Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Biện Bạch Hiền chưa bao giờ nghĩ Phác Xán Liệt có thể làm những chuyện như vậy với mình. Cậu chưa bao giờ thất vọng vì hắn đến như vậy. Đứng lặng sau cánh cửa đang khép hờ một hồi mới nhớ rõ ra Lương Thế Khánh là ai. Không phải cậu đã quên, mà chính là bên trong có Phác Xán Liệt, cậu không nghĩ hai người họ có quan hệ gì hết.

" Lương Thế Khánh, anh thật biết nói chuyện, thực ra tôi cảm thấy chơi đàn ông hay phụ nữ thì cũng thế thôi. Phác Xán Liệt, cậu nói có đúng không? Anh họ cậu cũng gật đầu rồi kìa."

Đối với đám người bên trong thì mối quan hệ là trò đùa thôi sao?

" Nhắc mới nhớ chuyện của Biện Bạch Hiền kì thực tôi cứ cảm thấy có lỗi với cậu ta. Haha..."

Bạch Hiền nghe được, ngay lập tức ngẩng đầu, cậu chậm rãi bước đến nhìn vào phía bên trong, Phác Xán Liệt ngồi dựa trên ghế sô pha vừa cười vừa uống rượu với Quách Hoàng, người bên cạnh hắn là Lương Thế Khánh, biểu tình hắn cũng rất hòa hảo. Quách Hoàng ngồi đối diện ôm TRí Minh bàn tay không yên phận vuốt ve bờ vai thắt lưng cậu ta.

" Cũng may mắn, Xán Liệt gọi cho anh giải quyết hộ tôi cậu ta, không ông già tôi ở nhà chắc chắn sẽ làm lớn chuyện rồi."

Cậu nghe được, từng chữ từng từ đều nghe được. Phác Xán Liệt rất hay nói cậu chậm hiểu, nhưng bây giờ chỉ số IQ của cậu đủ để hiểu. Phác Xán Liệt là em trai của Lương Thế Khánh. Hắn lại là bạn tốt của Quách Hoàng, Lương Thế Khánh lại là luật sư của cậu. Tai nghe được, mắt chỉ nhìn chăm chăm về phía Phác Xán Liệt, có chút kì vọng, hắn ta nói cái gì đó để mình yên lòng. Cái gì thì cậu chưa nghĩ ra, nhưng vẫn rất hy vọng như vậy.

" Quách thiếu gia khách sáo quá, có mỗi chuyện cỏn con ấy cứ nhắc mãi."

" Quách Hoàng cậu đừng kiểu gây chuyện sau đó đổ vạ cho tôi nữa."

Phác Xán Liệt không còn cười nữa, hắn có chút nghiêm túc nói với quách Hoàng. Thì ra đến nước này rồi không còn gì có thể cứu rỗi nữa. Biện Bạch Hiền thất vọng cúi gằm đầu xuống, cơ thể thoáng run lên.

" Ba em nói, có thời gian thì dẫn anh về nhà."

Trước đó đã từng ở trong vòng tay hắn thỏ thẻ nói. Gia đình cậu luôn là chỗ dựa vững chắc nhất, bọn họ vì cậu mà chịu nhiều cực khổ. Em gái đi học nhưng vẫn phải làm thêm để có tiền mua tài liệu, trường nó là trường dân lập, học phí đã đủ nặng rồi. Mỗi lần gọi điện về nhà đều thấy ba mẹ đang làm việc. Quả thực vì vụ thuê luật sư kia mà số tiền tích góp để sống đầy đủ đã mất hết. Thế nhưng ba mẹ không trách cậu. Nghe cậu nói có người yêu, còn vui vẻ muốn gặp mặt.

Phác Xán Liệt nghe được lại không suy nghĩ nhiều mà gật đầu.

" Em khóc cái gì?"

Thoáng giật mình, trong phòng tiếng Quách Hoàng quát lớn. Trí Minh sợ hãi vừa thẹn vừa lo. Thẹn là vì Quách Hoàng cứ tự nhiên trước mặt hai người này mà sờ mó cậu, lo là vì lo cho Biện Bạch Hiền, vừa liếc ra thấy sắc mặt cậu ấy liền hiểu được, Biện Bạch Hiền shock thế nào.

"Quách Hoàng, cậu nên đối xử dịu dàng với Trí Minh một chút."

" Phác Xán Liệt, em cũng đừng quan tâm nhiều như thế."

Lương Thế KHánh giọng nịnh bợ nói. Quách Hoàng ngay lập tức đứng lên mở cửa, Biện Bạch Hiền đứng sững nhìn vào phòng. Phác Xán Liệt cũng trừng lớn mắt nhìn cậu. Hắn kích động đứng lên, Quách Hoàng dùng lực kéo mạnh cậu vào phòng.

"Cậu ta nghe thấy toàn bộ rồi, thế nào? Phác xán Liệt."

Phác Xán Liệt không để ý câu nói của Quách Hoàng, trong đầu hắn chỉ quan tâm đến Biện Bạch Hiền. Cậu đã nghe thấy cái gì rồi, cậu đã hiểu được cái gì rồi.

" Em làm ở đây?"

" Đúng vậy."

Biện Bạch HIền cứng rắn gật đầu trả lời. Hoàn cảnh này thật kì lạ. Cậu không biết phải đối với hắn thế nào. Nói cho cùng, Quách Hoàng với hắn là bạn bè, cậu lấy cớ gì buộc hắn đối xử với mình hơn đối xử với thiếu gia kia. Trong tình cảnh như vậy, có lẽ hắn rất khó xử. có thể là thế.

" Xin lỗi. Tôi thực xin lỗi."

Trí Minh đứng lên nắm tay cậu, Biện Bạch Hiền nhìn cậu ta. Chính mình còn không khóc, cậu ta khóc cái gì? Thấy Biện Bạch Hiền đáng thương lắm sao?

Quách Hoàng thỏa mãn tiến đến ôm Trí Minh lại. Lương Thế KHánh không hiểu chuyện, hắn làm chuyện xấu cũng không muốn gặp lại Biện Bạch Hiền, nên Lương Thế kHánh cũng đứng dậy đi về phía sau Quách Hoàng.

Ngay lúc đó, Biện Bạch Hiền nhận được cuộc gọi của Ninh Vương Lực, anh ta nói cậu xuống phòng dọn dẹp, thật may mắn, cậu có thể đi khỏi.

" Em có việc. Mọi người cứ nói chuyện tiếp đi."

Hình như không điều khiển được chính mình, bàn tay câu run đến cực độ. Phát hiện được liền cố gắng nắm lấy gấu quần. Đang định quay đi thì bị Phác Xán Liệt kéo lại.

" Em nghe anh giải thích."

" Em phải làm việc."

Bạch Hiền thấy thái độ hắn khẩn trương, cậu cũng trở nên khẩn trương theo. Cậu không muốn ở đây, không muốn đứng đối diện với hắn. Cậu chưa kịp nghĩ ra bản thân nên làm cái gì. Chưa kịp chấp nhận chuyện vừa rồi phát hiện ra. Có thể Phác Xán Liệt có ủy khuất, nhưng cậu muốn cậu tự nghĩ ra. Thế nhưng Phác Xán Liệt kéo cậu giữ chặt cậu lại không cho phép cậu đi.

" Phác Xán Liệt cậu nên nhẹ nhàng một chút."

Quách Hoàng dùng câu của chính Phác Xán Liệt mà khuyên can hắn. Phác Xán Liệt nghe được không suy nghĩ quát lớn:

" Không phải việc của cậu."

Đây là lần thứ hai thấy hắn kích động như vậy, lần đầu tiên là sau cuộc nói chuyện với Ngô Thế Huân, Bạch Hiền đâm ra sợ hãi. Cậu kì thực rất nhát gan, Biện Bạch Hiền kéo kéo tay mình lại, cánh tay không ngừng muốn rút ra khỏi lòng bàn tay của Phác Xán Liệt.

" Buông ra. Xán Liệt. em phải làm việc."

Cậu thực sự phải làm việc. Phác Xán Liệt lại chỉ nhìn thấy sự sợ hãi trong ánh mắt cậu. Đối với người mình yêu, không ai muốn đối phương sợ hãi mình cả. Bạch Hiền cứ cố gắng giằng co với hắn. Phác Xán Liệt gồng lực dùng sức kéo mạnh cậu sau đó đẩy ngã xuống giường.

" Em thực sự có việc, chúng ta nói chuyện sau được không? Xán liệt."

Bạch Hiền nằm trên giường chật vật lùi lại. Phác Xán Liệt đứng phía đó, bàn tay gồng lên, hắn kích động mà không còn suy nghĩ được gì. Hắn cho rằng nếu mình để cậu đi, Biện Bạch Hiền sẽ lập tức muốn chia tay.

" em trốn tránh anh."

" Không phải. Xán Liệt."

Bộ dạng của hắn lúc này rất đáng sợ. Cậu nói dối, đúng vậy, cậu là đang muốn trốn tránh hắn. Phác Xán Liệt nhìn thẳng ánh mắt cậu chất vấn thấy được bộ dạng nhớn nhác thì hắn như điên lao thẳng lên giường.

Quách Hoàng lập tức kéo Trí Minh đang muốn chạy đến, hắn ra hiệu với Lương Thế Khánh rời đi.

Phác Xán liệt thô bạo đẩy mạnh cậu vào khung giường, đầu Bạch Hiền đập vào binh một tiếng, nhưng hắn không rời, gấp gáp ấn cậu hôn ngấu nghiến.

"Đừng... Xán Liệt. Buông tôi ra."

Bạch Hiền hoảng sợ miệng cậu mím chặt, Phác Xán liệt vẫn không buông tha mà hôn xuống. Hắn cắn môi cậu đến chảy máu, sau đó hắn kéo cậu nằm xuống giường, giật mạnh áo đồng phục ra khỏi cơ thể. Cúc bung hết, áo bị xé rách ném xuống sàn. Hắn giống như điên rồi, cho dù có cầu xin cũng không dừng lại. Phác Xán Liệt hắn mất hết thần trí mà đè nghiến thân thể cậu.

Bạch Hiền lách được cánh tay ra, ngay lập tức dùng sức tát mạnh vào má hắn. Toàn bộ dừng lại. Im lặng đến đáng sợ. Phác Xán LIệt thở hừng hực nhìn cậu.

" Đừng chia tay anh."

Biện Bạch Hiền không cách nào trả lời hắn, cậu im bặt, quay đi chỗ khác. Chính là Phác Xán Liệt tiếp tục không tìm được đáp án, hắn lại tiếp tục cuồng bạo muốn nắm trọn lấy cậu trong tay.

Giao hợp không chút dịu dàng, thấy thế nào cũng không tìm được chút tình cảm. Hắn hung tàn thúc vào cậu như con trâu điên. Biện Bạch Hiền khóc lóc cầu xin hắn vẫn không giảm lực.

" Xán Liệt. Hức... đau quá.. Dừng lại đi. Xin anh... đi ra đi."

Bàn tay nắm lấy cánh tay hắn cào mạnh siết chặt vào da thịt. Phác Xán Liệt kích động thật đáng sợ. Thật đáng sợ.

Chăn bị đạp nửa vời rơi xuống sàn, trên ra giường trắng tinh của khách sạn lưu lại vệt máu đỏ thẫm càng nhìn càng đáng sợ. Trên sàn y phục màu nâu sẫm bị xé không còn ra dạng gì nữa. Phác Xán LIệt ngồi trên giường chân chạm xuống mặt đất lạnh siết. Hắn đưa tay tì lên trán, đầu óc hỗn loạn không dám quay lại đối diện với cậu.

Biện Bạch Hiền nằm trên giường, trên thân đầy vết thâm tím, được đắp lên một chiếc áo sơ mi đen của PHác Xán Liệt che đi chỗ tư mật đã bị tàn phá đến cực độ. Ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà. Cậu cũng như hắn không biết nói cái gì.

Chuông điện thoại vang lên không ngừng, Bạch Hiền vươn tay bắt máy.

"Ba"

Giọng cậu run run trả lời. Đầu dây bên kia lo lắng nghe:

" làm sao vậy, con không khỏe à?"

" Không có. Ba có chuyện gì vậy?"

" Hôm nay là sinh nhật em gái mà không nhớ, ba sợ con quên nên nhắc thôi."

" Con nhớ mà."

Bạch HIền suy yếu trả lời. Trong điện thoại lại nghe thấy âm thanh giống như ba cậu đang ở công trường vậy.

" Ba, ba đang ở đâu vậy?"

" À, ba chuyển sang việc quản lý công trường rồi. làm cái gì này rất được. Không cần chui vào văn phòng tính toán cả ngày. Haha. Thôi ba làm việc đây. Con phải tự chăm sóc bản thân. Bao giờ về mang bạn trai về luôn nha."

Biện Bạch Hiền lặng người đặt điện thoại xuống giường. Cậu biết ba cậu làm sao lại thích ra chỗ công trường nguy hiểm kia làm việc chứ. Chắc chắn làm ở đó sẽ nhận lương cao hơn thôi. Tất cả là lỗi của cậu.

Thân thể vì đau mà không cử động được. Biện Bạch hiền nằm lặng trên giường. Nhắm nhẹ mắt một chút, nước từ hai khóe mắt liền lăn xuống. Phác Xán Liệt quay lại, đau đớn bò lên kéo chăn chui vào ôm chặt cậu.

" Xin lỗi em. Anh xin lỗi."

" Chúng ta chia tay đi. Xin anh đấy."

Trước đó không dám nghĩ đến nên cậu vẫn trốn tránh, hiện tại cảm thấy bản thân mình nên làm như vậy. Tình cảm là thứ rất nhạy cảm, nó tích lũy toàn bộ tác động dù nhỏ nhất. Cho dù cố chấp ở cạnh nhau cũng không sao quên đi được chuyện hôm nay. Lúc đó cậu thực sự rất sợ, sợ Phác xán Liệt ngay trên giường giết chết mình.

Bây giờ nằm trong lòng hắn vẫn chưa hết sợ. Còn sợ bản thân quyết định sai, còn sợ sau này sẽ nhớ hắn, sẽ hối hận, sẽ không sống tốt vì thiếu hắn.

Nhưng cậu thừa nhận, cậu không thể đưa Phác Xán Liệt về nhà mình được. Hắn nói cho cùng vẫn là người đứng sau Lương Thế Khánh. Sau này nếu như ba gặp lại họ Lương kia, ông ấy tiếp tục đánh nhau với người ta, tiếp tục vào đồn cảnh sát thì thế nào?

Bàn tay hắn vẫn ôm chặt vai cậu. Ôm rất chặt.

...

Gia đình không còn khá giả như trước, làm trong khách sạn cũng chỉ kiếm được tiền đủ nuôi sống mình, Biện Bạch Hiền gần đây bắt đầu xin làm rất nhiều việc, đống sách vở Trần Vương Khanh đưa cho cũng không có cơ hội đọc nữa.

Điều kiện của công ty chính là Phác Xán Liệt phải tốt nghiệp đại học mới có thể chính thức tiếp quản, vì thế bây giờ hắn cũng chỉ có nhận tiền hàng tháng, không có chút quyền lợi gì, muốn giúp Bạch Hiền cũng không thể. Nhưng mỗi khi Bạch Hiền đi xin việc hắn đều bám theo, trừ khi có tiết. Biện Bạch Hiền cũng không xa lánh hắn.

" Thực sự không được đâu."

Cuối cùng Bạch Hiền được nhận vào làm chân khuân vác trong nhà kho sản phẩm của một công ty.

" Tại sao không được, tôi cảm thấy rất được mà.Làm việc cũng chỉ làm buổi sáng, buổi chiều vẫn có thể đến khách sạn làm. Tiền lương cũng cao nữa."

" Em không cảm thấy như vậy rất vất vả sao? Về ở với anh, anh sẽ nuôi em."

Phác xán liệt cố chấp nắm tay cậu lại khuyên ngăn.

" Phác Xán lIệt, tôi phải tự mình kiếm sống. Tôi cũng muốn nuôi gia đình tôi. Huống hồ chúng ta đã không còn là người yêu của nhau nữa. Tôi lấy tư cách gì chứ."

Biện Bạch Hiền bắt đầu làm cật mạng, buổi sáng rất sớm sẽ đến nhà kho, thực ra chỉ là lúc nhiều hàng chở đến sẽ hơi vất vả, phải kiểm hàng, nhưng sau đó sẽ được nghỉ ngơi. Cậu cũng mang sách đến đó đọc. buổi trưa ăn uống qua loa rồi đến khách sạn làm theo ca. Vì muốn nhận được tiền lương cao nên cậu đều làm đến mười hai giờ đêm. Bận rộn như vậy, Phác Xán liệt cũng không có thời gian đến làm phiền nữa.

Nhưng hắn thực sự có rất nhiều trò. Buổi trưa vừa đến khách sạn đã bị quản lý tăm tia thâm ý cười cười, sau đó vào phòng quản lý, anh ta mới nói cậu hôm nay chỉ phục vụ phòng 205 thôi, lúc ra khỏi phòng quản lý cũng đoán được là Phác Xán Liệt dở trò rồi. mang hoa quả điểm tâm lên phòng 205, Phác Xán Liệt đã ngồi trên bàn với một đống sách.

Bạch Hiền đặt đồ ăn xong xuôi lên bàn, cậu có chút ngượng ngùng nói muốn ra ngoài.

" Em đi đâu, anh đã nói với quản lý hôm nay em chỉ cần dọn dẹp phục vụ phòng này thôi mà. Nào. Đến đây. Em xem anh mua rất nhiều sách cho em đọc. Anh cũng quay lại bài giảng trên lớp nữa, em đến đây xem đi."

Cậu thực sự rất thích học. Hắn lại đưa ra mấy cái đó hấp dẫn cậu, Bạch hiền thận trọng ngồi xuống ghế, Phác Xán Liệt đưa đến cho cậu quyển sách.

" Cùng học nha. Anh sẽ giúp em mấy môn anh cũng học."

" Cám ơn."

Phác Xán Liệt cười cười sau đó ghé sát về phía cậu.

" Hôn anh được không?"

Biện Bạch hiền hung hăng quay đầu đi, Phác Xán Liệt cười tươi kéo cậu lại gần cùng đọc sách.

Phác Xán Liệt cứ như vậy một tuần lại có bốn năm buổi đến khách sạn thuê phòng, còn thuê cả cậu nữa. Biện Bạch Hiền cũng dần quen thuộc với hành động của hắn. Mỗi lần hắn đến đều phải ngồi trong phòng đến mười hai giờ mới có thể ra về.

" Được rồi, em về nghỉ ngơi đi."

Phác Xán liệt cũng rất muốn Biện Bạch Hiền có thể ngủ ngay ở trong phòng khách sạn, nhưng cậu nhất quyết không chịu. Bảo cậu về sớm, cậu cũng không chịu. Cho nên hắn sẽ canh từng giây từng phút nhắc cậu. Bạch Hiền không đứng lên, cậu thấp giọng hỏi hắn.

" Anh không cảm thấy lãng phí thời gian sao?"

Phác Xán Liệt cởi áo sơ mi thay áo ngủ, nghe được cũng dừng lại.

" không đáng đâu."

" Biện Bạch Hiền cũng không phải em chịu thiệt thòi, em lo cái gì?"

Phác Xán Liệt không muốn ngay cả mấy ngày ở cạnh cậu cũng không được. Bạch Hiền ngày nào cũng khuân vác cả chục thùng hàng, hắn không thể giúp bây giờ việc này hắn rất muốn làm.

" Vậy em về đây."

Bạch Hiền cầm túi sách đeo lên, nhưng lúc đi qua người hắn liền bị kéo lại, Phác Xán Liệt ấn chặt cậu vào tủ quần áo. Nụ hôn kéo dài giống như vô tận vậy. Biện Bạch Hiền cũng đưa tay ôm lấy cổ hắn đáp lại. Phác Xán Liệt ngoài hôn đều không làm gì, hắn khống chế bản thân không khiến cậu tổn thương. Hai người rời môi nhau ra, Phác Xán Liệt đưa trán áp sát vào trán cậu.

" Anh không muốn giải thích gì cả. Nhưng hãy nhìn vào hiện tại, anh yêu em rất rất nhiều."

Biện Bạch Hiền im lặng. Cậu hình như cũng hiểu,cũng biết được điều đó.

....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net