Ngoại truyện 9: Ngày kỉ niệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trước khi tôi mang thai Tử Vũ, Lộc Hàm có nhận lời tham gia bộ phim điện ảnh chuyển thể "Tiệm tạp hóa Namiya" cùng với tiền bối Đặng Siêu. Bộ phim khởi quay từ tháng này và dự kiến sẽ hoàn thành trong 2 tháng.

Từ khi Tử Vũ ra đời, Lộc Hàm luôn quấn quýt bên con không lúc nào rời. Tử Vũ càng lớn lên càng xinh xắn, đáng yêu và nghịch ngợm giống hệt bố. Hai bố con giống như được gắn chất keo siêu dính vậy, có gỡ mấy cũng không ra được. Cho nên, từ khi Lộc Hàm đi đóng phim, mấy ngày đầu Tử Vũ cứ quấy khóc mãi không thôi, khiến ba nó sốt ruột đến nỗi suýt thì bỏ cả đoàn làm phim để về nhà với con.

Để Tử Vũ tội nghiệp đỡ nhớ ba, ngày nào tôi cũng phải cưng nựng con.

"A, Tử Vũ ngoan! Đừng khóc nữa, để cho ba yên tâm đóng phim còn kiếm tiền nuôi mẹ con mình chứ!"

Nhưng Tử Vũ bướng bỉnh nhất quyết không chịu nín.

"Tử Vũ à!" Không nản chí, tôi lại tiếp tục dỗ dành nó. "Con có biết ba con có một câu nói rất nổi tiếng không? "Cho dù nước mắt sắp trào ra đến nơi vẫn phải nhịn không cho nó rơi xuống, đàn ông mà!". Tử Vũ là con của Lộc papa nên không được mít ướt biết chưa hả?"

Chẳng biết cu cậu nghe có hiểu gì không mà đột nhiên im bặt, rồi bật cười khanh khách.

"Tử Vũ à, sao con lại cười? Có phải con cũng giống mama, thấy buồn cười vì ba con chẳng khác gì con nít mà suốt ngày tự nhận mình là sangnamja không? Chuyện này chỉ hai mẹ con mình biết với nhau thôi nhé! Mai mốt ba mà dạy con câu đó không được cười như vừa rồi đâu biết chưa, nếu không ba sẽ giận đó, haha!"

Lộc Hàm mới chỉ đi có mấy ngày, mà Tử Vũ khóc đến sưng cả mắt. Nhìn thằng bé khóc vì nhớ ba mà trong lòng tôi cảm thấy vô cùng xót xa. Cuối cùng, tôi nghĩ ra một cách, đó là đem mô hình Iron man lúc trước Lộc Hàm vẫn thường hay chơi với Tử Vũ ra, đặt bên cạnh nôi của con. Như thế, có thể Tử Vũ sẽ cảm nhận được hơi ấm và tình yêu thương của ba vẫn luôn ở bên cạnh mình.

Thấm thoắt đã hai tháng trôi qua, sau bao ngày mòn mỏi đợi chờ, cuối cùng Lộc Hàm cũng trở về với hai mẹ con tôi. Vì mong mỏi được gặp anh từng giờ từng phút, nên tôi quyết định đưa Tử Vũ trở về căn nhà của chúng tôi một chuyến để đợi anh, dù sao căn nhà ấy cũng gần sân bay hơn rất nhiều so với nhà của bố mẹ.

"Tử Vũ, xem này! Đây là nhà của chúng ta đấy! Rất đẹp phải không? Ba và mẹ đã có rất nhiều kỉ niệm với nhau ở nơi này!"

Tôi kéo tấm rèm che dãy cửa kính gian phòng khách ra, ánh nắng bên ngoài tràn vào khiến cả ngôi nhà bừng sáng. Từ khi mang thai Tử Vũ đến giờ, tôi đều ở nhà của ba mẹ, căn nhà này chỉ thỉnh thoảng Lộc Hàm đi làm về rồi ghé qua. Thiếu hơi người trong một thời gian dài, có vẻ ngôi nhà khá ảm đạm và bụi bặm. Đặt Tử Vũ trong chiếc xe đẩy, tôi xắn tay áo vào dọn dẹp căn nhà. Tôi muốn nơi này phải thật sạch sẽ gọn gàng trước khi Lộc Hàm trở về.

"Chà, cuối cùng cũng xong rồi! Tử Vũ à, con thấy thế nào, rất sạch sẽ rồi nhỉ?" Tôi lấy tay nhéo cái mũi nhỏ xinh của Tử Vũ rồi mỉm cười với con. Tử Vũ cũng cười lại với tôi, đôi mắt nai trong veo bừng sáng long lanh.

.

.

.

Cả ngày dọn dẹp đã thấm mệt, đặt mình xuống giường, tôi ôm Tử Vũ vào lòng rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu. Nửa đêm, cựa mình tỉnh dậy, tôi vô cùng hoảng hốt khi không thấy Tử Vũ đâu!

Tôi vội với tay bật công tắc đèn rồi nhìn quanh căn phòng. Tử Vũ mới 6 tháng tuổi, không thể có chuyện biết bò được! Chẳng lẽ... ai đó đã bắt cóc Tử Vũ?

Toàn thân đổ mồ hôi lạnh toát, tôi vội vàng lật tung tấm chăn rồi chạy ra ngoài. Vừa bước chân ra ngoài phòng khách, tôi đã hết sức bất ngờ khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Dãy cửa kính trông ra ngoài trời được trang trí bằng những dây đèn nháy màu xanh đẹp mắt. Dưới bầu trời đêm, chúng phát ra những đốm sáng nhỏ lung linh huyền ảo. Trong khung cảnh tuyệt đẹp ấy, xuất hiện hai thiên thần vô cùng xinh đẹp.

Lộc Hàm đang bế Tử Vũ trên tay, đôi mắt nai nhìn con tràn đầy âu yếm. Khoảnh khắc cha con sum vầy này thật chẳng khác nào một bức tranh cảm động và thiêng liêng về tình phụ tử.

"Lộc Hàm, anh về từ khi nào?" Tôi vội bước lại gần phía anh. "Làm em sợ hết hồn, cứ tưởng có tên trộm nào đột nhập vào nhà bắt cóc mất con rồi chứ!"

"Shhh!" Lộc Hàm đưa một ngón tay lên miệng, ra dấu cho tôi giữ im lặng. Anh nhẹ nhàng đặt Tử Vũ đang say sưa ngủ xuống chiếc nôi, không quên vuốt má con một cái.

"Tử Vũ của ba lớn nhanh quá! Ở trường quay ngày nào ba cũng nhớ con nhiều lắm đấy!"

Lúc đó, tôi phải cố gắng kiềm chế lắm mới không rơi nước mắt.

"Lộc Hàm, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em. Anh đã nói ngày mai mới về cơ mà!"

Lộc Hàm quay sang nhìn tôi. Trong bóng tối, đôi mắt nai của anh ấy phát sáng long lanh.

"Vân Hà, lại đây!" Lộc Hàm nắm lấy tay tôi rồi kéo đi.

Lộc Hàm ngồi xuống nền nhà, tựa lưng vào cửa kính rồi kéo tôi vào lòng anh ấy. Trước mặt tôi lúc này là một chiếc laptop, Lộc Hàm khẽ nhấn nút mở nguồn.

"Anh có cái này cho em xem!"

Màn hình từ từ bật sáng. Khi đoạn video được trình chiếu, tôi vô cùng ngạc nhiên.

"Đây chẳng phải là những video ngày trước em tự làm sao?" Tôi thốt lên.

"Ừ, nhưng đó chưa phải tất cả đâu. Em xem tiếp đi!"

Từ khi còn là một fangirl ở một đất nước xa xôi, tôi đã có thói quen làm những video về Lộc Hàm. Vào mỗi dịp như kỉ niệm ngày debut, kỉ niệm ngày sinh nhật anh,... hoặc cũng có khi chẳng vì lí do nào cả, những video cứ thế ra đời và ngày càng tăng lên theo năm tháng.

Nhìn những hình ảnh của Lộc Hàm từ hồi mới ngây ngô đứng trên sân khấu, cho đến khi anh trở thành một ngôi sao triệu người hâm mộ, tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu, tôi mới chợt nhận ra, thời gian trôi nhanh đến nhường nào!

"Ơ!"

Phần sau của đoạn video khiến tôi hết sức bất ngờ. Tiếp nối với những hình ảnh của riêng Lộc Hàm, là những hình ảnh của tôi và anh ấy! Những bức hình từ khi chúng tôi mới yêu nhau, đến những bức ảnh cưới và... những bức hình từ khi Tử Vũ xuất hiện! Ngắm nhìn hình ảnh Lộc Hàm và Tử Vũ chơi đùa với nhau vui vẻ, đôi mắt tôi bắt đầu ươn ướt...

Hôm nay tôi như được sống lại mọi cung bậc cảm xúc của chính mình, chứng kiến lại toàn bộ quá trình từ khi tình yêu đơn phương với thần tượng nhen nhóm trong tim, cho đến khi tình yêu ấy chớm nở, rồi đơm hoa kết trái. Phần sau của đoạn video do Lộc Hàm làm, như viết tiếp cho câu chuyện tình giữa fangirl và thần tượng của chúng tôi.

"Em nhớ không? Hôm nay là kỉ niệm 5 năm của chúng mình. Vì muốn tạo bất ngờ cho em nên anh đã bí mật về sớm hơn."

Tôi lấy tay gạt nước mắt rồi phì cười.

"Lộc Hàm, anh có biết không? Tuy hôm nay là kỉ niệm 5 năm của chúng ta, nhưng thực sự thì em đã yêu anh những 7 năm rồi đấy!"

"Anh biết!" Lộc Hàm ôm chặt tôi từ phía sau, rồi thủ thỉ với giọng rất ngọt ngào. "Vân Hà, anh đã luôn muốn nói với em rằng, cảm ơn em đã trở thành fan của anh, đã nỗ lực rất nhiều vì anh, để bây giờ anh có được một người vợ tuyệt vời như thế này. Và còn một điều nữa anh muốn cảm ơn em vì đã sinh cho anh một thiên thần vô cùng đáng yêu. Em còn nhớ chứ, trước đây anh đã từng nói một câu thế này, nếu như có thể quay trở lại thời điểm 14 tuổi, có lẽ sẽ không đi theo con đường trở thành một nghệ sĩ. Nhưng bây giờ anh thực sự rất biết ơn vì quyết định ngày ấy, bởi vì trở thành một thần tượng, đã đem lại cho anh món quà quý giá nhất, đó chính là em!"

Tôi vòng tay ôm lấy cánh tay của Lộc Hàm rồi bật cười.

"Không phải đâu! Thế giới này nhỏ bé lắm, có hàng trăm ngàn cách để em gặp được anh. Cho dù anh không trở thành thần tượng, mà làm bất cứ một công việc nào đi nữa, em vẫn sẽ tìm được anh. Nếu anh làm cầu thủ, em sẽ làm nhân viên nhặt banh, nếu anh làm đầu bếp, em sẽ làm phụ bếp cho anh, còn nếu anh làm luật sư thì... có lẽ em sẽ là bị cáo thuê anh cũng nên. Số phận đã sắp đặt em là cái đuôi của anh rồi, cho nên anh không thoát khỏi em được đâu, haha..."

Lần này thì đến Lộc Hàm phì cười, anh nhéo mũi tôi.

"Đồ ngốc này, em cuồng anh quá rồi đấy!"

Trong không gian yên ắng đầy lãng mạn này, sau thời gian xa cách đầy nhớ nhung, tôi như chìm trong men say. Đưa tay khẽ vuốt má Lộc Hàm, tôi nhìn sâu vào mắt anh và nói.

"Đúng vậy, ngay từ lúc bắt đầu, em thực sự yêu anh đến chết rồi... Yêu đến mức nhiều hơn cả những gì anh có thể tưởng tượng đấy!"

Ánh mắt Lộc Hàm thoáng chút bất ngờ. Thế rồi anh ấy cụng đầu vào trán tôi, khuôn mặt thiên thần gần như chỉ cách tôi có mấy phân. Anh thì thầm bằng giọng rất nhỏ.

"Không. Anh có thể! Vì anh thậm chí còn yêu em nhiều hơn!"

Khoảnh khắc đó, trái tim tôi đột nhiên đập rộn ràng. May mà giờ đang ở trong bóng tối, nếu không Lộc Hàm sẽ nhìn thấy hai gò má đang đỏ bừng của tôi mất.

"Anh nói dối! Làm sao em biết được..."

Chưa nói hết câu, tôi đã thấy mình lập tức bị bế bổng lên. Dưới ánh sáng huyền ảo, đôi mắt nai của Lộc Hàm thấp thoáng nét cười bí ẩn.

"Không tin à? Anh sẽ chứng minh cho em xem..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net