Chap 42: Những lời nhói lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Lý Hạo rời đi, trong phòng lúc này chỉ còn lại hai anh em họ.

Hạ Vy lên tiếng trước: "Anh hai, chuyện về Mỹ Mỹ anh tính sao?"

Kim Tử Long khá trầm ngâm, quả thực anh chưa nghĩ ra được cách nào để khôi phục mối quan hệ của hai người. Bây giờ anh chỉ có thể cố gắng giữ cô bên cạnh cho đến khi sinh em bé thôi.

"Mọi chuyện trước mắt là để cô ấy sinh baby đã" - Anh buồn bã nói

"Thế mối quan hệ của hai người thì sao? Em thấy cậu ấy đang rất hận anh. Hay là em nói hết mọi chuyện với cậu ấy nhé!"

"Tuyệt đối không được" - Kim Tử Long gằng giọng

Hạ Vy khá bất ngờ: "Tại sao? Đó là cách duy nhất lúc này để anh cứu vãng mối quan hệ của hai người"

"Anh mặc kệ. Em tuyệt đối không đươc nói khi anh chưa cho phép. Dù thế nào cũng không được để cô ấy biết chuyện này. Rõ chưa"

"Nhưng là tại sao? Anh chưa bao giờ chịu thua cuộc cơ mà?"

Kim Tử Long chợt im lặng... Phải, anh là một kẻ trước giờ chưa biết chịu thua là gì. Nhưng
khi đối mặt với cô, anh chỉ còn là kẻ bại trận thua không còn một mảnh giáp. Đó chính là sức mạnh của tình yêu. Một mãnh hổ cuối cùng cũng chỉ là một chú mèo không hơn không kém khí đứng trước tình yêu của cuộc đời mình.

"Anh không muốn cô ấy biết được bộ mặt thật của người mẹ mà cô ấy hết mực yêu thương. Đả kích này Mỹ Mỹ chắc chắn không thể chịu nổi" - Kim Tử Long xuống giọng

Hạ Vy nghe vậy cũng hiểu ra.

___________

*Tại biệt thự Long Mỹ*

Thoại Mỹ sau khi được Hạo Thiên đưa về đã giam mình trong phòng, không ăn uống gì. Kim Tử Long tối đó mới về. Anh vào phòng thì thấy cô đang ngủ say. Dáng vẻ thoát tục như một thiên thần. Dĩ nhiên anh không cầm được lòng mà đến giường nằm xuống bên cạnh, khẽ ôm cô.

Cô đang ngủ nhưng vẫn cảm nhận được đang bị một vòng tay ôm mình. Vòng tay quen thuộc nhưng không còn cảm giác ấm áp nữa mà thay vào đó là một sự ghê sợ. Cô choàng bật dậy, không nói gì đi thẳng vào phòng tắm mà xả nước.

Anh ở lại chưng hửng. Cô ghê tởm anh đến vậy ư? Đến mức anh vừa chạm vào đã khiến cô cảm thấy nhơ nhuốc mà đi gột rửa ư? Bộ dạng của anh lúc này đúng là thảm hại, thật sự thảm hại.

Lát sau cô từ phòng tắm bước ra, anh liền hỏi: "Anh ghê tởm đến thế sao?"

Cô im lặng không nói gì, bước đến tủ lấy chăn gối định ra phòng khách ngủ.

Lúc này anh mới nhận ra, thứ đáng sợ nhất trong một mối quan hệ không phải sự cãi nhau, mà chính là sự im lặng. Một sự im lặng đến rợn người. Anh bước khẽ ôm cô từ phía sau, thỏ thẻ: "Xin em đấy, nói chuyện với anh đi. Anh sắp phát điên rồi!"

Cô lúc này mới gạt anh ra, đối diện với anh mà lạnh lùng: "Nếu vậy thì anh buông tha cho tôi đi"

"Không bao giờ có chuyện đó" - Kim Tử Long gắt lên

Thoại Mỹ nhếch mép: "Tôi thật sự không hiểu, sao anh không chịu giải thoát cho cả hai? Bây giờ cả tôi và anh chẳng ai vui vẻ gì, vậy hà cớ phải tiếp tục?"

"Anh sẵn sàng buông tay em nếu em được hạnh phúc. Nhưng không thể buông tay để em chịu đau khổ"

"Kim Tử Long, anh quá đề cao bản thân rồi. Ở bên anh lúc này đối với tôi chẳng khác nào là địa ngục. Xin hãy buông tha cho tôi đi" - Thoại Mỹ gào lên nức nở

Kim Tử Long nhìn cô như vậy, không khỏi đau lòng. Anh khẽ bước đến nhưng ngay lập tức cô lùi lại.

"Đứng lại đó! Không được bước đến gần đây!"

"Bảo bối, em rốt cuộc là muốn thế nào?"

"Im ngay! Đừng bao giờ gọi tôi bằng hai tiếng đó. Tôi thật sự thấy buồn nôn"

"Anh vẫn không hiểu, anh là sai ở đâu mà em lại lạnh nhạt với anh như thế?" - Kim Tử Long xuống giọng

"Không phải anh sai. Cũng không phải tôi. Mà là cả hai chúng ta. Chúng ta sai ngay từ khi bắt đầu rồi" - Thoại Mỹ chua xót nói

"Kim Tử Long anh trong cuộc đời chưa bao giờ quyết định sai. Kể cả quyết định yêu em. Dù ông trời có cản, cả đời này em vẫn phải ở bên anh"

"Anh có thể giữ được thể xác này của tôi, nhưng mãi mãi cũng không có lại được trái tim yêu ngày trước. Vì nó đã chết rồi! Bây giờ rời xa anh chính là điều dịu dàng nhất tôi có thể làm cho tim mình" - Thoại Mỹ òa khóc, cô đã không kiềm chế được nữa.

Những lời này thật sự như từng nhát dao cắt vào người cô...

Đau...

Đau lắm...

Đau cho cô...và cả anh...

"Tiểu Mỹ, trả lời anh một câu thôi, em có từng yêu anh không?"

Thoại Mỹ im lặng một lúc, rồi gạt vội những giọt nước mắt vẫn còn lăn dài trên má mà nói: "Kim Tử Long! Anh biết trong tình yêu thứ gì quan trọng nhất không? Đó chính là thời điểm. Đúng người đúng thời điểm là hạnh phúc. Đúng người sai thời điểm là cô đơn. Còn chúng ta là sai người và sai cả thời điểm. Tình cảm này ngay từ đầu đã không nên có. Và anh ngay từ đầu vốn dĩ tôi đã không nên gặp"

Bây giờ Kim Tử Long mới nhận ra, lời nói có thể giết chết trái tim con người là có thật. Cô không đánh anh, không chì chiết anh, không nguyền rủa anh. Cô đứng đó nói những lời hết sức nhẹ nhàng nhưng lại đang khiến tim anh rỉ máu. Thật sự quá tàn nhẫn!

"Dừng lại đi..."

"Không phải anh muốn nghe câu trả lời của tôi sao?"

"Đừng nói nữa..."

"Anh nghe cho kĩ đây, dù đã từng yêu hay không thì chúng ta cũng không thể quay lại được nữa. Chúng ta..." 

"Tôi bảo em dừng lại đi" - Kim Tử Long hét lên

Anh thật sự đã đạt đến giới hạn của sự chịu đựng.

Nhưng cũng rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Anh muốn biết, em còn yêu anh không?"

"Có còn quan trọng không?" - cô hỏi lại

"Rất quan trọng. Vì nếu chúng ta còn yêu sao nhất định lại phải xa nhau?"

"Có hai lí do tại sao con người ta lại rời bỏ người mà họ vẫn yêu. Hoặc đó là điều phải làm... hoặc đó là điều duy nhất họ có thể làm"

Nói rồi cô nhanh chóng bước đi, nhưng bị anh nắm lấy tay.

Cô sững lại, im lặng một lát rồi nói tiếp: "Tình yêu giống như kéo căng một sợi dây cao su. Kẻ đau chính là kẻ không chịu buông tay"

Vừa dứt lời cô cũng gặt phăng tay anh ra, lạnh lùng mà bước ra cửa.

__________

Bị bệnh mà ráng thức ra chap cho mọi người  vậy nên cho Cris vote để mau khỏe nha 😷

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#longmy