cỡ nào.

Tim Becky chợt thắt lại khi nghĩ đến điều đó, vội chọn nhanh một lọ thuốc lấy ra đưa Freen uống.

"Nước.. " - Vị đắng của thuốc làm Freen khó chịu, đôi môi khô nứt mấp máy nói.

Nhìn thấy bình nước trên chiếc bàn cạnh đầu giường, Becky vội vàng rót ra cốc đút cho Freen uống nhưng vì quá hấp tấp thêm vào Freen hiện tại không thể kiểm soát tốt nên số nước uống vào chỉ bằng một phần ba số nước đổ ra ngoài. Dòng nước theo cằm chảy dài xuống ngực thấm ướt một mảng lớn chiếc áo sơ mi mỏng màu đen.

"Ơ... xin lỗi... " - Becky bối rối lên tiếng.

.

.

.

TBC.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net