Chap 10: Mưa...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hắn để cái vali to trên bàn, vội vã đem từng xấp tiền xếp vào trong, động tác nhanh thoăn thoắt không ngừng nghỉ. Đôi đồng tử hắn phản chiếu màu của tiền, ánh lên tia tham độc, chỉ một chút nữa thôi, tất cả sẽ thuộc về hắn.

Cánh cửa phòng vốn được chốt kĩ bỗng bị một lực mạnh hung hăng tác động mà mạnh mẽ bật tung.

– Kim Chính Vũ, ngươi phản bội bọn ta rồi định bỏ chạy? – Người kia xông thẳng vào phòng, đến trước mặt hắn, ánh mắt sắc như giao đâm, hận không thể một nhát đâm chết hắn.

– Ta phản bội? Hãy tự trách các ngươi quá ngu ngốc. Tiền đang ở trong tay ta, các ngươi có thể làm được gì? – Hắn nhìn người trước mặt cười mỉa, trong tích tắc lấy lại bình tĩnh, ngang nhiên thách thức.

– Ta có thể giết ngươi. – Một người khác bỗng từ đằng sau xuất hiện, chĩa thẳng súng vào người hắn hét lên, đôi mắt vằn những tia máu đỏ, gân xanh trên tay nổi lên.

Mặt hắn liền dần chuyển trắng bệch, mồ hôi bắt đầu túa ra:

– Ngươi...không thể...

– Khoan...

"ĐOÀNG"

Viên đạn xé gió lao đến ghim thẳng vào đầu hắn, tàn bạo kết liễu sinh mệnh một con người."


Chap 10: Mưa...


Bạch Hiền đau xót ngâm thân mình trong nước, hết ngoi lên lại ngụp xuống, điên cuồng bơi, bơi rồi lại bơi. Tiếng nước quẫy đạp, văng lên tung tóe âm vang khắp cả bể bơi không một bóng người lại càng thêm rõ rệt.

Bàn tay nhăn nheo, co rúm thành những hình thù kì dị, cảm thấy lạnh buốt nhưng cậu vẫn không hề có ý định dừng lại.

Dòng nước ngấm vào da thịt, lan truyền đến tận xương tủy cố gắng để xóa nhòa đi những hình ảnh đáng ghét.

Giá như có thể đem tất cả nhấn chìm sâu vào dòng nước. Giá như nước lạnh có thể gội rửa sạch sẽ trí óc thì biết đâu cậu cũng có thể vui vẻ mà sống, tình nguyện cho nó xối trôi cả quá khứ lẫn hiện tại.

Trong đầu không ngừng xuất hiện cái ôm ấm áp của Phác Xán Liệt, vòng tay rộng lớn bao trọn cậu vào trong lòng. Khoảng khắc ấy Bạch Hiền cảm nhận rõ ràng mùi hương dịu nhẹ tỏa ra trên con người kia, cảm nhận từng nhịp đập trái tim, nhanh và mạnh. Hơi thở ấm nóng, giọng nói trầm ổn phảng phất, chờn vờn bên tai

"Nếu muốn khóc hãy khóc đi, có tôi ở đây."

Nghe được câu nói ấy cũng không còn cố mạnh mẽ được nữa, bản thân không thể tự kiềm chế mà vùi sâu hơn vào lồng ngực rắn chắc của hắn, muốn chỉ một lần thôi được hưởng thụ mội chút ấm áp, rồi sau đó chợt bàng hoàng nhận ra khi chính trái tim mình cũng đang không ngừng nhảy nhót.

Bạch Hiền ôm đầu ngây dại cười lớn, bản thân đau xót không ngừng tự giễu cợt. Không biết đã ngâm bao lâu, để dòng nước rút cạn sức lực bao lâu cũng không tài nào quên được những hình ảnh đêm qua, cùng với Phác Xán Liệt.

Ngay lúc đầu đã khẳng định không cho phép dù chỉ một chút rung động, một chút mềm yếu. Vậy mà hiện tại giăng bẫy rồi chính mình lại ngu ngốc sa vào bẫy, vùng vẫy thoát ra vẫn không tránh khỏi toàn thân thương tích.

Tình cảm ư? Rốt cuộc chỉ là đòn bẩy để tiếp tục kế hoạch, càng chân thật thì càng dễ đánh lừa. Trái tim đập hết nhịp này rồi sẽ sang nhịp khác thôi.

Bản thân mang thương tích thì có hề gì. Chấp nhận đi đường này người đã mang sẵn hàng ngàn vết thương. Quan trọng là khiến cho người còn lại cũng phải đau đớn vì thương tích, còn thống khổ hơn cả cái chết.

Ánh mắt dần quay về thành vô hồn, tuyệt tình khiến người ta rét run.

"CẠCH"

Cả bể bơi đột nhiên tối om. Bạch Hiền theo đó thoát ra khỏi trạng thái hỗn độn thay vào đó là sự bất an, trong lòng cư nhiên cảm thấy lo lắng.

Bóng tối bao trùm, cậu không thể thấy rõ mọi vật xung quanh. Nương theo ánh sáng bên ngoài hắt vào, Bạch Hiền cố mở to mắt cũng chỉ tháy những hình ảnh mập mờ.

"Cộp...Cộp...Cộp..."

Tiếng giầy nện vào nền gạch vang lên đều đều, truyền từ phía cửa ra vào đến ngày càng gần.

Bạch Hiền thoang thoáng thấy có một bóng người, liền sợ hãi lùi dần vào góc bể, theo dõi từng hành động của người kia.

Bóng người đi đến, lấy cái gì đó rồi đứng trên bờ, nhìn về phía Bạch Hiền. Trong bóng tối ánh mắt ánh lên tia kì quái, một lúc sau liền quay đi.

"CẠCH"

Bể bơi lại vụt sáng trưng. Bóng người kia đã hoàn toàn đi khỏi, xung quanh lại im ắng như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Bạch Hiền vội vàng lên bờ, khó hiểu với chuyện kì quái vừa xảy ra.

Đi nhanh về phía móc treo đồ nhưng lại không nhìn thấy đồ đạc, quần áo mình đâu. Bạch Hiền cố bình tĩnh, trên người mặc độc một chiếc quần chạy khắp bể bơi không ngừng tìm kiếm. Vẫn không thấy, quần áo như biến thành nước bay hơi đi mất.

Cậu giở khóc giở cười, với tình trạng này làm sao có thể đi ra khỏi đây.

Ban ngày nhưng bên ngoài trời càng ngày càng tối. Bạch Hiền nhìn qua khung cửa sổ liền thấy bầu trời trong xanh đang dần bị mây đen chiếm lĩnh, bản thân lại càng trở nên gấp gáp.

"Sắp...sắp mưa rồi."

Một lần nữa, Bạch Hiền cố gắng tìm kiếm xung quanh bể bơi, mong lấy được thứ gì đó tạm che chắn. Khó khăn lắm cậu mới phát hiện một bộ quần áo lao công đã qua sử dụng, còn khá to so với người cậu được treo bên cửa phòng thay đồ. Bạch Hiền cắn răng chấp nhận mặc nó vào. Hiện tại chỉ còn thứ này mới có thể giúp cậu ra ngoài.

Nhanh chóng chạy đến cửa chính, Bạch HIền chợt khựng lại, ngước lên nhìn trời bây giờ đã bị mây đen hoàn toàn bao phủ.

Thời gian trôi qua, cơn mưa lớn càng đến gần, Bạch Hiền chính là còn phải đi gặp Phác Xán Liệt, cậu đã hẹn hắn nhưng giờ thì thực sự muộn rồi. Hiện tại điện thoại cũng bị mất theo quần áo, không có không thể liên lạc với Xán Liệt.

Nhưng biết đâu Phác Xán Liệt lúc này vẫn đang đợi cậu đến. Bạch Hiền nắm chặt tay đến từng ngón dần chuyển sang màu trắng, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó quyết tâm đến điểm hẹn, nếu chạy nhanh có thể sẽ tránh được cơn mưa.


........

"ẦM" một tiếng, sấm nổ vang lấp lóa trên bầu trời. Những đám mây năng trĩu thỏa thích tuôn nước xuống mặt đất như muốn giải thoát gánh nặng. Cơn mưa dù có báo trước nhưng vẫn đến quá bất ngờ khiến người ta không kịp trở tay.

Đến nơi nhưng không thấy người, Bạch Hiền bỗng trở nên hoảng sợ. Là chưa đến hay không đến?

"ẦM" một tiếng nữa, sấn tiếp tục vang dội.

Bạch Hiền sợ hãi chống tay lên cố bịt hai tai, không ngừng thở dốc.

Giữa cơn mưa, hình ảnh cậu hiện tại lại như đang lặp lại quá khứ.

Tiếng sấm rền đánh thẳng vào trí óc, từng hình ảnh rõ rệt dần hiện ra như ngay trước mắt. Trong lồng ngực trào lên một cảm giác đau xót, như có hàng vạn tảng đá nặng đè lên.

Cậu bé kinh hãi liên tục gọi tên ba mẹ nhưng người phía trước vẫn bất động không đáp một tiếng, rồi để mặc cho những người vận đồ đen như thần chết đem đi xa. Nước mưa cùng nước mắt hòa lẫn trên gương mặt non nớt, tiếng thét vô vọng xé tan cả không gian.

Bạch Hiền đứng ngây dại, cả người lạnh toát không còn sức sống, để cho nước mưa hung hăng xối thẳng vào người đến đau rát. Bạch Hiền ngửa đầu cười lớn, cậu rốt cuộc chỉ là một kẻ hèn nhát, đến một lần đối mặt với nỗi sợ cũng không làm được.

Kí ức lại ào ào quay về. Phác Xán Liệt ôn nhu cùng cậu chờ đợi cơn mưa đi qua. Bàn tay ấm áp nắm lấy tay cậu.

Ngày hôm đó cùng Phác Xán Liệt không một chút sợ hãi. Ngày hôm nay không còn ai ở bên, không còn ấm áp càng sợ hãi đến tột cùng.

Bạch Hiền vô thức gọi to tên Phác Xán Liệt, cố gắng tìm trong màn mưa trắng xóa bóng dáng cao lớn thân quen kia, muốn hắn ngay lập tức xuất hiện trước mắt mình.

Bạch Hiền cậu từ khi nào đã quen có Phác Xán Liệt ở bên, từ khi nào chấp nhận để hắn bảo vệ, từ khi nào ở bên cạnh hắn luôn cảm thấy bình yên, thậm chí có lúc còn như quên hết mọi oán hận. Hiện tại chính là không tìm thấy, thế giới xung quanh đều như chống lại mình.

– Bạch Hiền...Bạch Hiền...

Giữa tiếng mưa bỗng vang lên tiếng gọi. Bạch Hiền vui mừng nhìn lên nhưng khi thấy rõ người phía trước, nụ cười cũng theo đó vụt tắt. Đó không phải là người cậu đang chờ đợi, không phải Phác Xán Liệt.

Kim Chung Nhân một tay cầm ô, tiến đến gần che cho Bạch Hiền, ngữ khí đặc biệt nhẹ nhàng:

– Bạch Hiền! Đi về thôi!

Bạch Hiền đối diện với Kim Chung Nhân, trong tích tắc ánh mắt nhìn hắn vẫn luôn mang lạnh lẽo.

– Cậu đi đi.

– Bạch Hiền nếu cứ như vậy sẽ bị cảm.

– Mặc tôi – Bạch Hiền ngừng lại, bống lùi về sau vài bước – Kim Chug Nhân. Tại sao cậu hết lần này đến lần khác cư nhiên xuất hiện trước mặt tôi. Cậu rốt cuộc là muốn cái gì?

Kim Chung Nhân sững lại, ánh mắt nhìn Bạch hiền bỗng trở nên bi thương. Hăn không trả lời, chỉ tiến đến giữ lấy tay cậu, ngữ khí có phần mạnh hơn:

– Mau đi về. Người cậu ướt hết rồi.

– Tránh xa tôi ra.

Bạch Hiền yếu ớt hét lên, dùng sức hất mạnh cánh tay Kim Chung Nhân, đẩy hắn lùi ra sau. Chiếc ô trong tay theo đó rơi xuống.

Kim Chung Nhân lại không nhặt ô lên, nước mưa cứ thế dần xả ướt toàn bộ người hắn, từng giọt nước theo cơ thể lăn xuống.

Hắn nhanh chóng bắt lại tay Bạch Hiền, cố giữ bình tĩnh:

– Mau theo tôi về!

Ánh mắt Bạch Hiền như hoang dại nhìn hắn. Cậu không ngừng vùng vẫy khỏi cánh tay to khỏe kia, điên cuồng hét lên:

– Không, mau buông....tránh xa tôi ra....tôi không thể để Xán Liệt nhìn thấy tôi và Kim Chung Nhân....không thể..."

Kim Chung Nhân mạnh bạo giữ chặt lấy hai vai Bạch Hiền lắc mạnh, không còn kiềm chế cũng hét lên:

– Bạch Hiền dừng lại đi. Phác Xán Liệt sẽ không đến đâu.

Bạch Hiền toàn thân như hóa đá, lập tức ngừng lại, khó khăn nhìn hắn, giọng nói lệch lạc đi:

– Phác Xán Liệt không đến...không...tôi đã hẹn cậu ta...cậu nói dối...tại sao?...

Bạch Hiền mơ hồ chưa kịp nói hết câu, liền bị rơi vào người Kim Chung Nhân.

Chung Nhân đau đớn ôm chặt lấy thân hình bé nhỏ lạnh lẽo, trái tim như bị ai đó nhẫn tâm bóp nghẹt, tiếng mưa át hẳn đi tiếng nói:

"Bạch Hiền xin lỗi...xin lỗi...thực sự xin lỗi..."

Ông trời quả nhiên muốn trêu đùa với nỗi đau của con người.

Mưa trên cao vẫn liên tục tuôn rơi.

Thế nhưng mưa dù lớn cũng không thể xóa đi sự thật tàn khốc.


=========

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net