Chương 4. Sự thật kinh hoàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dã Quang đi phía trước, trên tay là chiếc đèn dầu đi bão soi rọi đường đi. Huỳnh Vy bám theo phía sau, cô ghì chặt lấy tay Dã Quang vì sợ hãi.

Cuối cầu thang là một không gian rộng lớn. Ở hai bên không gian có sáu cây đèn cầy, Dã Quang rút từ trong túi ra chiếc bật lửa rồi thắp sáng lên.

Khoảnh khắc ánh sáng bừng lên, tất cả mọi thứ đáng sợ trong căn phòng dần hiện ra. Xác người đang phân hủy, bị giòi bọ lúc nhúc gậm nhấm, còn có những bộ xương trắng không biết đã chết từ bao đời. Mùi máu, mùi tử thi đang thối rữa quyện vào nhau tạo thành một tổ hợp cực kỳ khó chịu.

Huỳnh Vy bụm miệng lại, cố gắng kiềm chế cơn buồn nôn từ dạ dày. Cả người cô run lên bần bật trước cảnh tượng kinh hoàng trước mắt. Lần đầu tiên...lần đầu tiên cô nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ như thế, xác người la liệt dưới đất, sàn nhà đầy rẫy vết máu khô loang lổ.

"Huỳnh Vy! Lại đây mà xem này!" Dã Quang đột ngột gọi. Giọng anh ta rất nghiêm trọng nên dù hai chân mềm nhũn, Huỳnh Vy cũng cố chống tay lên tường đứng dậy, đi lại phía anh ta.

"Cái gì vậy?" Huỳnh Vy kinh hãi thốt lên. Những tấm hình của cô được dán lên tường, đáng sợ là mỗi bức hình đều bị găm một con dao.

"B...Bức hình ở giữa này không phải tôi..." Huỳnh Vy run run chỉ vào bức hình ở giữa bức tường. Đó là hình một người phụ nữ giống cô như đúc, nở nụ cười sáng lạn, trên tay ôm lấy đứa trẻ sơ sinh. Bức hình đã bị rách nát đến cực độ do những nhát dao đâm vào, kẻ đâm hẳn là hận người phụ nữ này đến thấu xương nên mới trút giận lên những bức hình như vậy.

'Leng keng', 'leng keng'. Chiếc lắc trên tay Dã Quang đột nhiên kêu lên giữa không gian tĩnh lặng càng làm cho nỗi sợ bao trùm lấy Huỳnh Vy.

"Không xong! Mẹ của cô đang ở gần đây. Tìm chỗ nắp mau!" Dã Quang đè thấp giọng cảnh báo.

"Trốn sao? Tụi bây có trốn đằng trời cũng vậy thôi!" Tiếng cười ma quái của người đàn bà ong ong đập vào đại não của Huỳnh Vy. Giọng nói trong trẻo của mẹ mà cô từng rất thích giờ đây trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.

Mẹ Huỳnh Vy mặc váy ngủ màu trắng, gương mặt hiền hậu mỉm cười. Nếu như không có con dao Thái bén ngót trên tay, hẳn là trong bà ta nhìn giống như một thiên sứ.

Dã Quang rút đại hai con dao từ trên bức hình xuống, mình cầm một con, con còn lại quăng qua cho Huỳnh Vy.

"Mẹ...mẹ làm gì vậy?" Huỳnh Vy run rẩy hỏi. Cô nhìn vào con dao trên tay mẹ với vẻ không tin được. Trong đôi mắt đầy sự đau khổ. Cô tin bà như vậy, thương bà như vậy, dù cho Dã Quang nói rằng bà muốn yểm cô bằng bùa phép, cô vẫn cố chấp tìm cách ngụy biện cho bà, giải thích cho bà. Thậm chí, cô còn đang nghĩ cách âm thầm bù đắp cho người nhà của nạn nhân, để họ đừng kiện mẹ của cô, đừng khiến bà phải ngồi tù. Cô đã vạch sẵn những kế hoạch từ thiện để tạo phúc, bù đắp cho những tội ác kinh hoàng của bà...Nhưng rồi sao? Người đàn bà cô gọi là "mẹ" bây giờ lại cầm dao và muốn giết luôn cô.

"Đừng có gọi tao là mẹ!" Bà ta gào ầm lên. "Mẹ của mày là con đàn bà lăng loàng chết tiệt ở trên tường kia kìa."

"Chính nó! Chính nó là người phá hoại gia can của tao, nó cướp chồng tao, còn đẻ ra loại nghiệt chủng như mày...Hahaha...Ông trời thật bất công mà, loại tiểu tam như nó thì lại sinh được con cho chồng tao, còn người vợ chính thức như tao ngần ấy năm trời lại không có mụn con nào...Hahaha...Tao giết chết nó rồi...Tao giết nó chết rồi, chồng tao quay về với tao rồi. Nhưng tại sao còn mang theo nghiệt chủng như mày? Tại sao mày không chết theo nó luôn đi? Chồng tao nói cái gì mày đáng thương lắm, còn nhỏ đã mất mẹ, mong tao chăm sóc mày thật tốt? Mẹ kiếp, tao thương mày rồi ai thương tao? Ai thương tao? Tao không đáng thương sao?" Người đàn bà kia vừa nói vừa bật cười sằng sặc như người điên, trong giọng nói của bà ta lộ ra vẻ bi ai khốn cùng...Cảm xúc của người đàn bà bị phản bội, mấy ai thấu cho?

"Mẹ...mẹ nói gì vậy mẹ? Mẹ đừng đùa nữa mà! Không vui đâu! Mẹ! Con là con của mẹ mà mẹ!" Huỳnh Vy bật khóc nức nở. Cô quỳ sụp xuống, giọng nói dường như khẩn thiết van xin người đàn bà kia thừa nhận cô là con. 

"TAO ĐÃ NÓI ĐỪNG GỌI TAO LÀ MẸ!" Bà ta gào lên. "Tao đâu phải thánh mẫu mà kêu tao phải đối xử tốt với con của kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình tao? Bao nhiêu năm qua tao phải diễn kịch, diễn vai một người mẹ kế bao dung, một người mẹ hiền mẹ tốt, mày biết tao mệt mỏi bao nhiêu không? Mày càng lớn càng giống con gái mẹ của mày, nhìn mày tao lại nhớ tới nó, tao càng muốn giết chết mày! Tại sao mày sống dai quá vậy? Mày té cầu thang, thập tử nhất sinh, bác sĩ cũng đã nói mày vô phương cứu chữa rồi. Cuối cùng mày lại tỉnh dậy! Tao thỉnh bùa từ một pháp sư nổi tiếng để yểm chết mày, mày lại không chết, mày giữ tờ bùa bên mình ba năm rồi vẫn sống khỏe mạnh. Tại sao? Tại sao vậy hả?

Rồi bây giờ mày lại khai nhãn cái con mắt âm dương quỷ quái gì đấy, rồi thấy được lũ linh hồn chết tiệt trong căn nhà này. Sau đó phát hiện ra những việc làm của tao...Nếu như tao không giết mày có phải hay không mày sẽ tố giác tao? Sao mày lại xuất hiện trên đời này chứ! Ông trời cố tình sai mày xuống làm khắc tinh của tao phải không? Tao phải giết mày! Giết mày rồi cuộc đời tao mới tốt đẹp được."

"Vậy...tất cả những tình yêu thương, những sự lo lắng chăm sóc mà bà dành cho tôi chỉ là diễn kịch thôi sao?" Huỳnh Vy ráo hoảnh nhìn bà ta...Trong đôi mắt cô gái bé nhỏ là sự bi thương tột độ.

"Phải!"

"Mày đi chết đi! Đi chết đi!!!" Bà ta nhào về phía Huỳnh Vy, vung dao lên.

Dã Quang nhanh chóng chụp tay bà ta lại, một cước đạp bà ta văng ra. Anh nở một nụ cười chế giễu rồi bắt đầu lên án:

"Bà là con quỷ! Bà có còn lương tâm không? Không phải do bà sinh ra cũng là một tay bà nuôi lớn ngần ấy năm. Không có cái tình cũng có cái nghĩa chứ! Vậy mà bây giờ bà nỡ lòng nào ra tay sát hại cô ấy? Cô ấy thương bà như vậy. Lúc tôi nói cho cô ấy biết chuyện bà yểm bùa cô ấy, cô ấy không ngừng tìm lý do bao che cho bà, nói rằng bà tuyệt đối không hại cô ấy. Cô ấy lúc nào cũng luyên thuyên với tôi rằng bà là người tuyệt vời ra sao, vĩ đại như thế nào, yêu thương cô ấy vô cùng, lúc nói về bà, đôi mắt của cô ấy luôn là sự tự hào và triều mến."

"Đủ rồi! Tao không muốn nghe! Tao không cần biết nó thương tao ra sao, tao chỉ cần biết nó là con gái của Tôn Kim Nhã, của kẻ cả đời này tao hận đến thấu xương thấu tủy. Mẹ nó gây cho tao biết bao đau khổ, nó phải trả nghiệp thay cho mẹ nó." Bà ta gào lớn.

"Dựa vào cái gì cô ấy phải trả nghiệp thay mẹ cô ấy? Cô ấy có lỗi gì với bà ư? Cô ấy có giật chồng bà không? Người cướp chồng bà là mẹ cô ấy chứ không phải cô ấy. Bà cũng đã giết mẹ của cô ấy rồi còn gì nữa. Ân ân oán oán đời trước các người dựa vào cái gì cô ấy phải chịu hết! Nực cười thật đấy!"

"Còn mày nữa. Một thằng pháp sư bắt ma mà không thấy được ma, còn gì vô dụng hơn nữa. Ngay từ lúc đầu mày không đồng ý giúp, thì con mẹ nó tại sao không giữ vững lập trường như vậy mà nửa đường thay đổi quyết định? Nếu không có mày, tao đã giết được nó rồi! Mày cũng đã biết chuyện của tao thì mày cũng phải chết!" Bà ta cầm con dao hướng về phía Dã Quang.

"Muốn giết được tôi? Để xem xem bà có bản lĩnh đó không đã." Dã Quang cười gằn. "Loại người độc ác như bà, sống cũng không lâu nữa đâu. Bà tu tà, tà sẽ quật lại bà đó. Trên tay nhuốm máu vô số người vô tội, tu luyện tà thuật chỉ vì muốn níu kéo tuổi xuân."

"Mày thì biết cái gì chứ? Nếu tao không đẹp, nếu tao không trẻ, chồng tao sẽ không yêu tao, sẽ đi theo con đàn bà khác." Bà ta ôm lấy gương mặt của mình, đôi mắt ẩn chứa sự điên cuồng vô bờ bến, đầu lắc nguây nguậy. "Tao bảo vệ hạnh phúc của mình thì có gì là sai chứ!"

"Thế còn hạnh phúc của những người bị bà giết thì sao?" Dã Quang quát lớn. Đôi mắt anh hằn rõ sự tức giận. "Họ cũng có gia đình của họ mà, họ cũng có những người mà họ yêu thương. Bà lo hạnh phúc của bà thế hạnh phúc của họ bà vứt đâu rồi. Bà giết họ rồi ác độc giam linh hồn họ ở đây, vứt xác họ ở nơi âm u lạnh lẽo này. Bà có bao giờ từng nghĩ rằng người thân của họ cũng sẽ đau khổ, buồn bã khi mất họ như bà mất chồng bà không?"

"Tao không quan tâm! Miễn là tao hạnh phúc! Miễn là tao hạnh phúc! Chúng bây phải chết! Chết hết! Chết hết!" Bà ta điên loạn nói, lần nữa nhào về phía Dã Quang và Huỳnh Vy, vung dao lên.

Dã Quang đẩy Huỳnh Vy ra, lao vào hỗn chiến với bà Huỳnh. Một người đàn bà tuổi đã ngoài bốn mươi địch không lại sức của chàng trai từng học qua Karate. Rất nhanh bà ta đã bị Dã Quang khống chế. Bà ta giãy dụa không ngừng, gào thét như người điên.

"Gọi 113 đi Huỳnh Vy!"

Huỳnh Vy ậm ừ lưỡng lự. Cô vẫn không nỡ tố cáo người mình đã gọi là "mẹ" ngần ấy năm. Dù những ấm áp bà ta cho cô chỉ là diễn kịch nhưng thật sự bà ta đã chăm sóc cô bao nhiêu năm qua.

"Mẹ kiếp, cô không thấy bà ta như điên sao? Bà ta muốn giết tôi và cô đó! Cô không báo công an một lát nữa tôi lả sức không không chế nỗi bà ta. Bà ta sẽ giết chết tôi và cô, sau đó không chừng sẽ xử luôn ba cô. Cô muốn đi bầu bạn với đám oan hồn trong nhà này thì chết một mình đi, ông đây còn muốn sống. Gọi nhanh lên!" Dã Quang quát lên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net