Chap 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap 54

Trái ngược với suy nghĩ của Becky, không khí của cuộc gặp mặt hai bên gia đình rất thoải mái và cởi mở, ba mẹ cô và chủ tịch Chankimha nói chuyện rất hợp ý nhau nhưng vấn đề mà Becky quan tâm hiện giờ chính là Sam. Cô ấy không có bất kỳ thái độ hay hành động nào cả, chỉ im lặng lắng nghe câu chuyện của những người lớn, kể cả khi họ đang bàn về cuộc hôn sự giữa cô và Freen. Điều đó làm Becky cảm thấy hoang mang và sợ hãi hơn bao giờ hết. Thà rằng Sam tỏ thái độ khó chịu hay giận dữ với cô, đằng này cô ấy vẫn duy trì sự tĩnh lặng đến đáng sợ. Từ khi nào Sam lại khó đoán như thế.

Một vấn đề khác khiến Becky cũng đau đầu không kém chính là người đang ngồi bên cạnh và được hai gia đình biết đến là chồng tương lai của mình. Nét mặt vui vẻ hòa theo câu chuyện của người lớn ấy, không chút lo âu nào được bộc lộ ra bên ngoài. Không biết là vì cô ấy đóng kịch tốt hay vì lý do nào khác, Becky có cảm giác như tất cả những bất ngờ ngày hôm nay đều có bàn tay của người yêu cô nhúng vào.

"Nếu gia đình sui gia đã chấp thuận và mọi chuyện đều tốt đẹp. Vậy tôi sẽ thay mặt chọn ngày lành tháng tốt cử hành hôn lễ cho bọn trẻ." - Ông Chankimha vui vẻ nói, nhìn sang Freen và Becky hỏi: "Các con cũng chuẩn bị đi. Tháng sau là tháng tốt, ta sẽ sắp xếp mọi chuyện vào cuối tháng này để đầu tháng sau tổ chức hôn lễ. Có được không?"

Hàng chân mày lần đầu tiên thoáng chau lại, hai bàn tay bấu chặt vào thành ghế đến trắng xanh, song gương mặt vẫn tỏ ra bàng quan trước lời nói của ba mình. Sam lướt mắt nhìn sang Becky khi cô ấy đang nắm chặt lấy tay người bên cạnh, hít một hơi thật sâu trước khi nắm lấy bàn tay còn lại của Becky, lên tiếng: "Xin thứ lỗi cho sự thất lễ của con. Becky, em ấy sẽ không kết hôn với Freen đâu ạ!"

Lời nói mang theo vẻ mặt sững sốt của những người có mặt, kể cả Freen. Phản ứng của Sam có phần nằm ngoài dự tính của cô, đáng lẽ ra Freen định sẽ một lần kết thúc thật nhanh để Sam có thể cam tâm tự nguyện làm phẫu thuật, Becky cũng không phải ngày đêm khổ sở khi đối mặt với cô và chị mình nhưng giờ đây đã có chút biến số.

Ba năm đủ làm thay đổi một con người, suy nghĩ của Sam đã không còn nằm trong sự kiểm soát của Freen nữa rồi.

Còn chưa hết bàng hoàng trước thông tin vừa nghe được, mọi người lại phải mở to mắt chứng kiến cảnh tượng không thể tin nổi đập vào mắt khi Sam chủ động kéo người được xem là em vợ tương lai của mình vào một nụ hôn... từ một phía.

RẦM!

"Đủ rồi!" - ông Chankimha tức giận đập mạnh tay xuống bàn, đôi mắt già nua hằn rõ sự phẫn nộ trừng mắt liếc người vừa gây ra tai họa.

Đối diện, ông bà Armstrong cũng khó có thể chấp nhận diễn cảnh trước mắt, nhìn sang con gái mình nôn nóng hỏi: "Chuyện này là sao hả Becky?"

Becky vẫn chưa hết bàng hoàng sau nụ hôn vừa rồi, gương mặt không còn chút sắc khí, yếu ớt nói: "Con... "

"Becky không có lỗi gì trong chuyện này cả, tất cả là do con. Con là người đầu tiên phản đối hôn sự giữa bọn họ." - Sam đứng lên, chậm rãi giải thích vấn đề, cô biết hành động vừa rồi sẽ gây ra nhiều rắc rối không chỉ cho bản thân mà còn cho những người mà cô yêu thương, nhưng trái tim bướng bỉnh đã không thể im lặng được mãi.

Có thể đây là giây phút nổi loạn duy nhất và cuối cùng của Sam chăng?

Becky lắp bắp, lúng túng nhìn Sam không nói thành lời, ánh mắt khẽ lướt qua Freen chờ đợi phản ứng của cô ấy.

"Con xin lỗi vì những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay. Vấn đề của bọn con sẽ được giải quyết, mong ba mẹ hai bên đừng lo lắng quá!" - Người im lặng còn lại cũng đã lên tiếng.

Là người từng trải, chủ tịch Chankimha đã sớm nhận ra được mối quan hệ của những đứa trẻ không hề đơn giản nhưng thành ra cớ sự này ông cũng chưa từng nghĩ qua. Ông đã quá chủ quan nghĩ rằng bọn trẻ biết đâu là điểm dừng và những mối nguy hại, có lẽ ông đã lầm rồi.

.

.

.

CHÁT!!!!!!!!

Đón nhận cái tát như trời giáng từ chủ tịch Chankimha, Sam khẽ nghiêng đầu sang một bên, dòng máu tanh tưởi chực trào ra khỏi khóe miệng đã bị xé toạt.

"Ta đã từng cảnh cáo rồi, tại sao lại hành động thiếu suy nghĩ như thế hả?" - Lời nói lạnh lùng đáng sợ của vị chủ tịch từng làm bao nhiêu người phải kinh sợ, kể cả bây giờ Sam vẫn còn chút e ngại khi ông dùng thái độ đó để nói chuyện với cô.

"Con xin lỗi!" - Giọng nói trầm khàn thốt lên, Sam khẽ cúi đầu: "Nhưng con không làm sai điều gì cả."

Ông Chankimha trừng mắt liếc con mình, bàn tay run rẩy chống lấy cây gậy đi đến bàn làm việc ném một sấp hình vào mặt Sam: "Con tưởng ta không biết chuyện của con sao? Ba năm trước con và Becky từng có mối quan hệ gì ta đều nắm rõ. Nhưng hiện tại nó là vị hôn thê của em gái con. Tỉnh táo một chút đi, ba năm rồi, đừng mê muội nữa!"

"Ba cũng nghĩ là con không có quyền níu giữ hạnh phúc cho mình ư?" - Lời nói nghẹn ngào cùng đôi mắt đỏ hoe, ánh mắt đau thương nhìn ba của mình. Trong trí nhớ của cô, ba luôn yêu thương em gái hơn cô, từ trước đến nay chưa một việc gì cô làm được sự chấp thuận từ ông ấy, dù vậy Sam vẫn luôn kính trọng và yêu quý ông với tất cả tấm lòng. Suy nghĩ đó khiến Sam lại một trận đau thắt nơi lồng ngực, kể cả sự ủng hộ của người thân cô cũng không có.

Cuộc cạnh tranh này ngay từ đầu vốn dĩ đã biết trước kết quả rồi.

Càng cố vùng vẫy, càng cố đấu tranh thì những tổn thương sẽ càng nặng hơn thôi.

Dối trá!

Đấu tranh cái gì chứ? Cô đúng là ngu ngốc khi tin vào lời nói đó.

Nhận thấy ánh mắt tuyệt vọng của đứa con, ông chỉ biết thầm thở dài, quay lưng đi: "Mỗi người đều có một cơ hội, ba năm trước chính con đã tự tay trút bỏ nó. Bây giờ hãy chấp nhận số phận của mình."

Từng câu từng chữ như xát muối vào vết thương đang rỉ máu, đau đớn tột cùng. Sam nghĩ rằng tất cả nỗi đau đều đã nếm trải đủ, không ngờ vẫn còn có thể cảm nhận rõ như vậy.

Trái tim cô đau quá...

"Freen... Freen, trong mắt ba chỉ có một mình em ấy thôi phải không... con... "

Đôi mắt mờ đi vì cơn chấn động đột ngột, đỉnh đầu truyền đến cơn đau như búa tạ giáng xuống, bàn tay quơ quào vội chống lấy cạnh bàn làm điểm tựa trước khi đổ ập cơ thể xuống sàn nhà cùng cơn co giật liên tục.

PHỊCH!

"Sam, con sao vậy?" - ông Chankimha hoảng hốt quay người lại sao tiếng động lạ, nhìn gương mặt tái mét cùng cơ thể lạnh buốt của Sam khiến ông càng lo sợ hơn.

"Có ai không? Mau gọi cấp cứu ngay!"

.

.

.

TBC.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net