Chap 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 30

"Ừm, Sam thật sự đã trở về rồi." - Isra xác nhận thông tin với Apinya qua điện thoại, bàn tay còn lại lấy bình nước rót vào ly đưa lên uống một ngụm nhỏ. Tối nay vì nhận thấy tình hình không được ổn nên Isra quyết định ở lại nhà hai chị em họ ngủ một đêm.

Đầu dây bên kia liền truyền đến một âm thanh không mấy nhỏ: "Sao cơ, vậy Becky phải làm sao đây?"

"Ai mà biết." - Isra thản nhiên trả lời.

"Cậu có phải là bạn của Sam và Freen không vậy?"

"Thật ra cậu muốn biết chuyện gì?"

"Freen, tớ cảm thấy cô ấy đã có tình cảm với Becky, chỉ là không thể hiện ra thôi và Becky cũng vậy, giờ Sam trở về làm mọi thứ rối tung cả lên."

"Thế ý cậu là Sam không nên trở về sao?" - Isra không mấy hài lòng cách nói chuyện của bạn mình, tỏ vẻ bức xúc.

"Không phải, ý tớ là không biết bọn họ có xảy ra chuyện gì không? Chuyện tình tay ba kịch tính này y như trong phim, làm tớ vừa lo vừa thấy tò mò." - Nhận thấy Isra có màu giận Apinya vội phân bua.

"Mà theo cậu giữa Sam và Freen, ai thích hợp với Becky hơn?"

Isra khẽ nhăn mày, chuyện này bản thân cô cũng không thể giải đáp được nhưng không phải chưa từng nghĩ qua. Thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện làm cho Isra cũng cảm thấy rất nặng nề. Lâu nay cô và Apinya coi như là bạn bè của nhau, cô cũng muốn bày tỏ tâm tư của mình cùng cô ấy: "Thật tình cho dù tôi nghĩ như thế nào cũng không bằng quyết định của bọn họ. Nhưng nếu là tôi tôi sẽ chọn Sam."

Lời nói chắc nịch vừa thốt lên Isra đã muốn cắn lưỡi lập tức khi nhìn thấy Freen đang ngồi trong phòng khách mà không hề bật đèn. Cô ấy còn đang nhìn cô chăm chăm.

"Isra Isra, cậu nói tiếp đi..." - Đầu dây bên kia Apinya đang mất kiên nhẫn hối thúc.

"Tôi sẽ gọi lại sau... " - Isra lấm lét vội vã tắt máy, gương mặt nhanh chóng thay đổi, nhìn Freen nghiêm túc: "Tớ nghĩ mình nên đi ngủ rồi."

"Đứng lại!" - Giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng đáng sợ.

Một người toát mồ hôi, lạnh xương sống.

"Còn gì nữa sao?"

"Nói tiếp chuyện khi nãy cậu nói cùng Apinya đi!"

"Cậu nghe hết rồi sao?" - Vừa nói xong Isra đã cảm thấy mình hỏi thừa, thầm tự trách bản thân gây họa, tám chuyện bao đồng đúng là chẳng bao giờ tốt đẹp.

Vẫn ánh mắt lạnh lùng, Freen khẽ cong môi: "Nói thử xem!"

"Cậu tò mò chuyện đó sao?"

"Ừm!" - Lời thừa nhận của Freen khiến Isra thoáng bất ngờ. Theo cô được biết, với tính cách của Freen cô ấy sẽ không bao giờ trả lời như thế.

"Cậu thật sự đã yêu Becky rồi sao?"

Freen im lặng, nhẹ thở ra. Trên gương mặt băng lãnh gợn một chút phiền não, song vẫn không làm vơi đi vẻ kiêu ngạo và bất cần.

"Sam hợp với cô ấy hơn phải không?"

"Thật ra cũng không hẳn. Ý tớ là... cậu rất tốt, có nhiều ưu điểm vượt trội nhưng cái cách cậu thể hiện ra bên ngoài khiến người khác hơi khó chấp nhận." - Isra cố lựa lời nói với Freen nhưng có vẻ như lời nói của cô đang dần làm cho tình hình càng tệ hơn.

Freen rời khỏi ghế bước đến gần Isra, hàng chân mày khẽ nhếch lên khi nhìn vào gương mặt lúng túng của cô ấy: "Thái độ này là sao? Trước giờ mỗi lần tôi đến gần cậu cậu đều phản ứng thái quá cả."

Đẩy nhẹ người Freen ra, đôi mắt cụp xuống né tránh ánh nhìn của người trước mặt: "Cậu có biết ánh mắt của cậu đáng sợ lắm không? Từ đó tới nay tớ cũng quen đứng phía sau quan sát và nói chuyện cùng cậu rồi."

"Ra thế! Lúc đứng phía sau thì không dám nói gì còn khi không có tôi muốn nói gì cũng được." - Freen gật gù với suy luận của mình.

"Không phải... "

Chống một tay lên vách tường, một tay còn lại đút vào túi áo khoác tạo thành một không gian khép kín bao quanh Isra.

Từ chiều cao cho đến tư thế trước mắt, hình ảnh rất dễ tạo nên sự liên tưởng. Nhưng với Isra giờ phút này mà nói nó giống như một loại áp bức tinh thần hơn.

"Trước mặt Apinya cậu cũng e thẹn như vậy sao?" - Freen tỏ vẻ khinh thường cái bộ dạng ấy.

"Yah! Sao dạo này nói chuyện với tớ cậu hay lôi Apinya vào thế?" - Sự lúng túng ban đầu dần chuyển sang khó chịu, Isra đỏ mặt cãi lại.

"Vậy là chỉ ngượng ngùng khi bên cạnh tôi thôi. Thật là, lẽ ra tôi phải biết sớm hơn tình cảm của cậu dành cho mình chứ." - Càng lúc gương mặt Freen càng tiến sát gần gương mặt trắng sữa kia, giọng nói nửa đùa nửa thật làm Isra càng điên tiết định đớp lại, nhưng trước khi cô kịp lên tiếng một giọng nói khác đã thốt lên.

"Hai người làm cái gì thế?" - Sam từ phòng bước ra đã nhìn thấy cảnh tượng không mấy tốt đẹp của bọn họ, nhướng mày thắc mắc.

Freen quay đầu lại khẽ hắng giọng trước khi trở lại ghế ngồi xuống. Isra theo đó cũng đến ghế ngồi cùng chị em họ, không quên lườm Freen một phát.

"Không có gì, khuya rồi chị không ngủ ra đây làm gì?" - Freen chuyển chủ đề.

"Chị hơi khó ngủ nên muốn ra ngoài một chút." - Sam mỉm cười trả lời.

Isra nghe xong liền nhảy vô: "Khó ngủ sao? Lạ thật!"

Một ánh mắt khác nhìn sang Isra chăm chăm.

"Bây giờ chị có thể giải thích mọi chuyện rồi đấy." - Freen một lần nữa chuyển đề tài.

Sam gật nhẹ đầu, cô biết đến lúc mình cần cho họ một lời giải đáp. Đôi mắt mơ màng hồi tưởng lại những gì đã xảy ra trong quá khứ.

.

.

.

"Cô gái tên Mon, cô ấy đâu rồi?" - Freen lên tiếng sau khi nghe xong câu chuyện của Sam. Dù biết rằng cô gái ấy đã cứu sống chị mình nhưng sự đa nghi trong lòng Freen cũng không hề thuyên giảm bởi mối quan hệ mập mờ của cô ấy cùng với anh trai Mai.

Sam có thể cảm nhận được mối lo ngại trong suy nghĩ của Freen, liền phủ nhận: "Mon là một cô gái tốt, cho dù cô ấy có muốn hại chị thì chị cũng không oán trách gì. Mạng của chị là do cô ấy cứu sống."

"Có lẽ là em đa nghi."

Isra miết nhẹ môi nhìn một lượt sang Freen và Sam, chuyện của quá khứ đã không còn quá quan trọng khi hiện tại Sam đã trở về. Nhưng bây giờ Becky chính là chuyện cô đang rất đau đầu khi nghĩ tới. Từ trước đến nay mối quan hệ của Sam và Freen rất khắn khít, không thể vì một người phụ nữ mà trở mặt với nhau. Cô tin tưởng điều đó.

"Chuyện kết hôn của em... "

"Chuyện đó chị không cần phải bận tâm, em sẽ giải quyết mọi chuyện. Có điều trong thời gian này chị và cô ấy không nên xuất hiện cùng nhau trước mắt mọi người." - Freen cắt ngang lời nói của Sam.

Đôi mắt đượm buồn nhìn về phía người em gái, Sam làm sao không biết được cảm giác của Freen đối với Becky là như thế nào: "Chuyện ấy tạm thời em đừng manh động, hãy chờ một thời gian nữa."

Freen khẽ chau mày, gương mặt không giấu được sự khó hiểu nhìn lại Sam để xác minh: "Sam?"

Sam nhìn Freen không hề né tránh, ánh mắt không chút dao động trước cái nhìn sắc lạnh nhưng bàn tay bên dưới đã tố cáo rằng thật sự cô đang rất hoảng loạn.

"Chị biết mình không thể đem lại hạnh phúc cho Becky. Chị cũng biết nếu là em thì cô ấy tuyệt đối sẽ hạnh phúc, nhưng vào lúc này chị không thể chịu đựng được khi nhìn thấy hai người ở cạnh nhau."

"Sam!" - Isra cũng mất kiên nhẫn với sự im lặng của bạn mình.

Ánh mắt thâm trầm rời khỏi gương mặt đối diện, hàng mi dài chầm chậm khép lại: "Còn chuyện gì chị chưa nói với em có phải không?"

Sam mỉm cười chua chát, đúng là cô không thể giấu Freen bất cứ chuyện gì. Đôi môi mọng cong lên một đường dài, Sam nhích người đến gần Freen hơn trước khi ngả đầu lên đùi em gái nhắm mắt lại.

"Về nhà thật là tốt!"

Bàn tay đưa lên vén lọn tóc rũ trước trán người nằm dưới, hướng mắt nhìn thật rõ từng đường nét trên gương mặt thanh tú. Trên gương mặt góc cạnh cũng thoáng một nụ cười nhẹ.

"Trở về là tốt rồi!"

.

.

.

TBC.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net