Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap 18

Becky đang khoác tay Freen trong một buổi tiệc long trọng nào đó mà cô cũng không để ý tới làm gì. Khuôn mặt cố nặn ra một nụ cười xã giao khi có ai đến chào hỏi họ. Lâu lâu ánh mắt lại lén nhìn lên cô gái bên cạnh xem phản ứng của cô ấy nhưng chỉ đổi lại gương mặt lạnh lùng như mọi khi.

"Nếu không muốn cô có thể im lặng theo sau tôi, không cần ép buộc bản thân phải cười gượng gạo như khỉ ăn ớt thế đâu." - Freen mỉm cười nói bằng âm bụng của mình chỉ đủ mình Becky nghe.

"Hay thật! Thế ai đã lôi tôi đến đây mà không báo trước một tiếng, còn hủy cả lịch trình hôm nay của tôi nữa?"

"Tôi là tổng giám đốc, hiện tại cũng là "chồng" của cô đương nhiên có cái quyền đó, cô đừng quên tự do của cô đã thuộc về tôi hoàn toàn, sau này đừng mong làm những chuyện mình muốn nữa. Vợ à!"

"Cô... " - Đáng chết, lại bị cứng họng với cô ta.

Lách người khỏi đám đông trong buổi tiệc, Adil đi đến chỗ hai nhân vật đã gây sự chú ý của mình từ lúc mới vào đến giờ.

"Chào tổng giám đốc Freen! Chào tiểu thư Becky!"

Bàn tay đang khoác hờ trên cánh tay Freen đột nhiên siết chặt hơn, Becky vẫn còn rất cảnh giác khi đối diện với Adil.

"Chào giám đốc Adil!" - Freen nở nụ cười chào lại hắn.

"Hai người làm tôi rất bất ngờ đấy, chả lẽ hôm trước em và vợ sắp cưới của mình giận nhau hay sao mà lại để tôi thành trò cười thế này, nếu tôi thật sự động đến Becky thì phải làm sao đây?" - Câu nói ẩn chứa nhiều hàm ý chủ yếu nhắm vào một người duy nhất, Freen. Adil không phải là người dễ dàng bỏ qua chuyện cũ, đặc biệt là những thứ hắn muốn có được.

"Chuyện lần trước là chuyện nào thế nhỉ, dạo này trí nhớ của tôi hình như đã có vấn đề rồi." - Vẫn giữ nụ cười trên môi, Freen cố gắng lái câu chuyện sang hướng khác.

"Hahaha! Freen, em thật vui tính, nếu em đã nói vậy mà tôi còn nhắc thì người mất mặt sẽ là tôi rồi. Không bàn chuyện cũ nữa. Tạm biệt! Tạm biệt Becky!" - Adil tia mắt mình xuống vòng một đang hờ hững ẩn hiện sau chiếc cổ áo xẻ sâu của Becky nhếch môi trước khi bỏ đi.

Khẽ thở nhẹ ra, Becky ý thức được hành động của bản thân đã vội bỏ tay mình khỏi tay Freen.

"Xem ra hắn ta vẫn còn rất tiếc nuối chuyện lần trước, đã bảo cô ăn mặc kín đáo một chút mà không chịu." - Freen thản nhiên nói, đưa ly nước lên nhấp một ngụm nhỏ.

"Hừm! Buổi tiệc này chừng nào mới kết thúc vậy, tôi về được chưa?" - Becky cáu gắt hỏi, suốt buổi tối này cô không khác nào bình hoa di động đứng bên cạnh Freen, tuy xuất thân là ca sĩ nhưng phải giả vờ tươi cười trước nhiều người trong một thời gian dài như vậy còn với người mình không thích rất khó chịu.

"Kiên nhẫn một chút nữa đi, sắp kết thúc rồi. Bây giờ cô ra về tôi không đảm bảo tên giám đốc háo sắc Adil ấy có giở trò gì với cô hay không."

"So với hắn thì cô còn đáng sợ hơn rất nhiều. Hiện tại tên đó dám làm gì tôi được chứ." - Dứt lời Becky quay lưng hướng về lối ra của buổi tiệc bỏ lại Freen đứng đó nhìn theo không một chút phản ứng nào.

Isra đứng từ sau quan sát đã đi theo Becky rời khỏi, nhiệm vụ của cô tối hôm nay là phải để mắt đến Becky.

.

.

.

"Đi đâu mà vội thế Becky, em và tổng giám đốc Freen lại cãi nhau sao?" - Adil mỉm cười bước khỏi xe sau khi xe của hắn đã chặn được xe của Becky đang trên đường về nhà.

"Anh... sao anh dám, anh không sợ đắc tội với Freen sao?" - Becky sợ đến nổi mở to hai mắt, tim bất giác nhảy lên tận cổ, cô thấy khoảng cách giữa mình và hắn càng lúc càng gần, tuy nhiên vẫn cố gắng nói.

"Sợ! Cô xem chỗ này là địa bàn của ai? Nơi này không phải là chỗ của Freen nữa rồi. Tôi cũng đã điều tra rất kỹ, Freen không hề yêu cô, việc lấy cô về vì lý do gì tôi không hiểu rõ nhưng so với giao tình lâu nay của hai tập đoàn tôi không nghĩ cô ta lại ngu ngốc mà chọn cô. Riêng tôi trước giờ chưa từng để vụt đi món đồ mình đang có hứng thú."

Adil càng lúc càng tiến gần Becky ép cô sát vào cửa xe và hắn, những tên vệ sĩ theo sau chỉ đứng nhìn và giữ một khoảng cách nhất định với họ. Lúc này Becky chỉ cảm thấy hô hấp đứt đoạn, như thể bị thiếu dưỡng khí trầm trọng, đôi chân đã sớm không nghe theo sự điều khiển của cô, không có chút khí lực để xoay người tránh đi, đôi môi run rẩy vẫn kiên trì mấp máy: "Anh sẽ phải hối hận... Freen nhất định sẽ không bỏ qua đâu... Á... "

XOẸT!

Chiếc đầm dạ hội mỏng manh đã bị bàn tay thô bạo của Adil xé toạt ra để lộ một bên vai trần trắng ngần hiện ra trước mắt hắn. Thật sự mà nói vì một cô gái đáng lẽ Adil không nên liều lĩnh gây xích mích cùng Freen, đặc biệt hơn cô gái này sắp trở thành vợ của cô ta, nhưng cái thứ dục vọng này cứ thôi thúc hắn phải chiếm đoạt người phụ nữ trước mặt cho bằng được.

"Đúng là hồng nhan họa thủy, chỉ một cô gái thôi đã khiến giám đốc Adil đây mất hết lí trí rồi." - Freen lên tiếng khi đang bước tới gần họ, bên cạnh Isra vẫn đang cầm chặt chiếc máy quay trong tay mình.

Adil bị cảnh tượng trước mắt làm hắn tức giận sôi máu, liền nắm chặt cổ tay Becky không buông: "Hừm, ra cái thứ rẻ tiền này là một cái bẫy dụ tao sao?"

Những tên vệ sĩ phía sau Adil đã sớm có sự chuẩn bị, liền tiến tới vây kín Freen và Isra.

Về phía Becky khi nhìn thấy Freen chưa kịp mừng rỡ vì nghĩ sắp được cứu thoát lần nữa liền bị câu nói vô tình ấy làm chấn động, cô ta muốn lợi dụng cô sao? Thì ra ngoài mục đích trả thù Freen còn muốn kiếm lợi từ mình, đây đúng là đòn trí mạng cho Becky, sự tổn thương này không hề nhỏ chút nào.

Freen, cô đã thành công rồi đấy.

Nhìn đôi mắt thẫn thờ vô vọng đang ngân ngấn nước đối diện, Freen vẫn bình thản đáp trả, nét mặt lạnh như băng không chút đổi sắc: "Thương trường tàn khốc thế nào anh biết rõ hơn tôi mà. Giờ thì sao? Còn có hứng cùng cô ta tiếp tục để trợ lý của tôi quay hết đoạn phim hay là chúng ta cùng nhau nói chuyện."

Đôi mắt đỏ rực phẫn nộ trừng trừng nhìn Freen, Adil quay phắt lại người phụ nữ vẫn còn đứng bất động trong tay hắn cười mỉa: "Becky, sao cô có thể lấy hạng người này kia chứ?"

Bờ môi run run không thể thốt nên bất cứ lời nào, Becky cố gạt tay khỏi bàn tay Adil những vẫn bị nắm chặt, gương mặt cúi xuống né tránh ánh mắt soi mói của bọn họ, cô cũng chán ghét việc phải nhìn bất kì ai vào lúc này.

"Adil!" - Freen có phần nôn nóng trước phản ứng chậm chạp của Adil, đôi mắt không quên lướt nhanh biểu hiện của người bên cạnh, nó không nằm ngoài dự đoán của cô, duy chỉ có một điều Freen không ngờ trái tim của mình lại có một cảm giác nhoi nhói nơi lồng ngực, thật bức bối khó chịu.

"Freen, cô nghĩ đoạn băng này cô có thể giữ được sao?" - Khóe môi cong lên một đường thâm độc, hướng mắt nhìn thẳng vào Freen, bàn tay còn lại đặt lên eo kéo cả thân người Becky nép sát vào người mình: "Các người nghe đây, ai lấy được máy quay phim trên tay cô ta tôi sẽ thưởng mười triệu."

Đám vệ sĩ vừa nghe xong đôi mắt liền sáng rỡ, chiếu ngay về chiếc máy trên tay Isra không rời.

Nhận thấy được mối nguy hiểm trước mắt, Isra liền cất máy quay phim vào túi đeo ngang hông của mình đứng chắn cho Freen. Về phần Freen không chút kinh hãi, vẫn phong thái ung dung ngang tàng lên tiếng: "Giám đốc Adil, xem ra anh là muốn tự tay cắt đứt mối giao tình của chúng ta rồi, sẽ không hối hận?"

Bàn tay vướt nhẹ một đường lên gương mặt tái xanh vì sợ hãi của Becky, Adil cũng kiêu ngạo đáp trả: "Đến nước này rồi còn có thể sao? Xông lên đi!"

Nhận được chỉ thị bọn người ấy liền tiến tới chỗ Freen và Isra giành lấy chiếc túi.

TBC.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net