Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 17

"Ba!" - Freen cúi nhẹ đầu chào người đang ngồi trên xe lăn đang hướng mắt nhìn ra ngoài thành phố qua khung cửa kính.

"Đã lâu rồi ta mới thấy mặt con." - người đàn ông vẫn không quay đầu lại, chỉ trầm giọng lên tiếng.

"Con xin lỗi!"

"Ta nghe nói tối qua con uống rượu, không sao chứ?"

"Vâng, con ổn rồi!" - Đôi chân mày khẽ nhíu lại sau câu nói, ba cô vẫn như mọi khi, âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của cô.

"Ta già rồi, không biết còn sống được đến bao giờ, điều khiến ta bận tâm duy nhất vào lúc này chỉ có mình con thôi, Freen." - Bánh xe dần chuyển hướng xoay ngược về phía sau, khuôn mặt già nua với nhiều nếp nhăn hiện rõ trên đó, người đàn ông nhìn Freen tiếp tục: "Ta rất yên tâm giao công ty lại cho con nhưng ta vẫn phải nhắc nhở con phải thận trọng, đặc biệt là sức khỏe của mình, đừng để sau này phải ngồi xe lăn giống như ta bây giờ."

"Vâng ạ!"

"Được rồi, con có thể nói điều mình muốn." - im lặng một lúc ông nói tiếp, ông hiểu rõ Freen để biết những cuộc gặp mặt như thế này không đơn giản chỉ là thăm hỏi đơn thuần.

"Con muốn kết hôn!"

"Người đó là ai?"

"Becky!"

"... "

"... "

"Con không có bất kì giải thích nào sao?"

"Vâng!"

"Cứ làm theo ý của con."

"Cảm ơn ba!" - Freen chủ động kết thúc cuộc trò chuyện, nhưng khi vừa bước chân đến cánh cửa thì giọng nói trầm thấp nhưng vẫn đầy quyền lực lại cất lên.

"Con vẫn còn muốn trả thù cho Sam sao?"

.

.

.

Adil bực bội tắt TV trước khi vứt cái điều khiển lên ghế sofa, đôi mắt liếc xuống cuốn tạp chí đặt trên bàn càng tức tối hơn.

"Freen, cô giỏi lắm! Là người của cô mà cô lại dám đùa giỡn với tôi, cô không xem tôi ra gì sao?"

.

.

.

Becky xông thẳng vào phòng tổng giám đốc quăng mạnh quyển tạp chí lên bàn Freen, gằn giọng nói, ngón tay chỉ thẳng vào tấm hình với tư thế khá thân mật của hai cô gái trong đó.

"Freen, ít ra cô cũng phải nói với tôi một tiếng, tại sao tin tức chúng ta kết hôn lại được phát tán rộng rãi như thế, còn cả tấm hình tình tứ này nữa. Tôi không nhớ tôi và cô từng chụp chung tấm hình nào cả."

Freen thản nhiên gạt tay Becky ra tiếp tục xem hồ sơ của mình: "Tôi đã từng nói với cô rồi, tin tức cũng nhanh thật, mới đây mọi người đều biết cả."

"Freen!"

"Isra, từ bao giờ cậu cho người không phận sự vào phòng làm việc của tôi!" - Freen ấn nút nói nhanh vào điện thoại, vài giây sau đó Isra đã có mặt ở phòng.

"Becky, mời cô ra ngoài!" - Isra đưa tay hướng về phía cánh cửa nói với Becky.

"Được lắm, hừm!" - Biết rằng hiện tại đang thất thế, Becky hậm hực rời khỏi, trong lòng vẫn chưa thể nguôi cơn giận.

Nhìn cánh cửa phòng khép lại, Isra liền đặt tập hồ sơ lên bàn cho Freen.

"Adil đúng là rất cẩn thận nhưng vẫn để lộ tẩy, cậu liên hệ với công ty chứng khoán bên Mỹ xác nhận rõ những tài liệu này, tôi không tin hắn có thể hống hách được đến bao giờ."

"Vâng!"

Freen gõ gõ ngón trỏ lên bàn nhìn sang cuốn tạp chí Becky đã bỏ lại: "Chuyện của Mai cũng đến lúc rồi, đưa đoạn băng đó cho cảnh sát đi."

"Vâng! Vẫn còn một chuyện tổng giám đốc bảo tôi điều tra đã có kết quả rồi. Đúng như cậu dự đoán Becky rất sợ máu. Nguyên nhân là do cô ấy đã chứng kiến cảnh mẹ mình gặp tai nạn trên đường đã ảnh hưởng rất đến tâm lý Becky."

"Được rồi, cậu ra ngoài đi!" - Freen ngả lưng vào ghế xoay lưng lại.

.

.

.

Isra vừa ra khỏi phòng đã bị Apinya chặn đầu, bên cạnh còn có Becky đang đứng khoanh tay trước ngực nhìn cô chăm chăm.

Khẽ nuốt nước bọt xuống cổ họng, đôi mắt Isra lướt nhanh lên chiếc camera trên trần nhà gượng cười nhìn hai cô gái nói: "Có gì chúng ta ra ngoài nói chuyện, ở đây không tiện lắm."

Bên trong phòng, Freen hừ lạnh một tiếng nhìn bọn họ đang rời khỏi công ty: "Isra, phản rồi!"

.

.

.

"Hai cậu tìm tôi có chuyện gì?" - lấy lại phong độ Isra lên tiếng hỏi khi họ đang ở một quán café ngoài công ty.

Apinya đập tay xuống bàn trợn mắt nhìn Becky: "Cậu quá lắm đấy có biết không? Chuyện cậu sắp kết hôn cùng tổng giám đốc mà lại không báo cho tớ biết một tiếng, hai người quen nhau được bao lâu rồi?"

Becky nhăn mặt: "Lạc đề rồi Apinya, lý do chúng ta ngồi ở đây không phải để hỏi những câu vô bổ này." - ánh mắt chuyển hướng sang Isra: "Cậu! Nói cho tôi biết tiếp theo Freen còn muốn làm gì nữa?"

Isra cảm thấy lạnh sống lưng khi phải đối diện với ánh mắt này, tuy không nguy hiểm bằng Freen nhưng nó mang một cảm giác đáng sợ theo một cách khác: "Becky, cậu nghĩ tổng giám đốc sẽ nói việc làm của mình cho một tên trợ lý như tôi biết sao, cho dù có nói đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ không tiết lộ, đây là việc tối thiểu mà một trợ lý nên làm."

Becky cười mỉa nhìn sang Apinya, sử dụng cách này có phần bỉ ổi nhưng so với việc bị Freen xoay như chong chóng mà không biết gì cũng như không thể làm gì khiến Becky cảm thấy uất ức.

"Isra, tôi nói cho cậu biết Apinya là bạn thân của tôi, nếu như cậu không nói cho tôi biết Freen định giở trò gì thì hai người đừng hòng đến với nhau." - Becky dõng dạc tuyên bố như thể bản thân là người quyết định hạnh phúc nửa đời sau của Apinya để cô bạn thân bên cạnh mình đang cắn răng mà không dám hó hé sợ sẽ làm mất mặt cô, nhưng trong lòng cũng thấp thỏm lo âu Isra sẽ vì chuyện này không quan tâm đến mình nữa.

Isra mỉm cười bình thản nói, cái trò này có quá trẻ con không nhưng không phủ nhận nó rất đáng yêu khi nhìn vào vẻ mặt của hai người họ. Becky muốn dùng cách này đe dọa cô sao, cho dù có đe dọa cũng không đến lượt cô ấy, bán đứng Freen đời Isra coi như tiêu tùng rồi: "Tôi vẫn chỉ một câu, không biết."

Nhìn Isra đứng dậy khỏi ghế Becky chỉ có thể tức giận mà vẫn như mọi khi không thể nói được lời nào, hai chủ tớ nhà này quả thật giống nhau, đều khiến người khác muốn băm ra làm trăm mảnh thôi.

"Nhưng có một chuyện tôi có thể tiết lộ. Kết hôn cùng cô không hẳn là để trả thù, chỉ có cách này Adil mới không còn lý do để động vào cô - người của tổng giám đốc Freen nữa."

Đôi mắt mở to lên, sự ngạc nhiên không thể nào che giấu qua đáy mắt, Becky không thể tin những gì mình vừa nghe, làm sao có thể?

Mỉm cười hài lòng, Isra dời mắt sang cô gái bên cạnh nghiêm giọng: "Apinya, sau này cậu đừng dính vào mấy chuyện như thế này nữa."

Một cái gật đầu chắc chắn, không cần Isra nói thì Apinya cũng sẽ làm như vậy, hạnh phúc cả đời cô không thể bị mất đi vì những lý do kiểu đó được.

"Hừm, Apinya!" - Becky thở dài nhìn cô bạn lần cuối rồi cũng bỏ đi sau Isra.

.

.

.

Mai mỉm cười đứng cạnh Freen: "Chúc mừng tổng giám đốc Freen, tôi thật sự rất bất ngờ khi hay tin tổng giám đốc sắp kết hôn, còn là ca sĩ nổi tiếng Becky."

"Cảm ơn Mai, tôi cũng có lời chúc mừng cô. Tôi biết cô đã được mời làm ban giám khảo cuộc thi tạo mẫu tóc quốc tế danh giá Super Star. Hôm đó nhất định tôi phải đến tham dự rồi."

Lại một nụ cười khác xuất hiện, Mai vui vẻ trả lời: "Được tổng giám đốc chú ý tới tôi rất vinh dự, xem ra hôn lễ của tổng giám đốc tôi không đến là không được rồi."

"Hahahah, đúng vậy!"

Isra vẫn im lặng đứng phía sau Freen nhìn cả hai đang chuyện trò vui vẻ cùng nhau, đôi mắt cẩn thận quan sát từng biểu hiện trên khuôn mặt nhà tạo mẫu tóc nổi tiếng này.

TBC.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net