Chap 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap 51

Hàng mi dài khẽ lay động, chớp nhẹ vài cái trước khi mở ra hoàn toàn, để lộ con ngươi trong vắt ra bên ngoài.

Bên giường đã không còn ai, chỉ còn vương một chút hơi ấm sót lại.

Becky mệt mỏi chống tay ngồi dậy, để làn da trần chạm vào thành giường lạnh ngắt, chính cảm giác này cho cô biết mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua không phải là giấc mơ. Cô đã trở thành một người phụ nữ thật sự.

Có hối hận hay không?

Đây là quyết định mà Becky cảm thấy hạnh phúc nhất, thử hỏi làm sao có thể hối hận.

Chỉ là...

Vào thời điểm này có thật sự thích hợp?

Đôi mắt ưu buồn của Sam bất chợt hiện lên trong tâm trí làm cho lòng Becky trở nên nặng trĩu.

Khẽ đưa bàn tay lên vuốt ngược mái tóc ra sau, Becky nhẹ thở dài hướng mắt tới đống quần áo còn trải đầy dưới sàn thầm lẩm bẩm: "Chị ấy đi đâu cơ chứ?"

Chán nản bật tấm chăn ra đặt một chân xuống giường, vừa đúng lúc cánh cửa phòng hé mở.

Hai ánh mắt chạm vào nhau.

Một người bối rối.

Một người vẫn thản nhiên "ngắm nhìn".

Becky vừa ngượng vừa giận, cao giọng: "Chị nhìn đủ chưa?"

Freen lúc này mới chậm rãi bước vào cùng bộ quần áo mới và tuýt kem đặt xuống bàn: "Đâu phải là lần đầu tiên chị nhìn em không mặc gì."

Lời nói đều đều của Freen làm Becky cảm thấy nóng mặt, hình ảnh hoan ái của đêm qua chợt xuất hiện, sống động như một bộ phim 3D với cô là một trong hai nhân vật chính.

"Chị... không thể nói được lời tốt đẹp nào sao?" - Becky cắn môi, uất ức nói. Thật là, Freen có điểm nào tốt, tại sao cô lại yêu con người đáng ghét này.

Nhìn bộ dạng đáng yêu của con mèo nhỏ đang hậm hực cấu lấy tấm chăn, Freen thích thú ngắm nhìn một lúc mới lấy tuýt kem đến gần. Ngồi trên mép giường, bàn tay nhẹ nhàng đưa lên kéo tấm chăn ra, cơ thể nữ thần phút chốc đã phơi bày hoàn toàn ra bên ngoài đập vào mắt Freen một lần nữa.

Becky bối rối cố giữ lấy bâu chăn nhưng đã thất bại vì sự tập kích bất ngờ, lọng ngọng đến phát tội: "Freen... "

"Đừng giận nữa. Chị đã cố gắng về thật sớm." - Lời nói trầm ấm cùng cử chỉ dịu dàng đang dang rộng hai chân Becky ra.

Becky có thể hiểu được Freen đang muốn làm gì với tuýt thuốc trên tay nhưng tình huống hiện tại có nằm mơ Becky cũng không dám tưởng tượng. Giữa thanh thiên bạch nhật, nói trắng ra là ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào soi sáng mọi ngóc ngách trong căn phòng, vậy mà cô đang ở trong tình trạng trần như nhộng và đang ở tư thế rất hớ hênh trước mặt Freen.

Ánh mắt thâm trầm chăm chú nhìn đóa hoa đỏ ửng đang e ấp trước mặt. Bỏ qua sự thẹn thùng của chủ nhân nó, ngón tay cho một ít kem nhẹ nhàng gạt ra cánh hoa khép chặt, đẩy đi vào, tinh tế bôi lên vách tường hoa bị thương...

Lần đầu tiên của Becky cho nên Freen rất chú ý, dù tối qua đã hết sức kiềm chế bản thân nhưng thương tổn vẫn là điều không thể tránh khỏi, vì thế nên sáng nay khi tỉnh dậy và phát hiện ra sự việc Freen đã tức tốc chạy ra ngoài mua thuốc.

Becky cắn răng, nén chịu khoái cảm đang bùng lên chạy tán loạn trong cơ thể, cảm giác này thật là mất mặt mà.

Trái ngược với sự kiềm nén đầy nổ lực của Becky, Freen rất chú tâm vào công việc của mình, cho đến khi nghe được tiếng rên khẽ của cô gái nhỏ mới ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt vừa thích thú vừa có ý trêu đùa: "Em vẫn còn muốn nữa sao?"

Gương mặt đã không còn có thể nào đỏ hơn được, Becky bây giờ chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào thôi. Quay mặt sang nơi khác, Becky bất lực nắm chặt tay lên grap giường: "Chị xong chưa?"

"Xong rồi!" - Freen nhướng mày nhìn Becky một lần nữa trước khi cất tuýt kem lên bàn.

Lúc này Becky mới có thể thầm thở phào, con người này đúng là kỳ quái mà. Đưa mắt nhìn lại grap giường, có cái gì đó khác thường ở đây.

Nó đã được thay từ khi nào thế nhỉ?

"Chị thay drap giường từ lúc nào vậy?" - Becky nhìn Freen với ánh mắt hơi khó hiểu.

Freen đưa bộ quần áo mới mua về cho Becky, thản nhiên nói: "Lúc em ngủ."

"Tại sao?"

"Chẳng phải em sợ máu sao... lần đầu tiên... " - Lần này tới phiên ai kia ấp úng.

Nhìn gương mặt ngơ ngác của người yêu, Freen sẵn tay ngồi xuống mặc áo vào cho Becky luôn. Lần đầu tiên Freen mặc đồ giúp người khác, bản thân cô cũng có một cảm giác rất lạ nhưng không hề khó chịu, ngược lại tâm tình còn rất tốt.

Sau vài giây tiếp nhận thông tin và hiểu ra vấn đề, đôi mắt đen to tròn bỗng xuất hiện một tầng nước. Hết lần này đến lần khác cô bị con người lạnh lùng này làm cảm động. Trái tim của Becky quả thật không thể yêu ai khác được nữa rồi.

Tựa đầu lên lồng ngực Freen, Becky thì thầm: "Phải làm sao bây giờ, nếu sau này chị không còn yêu em nữa?"

Chớp nhẹ mắt, Freen mỉm cười: "Trừ khi mất trí, à không, cho dù có mất trí chị cũng sẽ lại yêu em thôi."

Nở nụ cười hạnh phúc, Becky siết chặt vòng tay hơn để cảm nhận hơi ấm đặc trưng chỉ mỗi người ấy mang lại cho mình.

.

.

.

TBC.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net