Chap 7: Tình yêu thì không có sai hoặc đúng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai con người ấy, cứ thế, yên bình như thế.
Mỗi ngày, họ vẫn sống trong hạnh phúc.

" Chị"
"Khuê"
"Chị vừa nhận được thông báo giống em đúng không?"
"Thông báo tag của cái page gì đó phải không?"
" Đúng rồi. Chúng mình vào xem đi"

"Hahahahahahhahahahah"
"Thật không tin nổi"
"Sao họ đoán được mối quan hẹ của chúng ta chứ"
"Hahahaha. Lại còn trong đắng có ngọt"
"Em thấy tụi mình ngọt lịm à. Làm gì có đắng"
"Em coi, lí do chị loại Bảo Ngọc là vì.....ghen kìa. Trời ơi oan cho tui quá"
"Hồi đó tụi mình đã yêu nhau đâu taaaa"
"Ôi buồn cười ghê"
"Chắc mấy tập sau sẽ có nhiều cái còn hay hơn đó chị"
"Chị coi người ta chế ảnh chị em mình kìa"
"Ôi trời ơi xấu hổ quá"
"Ôi em chết vì buồn cười mất"....

Hạnh phúc của Hương, đơn giản là mỗi ngày được nhìn thấy Khuê, cô mèo con bé nhỏ của mình. Chỉ cần nhìn thấy Khuê vui, Khuê cười, cả thế giới của Hương ngập tràn hạnh phúc. Hương ước sẽ mãi níu giữ được những giây phút này.
Hạnh phúc của Khuê là mỗi sáng mở mắt thấy Hương bên cạnh, mỗi ngày được ăn đồ Hương nấu, được Hương chăm lo cho từng chút, từ cái khăn tắm cho đến từng bộ quần áo. Chỉ cần có Hương che chở và bảo vệ, cả thế giới sẽ chẳng là gì đối với Khuê nữa...

"Chị hông có thương em"
"Hương ơi em muốn ăn ốc"
"Hương ơi em lạnh"
"Hương ơi em muốn đi shopping"
"Hương ơi em ôm Hương mới ngủ được"

****
"Cắt!!!"
"Kết thúc 11 tập rồi"
"Yeah, cuối cùng cũng xong"

Hương nhẹ nhàng lau lớp trang điểm của mình. Kết thúc cuộc sống ở nhà chung.
Những ngày quay mệt mỏi, tập 8,9,10 rồi 11. Cuối cùng thì cũng xong.  Trên truyền hình cũng đã phát sóng đến tập 4.  Vừa hạnh phúc. Vừa luyến tiếc. Lại có chút đau khổ.
Hạnh phúc vì họ đã có nhau.
Luyến tiếc vì họ sắp xa nhau.
Đau khổ vì Hương đang vấp phải làn sóng phản đối của dư luận.
Nhưng cô không buồn vì điều đó...

Vậy là thời gian họ dành cho nhau từ nay sẽ ít đi.
Vậy là những ngày ở bên nhau cũng kết thúc.

- Hương, chị đang nghĩ gì thế? - Thấy Hương ngồi bần thần, Khuê hỏi.
- À chị không sao. Thấy lưu luyến Long Island thôi.
- Lưu luyến?
- Ừ, Long Island đã giữ rất nhiều kỷ niệm của chúng ta mà.
- Ừ nhỉ, em sẽ nhớ nơi này lắm. - Khuê nói giọng đầy luyến tiếc.
- Khuê này.
- Dạ babe.
- Hôm nay em dọn đồ về phải không?
- Dạ vâng. E xin mẹ đi có 1 tuần mà em đi 3 tuần rồi lận. Chỉ ghé nhà được xíu à. Sợ ba mẹ giận.
- Vậy giờ mình đi ăn rồi về nhà dọn đồ. Xong Hương đưa em về nha. - Hương nói rồi quay đi ngay, như sợ nếu tiếp tục nhìn cô gái ấy, nước mắt sẽ tuôn ra vậy.
- Hương....
- Đi nào. Muộn rồi. - Hương vẫn cố cười.
- Vậy mình đi ăn bít tết đi. Em thèm quá à.
- Tuân lệnh cô Khuê.
Khuê cười tít mắt. Chưa bao giờ cô thấy hạnh phúc như thế. Trước đây khi ở cạnh Jason, cô cũng hạnh phúc, nhưng không giống bây giờ. Jason yêu cô thật lòng, nhưng chỉ xem cô là một phần cuộc sống của anh. Còn Hương, yêu cô, và cô là cả cuộc sống của Hương. Cô biết được vị trí của mình trong lòng Hương, bởi những điều Hương làm, những gì Hương dành cho cô. Cô biết được nhiều đêm, khi giật mình tỉnh dậy vẫn thấy Hương còn thức, ôm cô thật chặt, như sợ buông ra cô sẽ đi mất. Giờ thì cô đã hiểu tình cảm của Hương lớn đến như thế nào. "Em cũng sẽ luôn yêu chị như thế, Hương ạ"

Ngồi xếp đồ cho Khuê mà Hương thấy buồn hơn bao giờ hết. Hương cảm thấy như Khuê sắp dời khỏi mình. Mỗi ngày cô sẽ không còn được nhìn thấy Khuê lúc ngủ dậy, không nghe giọng Khuê khi làm nũng, không được ôm Khuê đi ngủ,... Càng nghĩ, Hương càng buồn, cô chẳng nói gì, chẳng dám nhìn Khuê, vì sợ nếu nhìn thẳng vào mắt Khuê, cô sẽ lại khóc mất. Hương nhận ra từ ngày cô có tình cảm với Khuê, cô rất dễ xúc động. Không còn là một cô gái mạnh mẽ, Hương bỗng trở nên yếu đuối từ lúc nào....
Khuê cũng chẳng khá hơn. Nỗi buồn phải xa Hương thật khó nói. Mỗi ngày sẽ chẳng còn ai để cô làm nũng, chẳng còn ai yêu chiều mọi điều cô muốn. Không có ai ôm cô ngủ nữa. Thật trống vắng...
Không khí im lặng bao trùm. Cuối cùng cũng đã xếp đồ xong.
- Đi, Hương đưa em về.
- Em sẽ nhớ chị lắm. - Khuê chạy đến ôm Hương, nũng nịu.
- Không sao. Rảnh alo chị nha.
- Em nhớ rồi mè Bee.
- Vậy đi nhanh kẻo muộn nha Khuê Khuê. - Hương kéo đồ cho Khuê. Cô không muốn kéo dài giây phút này thêm chút nào nữa. Cô sẽ lại yếu lòng mất.

Cứ vậy, suốt quãng đường đi, hai người chẳng ai nói với ai câu gì. Ai cũng có cho mình những nỗi niềm riêng chất chứa trong lòng. Ai cũng buồn. Ai cũng trống vắng khi thiếu người kia. Nhưng chẳng ai nói với ai lời nào.
- Tuần này chiều tập 5, tập loại Thu Hiền đó chị... - Khuê mở lời.
- Ừ chị biết.
- Em qua xem chung với chị nha.
- Em có bận không.
- Chắc không bận gì đâu. Em muốn cùng chị...
- Cùng chị vượt qua sóng gió dư luận hả?
- Chị.... Chị buồn vì họ à?
- Một chút chút thôi. Tại chị cũng ác quá mà.
- Hương của em ác xinhhhh. Không ai bằng Hương hết.
Hương im lặng. Cô chỉ muốn mãi như thế này. Dù biết một ngày cũng sẽ phải dừng lại.
Sự im lặng lại bắt đầu...

- Đến nhà rồi bé cưng. - Hương lên tiếng
- Ủa sao nhanh dữ vậy.
- Thì đến rồi nè.
- Em vô nhà nha.
- Ừ, rảnh gọi chị nha.
- Em sẽ gọi chị mỗi ngày.
- Ừm.
- Chị không có gì muốn nói với em à?
- Có.. à không. Em vào nhà đi kẻo lạnh.
Nói đoạn, Hương quay người bước vào xe.
- Không ôm em một cái à? - Khuê nói giọng hờn dỗi.
- Hương quên. Chị xin lỗi.
Hương quay lại ôm Khuê. Đặt lên má cô một nụ hôn nhẹ.
- Ngoan nghe lời Bee. Vào nhà đi kẻo lạnh.
- "Chụt" - Khuê hôn lên trán Hương - Chị về cẩn thận, ngủ ngon nhé! Về đến nhà thì nhắn tin cho em biết chưa.
- Ừ nhớ rồi nè.

Cả hai người không ngờ, những hành động đó đã lọt vào mắt một người...

- Cuối cùng chị cũng chịu về rồi à? - Ngân hỏi, giọng có chút gì đó rất bực bội.
- Ừ. Về rồi nè.
- Vui không?
- Vui chứ.
- Này Khuê, em thật sự không hiểu chị đang nghĩ cái quái gì nữa.
- Sao. Chị làm gì sai?
- Chị có biết danh xưng của chị là gì không?
- Hoa khôi áo dài 2015.
- Chị biết rõ như vậy tại sao còn có quan hệ yêu đương với cô ta? Chị muốn cả thế giới này biết tin Hoa khôi áo dài với Hoa hậu Hoàn vũ yêu nhau à? Mà cô ta có tử tế gì cho cam, cũng chỉ là đồ....
- Em quá lời rồi nhé.
- Chẳng quá gì đâu. Chị chuẩn bị tinh thần nói chuyện với mẹ chị đi. Em kể hết mọi chuyện cho mẹ chị rồi.
- Em kể gì cơ?
- Tất cả. - Ngân nói, cười khẩy một cái. Rồi quay đi. Không nói một lời.

"Con bé này đang nghĩ cái gì thế không biết". Khuê nghĩ. "Có lẽ nào?"
- Đúng đó. Em thấy hết rồi.
- Em biết gì mà dám nói linh tinh với mẹ chị?
- Em đâu có ngu. Cũng chưa có mù.

Thôi xong. Khuê lo lắng. Mẹ cô vốn không thích Hương, có thành kiến với Hương, mẹ biết chắc chắn sẽ không chấp nhận. Huống chi cô là hoa khôi, Hương là hoa hậu. Chắc chắn không chỉ mẹ cô mà cả đất nước này sẽ không bao giờ chấp nhận...

Ôm đồ vào phòng tắm, Khuê chuẩn bị tâm lý cho tất cả những chuyện sắp xảy ra. Phải đối đáp với mẹ cô thế nào, phải giải thích cho mẹ cô hiểu thế nào, phải làm gì để mẹ cô chấp nhận.

Trên đường về, Hương suy nghĩ rất nhiều. Từ một cô gái mạnh mẽ, tràn đầy tự tin và năng lượng, cô bỗng trở nên ít nói, trầm mặc. Cô hay suy nghĩ nhiều hơn, hay tự vấn bản thân mình nhiều hơn...

Khuê tắm xong. Hương cũng về nến cửa nhà. Chưa cất xe, cô gọi điện ngay cho Khuê. Mới chỉ xa nhau một lát thôi, có vẻ như Hương đã không chịu được. Đêm nay sẽ phải thế nào đây...

- Alo em nghe nè. Chị về rồi hả.
- Ừ chị về an toàn rồi. Em ngủ chưa?
- Em mới tắm xong à. Mà nè chị.....
Khuê đang nói, cửa phòng mở tung, mẹ cô bước vào.
- Khuê, mẹ muốn nói chuyện với con.
- Mẹ chờ con xíu - Khuê quay sang nói vào điện thoại - Em bận xíu lát nhắn tin nha. Bye bye.
Cô để điện thoại sang bên cạnh. Nhừn sai lầm lớn nhất của Khuê là không tắt máy....
- Con nói thật cho mẹ biết đi, con yêu nhỏ Hương đúng không.
- Dạ tụi con là tình cảm chị em bình thường thôi mẹ ạ.
- Bình thường mà tối muộn mới đưa nhau về lại còn ôm ấp, hôn hít nhau hả. - Mẹ cô nói trong sự tức giận tột độ.
- Thật sự không có mẹ ơi....- Khuê lên tiếng giải thích.
- Vì cô ta mà con hờ hững với Jason, con không chấp nhận Jason đúng không?
- Thật sự không phải mà mẹ.
- Mẹ không hiểu con đang nghĩ gì. Con từ bỏ một người đàn ông thành đạt để đến với một đứa con gái không ra gì. Con có biết tất cả sự nghiệp rồi gia giáo nhà mình sẽ tan vỡ hết nếu chuyện này lộ ra không? Con có biết là con sẽ mất tất cả không?
- Còn hơn là con không được sống thật với tình cảm của mình.... - Khuê thú nhận.
Mẹ cô vô cùng ngạc nhiên. bà nghĩ rằng chắc chắn Khuê sẽ phủ nhận đến cùng. Người đang nghe điện thoại bên kia cũng ngạc nhiên không kém.
- Vậy là con thú nhận điều đó là thật?
- Đúng mẹ ạ. Chị Hương rất thương con, rất tốt với con, rất yêu chiều con, rất....
- Nhưng nó là con... - Mẹ Khuê ngắt lời.
- Mẹ à, với con, chị Hương là người có thể sẵn sàng hi sinh tất cả để bảo vệ con. Sẵn sàng làm tất cả chỉ để con vui. - Không cần để mẹ nói hết câu, Khuê nói tiếp. - Hạnh phúc của con, mẹ hãy để con tận hưởng. Con xin hứa sẽ không làm ảnh hưởng gì đến gia đình mà mẹ.
- Mẹ cho con 1 tuần để giải quyết chuyện này. - Giọng điệu đanh thép của mẹ làm Khuê sợ hãi.
- Con....
- Mẹ nói rồi. 1 tuần. Nếu không kết thúc mẹ sẽ đến gặp con bé đó nói chuyện đấy. - Nói xong, bà bỏ ra ngoài.
Chỉ còn mình Khuê trong phòng. Lo lắng, sợ hãi, Khuê khóc thành tiếng, khóc thật to.
Bất giác cô liếc nhìn điện thoại...
Cuộc gọi chưa kết thúc....
"THÔI CHẾT RỒI...!!!"

Đầu dây bên kia vẫn lắng nghe hết mọi chuyện vừa xảy ra. Từng câu nói của mẹ Khuê cứa vào tim Hương, từng tiếng khóc nấc của Khuê như muối xát vào lòng Hương. Nước mắt cứ thế rơi, điện thoại vẫn không tắt. Cô chỉ ước mình ở đấy để ôm Khuê vào lòng, để hai đứa cùng khóc, để hai đứa cùng ôm nhau, cùng nhau gánh vác nỗi đau này....

- Hương.
Đầu dây bên kia, Khuê cất tiếng hỏi. Hương không trả lời.
- Hương, trả lời em đi. Chị nghe hết rồi hả...
- Ừ - Hương không nói được gì nữa. Chỉ một chữ duy nhất nói ra mà Hương tưởng chừng như phải dùng hết mọi sức lực của mình mới nói ra được.
- Không sao đâu chị à, chỉ là...
- Khuê ngủ sớm đi. Hôm nay mệt rồi. Chị cũng mệt. Nhưng không sao đâu. Ngủ đi em.
- Chị....
- Khuê, nhớ đừng khóc nữa nhé. Chị không....chịu nổi đâu.
- Em sẽ không khóc nữa đâu.
- Ừ. Hứa với chị là nhắm mắt lại ngủ đi. Ngày mai sẽ khác.
Khuê nghe Hương nói mà thấy ấm lòng. Dù tổn thương đến đâu, dù đau đớn đến đâu, Hương vẫn gồng mình lên gai góc để bảo vệ cho Khuê.... Cô cảm kích, cảm kích vô cùng....
Còn Hương. Sau khi dập máy, cô lái xe đi trong vô định. Cô không biết đêm nay mình sẽ đi đâu. Chỉ là cô không muốn về nhà, không muốn trở về nơi đã có quá nhiều kỉ niệm những ngày qua. Nếu ở một mình, cô sẽ lại cô đơn, lại gục ngã mất...

Cô nhớ những ngày còn ở với nhau, hai đứa luôn ríu rít trò chuyện, luôn ríu rít bên nhau chẳng rời. Cô nhớ những lúc cùng lên facebook coi người ta gọi mình là Phạm tổng, gọi Khuê là Phạm phu nhân. Cô chỉ mong những điều đó sẽ thành sự thật - vào một ngày nào đó.

Cô cứ thế, chạy xe trong vô định...
Tắt điện thoại. Giờ này cô chỉ muốn một mình thôi...

Về phần Khuê. Nói là không khóc vậy mà nước mắt cứ tuôn ra. Khuê khác Hương ở chỗ, khi buồn, nước mắt cô dễ dàng rơi ra, còn Hương, nước mắt lại rơi ngược vào trong... Cô suy nghĩ về lời mẹ nói, về những tháng ngày qua. Cô biết chắc chắn sẽ có những sóng gió, nhưng không ngờ nó lại đến sớm vậy....

Hai con người vẫn làm những việc trong vô định. Không thể chịu nổi nữa, Khuê lấy máy nhắn tin cho Hương.

"Hương à, chị ngủ chưa?"
"Hương à, em nhớ chị?"
"Hương à, trả lời em đi"

10, 15 phút mà vẫn không nhận được tin trả lời....
"Hay là chị ngủ rồi. Giờ này mà chị vẫn ngủ được sao...."

Khuê bấm số máy của Hương.....
" Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."

Tai Khuê ù đi. Mắt cũng mờ đi. Tại sao Hương tắt máy, chẳng nhẽ Hương không muốn nói chuyện với cô nữa sao. Chẳng nhẽ Hương muốn bỏ cô thật sao. Chẳng suy nghĩ thêm điều gì nữa, Khuê thay đồ, đến nhà Hương. Lại một lần nữa, 1h sáng, lại bắt taxi đến Sunrise city. Khuê chẳng biết sợ là gì nữa. Chỉ mong gặp Hương để giải quyết mọi chuyện.

Còn Hương. Cô đã chạy xe đến 1 quán bar. Gọi vài chai rượu ra uống. Rồi lại lên xe đi tiếp. Cô cũng không biết cô đang đi đâu. Không biết nước mắt rơi bao nhiêu rồi nữa. Tại sao cô lại yêu Khuê, lại sao lại khiến Khuê khó xử. Bây giờ là cô, cô đã làm khổ Khuê rồi. Nếu ngày đó cô không thổ lộ với Khuê, chắc giờ Khuê đã hạnh phúc bên Jason rồi. Hương lại bật khóc, làn này là khóc thật to, men rượu đã ngấm vào người, cô vẫn uống. Giờ đây chỉ say mới có thể làm cô quên được thôi... Hương à! Phải làm sao đây?

Khuê đến rồi. Mở cửa bước vào nhưng căn phòng tối, chẳng có một tiếng động, chẳng có chút ấm áp nào. "Hương đi đâu mà giờ này chưa về cơ chứ?". Cô lo lắng vô cùng. Điện thoại thì tắt máy, lại đi đâu lúc 1h đêm. Lo lắng và sợ hãi bao trùm Khuê. Cô ngồi gục xuống, khóc nức nở. Cô ước Hương ở đây để ôm cô, để dỗ dành cô.... Hương ơi, đừng để em một mình nữa, về với em đi...

Hương về nhà khi cơn say lên đến đỉnh điểm. Cô không còn đứng vững nữa nhưng vẫn cố tỏ ra thật vững vàng. Chỉ cần lên đến phòng, cô sẽ gục xuống cho khuây khỏa.

Cửa không khóa....
Hương ngạc nhiên.
Trong cơn say cô vẫn cố suy nghĩ.
Chỉ em mới có chìa khóa nhà tôi...
Không lẽ em đang ở đây sao?

Nhẹ nhàng khóa cửa. Đôi chân xiêu vẹo tưởng chừng như ngã xuống. Dựa vào tường, cô bật điện, Khuê nằm gục dưới đất trong bộ đồ mỏng manh, tay ôm chặt con gấu bông mà Hương vốn để ở phòng khách. Mắt vẫn còn ướt. "Em lại khóc ư?"

Lấy hết mọi tỉnh táo và sức lực, Hương mới có thể đi đến chỗ Khuê. Ôm chặt Khuê vào lòng, nước mắt cô cứ thế chảy. Hơi men làm cô không còn tỉnh táo. Hơi men làm đầu óc cô lẫn lộn. Cô không biết nên tiếp tục hay nên dừng lại...

Khuê mở mắt. Cô cũng không biết cảm giác của mình là gì. Vui sướng, đau xót, lo lắng hay sợ hãi nữa. Cô chưa bao giờ thấy Hương như vậy. Đôi mắt buồn, thân thể mềm nhũn, đôi môi khô khốc, người sặc mùi rượu.

- Chị uống rượu à.
- Một chút thôi.
- Một chút mà lại như thế này sao. Đi vào phòng với em không cảm lạnh.
- Đừng buông chị ra. Chị sợ....
Khuê biết lúc này cô phải là người thật tỉnh táo để vực Hương lên.
- Em không bỏ chị. Mà đi vào phòng với em. Rồi em lại ôm chị ngủ nhé.
- Đi thôi.
Lúc này hoàn toàn Hương không còn biết gì nữa. Cô để Khuê lo cho mình. Đưa được Hương vào phòng, Hương ôm chặt Khuê ngồi thụp xuống đất.
- Hãy như vậy đi .
Khuê im lặng, ngoan ngoãn ngồi xuống.
- Sao chị uống nhiều vậy.
- Đâu có nhiều. Đủ để chị có thể ngủ một giấc và mơ thấy em thôi.
- Em đang ở đây. Không phải mơ.
- Ừm. Vậy nên chị hạnh phúc.

Hạnh phúc mà sao nước mắt cứ rơi lã chã như mưa.
Hạnh phúc mà sao cứ ôm chặt lấy nhau như sợ mất nhau.
Hạnh phúc mà sao lòng thấy đau.
Cả hai lại ôm nhau khóc.
Dù biết cuộc tình này có thể sẽ có nước mắt nhiều hơn nụ cười. Nhưng sao họ không thể rời bỏ nhau được...

- Tình yêu mình có sai không Khuê?
- Tình yêu thì không có sai hoặc đúng, chỉ cần trái tim rung động.
- Em có rung động không?
- Nếu không thì lý do nào khiến em ngồi đây với chị?
- Em có nghĩ chúng ta phải làm theo lời mẹ em không?
- Không. Em sẽ làm theo tình cảm của em.

Im lặng.
Khuê sợ sự im lặng của Hương.

- Hương, em sợ...
- Sợ gì?
- Sợ Hương im lặng.
-.....
- Sợ Hương hết thương em.
- Hương không bao giờ hết thương em
- Vậy chị hãy nói ra hết những điều chị đang nghĩ đi. Đừng giữ rồi tự hành hạ mình nữa. Em thương Hương lắm - Khuê ôm lấy Hương mà khóc. Cô khóc nấc lên vì thương Hương. Từ ngày Hương có tình cảm với cô, Hươngg đã không còn luôn vui tươi như ngày xưa nữa...
........
- Chị đang nghĩ chị có sai không khi làm em khổ như thế. Em đáng ra sẽ có một cuộc sống hạnh phúc, viên mãn hơn bên gia đình nếu không có sự chen chân của chị. Chị có thể chịu đau khổ, nhưng em thì không được phép đau khổ em biết không. Vì em là tất cả của chị. Nên dù chị không hạnh phúc thì em phải hạnh phúc thay chị...

Hơi men làm Hương dễ dàng nói hết tâm tư trong lòng mình.

- Từ ngày biết mình thương em, chị đã cố giữ mình cách xa em một chút. Để tình cảm của chị không bị lộ liễu trước em. Nhưng rồi em vẫn nhận ra. Điều đó làm chị thấy hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc luôn đi cùng với đau khổ. Khi chúng ta đến với nhau sẽ có những người quay lưng với chúng ta. Đó là đau khổ. Chị chịu cũng được, nhưng em thì xứng đáng được hạnh phúc...
- ......
- Hay mình dừng lại?
- Chị có biết chị nói vậy là làm em tổm thương không?
- Chị xin lỗi.
- Em chưa bao giờ hối hận. Cũng không bao giờ hối hận. Chị là điều làm em cảm thấy hạnh phúc mỗi sáng mai thức giấc. Vì thế chúng ta phải cùng nhau hạnh phúc, chứ không phải là một người đau khổ nhìn một người hạnh phúc....
-....
- Tin em đi Hương. Mọi khó khăn sẽ chỉ là thử thách. Rồi thành công của chúng ta sẽ là trái ngọt sau nhiều lần trồng thất bại!
- Hương đã yêu em nhiều lắm rồi. Đừng bỏ Hương nhé.
- Never leave you alone.

Hai người họ. Liệu sẽ ở bên nhau dù sóng gió hay thử thách phía trước chứ?

" Đừng nói với anh rằng em sẽ xóa tên anh, ở trong trái tim
Vì anh biết em sẽ không quên những gì mình đã có với nhau bao ngày tháng qua.
Hãy đến bên anh, hãy khóc đi em, rồi đau buồn kia sẽ qua
Vì anh sẽ không bao giờ khiến em đau
Sẽ không bao giờ khiến em buồn "

Giai điệu ấy từ từ đưa họ vào giấc ngủ. Ấm áp, an toàn, bình yên và hạnh phúc.

****
Mấy ngày rồi không viết được chữ nào vì hai chị ngược nhau quá. Chị Khuê lạnh lùng quá. Chị Hương thì không tung hint nữa :((((
Thấy đau lòng với hai người kinh khủng.
Đi event ngồi cạnh mà cũng làm lơ nữa.
Có lẽ nào....
* Khóc một dòng sông *
:-(((((
Hẹn mọi người chap 8 nhaaa. ❤❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net