Chap 45.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời đã là nửa đêm, mà tại một quán rượu bên sông, vẫn còn sáng đèn, ông chủ và tiểu nhị khổ sở nhìn nhau, rồi nhìn vị cô nương ở bàn bên kia, uống như thể ngày mai không còn rượu để uống... 

-Lee SoonKyu, ta...hận huynh hức..hức....

-Ta sẽ .......không tha.... cho... huynh

Hyomin cứ vừa uống vừa rủa xả kẻ làm mình đau lòng. Nước mắt cứ tràn mi, đưa tay lau như thế nào vẫn cứ rơi rớt xuống bàn. Những đoạn kí ức cứ lướt qua, cứa vào tim nàng rõ đau. Nàng nhớ rằng nàng đã hâm mộ tên kia như thế nào, đem lòng yêu hắn như thế nào, để đổi lại là một sự phản bội phủ phàng.

Tên tiểu nhị nhìn ra vệ đường, quan quân đang chạy đến xồng xộc. Một người oai vệ, mặc áo giáp hẳn là tướng quân, bước vào quán rượu, hắn cùng ông chủ quỳ thụp xuống nhưng vị tướng quân kia dường như không để tâm. Sải bước đến nơi vị cô nương đang an tọa mà quỳ xuống.

-Công chúa, trời đã khuya, mong người hồi cung.

Nhìn thấy vị tướng quân kính cẩn, ông chủ và tiểu nhị cả kinh, hai từ "công chúa" khiến họ run lẩy bẩy, may mà không làm gì đắc tội.

Nàng xua tay gạt đi, cáu gắt, rồi lại gục xuống bàn. Vị tướng quân kia lay người hoài không được, định bụng dìu nàng lên kiệu, liền có một bàn tay ngăn lại.

-Để ta

-Thống lĩnh...

-Đừng để nàng biết ta đã ở đây

Nói rồi Soonkyu bế nàng lên kiệu đưa nàng về cung, nhìn khuôn mặt ửng hồng vì rượu, trong cơn mê man ư ử vài hồi, Soonkyu đau lòng không xiết, để nàng tựa vai mình, thì thầm câu xin lỗi.

.

Khép cửa phòng Seohyun lại, Hyoyeon buông một tiếng thở dài thương cho muội muội của mình. Quay lưng bước đi, nàng nghe thấy tiếng động lạ, dáo dác nhìn quanh, có một chút hoảng sợ.

-AI? 

Một hắc y nhân đáp xuống ngay trước mặt nàng, nàng hốt hoảng định tri hô thị vệ liền bị bịt miệng lại. -Suỵt. Là đệ.

Hắc y nhân kéo khăn che mặt xuống làm Hyoyeon mở to mắt sững sờ.

-Yoon...na

-Hyoyeon tỷ, đệ muốn thăm Seohyun.-Yoona từ tốn nói

-Đệ còn trở về làm gì, đệ khiến cho ngũ muội sống không bằng chết. -Hyoyeon bộc lộ sự tức giận 

-Đệ xin lỗi.

-Yoona, mắt của đệ...?

-Nó đã bình phục rồi

-Ơn trời, thật may quá. Seohyun biết được đệ lành lặn hẳn sẽ vui mừng. Đệ mau vào đi.

-Hyoyeon tỷ, muội ấy đã ngủ chưa?-Yoona e dè nhìn về phía cửa

-Vừa mới ngủ thôi.

-Hyoyeon tỷ, đệ mạo muội nhờ tỷ chăm sóc muội ấy cùng con của đệ, tạm thời đệ chưa thể trở về được.

-Yoona có chuyện gì sao? Sao lại không thể? đệ đã bình phục cơ mà-Hyoyeon ngạc nhiên

-CHuyện dài lắm, đệ sẽ giải thích sau. Đừng để Seohyun biết đệ đã đến đây

-Như vậy có quá tàn nhẫn với muội ấy không?

-Tạm thời là như vậy. 

.

Trong đêm Yoona tức tốc trở về tư dinh trước khi trời kịp sáng, nhưng vừa đến phòng mình đã nhìn thấy Sooyoung ở đó, có lẽ Sooyoung đã đến rất lâu rồi.

-Đệ vừa trở về hoàng cung?-Sooyoung không cần nhìn Yoona, vẫn thong thả uống trà

-Phải

-Không phải đệ đã hứa với huynh sẽ giúp huynh hoàng thành đại nghiệp?

-Đệ chỉ muốn xem muội ấy có khỏe không? Chẳng lẽ như vậy cũng không được?

-Đệ đừng quên đôi mắt của đệ là Choi Sooyoung này cố gắng chạy chữa, ta hết lòng vì đệ chẳng lẽ đệ không thể hết lòng vì ta?-Sooyoung nổi giận ném mạnh chén trà lên mặt bàn.

-Sau khi giúp huynh toại nguyện, làm ơn để đệ trở về.-Yoona không muốn đôi co, dù sao cũng đã nợ Sooyoung một ân tình. 

-Ngày mai, ta phải trở về Tami, mẫu hậu ta đổ bệnh. 

-Huynh sẽ quang minh chính đại để trở về hay sao?

-Ta sợ...Hyoyeon sẽ không chấp nhận thân phận của ta.-Sooyoung buồn bã nói.

-Nếu tỷ ấy một lòng yêu huynh, tỷ ấy sẽ chấp nhận. Sooyoung, đệ thật lòng không muốn binh đao loạn lạc. 

-Đệ nghĩ ta muốn sao? Nhưng thế lực của Younghwa quá lớn. 

-Đệ sẽ trở về cùng huynh. Sẽ dốc lòng bảo vệ huynh -Yoona đặt bàn tay lên vai Sooyoung chắc nịch nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net