Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap 20

"Cô... " - Không chỉ mình Isra, ngay cả đương sự là Freen đây cũng chưa hết bàng hoàng trước hành động to gan này. Đôi mắt hằn lên tia đỏ cực kì nguy hiểm, Freen nhích cả người mình tiến sát tới người vừa ra tay tát mình gằn từng chữ: "Becky! Hai lần cô động đến tôi chẳng có lần nào tốt cả, lần thứ nhất là cởi đồ tôi ra còn lần này là tát vào mặt tôi. Cô hỏi xem tôi phải xử cô như thế nào đây? HẢ?"

Giật bắn người vì câu cuối đột ngột lên giọng của Freen, Becky lại bắt đầu sợ hãi con người này nhưng cô không hề hối hận cho cái tát vừa rồi, cô ta đáng nhận phải nó: "Cô... muốn làm gì tôi... "

KÉTTTTTTTTTT

Isra thở dốc nhìn ra ngoài sau khi vừa thắng gấp để tránh đi một chiếc xe khác đột nhiên chắn đường, có lẽ là xe đang gặp sự cố. Lấy lại bình tĩnh Isra quay xuống định xin lỗi tổng giám đốc thì đập vào mắt cô là hình ảnh không thể nào hoàn hảo hơn được, chính xác đầu Freen đang an tọa trên vòng một hớ hênh của Becky đã bị tên Adil xé rách lúc nãy. Cố ép buộc bản thân nén cười quay vội lên nhìn thẳng phía trước khi thấy Freen lúng túng rời khỏi nơi gợi cảm trước mặt cô ấy: "Xin lỗi... có chút sự cố trên đường... "

Gương mặt thoáng chút ửng hồng, đôi mắt bối rối quay sang nơi khác, Freen hắng giọng: "Tại sao bây giờ còn chưa về tới nhà hả?"

Becky cũng không khá hơn Freen là bao, từ lúc quen nhau đến giờ đây là lần đầu tiên họ tiếp xúc thân mật như thế này mặc dù là vô ý, trái tim trong lồng ngực vẫn chưa thể bình ổn lại được, Becky không biết đây là loại cảm giác gì, chỉ biết nó rất lạ.

Freen bực bội lườm trợ lý của mình dùng chân đạp lên ghế trước khi trông thấy nụ cười tủm tỉm của cô ấy, nó làm cho Freen bực bội: "Lo tập trung lái xe của cậu đi!"

"Vâng... "

Ánh mắt vô tình chạm vào người bên cạnh và phát hiện Becky cũng đang nhìn mình, lại một lần nữa vội vàng lẩn tránh, mím môi quay mặt hướng ra ngoài ô cửa kính ngắm nhìn đường xá cho đến lúc xe của họ về đến ngôi biệt thự.

"Tại sao lại là nơi này?" - Becky khó chịu hỏi, Freen không thể đưa cô về nhà của mình sao?

"Cô định về nhà mình với bộ dạng này sao?" - Lời nói ngắn gọn trước khi Freen bước xe đi thẳng vào trong, để lại Becky ấm ức ngồi đó nhìn theo cô trân trân.

"Tổng giám đốc chỉ muốn tốt cho cô thôi, Becky!" - Isra bước xuống mở cửa xe cho Becky.

Thở dài ảo não, Becky nhìn lên cô trợ lý với gương mặt chán nản, cô ấy cũng khó ưa như chủ nhân của mình vậy, đều sở hữu một gương mặt lạnh lùng đến vô cảm, nhưng ở Isra Becky có thể nhìn ra được cô ấy là một người tốt.

"Tại sao lại nói tốt cho cô ta? Dù thế nào tổng giám đốc của cô cũng sẽ không tha cho tôi."

Isra cười nhẹ, đôi mắt đen trong vắt nhìn Becky chân thành nói: "Sam cũng là một người bạn thân của tôi, cậu ấy đã chọn cô tôi tin chắc là có lý do của riêng nó. Cô mau vào nhà đi, nơi này không nên ở lâu."

.

.

.

"Sau khi lợi dụng đoạn video đó lấy lại 5% số cổ phần tập đoàn Chankimha trong tay hắn hãy báo cáo với chủ tịch Puttichai về việc Adil đang ngầm lợi dụng tập đoàn Puttichai để rửa tiền cho mình, tôi tin một người "cứng" như chủ tịch Puttichai sẽ biết cách trừng phạt Adil. Chuyện này cậu xử lý đi, bây giờ tôi chán ghét phải gặp mặt của hắn rồi."

"Vâng!" - Isra nhìn Freen cười nhẹ nói tiếp: "Trải qua chuyện này tôi đã có cách nghĩ khác về cậu, thật sự xin lỗi vì đã hiểu lầm. Sinh lý của cậu vẫn rất bình thường."

"Ý gì đây?" - Freen bực bội vì thái độ mập mờ của Isra, cáu kỉnh hỏi.

"Suốt thời gian bên cạnh cậu lần đầu tiên nhìn thấy cậu ngượng ngùng đỏ mặt."

Con ngươi đen láy co quắp lại liền nhanh chóng giãn ra, khóe môi cong lên một đường khẽ khi Freen đứng dậy rời khỏi bàn tiến gần đến chỗ trợ lý của mình: "Tôi cứ ngỡ cậu hiểu rõ con người tôi như thế nào, không ngờ cậu lại có suy nghĩ lệch lạc đến vậy."

Bàn tay đưa lên cúc áo sơ mi trắng của người đối diện lưu loát mở ra trong sự ngạc nhiên của chủ nhân nó. Khó khăn nuốt nước bọt xuống, Isra vội chặn lấy tay Freen gấp gáp nói: "Nhưng tôi đã kịp hiểu rõ, cậu không cần phải chứng minh."

Đáy mắt lạnh lùng gợn lên tia cười khó đoán, Freen chậm rãi kề sát môi mình lên vành tai đã sớm đỏ ửng kia chậm rãi nói: "Vậy là cậu lại không hiểu tôi rồi. Chuyện cậu bán đứng tôi những lần trước cũng nên tính sổ hết một lượt có phải không?"

"Ý cậu... muốn gì... " - Isra bắt đầu cảm giác bất an, cả người run lên khi nhìn vào đôi mắt nguy hiểm trước mặt, cậu ấy nhẫn tâm ra tay với cô sao.

"Tôi được biết Apinya đang chết mê chết mệt vì cậu, nếu như tôi cho cô ấy xem mấy tấm hình nude của cậu sắp sửa được chụp không biết cô ấy sẽ có phản ứng gì." - Freen mỉm cười thản nhiên nói.

"Yah, cậu là đứa bạn tồi, tôi cảnh cáo cậu." - Bỏ qua sự sợ hãi to đùng, giờ phút này với Isra mà nói thì lòng tự trọng là quan trọng nhất, cô sẽ không để Freen có cơ hội làm chuyện đó, nhất quyết không.

Freen khẽ chau mày nhìn bàn tay trắng xanh đang túm chặt cổ áo của mình, hừm nhẹ một tiếng: "Cậu có cần vì một cô gái mà kích động thế không? Isra!"

"Tôi... nhưng ai bảo cậu... " - Isra nới lỏng nắm tay ra nhưng vẫn chưa có ý định buông hoàn toàn, bây giờ ý thức lại mọi chuyện mới biết Freen đang cố tình chọc ghẹo cô. Sau cái chết của Sam Freen chỉ nghĩ đến chuyện báo thù, lúc nào cũng nghiêm túc và lạnh lùng, dần dần lời nói của Freen Isra đều nghĩ nó là thật, hôm nay cũng vậy. Mỉm cười với suy nghĩ vừa rồi, Isra buông hẳn tay khỏi cổ áo Freen.

"Cười cái gì?" - Freen chau mày lần nữa chỉnh lại cổ áo của mình cho ngay ngắn.

"Không, chỉ là lâu rồi không thấy cậu thế này."

"... "

"Khúc mắc trong lòng cậu cũng dần được giải quyết rồi, đã đến lúc cho mình một cuộc sống nhẹ nhàng, đừng tạo gánh nặng trên đôi vai của mình nữa, Freen!"

Nhìn cánh cửa khép lại trong lòng Freen vẫn chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn sau những lời nói của Isra. Từ lúc biết được Becky mắc bệnh sợ máu Freen bắt đầu có một cách nhìn khác về cô gái này. Như Isra từng nói trong chuyện này Becky cũng là người bị hại, cô ấy đã cố gắng giúp Sam hồi phục lại bình thường nhưng bị Mai hại phải trở thành kẻ phản bội hèn nhát. Trong hoàn cảnh đó cho dù Becky không bỏ chạy thì kết quả cũng không hề thay đổi, mặc khác chứng bệnh sợ máu đã tác động không nhỏ đến tâm lý của Becky, cho nên nguyên nhân làm cô ấy bỏ chạy không thể đổ lỗi hoàn toàn được, chỉ là bản thân Freen có chấp nhận sự thật này hay không thôi.

TBC.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net