Mở cửa trái tim.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm này là lần đầu tiên tôi thức dậy và có ai đó bên cạnh.
Cảm giác thật khác lạ đang diễn ra trong tôi,gần như tôi đã có một giấc ngủ ngon,không có những giấc mơ khủng khiếp quấy nhiễu tôi hằng đêm.
Phải chăng chị đã đến và xua đi những nỗi đau trong lòng khiến tôi không còn thấy sợ hãi và ám ảnh về quá khứ nhuốm một màu đen tội lỗi.
Nhìn kìa,lúc chị ngủ thật là dụ hoặc bất kỳ ai lỡ nhìn thấy cảnh này.
Cả cơ thể chị được bao bọc trong chiếc chăn màu trắng nhưng đôi bàn chân của chị vô tình lộ ra làm tôi cảm tưởng giống như chị đang khỏa thân trong chiếc chăn đó.Thật là tội lỗi với những suy nghĩ xấu đang tồn tại trong con người tôi .
Đưa mắt lên phía trên thì tôi vô tình phát hiện ra những lọn tóc màu đen xoã xuống khuôn mặt trắng mũm mĩm của chị như một đứa trẻ làm tôi chỉ muốn dùng môi mình chạm nhẹ lên đó.
Bờ môi chị sau một đêm dài không trang điểm nhưng vẫn hồng hào,ướt át một cách quyễn rũ lạ thường.
Tôi bắt đầu thấy cơ thể mình lại nóng lên giống như sắp có một trận ốm mới nhưng lạ thay tôi chẳng thấy mệt mỏi,kiệt sức gì mà chỉ thấy trái tim mình đập nhanh hơn,bao nhiêu mệt mỏi của ngày hôm qua giường như tan biến.
Thì ra chỉ cần ngắm nhìn người mình yêu ở khoảng cách gần cũng làm tâm hồn ta được gột rửa và thanh tịnh nhưng ẩn sau đó là những suy nghĩ không mấy hay ho và có phần đen tối đang chạy xẹc qua đầu.
Moon Byul tự an tủi và trấn an bản thân bằng những suy nghĩ của tà tâm trong lòng.
Có sao đâu,Moon Byul Yi cô đâu có phải là thần thánh gì đâu mà không biết động tâm chứ,dù gì chị cũng là người cô đem lòng yêu,khi được ở gần như thế này có những suy nghĩ thiếu đứng đắn thì cũng là chuyện bình thường.Huống gì chị hiện tại như một bông hoa hé nở dưới ánh sáng của những tia nắng mặt trời đang luồn qua tấm rèm che cửa thi nhau hôn lên khắp khuôn mặt chị.Tôi ước mình là những tia nắng kia để được ôm trọn chị và hôn lên khắp cơ thể mềm mại,mịn màng,thơm mát của chị.
Một hình ảnh đẹp đến bức người.
Tôi cứ ngồi như vậy và nhìn ngắm chị ngủ mà quên luôn thời gian đang trôi qua nhanh đến bất ngờ. Thì ra bản năng trong con người tôi đã bắt đầu trỗi dậy khi nhìn vào những hình ảnh ảo huyền,mập mờ,thấy như không thấy từ chị.
Nhưng rồi chị cựa mình khi những tia nắng chết tiệt làm phiền giấc ngủ ấm áp của chị.
Giụi giụi đôi mắt trong sự lười biếng của một ngày nghỉ mà chị có thể thỏa thích nằm dài trên chiếc trường kỷ,lăn qua,lăn lại mà chẳng phải lo lắng về trang điểm,làm tóc ,hát hò,nhảy nhót trên đôi guổi cỡ 10 phân nhưng thay vào đó cả ngày nghỉ hôm chị dành cho tôi.
Khẽ mỉm cười và vẫn giữ nguyên tư thế nãy giờ tôi nhìn chị mà không sợ chị sẽ hỏi tôi câu:trông em thật kỳ lạ.
Cũng chẳng sao vì nhìn bộ dạng mèo lười của chị khiến tôi thích thú vô cùng
Hình như chị đã phát hiện ra tôi đang nhìn chị bằng đôi mắt thô lỗ và sỗ sàng quá mức nên phiến má chị dần chuyển sang màu hồng nhạt.Theo ý thức chị di chuyển đôi mắt sang hướng khác để tránh đi ánh mắt hư hỏng của tôi đang hướng về phía chị.
-Em dậy từ lúc nào vậy Byul.
-Đủ lâu để nhìn thấy những thứ em muốn thấy.
Nghe xong câu trả lời của tôi khiến chị bối rối.Phải chăng chị đang nghĩ đến điều gì đó hư hỏng.
Tôi cười khẩy với một điều thú vị vừa phát hiện ra.
Vẻ ngoài mềm mỏng,yếu đuối hoàn toàn đối ngược và đánh lừa thị giác của mọi người so với những suy nghĩ và bản chất thật  bên trong con người chị.
Thật là một điều thú vị và Moon Byul Yi tôi thì thích điều này .
Bạn biết đấy chị ấy 26 tuổi,sẽ chẳng còn sự ngây thơ và trong sáng nào bên trong một cô gái sinh nhật 18 tuổi lần thứ 8 cả.
Có lẽ tôi không nên tự mình nói ra điều đó với chị,lòng tự tôn của chị chính là điều phải được bảo vệ.
-Thực ra em không thường có thói quen dậy sớm đâu chỉ là hôm nay chỗ này thực sự khiến em nằm không thoải mái nhưng chị không phải tự trách mình vì đã chiếm chiếc giường của em vì đó là điều em muốn.
Tôi nhìn chị cười như một tên ngố.
-Chị ngủ ngon không trên chiếc giường của em.
Chị mỉm cười và gật đầu.
-Nó khá êm ái nhưng điều hoà thì hơi lạnh.
Đúng rồi,sao tôi lại quên đi điều này và để chị ngủ trong căn phòng lạnh giá này chứ.
-Em xin lỗi,đó là thói quen nên em không cảm nhận được người khác sẽ cảm thấy như thế nào.
Chị đưa đôi mắt chân thành nhìn tôi.
-Byul,em đừng mở máy lạnh như vậy.Sẽ không tốt cho sức khoẻ,em sẽ bị viêm xoang nếu cứ thế này .
Thực ra trước đây tôi không như thế nhưng từ khi những giấc mơ quá khứ liên tục ảm ảnh mỗi đêm khiến tôi lạc lối không thoát ra được và khi tỉnh dậy cơ thể tôi ướt đấm mồ hôi và nóng bức .Từ đó tôi sợ phải ngủ.
Nên tôi luôn mở máy lạnh đến khi cơ thể tôi cảm nhận được cái lạnh xuyên qua da thịt thấm vào cơ thể thì tôi mới ngủ vì lúc đó giấc ngủ sẽ chập chờn,không sâu thì những giấc mơ ám ảnh mỗi đêm cứ xuất hiện thưa dần trong tôi.
-Em sẽ không ngủ được nếu thiếu đi điều đó.Nhưng vì chị em sẽ tập làm quen dần với việc ngủ mà không dùng tới nó nữa.
-Nhưng những giấc mơ sẽ lại làm phiên em mỗi đêm.
Chị tỏ ra khá bất ngờ.
-Những giấc mơ sao?nó làm em sợ.
Tôi gật đầu.
Nhưng quên đi ,giờ này không phải để nói những chuyện không vui như vậy với chị.
Tôi bật dậy rồi đưa tay ra phía chị.
-Em sẽ kể cho chị nghe mọi chuyện nhưng không phải là lúc này.Còn bây giờ chúng ta dậy đi ăn gì đó đi,em đói bụng quá.
Chị cũng thôi không suy nghĩ tới những gì tôi vừa nói.
Theo bản năng chị cũng đưa bàn tay ra cho tôi nắm lấy rồi kéo chị ra khỏi chiếc giường ấm áp đó.
......
Yêu thương ai đó chỉ mất một giây nhưng để quên ai đó phải mất cả cuộc đời.
Hôm nay Byul đã đưa tôi đi đến một nơi mà tôi chưa từng nghĩ.Byul nói hôm này là tròn 7 năm mẹ Byul mất nên Byul muốn đưa tôi đến đây cùng với em ấy.
Byul muốn nói cho mẹ biết về sự hiện diện của tôi.
Lúc tới tôi thực sự bất ngờ với những gì mình đang nhìn thấy.
Người phụ nữ đó,người đã sinh ra Byul thực sự rất giống tôi.
Nếu người ngoài sẽ nghĩ tôi mới chính là đứa con được sinh ra bởi mẹ Byul chứ không phải là em ấy.Chắc Byul giống bố.
..
-Chị bất ngờ lắm đúng không.
Byul hỏi tôi khi cả hai đang ở trên xe.
-Về điều gì?
-Thì tất cả:con người em,cuộc sống của em và cả chuyện trông chị giống mẹ của em.
Cũng đúng,tôi bất ngờ thật,giường như từ hôm Byul ốm.Mà không,phải là trước đó ,cái hôm Byul như hét vào mặt tôi những câu mà đến tận bây giờ mỗi lần nghĩ tới tôi còn thấy buồn và uất ức.
Em không muốn làm em của chị,càng không muốn làm bạn của chị.
Vậy Byul muốn giữa tôi và em là quan hệ gì????
-Em đã thay đổi,chị thấy được điều đó Byul à.
-Em đã không còn giữ khoảng cách với chị như trước đây.
-Em cũng mở lòng với chị và mọi người.
-Cái cách em quan tâm chị khiến chị thực sự nghĩ mình đã bắt đầu có một vị trí nhỏ bé nào đó trong tim em.
Lời thú nhận khiến tôi thấy nhẹ lòng nhưng cũng làm tôi thấy lo lắng khi nghĩ rằng Byul không có chung ý nghĩ giống tôi.
Byul nhìn tôi rồi cười càng khiến tôi thấy lo lắng hơn.
Hai tay tôi đan chặt vào nhau đến mức những đường gân xanh nổi rõ lên trên lớp da trắng sáng của tôi.
-Sao chị biết được vị trí của ai đó trong tim em lớn hay nhỏ.
-Em không có sự sắp xếp vị trí mọi người trong tim theo thứ tự nhất định nào cả.
Tôi dừng lại và quan sát nét mặt chị rồi tiếp tục những gì đang giở dang trong câu chuyện.
Có lẽ đã đến lúc tôi nên cho chị biết con tim tôi vị trí của chị như thế nào.Có thể chị sẽ không hiểu được hết những gì tôi sắp nói ra nhưng rồi sẽ đến một lúc nào đó,sẽ không lâu nữa chị sẽ hiểu những gì hôm nay tôi nói.
-Thực ra trái tim em nhỏ lắm nên cùng một lúc em không thể yêu thương nhiều người.
-Em chỉ dành cả trái tim em cho ai đó khi em yêu .
-Và từ lâu em đã có một người như vậy trong tim mình.
Chị gật gù đầu và ầm ừ như đã hiểu điều tôi vừa nói nhưng thực ra chị chưa hiểu.Nếu chị hiểu được thì có lẽ cái cách mà chị biểu hiện sẽ không đơn giản chỉ là cái gật đầu và những lời ậm ự không thành lời.
Rồi chị cười nhưng nụ cười đó méo mó,nặng nề,gượng gạo đến giả dối.
-Hoá ra trong tim em chị không có một vị trí nào dù chỉ là nhỏ .Vậy mà chị cứ nghĩ là mình đã bắt đầu được em cho phép bước vào cuộc sống,bước vào con tim em.
-Thì ra chỉ là chị đang tự lừa dối bản thân.Là tự chị huyễn hoặc về sự quan tâm của em dành cho chị.
Rồi nước mắt từ đâu chảy ra từ khoé mắt chị nhưng rất nhanh chị đưa tay gạt đi rồi quay qua nhìn tôi  cười.
-Không sao,dù gì chị cũng quen với điều đó.Như vậy sẽ giống em hơn đúng không Byul?
Tôi thấy trái tim mình nhói lên như có kim đâm .Hình ảnh tôi trong chị là như vậy sao.Một tên khốn không có trái tim.

Tôi làm chị tổn thương mất rồi phải không?..
Tôi làm chị buồn ,tôi làm chị khóc mất rồi.
Mày đã hứa sao,may đã hứa là sẽ không làm chị khóc vậy mà nhìn xem,chưa bắt đầu đã thất bại thảm hại.
Vậy lấy cái gì để đảm bảo sau này sẽ không làm chị ấy khóc nữa.
Tôi tự thấy chán ghét bản thân mình hơn cả ông bố đã phải bội mẹ tôi để đến với thú vui từ những cô gái trẻ.
Ít nhất trong suy nghĩ của mẹ tới trước lúc ra đi ông ta luôn là người chồng hoàn hảo.
-Kim Yong Sun.
Lần đầu tiên từ lúc quen chị tới giờ tôi gọi tên chị một cách trần trụi như vậy.Nhưng tôi cần nói cho chị biết một thứ bí mật của riêng tôi nhưng nó lại liên quan trực tiếp tới chị.
Có lẽ hơi sớm nhưng tôi không muốn rày vò con tim mình thêm nữa.
Vỗn dĩ nó vô tội.
-Em biết chị sẽ chán ghét em,sẽ sợ hại em như một thứ gì đó gớm ghiếc đáng ghê tởm sau khi em nói ra điều này nhưng em nghĩ là trái tim mình không thể chịu đựng thêm được nữa.
-Chị nhớ không..?
-Em đã từng nói không muốn làm em của chị ,cũng không muốn làm bạn của chị vì...
.
.
.
.
.
.
.

-Em yêu chị mất rồi Kim Yong Sun.
......
Sẽ là bắt đầu hay kết thúc cho cả hai.
Continue.
P/s: Để Byul nói ra điều này có sớm quá không mấy bợn.mình cứ thấy hơi nhanh,sợ mấy bạn cảm thấy không hợp lý.có gì cứ góp ý cho mình👌👌👌

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net