Chap 11: NG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 11: NG


Ngoài trời mưa vẫn liên tục tuôn rơi. Từng hạt từng hạt phi xuống mặt đất, nơi tiếp xúc tạo nên những bong bóng mong manh, chạm xuống liền vỡ tung.

Phác Xán Liệt đứng dưới mái hiên trong vườn trường hướng ra phía ngoài chờ đợi, mong chờ bóng dáng thân quen xuất hiện.

Phác Xán Liệt cầm điện thoại lên, không do dự bấm thẳng một dãy số quen thuộc rồi áp lên tai nghe. Đã không biết bao lần gọi đi gọi lại, đầu dây bên kia vẫn chỉ văng vẳng truyền đến những tiếng "tút, tút" dài đến khó chịu, như đâm xuyên qua tai làm nó không ngừng đau nhức, choáng váng. Không ai trả lời, Phác Xán Liệt đưa lên ấn lại dãy số đó, ngón tay mạnh mẽ đập vào màn hình như muốn chọc thủng nó. Đã lâu như vậy rồi Bạch Hiền vẫn không chịu bắt máy, lần này cũng không.

Chưa bao giờ hắn phải đợi lâu như vậy nhưng là Bạch Hiền đã hẹn hắn đến, vì muốn gặp nên sẽ kiên nhẫn chờ Bạch Hiền. Chỉ có điều Phác Xán Liệt vẫn còn khó hiểu, ban đầu Bạch Hiền chính là đã hẹn hắn đến thư viện nhưng khi chuẩn bị đi lại có tin nhắn của cậu hẹn hắn đến vườn trường, rồi đến bây giờ Bạch Hiền cũng chưa xuất hiện, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

Nhìn ra ngoài màn mưa trắng xóa, xung quanh đều vắng lặng chỉ có tiếng mưa rơi. Phác Xán Liệt đáng lẽ phải cảm thấy bực bội, nhưng ngược lại hiện tại hắn chính là đang lo lắng.

Bạch Hiền sợ mưa. Trong cơn mưa luôn mang lại cho cậu biết bao đau khổ, khiến cậu không ngừng tự dằn vặt bản thân.

Hôm nay mưa thực sự rất lớn, có lẽ đó là lý do.

Bạch Hiền có thể trên đường đến đây gặp mưa nên đã tạm trú ở đâu đó nhưng Bạch Hiền một mình hẳn sẽ rất sợ, Phác Xán Liệt không thể an tâm, nếu có hắn bên cạnh cậu khẳng định sẽ ổn hơn.

Có thể Bạch Hiền thấy mưa nên đã không đến nữa nhưng vậy cậu phải gọi điện báo cho hắn, cho đến bây giờ không thể im lặng không trả lời như vậy. Có phải hay không Bạch Hền đã gặp chuyện không hay, vậy càng tồi tệ hơn.

Phác Xán Liệt cũng có thể chọn ngừng chờ đợi nhưng biết đâu lúc hắn đi về, Bạch Hiền lại đến thì phải làm sao? Vì vậy hắn sẵn sàng chờ thêm, lâu hơn nữa.

Rất nhiều lý do tự Xán Liệt đưa ra nhưng lại không biết chính xác đâu là đúng, cái gì cũng đều mờ mịt, giống như người lạc đường trong mưa, bốn phía đều có lối đi nhưng lại không thể cất bước.

Mớ lộn xộn trong đầu cùng tiếng mưa lộp bộp rơi, tiếng sầm ì ùng càng làm mệt mỏi trí nghĩ. Chỉ còn biết tiếp tục chờ đợi nhưng lại không biết người kia khi nào mới xuất hiện.

Phía sau bỗng truyền đến tiếng giày cao gót, trong tiếng mưa vang lên đều đều. Phác Xán Liệt quay lại liền nhìn thấy chủ nhân của tiếng động kia, lập tức trong lòng nảy sinh chán ghét.

– Cô đến đây có việc gì? – Phác xán Liệt hai tay đút túi quần, thờ ơ hỏi.

– Ai nha, em đến anh không vui sao, là vì em không phải người anh đang mong mỏi, phải không? – Chiêu Ngân cười, khuôn miệng tạo nên đường cong câu dẫn – Xán liệt a, anh bị cho leo cây rồi, Bạch hiền đó, không đến đâu.

– Bạch Hiền không đến? Cô lại biết sao? – Xán Liệt nghiêng đầu nhìn cô, đối với hắn, Chiêu Ngân nửa điểm cũng không đáng tin.

– Chỉ là em tình cờ nhìn thấy Bạch Hiền ở cùng Kim Chung Nhân, xem ra quan hệ hai người họ rất thân thiết. – Chiêu Ngân vuốt nhẹ những lọn tóc trên vai, đắc ý hướng Xán Liệt.

Phác Xán liệt thoáng cái nhăn mặt nhưng một giây sau đã nhanh chóng giãn ra, gương mặt trở nên vô biểu tình, nhìn vào không thể biết hắn đang nghĩ cái gì. Xán Liệt cười khẩy:

– Vậy liên quan gì đến tôi. Bạn bè gặp nhau, chuyện dĩ nhiên bình thường. Tôi lại chính là đang tò mò cô vì sao lại biết rõ tôi đang đợi Bạch Hiền. Giữa cơn mưa như vậy có thể rảnh rỗi gặp họ rồi chạy đến đây báo với tôi. Cô theo dõi chúng tôi, phải không?

– Anh... – Chiêu Ngân cắn răng, không nghĩ mình bị Phác Xán Liệt hỏi vặn lại. Ngừng một lúc, cô đưa hai tay khoanh trước ngực, phiêu mắt nhìn Xán Liệt – Vì sao em biết, có quan trọng không? Ah, bạn bè, gặp nhau dĩ nhiên rất bình thường, nhưng đây là Bạch Hiền và Kim Chung Nhân đó, hẹn anh rồi đi gặp người khác, như vậy cũng không liên quan ư? Chẳng phải anh cũng đã chờ lâu như vậy, đến bây giờ vẫn chưa nhận ra sao?

Phác Xán Liệt vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, tiến đến gần Chiêu Ngân, hơi cúi xuống, khuôn miệng nhếch lên đẹp đến ma mị:

– Nhận ra cái gì? Nhận ra Chiêu Ngân, không ngờ cô lại thích đi lo chuyện bao đồng. Chắc hứng thú lắm nhỉ. Về đi.

– Cái gì? – Chiêu Ngân trừng mắt.

– Về đi nha. Câu chuyện của cô thật quá vô vị.

Phác Xán Liệt nói xong, không nhìn Chiêu Ngân lấy một chút liền lạnh lùng bỏ đi. Trong thâm tâm thực chất vô cùng rối loạn, đáng lẽ sẽ không bao giờ tin nhưng lần nữa liên quan đến Bạch Hiền và Kim Chung Nhân, còn có Chiêu Ngân sẽ không vô cớ mà nói như vậy, dường như cô ta biết rất rõ mọi chuyện, chỉ có mình hắn là vẫn đứng ngoài suy đoán.

'Bạch Hiền cậu đang làm gì? Tôi chỉ cần cậu xuất hiện.'

Chiêu Ngân nhìn theo bóng lưng của Phác Xán Liệt, bực bội thở hắt ra một hơi:

– Mấy người rốt cuộc là loại quan hệ như thế nào? Biện Bạch Hiền...


*************

Những hạt mưa cuối cùng đã nặng nề rơi xuống, xa xăm phía chân trời vẫn vang lên vài tiếng ì ùng nho nhỏ.

Mưa, sau khi thỏa mãn trút hết tức giận lên mặt đất đã chịu dừng lại, nhưng dư tích nó để lại còn ngưng đọng trong kí ức mỗi người.

Kim Chung Nhân khó khăn đỡ Bạch Hiền toàn thân lạnh buốt, thậm chí cái lạnh đã thấu vào tận trong tâm, bước từng bước chậm chạp về kí túc xá.

Nhớ lại khi hắn thấy cậu điên cuồng trong cơn mưa, muốn giúp cậu trấn tĩnh nhưng lại bị bài xích, không còn cách nào khác là ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé ấy, bản thân Chung Nhân truyền đến một trận đau nhức, xót xa vô cùng, hắn chính là lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Hiền trở nên như vậy.

Bạch Hiền hàng ngày luôn kìm nén mọi cảm xúc, bên ngoài lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ đã hoàn toàn biến mất, trước mắt Chung Nhân, Bạch Hiền như thực sự bộc phát, chỉ cần chạm nhẹ liền nổ tung, muốn đem hết mọi đau đớn tiêu tan trong làn nước nhưng lại không thể, cuối cùng vẫn là đau đớn hòa nhập vào tâm hồn.

Kim Chung Nhân ngìn vạn lần cũng không nghĩ đến điều này, nếu biết khẳng định sẽ không bao giờ làm. Nhìn bộ quần áo bẩn thỉu hôi hám trên người Bạch Hiền, bất giác đầu như có hàng trăm mũi kim châm, hàng trăm nhức nhối, chỉ muốn làm sao để xoa dịu con người này.

'Bạch Hiền cậu rốt cuộc có bao nhiêu thống khổ? Có thể sao sánh với thống khổ của tôi? Khi tôi gặp lại cậu...Tại sao lại phải lựa chọn con đường ấy? Tại sao lại phải đày đọa bản thân như vậy? Tôi muốn ngăn chặn nhưng dường như lại càng

khiến cậu khổ sở hơn. Liệu điều tôi làm có đúng?'

Bạch Hiền vừa rồi còn như ngọn lửa bùng cháy, hiện tại lại lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm. Chung Nhân ôm cậu mà cảm thấy như ôm một người mất đi sức sống, vô thức không rét mà run. Dù hắn có nói bao nhiêu, có hỏi bao nhiêu, Bạch Hiền cũng không trả lời, có người đi bên cạnh mà lại cô độc đến đáng sợ. Bạch Hiền chỉ có bước đi theo hắn, hình ảnh Phác xán liệt lấp đầy trong trí óc cậu. Ngày mưa hôm nay không có Phác Xán Liệt.

Đứng trước cửa phòng, Kim Chung Nhân một tay đỡ Bạch Hiền, một tay định đưa lên mở cửa nhưng còn chưa sờ đến cánh cửa đã được mở ra từ bên trong.

Lộc Hàm đang vui vẻ chuẩn bị ra ngoài gặp Ngô Thế Huân, vừa mở cửa liền nhìn thấy người trước mặt, khuôn mặt lập tức biến sắc, con mắt mở to đến muốn rớt ra ngoài.

Bạch Hiền toàn thân ướt sũng, mặc bộ quần áo kì dị, khuôn mặt nhợt nhạt đến thiếu sức sống. Lộc Hàm vội vàng đỡ lấy cậu, đưa hai tay sờ soạng khắp người Bạch Hiền như muốn kiểm tra thương tích, nhìn cậu trong lòng đau xót, lo lắng đến tột độ, liên tục hỏi:

– Bạch Hiền ah cậu làm sao thế này? Uớt hết cả rồi. Đã xảy ra chuyện gì vậy hả? Cậu dầm mưa đấy à? Chẳng phải cậu nói đi gặp Phác Xán Liệt sao? Cậu ta đâu? Sao lại để cậu ra nông nỗi này? Cậu...

– Cậu đừng hỏi nữa, để Bạch Hiền đi nghỉ đi.

Lộc Hàm ngừng lại, nhất thời mới nhận ra người kia, ngước lên nhìn hắn cũng toàn thân ướt sũng, sắc mặt lần nữa thay đổi, hiện rõ nét khó hiểu.

– Kim Chung Nhân? Sao lại là cậu? Bạch Hiền...cậu...

– Là tôi thì sao? Cái đó không quan trọng. Cậu mau đưa Bạch Hiền đi tắm rồi thay quần áo đi, cứ để vậy sẽ dễ bị cảm mạo. – Kim Chung Nhân quay sang nhìn Bạch Hiền, chỉ thấy cậu vẫn im lặng nhìn cuống đất, ánh mắt liền trở nên bi thương.

– Ah phải, ưm..dù là chuyện gì cũng cảm ơn cậu Chung Nhân, đã đưa Bạch Hiền về – Lộc hàm ngập ngừng, sau đó quay sang ôn nhu nhìn Bạch Hiền – Để tôi đưa cậu đi nghỉ.

– Cảm ơn Kim Chung Nhân.

Kim Chung Nhân ngay lúc định quay đi, nghe thấy Bạch Hiền rốt cuộc cũng lên tiếng liền lập tức quay lại, ánh mắt bừng sáng chăm chú nhìn cậu, đôi đồng tư khẽ rung động.

– Cảm ơn đã dưa tôi về. Chuyện hôm nay hãy coi như cậu không nhìn thấy.– Bạch Hiền cúi đầu tránh không nhìn hắn, yếu ớt nói.

– Có thể coi không nhìn thấy sao? Cậu như vậy... – Kim Chung Nhân nhăn mặt, nhấn mạnh từng chữ.

– Bỏ đi. Tùy cậu đấy. Cậu mau về nghỉ đi, vì tôi mà cũng ướt hết rồi. Sau này...cậu không cần phải làm như vậy, đừng lo cho tôi, cũng đừng xuất hiện nữa.

Kim Chung Nhân nghe rõ ràng, bất giác siết chặt tay. Dù hắn có làm cái gì cuối cùng vẫn là bị Bạch Hiền từ chối.

– Tôi không thích. – Chung Nhân nói rồi hung hăng bỏ đi.

Lộc Hàm nhìn theo bóng Kim Chung Nhân khuất dần, rồi quay lại nhìn Bạch Hiền, không giấu nổi lo lắng.

– Cậu làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Cậu và Kim Chung Nhân, còn có Phác Xán Liệt nữa...

– Không sao mà. – Bạch Hiền mỉm cười, muốn Lộc Hàm an tâm nhưng bộ dạng của cậu càng biến nụ cười trở nên gượng gạo.

– Cậu còn nói. Như thế nào là không sao? Nhìn cậu đi, tôi làm sao có thể tin. Đừng giấu tôi nữa. – Lộc hàm nắm lấy tay Bạch Hiền, lắc nhẹ.

– Không có gì, chỉ là sự cố. Thật đấy. Là tôi làm mất đồ, còn chạy ra ngoài đúng lúc trời mưa nên mới thành ra như vậy. Con trai, dính chút nước mưa thôi mà, nghỉ ngơi một chút sẽ ổn.

– Vậy Phác Xán Liệt, cậu nói đi gặp cậu ta... – Lộc Hàm như nhớ ra

– Tôi đi tắm rửa đây. – Bạch hiền vội nói, không muốn nhắc đến Phác Xán Liệt nữa.

– Ưm, được rồi, cậu mau đi, có gì cần cứ gọi tôi. – Lộc Hàm bất lực thả tay Bạch Hiền, không hỏi thêm gì nữa.

Nhìn cậu bước vào phòng tắm, Lộc Hàm bất giác thở dài. Bạch Hiền cả người toàn nước, còn nói là dính chút mưa, như thế nào có thể an tâm. Bạch Hiền rất giỏi che giấu cảm xúc, Lộc Hàm không thể biết được chuyện gì đã xảy ra. Chỉ là Bạch Hiền càng cổ tỏ ra không sao, Lộc hàm lại càng lo lắng.

Thực sự Lộc Hàm luôn coi Bạch Hiền như người em trai bé nhỏ, thực sự quý mến. Mỗi lần nhìn vào cậu đều thấy như chất chứa bao cô độc, con người bé nhỏ ấy đã phải trải qua bao đắng cay. Vì vậy bất luận là chuyện gì cũng không muốn nó xảy ra với Bạch Hiền.

Bạch Hiền vặn cho nước chảy thật to, hung hăng xả khắp thân mình, dòng nước lạnh giá nhưng cậu cắn môi chịu đựng, một lần nữa muốn nó xối trôi toàn bộ, nếu có thể chìm trong nước rồi mãi mãi biến mất, nhưng lại một lần nữa thất bại. Từng giọt nước lăn trên cơ thể, từng giọt từng giọt càng làm cho hình ảnh Phác Xán Liệt hiện lên rõ nét, dù cố ngăn không cho nhắc đến nhưng trong thâm tâm rốt cuộc vẫn chất chứa hình bóng ấy, lộ liễu đến mức ai cũng có thể nhìn ra. Giống như đang đóng một bộ phim nhưng không cách nào hợp vai. Cậu chính là diễn xuất quá tệ rồi.

Ý chí rõ ràng luôn đi theo một con đường đã vạch trước nhưng trái tim từ khi nào đã rẽ sang lối khác.

Hai thứ trong một con người không chịu hòa hợp chính là tự tạo cho bản thân thương tổn.


*************

Chiêu Ngân dựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt đen tuyền tuyệt đẹp nhìn về người trước mặt.

– Gọi tôi có chuyện gì? Có cái gì hay ho hơn sao?

– Tự hỏi cô đi...Nhiêm vụ của cô là chỉ cần dẫn Phác Xán Liêt ra nơi khác, còn đi lấy hết đồ của Bạch Hiền làm gì? – Kim Chung Nhân đôi mắt sắc lạnh, lạnh lùng hỏi. – Cô đâu có thiếu thốn đến mức như vậy.

– Chẳng qua tôi muốn dọn dẹp bể bơi một chút. Nhìn quá là chướng mắt đi. – Chiêu Ngân nghiêng đầu, cườì mỉa.

– Mau trả lại! – Kim Chung Nhân gằn lên từng chữ.

– Ai nha! Thì ra là muốn lấy lại đồ cho cậu ta. Làm sao bây giờ? Thứ đồ nhà quê đó tôi vứt hết đi rồi...À, còn giữ điện thoại của cậu ta, khi đó lấy nhắn tin cho Xán Liệt nên chưa kịp vứt. – Chiêu Ngân cho tay vào túi, rút ra chiếc điện thoại, ném về phía Kim Chung Nhân. – Cho cậu. Tại sao tôi còn giữ thứ này kia chứ.

Kim Chung Nhân nhanh tay bắt lấy, đem nó giữ thật chặt.

– Nếu tôi nói cho Xán Liệt và Bạch Hiền biết cô chính là kẻ lấy đồ của Bạch Hiền thì họ sẽ nghĩ gì vê cô nhỉ? Biến thái?

– Vậy nếu tôi nói chủ ý lừa họ là do cậu tạo ra. Họ sẽ tin ai? – Chiêu Ngân đắc ý nhìn Kim Chung Nhân, giọng nói vẫn vô cùng ngọt ngào nhưng bên trong thâm độc như rắn rết. – Kim Chung Nhân, đừng quên chính cậu cũng lợi dụng chuyện này, giả bộ xuất hiện đúng lúc giúp đỡ Bạch Hiền, hah, đâu có kém gì.

– Không tin tôi cũng sẽ không tin cô. – Kim Chung Nhân dừng dừng một chút rồi bật cười – Chiêu Ngân, nổi tiếng xinh đẹp sắc sảo, vạn người tôn sùng ngưỡng mộ không ngờ lại dùng trò ti tiện như vậy để đối phó với người khác, để giữ lại cái gì chứ? Phác Xán Liệt từ lâu đã không có chút cảm xúc với cô, đều là do cô tự đến rồi tự diễn, dùng thế lực đe dọa những người có ý đến gần cậu ta. Cô tưởng Phác Xán Liệt không biết, cậu ta đâu có ngu ngôc như vậy. Chẳng qua vì không quan tâm nên mới để yên cho cô làm loạn. Nhưng lần này đối với Biện Bạch Hiền lại khác, Phác Xán Liệt còn có thể không quan tâm sao? Cô cũng biết rõ mà...Cho nên, đừng cố diễn nữa, ai cũng đã biết cả.

– Biết...biết cái gi? Diễn cái gì chứ?

– Pà – Kim Chung Nhân biến bàn tay mình như một khẩu súng, chĩa thẳng về phía Chiêu Ngân, nhếch miệng cười lạnh – Biết cái gì? nên dừng lại ở đây thôi. Cô bị NG* rồi.

Chiêu Ngân cắn chặt răng, e sợ nhìn người trước mặt, từng câu nói như muốn phanh phui toàn bộ sự thật, cảm thấy quá mất mặt. Cô cố giữ bình tĩnh, giở giọng châm chọc:

– Bạch Hiền rốt cuộc như thế nào mà khiến các người lần nào cũng muốn bảo vệ. Kim Chung Nhân, Phác Xán Liệt, lẽ nào các người thích Bạch Hiền? Các người là Gay?

– Bạch Hiền chắc chắn không phải loại người như cô... Đúng, là gay. Nhưng biết thế nào được, Chiêu Ngân, vì thích Gay nên bây giờ đang ghen tị với Gay.

– Tôi ghen? Tôi ghét cậu ta. Hai người yêu qúy Bạch Hiền như vậy, tôi lại càng muốn cậu ta phải khổ sở. Hôm nay chỉ là cho tắm mưa một chút, tôi đã quá nương tay rồi. – Chiêu Ngân hất nhẹ tóc ra sau, tiếp tục châm chọc. – Tôi còn chưa hả dạ, về sau sẽ khiến cậu ta ngày càng đau đớn.

Kim Chung Nhân xung quanh như bao phủ một luồng khí lạnh, nhếch mép, bỗng nhiên tiến đến gần sát Chiêu Ngân, chống tay lên tường, dồn cô vào trong góc. Hắn cúi thấp xuống, chăm chú nhìn cô, bàn tay đưa lên vuốt ve khuôn mặt Chiêu Ngân, dọa Chiêu Ngân sợ hãi đến nói cũng không lưu loát. Chiêu Ngân nuốt nuốt nước bọt:

– Cậu...cậu muốn gì?

Khóe miệng Kim Chung Nhân hiện lên một nụ cười ma mị như có như không:

– Chiêu Ngân, quả thực vô cùng xinh đẹp, xinh đẹp đến mê người. – Kim Chung Nhân bỗng dừng tay, chuyển đến nâng cằm cô lên, dùng lựcc bóp chặt đến đau nhức, bắt cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của hắn. – Nhưng bên trong lại có những y nghĩ thấp hèn bẩn thỉu như vậy. Đáng tiếc chỉ là cái mác. Tôi sẽ không để bị bẩn thỉu của cô dây vào. Tốt nhất là nên dừng lại, an phận một chút thì còn mong có được yên ổn.

Chiêu Ngân bắt đầu toát mồ hôi lạnh, sợ hãi đến tòan thân cứng đờ, đôi mắt long lanh dần đỏ hoe, nước mắt chỉ trào trực rơi xuống.

Kim Chung Nhân vẫn không có ý định dừng lại, tiếp tục cười, gương mặt càng trở nên lạnh lẽo, quay sang ghé sát tai Chiêu Ngân, giọng nói như muốn sát thương người khác:

– Cô còn thử động đến Bạch Hiền. Lần này nếu Bạch Hiền gặp chuyện gì, đợi khi Phác Xán Liệt nói chuyện với cô xong, đến lượt tôi. Ah, nhưng liệu Phác Xán Liệt mà tức giận, cô còn có thể đến gặp tôi. Nhưng cũng đừng dại dột khiến tôi tức giận, sẽ trả cho cô gấp trăm lần những gì cô làm với Bạch Hiền. Nhớ kĩ!

_____Dù chúng ta có diễn giỏi đến bao nhiêu, cuối cùng, tất cả vẫn đều là NG_____


==========

( *NG: trong điện ảnh nghĩa là Not Good, chỉ những cảnh quay hỏng, phải quay lại.)  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net