Phần 16: Cuộc gọi lạ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ ngày concert trạm đầu tiên tại Bắc Kinh kết thúc đến nay đã 3 ngày rồi, nhưng những cảm xúc về buổi tối ngày hôm đó vẫn vẹn nguyên trong tâm trí tôi...

- Cám ơn em, không có em, anh không biết phải làm sao...

Lộc Hàm, anh ấy đã nói như thế, trong khi chạm tay vào những giọt nước mắt rơi trên má tôi, khiến trái tim tôi ngập tràn hạnh phúc. Khi còn là một fangirl ngày ngày chỉ được ngắm anh qua màn hình máy tính, tôi cứ tưởng rằng mình không thể yêu anh nhiều hơn được nữa. Đến khi trở thành nhân viên của Studio, tôi cứ nghĩ chỉ cần được âm thầm nhìn anh cũng đủ hạnh phúc. Nhưng khi được gặp anh, tiếp xúc với anh, tôi thậm chí còn yêu anh nhiều hơn trước, tình cảm ấy bây giờ lớn đến nỗi thỉnh thoảng làm trái tim tôi nhức nhối... Yêu đơn phương là vậy đấy, vừa hạnh phúc, lại vừa đau khổ...

- Vân Hà! Làm gì mà suy tư thế? Làm bài tốt chứ? - Giọng Dương Linh làm tôi giật mình.

- À ừ, cũng tạm! - Tôi trả lời.

- Hôm nay thi xong môn đầu tiên, hay bọn mình đi ăn mừng ở ngoài đi! - cô bạn tôi hào hứng.

Concert đầu tiên kết thúc cũng là lúc tôi bước vào tuần thi cuối kì. Concert thứ hai được tổ chức ở Quảng Châu, tôi không đi được, bởi vì buổi sáng sau ngày hôm đó tôi còn có lịch thi. Tiếc lắm nhưng biết làm sao được!

- Vân Hà! Vào đây đi! - Dương Linh kéo tay tôi đi vào quán KFC bên đường.

Lấy đồ ăn xong, chúng tôi tìm chỗ ngồi. Vừa ngồi xuống, Dương Linh đã thốt lên:

- Vân Hà cậu xem bên kia có poster Lộc Hàm to chưa kìa!

Ngoảnh mặt lại, tôi thấy poster Boss của tôi đang quảng cáo thịt gà! Phải rồi, gần đây anh ấy đã kí hợp đồng quảng cáo với hãng đồ ăn nhanh này mà.

- Lộc Hàm nổi tiếng thật đấy, đi đâu cũng thấy mặt luôn! Mới đây anh ấy vừa tổ chức concert đầu tiên của mình, phải nói là cực kì hoành tráng ấy!

- Thế à? - Tôi tỏ vẻ ngạc nhiên - Nhưng tớ tưởng cậu không quan tâm đến các ngôi sao chứ?

- Không phải fan thôi chứ có cô gái nào mà lại không có kiến thức cơ bản về các nam thần chứ? - Dương Linh uống một ngụm nước rồi tiếp lời - Mà này, cậu tiết lộ chút về người cậu đang để ý đi, có vẻ bí mật thế!

- À ừ, ... - tôi bối rối - thì anh ấy là ông chủ chỗ tớ đang làm việc.

- Biết rồi, ý tớ là anh ấy bao nhiêu tuổi, đẹp trai không, tính cách thế nào, quan hệ giữa 2 người ra làm sao ấy!

- Cậu hỏi từ từ thôi chứ! - Tôi đáp- Anh ấy 26 tuổi, cũng khá đẹp trai (không phải khá đâu mà là đẹp muốn ngừng thở, muốn bức chết người nhìn đó!), tính cách vui vẻ, quan tâm người khác, là người có đam mê và hoài bão lớn...

- Hả? - Dương Linh mở to đôi mắt tròn xoe của cô ấy - 26 tuổi mà đã là Boss rồi sao? Chắc là thừa kế của gia đình hả? Lại còn tốt tính nữa, Vân Hà, hẳn nào cậu mê ảnh thế!

- Không phải thừa kế đâu, là do tự anh ấy làm nên. Anh ấy hoàn hảo như vậy, nên tớ chỉ dám đứng từ xa mà ngắm nhìn thôi...

- Vân Hà, cậu đừng tự ti như vậy. Là do cậu không tự thấy được những ưu điểm của mình thôi. Nếu anh ấy thực sự tốt như cậu nói, thì anh ấy sẽ không để ý những thứ như ngoại hình, gia thế đâu. Cậu hãy cho anh ấy thấy tình cảm chân thành của mình...

- Uhm, cảm ơn cậu đã động viên. - Tôi nói - Thôi chúng mình mau ăn đi!

Dương Linh à, cậu không hiểu đâu. Dù tớ thích anh ấy nhiều như thế nào, thì anh ấy mãi chỉ là một giấc mơ xa vời thôi...

Hôm nay là ngày diễn ra concert thứ 2 của Lộc Hàm. Boss và tất cả nhân viên của Studio đã khởi hành đi Quảng Châu từ 2 ngày trước, chỉ có mình tôi phải ở nhà. Ngồi ở kí túc xá, tôi xem trực tiếp trên kênh Youku cùng bọn Tiểu Mễ.

- Oa, hôm nay nhìn Lộc ca khác hẳn buổi concert đầu tiên luôn. Nhìn mặt anh ấy vui tươi rạng rỡ, hoàn toàn chẳng có chút căng thẳng hay mệt mỏi nào. Có vẻ như anh ấy đã quen với việc điều khiển một sân khấu lớn. - Tiểu Mễ nhận xét.

- Ừ - Tôi đồng tình. Lộc Hàm, anh ấy luôn cố gắng hoàn thiện bản thân mình để ngày càng trở nên tốt đẹp hơn.

Khách mời của concert ngày hôm nay là Vương Tổ Lam, cũng là một thành viên đến từ show Running Brothers. Anh nổi tiếng là một diễn viên hài hước, hay pha trò:

- Lộc Hàm, cậu có biết tiếng Quảng không đó? - Tổ Lam

- Có chứ. Em nói anh nghe nè - Boss của tôi bắt đầu nói tiếng Quảng - Hin hào mọi người, tôi là Hộc Hàm, tôi thích ăn Hà hi gà (cà-ri gà). - Đến khổ, Boss đã yếu còn thích ra gió! Boss nói tiếng Quảng làm fan ở dưới cười no nê. Nhưng sao tôi thấy Boss đáng yêu thế cơ chứ!

- Cậu nói tiếng Thái đó hả? - Anh Tổ Lam - Để tôi dạy cậu tiếng Quảng, tôi nói rồi cậu nói theo nha. Nào, tôi là Lộc Hàm (tiếng Quảng)

Thế là Boss ngoan ngoãn nói theo: - Tôi là Lộc Hàm.

- Tôi nguyện lòng cưới tất cả các fan Quảng Châu. - Không được, Boss tuyệt đối không được nói theo đâu!!!

- Tôi nguyện lòng cưới tất cả các fan Quảng Châu - Boss nói theo.

- Dù giàu sang hay nghèo khó, dù khỏe mạnh hay bệnh tật, tôi cũng nguyện lòng yêu các fan trọn đời trọn kiếp.

Và Boss ngốc nghếch của tôi lại ngoan ngoãn lặp lại y chang. Thôi thế là Boss của tôi bị lừa gả bán mất rồi. Fan Quảng Châu sướng quá trời quá đất, làm tôi khóc vì ghen tỵ mất thôi!

Vậy là buổi concert thứ 2 của Boss khép lại vô cùng mỹ mãn. Project xếp chữ "Don't go" của Luhanbar chúng tôi cũng rất thành công. Gấp máy tính lại, tôi lại quay về với đống bài vở của mình. Sáng mai tôi phải thi môn cuối cùng rồi.

Ngồi học được một lúc, chuông điện thoại của tôi reo lên. Cầm máy lên, tôi hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy một dòng số lạ. Ai thế nhỉ??

- A lô - Tôi thưa máy.

- A lô - Một giọng nói cất lên từ đầu dây bên kia - Có phải Vân Hà không?

Là Boss!!! Không nhầm được! Đêm nào tôi chẳng nghe cái giọng nói ngọt như mật này đến mòn cả tai trước khi đi ngủ! Boss có số điện thoại của tôi, Và anh ấy đang gọi cho tôi!

- Boss ạ? Boss gọi cho em có việc gì thế ạ? - Tôi trả lời mà tim cứ đập thình thịch.

- À, ừm... - Boss ngập ngừng vài giây - Không có gì. Anh chỉ định hỏi thăm em thế nào, kì thi suôn sẻ chứ? - Boss à anh đang quan tâm đến kì thi của em sao?

- Dạ, em thi gần xong rồi, ngày mai là môn cuối rồi ạ. - Tôi nói - Em và các bạn ở kí túc vừa xem trực tiếp concert hôm nay xong. Boss tuyệt lắm ạ!

- Vậy sao? - Tôi nghe tiếng Boss cười và tôi đang tưởng tượng ra khuôn mặt tươi cười đáng yêu của Boss lúc này - Cám ơn em.

- Boss lại còn kết hôn nữa...

- Hả? À... chuyện đó sao? Cái đó thực ra không có trong kịch bản, hoàn toàn là tự ý anh Tổ Lam nghĩ ra đó. Anh thực sự không biết ... - Boss à, sao mà em nghe giống như Boss đang cố gắng thanh minh với em vậy? Boss nói tiếp - Ngày mai em thi môn cuối rồi à, vậy chúc em thi tốt nha!

- Vâng... em cám ơn anh...

Boss ơi, có câu này của Boss thì em thi rớt cũng thấy vui, huhu. Giọng nói của Boss qua điện thoại đáng yêu thế, lần đầu tiên tôi được nghe, cứ có cảm giác lạ lạ thế nào ấy... Cảm giác như dù cách xa hàng ngàn cây số, vẫn thấy anh như đang ở cạnh bên ngay lúc này...

- Vân Hà! Vân Hà! - Tiếng Tiểu Mễ gọi tôi

- Ơi!

- Ai vừa gọi mà trông cậu mơ màng thế?

- Là Boss của tớ đó. Anh ấy gọi điện để chúc tớ ngày mai thi tốt!

- Hả??? - Bọn Tiểu Mễ đồng thanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net