Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày sinh nhật cậu nghỉ phép về nhà, Đột nhiên năm nay cảm thấy sinh nhật không thể thiếu gia đình được. Ngày hôm nay, trời đổ mưa. Mưa rào một trận rất lớn, sau đó lại âm ỉ không chịu tạnh. Ông trời thật biết chọn ngày, chắc chắn đang khóc thay cho thế gian ngày này hai mươi năm trước có một đứa vô dụng ra đời chăng. Mưa không tạnh khiến lòng người có chút buồn. Biện Bạch Hiền ngồi tì cằm vào ban công, Biện Lệ Hương đang cầm kéo tỉa cây cảnh.

" Nhìn anh cứ như đang thất tình ấy. Đừng có dở thói nhà văn trước mặt em. Buồn nôn lắm."

Con bé này, đúng là không có chút ủy mị gì. Biện Bạch Hiền chiệp một tiếng sau đó đứng lên ngồi trên chiếc ghế đặt trong ban công.

" Sao? Cảnh hữu tình nên tương tư? Bạch Hiền, em nói này, anh kể với ba, người yêu anh rất được. Sao lần này không đem về nhà?"

Bạch HIền sùy một tiếng:

" Tất nhiên là bổn thiếu gia phải tránh mặt cô nương ra rồi, đợi khi nào em đi học suốt anh mới đem về. Anh ra mắt ba mẹ chứ có cần ra mắt em đâu."

Biện Lệ Hương bĩu môi khinh bỉ. Bạch Hiền cười một tiếng sau đó cũng tiu ngỉu. Bản thân không có khả năng làm việc của mình tốt thì cũng nên khoác lác cho cả nhà đỡ lo lắng.

" Chết."

Biện Lệ Hương sợ hãi thét lên một tiếng. Bạch Hiền ngẩng đầu mới phát hiện cô đánh rơi một chậu hoa nhỏ xuống dưới. Bạch Hiền khinh bỉ nói.

" Vô dụng quá."

Biện Lệ Hương còn đang ngoái người xuống, không có để ý câu nói của cậu.

" Anh, ở dưới có người."

Cậu sợ hãi đi đến lan can nhoài người xuống. Người kia đang ngồi xổm xuống ôm chặt cánh tay. Thoáng nhìn cũng phát hiện ra hắn bị chậu cảnh đập mạnh vào tay đi, còn chảy mái nữa.

" Phác Xán Liệt."

Bạch HIền lo lắng gọi, Biện Lệ Hương gấp gáp vào nhà lấy hộp y tế sau đó theo sau Bạch Hiền chạy xuống.

Biện Bạch Hiền vừa mở cửa, Phác Xán LIệt đứng dậy gượng cười nhìn cậu. Cậu chạy lại gấp gáp đưa cánh tay hắn lên nhìn.

" Anh chắc số xui rồi, chậu cây không rơi vào đâu lại rơi trúng anh."

" Còn cười được. Nếu như rơi vào đầu thì không đứng đây được nữa đâu."

Bạch Hiền ấn hắn ngồi xuống sàn chỗ không có mưa sau đó dùng lực xé rách tay áo sơ mi của hắn, Biện Lệ Hương chạy đến đặt hộp y tế xuống.

" em gái em à? Chào em."

Mặc cho Bạch Hiền lo xanh mắt, Phác Xán LIệt vừa suýt xoa vừa cười nói.

" Không để anh vào nhà đã."

" Nói ít thôi."

Biện Lệ Hương tức giận quát. Phác Xán Liệt im bặt, quay sang nhìn Biện Bạch Hiền lúi húi cạnh hắn khử trùng băng bó vết thương. Ngước đầu lên lại thấy Phác Xán Liệt đang toe toét cười, cậu có điểm tức giận ấn nhẹ vào vết băng một cái.

" A, em định giết người à?"

" Đứng dậy, còn ngồi ngơ ở đó."

Phác Xán Liệt được Bạch hiền đỡ đứng lên. Biện Lệ Hương sau đó mới phát hiện được điểm kì lạ trong quan hệ của hai người, cô nheo mắt.

" Anh này...là anh mà anh kể với ba."

Bạch Hiền gật gật đầu, đúng là cậu kể với ba về hắn, nhưng... còn chưa kịp phản ứng Phác xán Liệt đã tự nhiên:

" Em dâu, không mời anh vào nhà à? Mà vừa rồi là ai đánh rơi cái chậu cây đó vào anh vậy?"

Biện Lệ Hương cười toe, cố ý tiến đến nói lớn để lảng chuyện.

" Anh rể, vào nhà đi. Em nói chứ, vừa xa anh một hôm mà anh em đã nhớ lên nhớ xuống, nhớ cồn cào, nhớ đắm đuối rồi, cứ ngồi thơ thẩn ngắm mưa mãi."

Phác Xán Liệt quay sang nhìn Biện Bạch Hiền cười. Bạch Hiền lườm Biện Lệ Hương bằng ánh mắt nảy lửa.

" Giỏi suy diễn, chết đi."

Cậu quên luôn vết thương của Phác Xán Liệt mà kéo mạnh hắn đi về phía cửa.

Phác Xán Liệt đến đây từ rất lâu nhưng lại cứ đứng ở ngoài nhìn, nhắc đến mới nhớ, hắn phải vất vả mãi mới tìm ra được địa chỉ nhà của Biện Bạch hiền, vừa đến nơi thì đã choáng ngợp với căn nhà nhỏ xinh của gia đình cậu. Đại khái có lẽ đã là nhà của họ Biện chắc chắn sẽ rất ưa nhìn. Biện Lệ Hương cùng hắn thi nhau gọi anh rể em dâu, trò chuyện thoải mái vô cùng. Phác Xán Liệt thì thỉnh thoảng lại khoác vai cậu kéo cậu vào lòng, giống như hai người yêu nhau thực sự ôm ấp nhau ngang nhiên. Loại con gái như Biện Lệ Hương cũng không hiểu là loại gì mà nhìn thấy thì cười òa lên sung sướng. Mẹ cậu bán mĩ phẩm trong trung tâm thương mại hôm nay đặc biệt về sớm, thấy nhà có khách thì sững lại, sau đó Lệ Hương ghé tai bà nói nhỏ, tiếp theo chính là hàng loạt đại từ xưng hô mẹ con ngọt xớt.

Ba mặc đồ đầy bụi về nhà lại trùng hợp đúng lúc Phác Xán Liệt khoác vai Biện Bạch hiền, nhìn một lúc liền hiểu sau đó cởi áo công trường biểu tình vui như Tết chào đón con rể. Bạch Hiền từ đầu đến cuối cũng chỉ có thể im lặng cho hắn ba hoa. Kì thực cũng không phải ba hoa mà là những gì xảy ra trước lúc chia tay. Trong lòng cậu đột nhiên cảm thấy khó chịu nên.

" A, cháu mua rất nhiều thịt đến đây. Bạch Hiền thích nhất là ăn thịt nướng, để cháu ra xe lấy."

Phác Xán Liệt đứng lên. Biện Lệ Hương ngay lập tức kéo cậu dậy.

" Anh đau tay như vậy để em với anh Bạch Hiền đi cùng... Haha."

Cũng đâu phải cả mấy chục cân thịt đâu, Bạch Hiền nghĩ thầm, nhưng quả thực Phác Xán Liệt mua đến rất nhiều thịt, có lẽ muốn cả nhà ăn dần trong một tuần đi. Hắn còn đem theo hoa quả biếu mọi người. Cuối cùng là mẹ và Lệ Hương vào bếp, ba và Phác xán lIệt đi cất xe vào gara còn cậu ngồi cô độc trong phòng khách, rốt cuộc thì hiện tại cậu lại bị cho ra rìa, mới hôm qua về nhà được ba mẹ cưng nịnh như vậy hôm nay đã trở thành thế này rồi.

Ngồi cả tiếng đồng hồ tự kỉ xem tivi ba và Phác Xán Liệt quay về với cả đống đồ mua trên tay, hai người đàn ông họ đi shopping sao?

" Đây là quà ra mắt của anh, em xem chiếc váy có hợp với Lệ Hương không?"

Hắn lấy ra từ túi chiếc váy trắng tinh khôi, Biện Lệ Hương mặc vào chắc chắn là sẽ hạ thấp giá trị của nó đi.

Thực ra như thế này thật tốt, Phác Xán Liệt và cậu ở cùng một gia đình, còn được ba mẹ công nhận là tình nhân, Bạch Hiền chăm chăm nhìn Phác Xán Liệt ôm cánh tay đau vui vẻ nói cười với ba mẹ cùng em mình. Cậu cảm thấy rất ấm lòng, rất hạnh phúc.

Ban đầu chính là muốn Phác Xán Liệt ở trong phòng khách nhưng phòng khách lâu ngày không dọn dẹp nên rất bẩn, sau đó nói cậu và hắn ngủ với nhau, Biện Lệ Hương lại nói nam-nam thọ thọ bất thân. Bạch Hiền kì thực cảm thấy suy nghĩ của đứa nhỏ này thực phiền phức.

" Vậy anh phải ngủ phòng em sao? Hay cho Xán Liệt qua ngủ với em"

Cậu hung hăng nói Biện Lệ Hương, sau đó trong mắt mọi người lại chính là cậu muốn cùng giường với Phác xán Liệt nên phản ứng như vậy. Rốt cuộc cậu đã rõ tại sao mình lại bị hắn chê chậm hiểu rồi.

Rất lâu rồi chưa nằm cùng giường với Phác Xán Liệt như vậy, từ ngày hôm hắn cường bạo cậu có lẽ là hai ba tháng rồi đi. Bạch hiền có chút căng thẳng, nằm im không dám nhúc nhích, Phác Xán Liệt thế nhưng lại tự do nắm chặt tay cậu.

" Trước kia, anh đối với Hàn Dịch chấp nhất, nhìn em ấy tự lực cánh sinh học tập, cố gắng, anh cảm thấy rất muốn bảo vệ đứa nhỏ ấy."

Biện Bạch Hiền biết, cậu không còn nghĩ đến chuyện đó nữa. Phác Xán Liệt quay sang ôm chầm lấy cậu. Bạch Hiền có ý muốn đẩy ra nhưng không được nên cuối cùng nằm im để hắn ôm.

" xin lỗi em. Anh không hiểu chuyện, trước kia là anh sai."

Hắn cúi đầu hôn lên tóc cậu, sau đó ghì trán vào đầu cậu.

" Anh rất tốt. Xán Liệt. Khi đó nhìn thấy anh cười, em còn ngỡ bản thân mình đang nằm mơ nữa. Lúc sau nghĩ lại thấy mình rất ngốc."

" Haha. Ai nhìn thấy anh cũng cảm thấy đang nằm mơ mà."

Phác xán Liệt tự tin nói, Biện Bạch Hiền hung dữ đập mạnh vào cánh tay hắn.

" A, em định giết chồng à? Mẹ, con mẹ muốn giết con rể mẹ này."

" Phác Xán Liệt, anh cái đồ nhận bừa này. Ai cho anh làm con rể mẹ em. Anh đi cưới Biện Lệ Hương đi."

Ngay sau đó có tin nhắn gửi đến máy cậu.

" Anh, em quyết ở giá rồi nên đừng nói câu vừa rồi."

Phác xán Liệt ngó vào đọc được liền cười khúc khích, hắn dùng một tay kéo cậu lại, tay kia bị thương đưa lên đặt lên người cậu. Bạch Hiền vì sợ hắn đau nên không thể cự tuyệt nằm im trong lòng hắn.

" Bạch Hiền à, anh yêu em đến điên rồi. Hồi nhỏ anh từng hỏi sao ba không lấy mẹ nữa. Ba anh trả lời: Bởi vì ba yêu mẹ con đến điên rồi. Anh sau đó đều nghĩ ba đúng là bị điên mới không lấy mẹ cho anh. Sau này lớn lên dần nhớ mẹ đến điên. Hóa ra cái gì là duy nhất cũng rất dễ vì nó mà khiến mình phát điên. Có lẽ không có em, anh cũng sẽ không yêu ai cả."

Biện Bạch hiền ngơ ngẩn nghe từng nhịp đập trái tim hắn. Thì ra yêu cũng có thể khiến con người ta phát điên. Khó tránh được có lúc lại khiến đối phương tổn thương, bởi vì có thần trí nữa đâu, hai người không suy nghĩ mà lao vào nhau, yêu thương nhau.

" Sinh nhật vui vẻ, Bạch Hiền. Từ nay về sau không cho phép em rời đi."

" Sinh nhật sao lại trù ẻo em như vậy?"

Phác Xán Liệt lặng người, sau đó cười nhẹ dịu dàng nói:

" Trù ẻo em ở cạnh anh, nhưng sau đó anh sẽ không để em chịu thiệt thòi."

" Coi như nhận rồi đi."

Biện Bạch hiền cậu chỉ muốn có cuộc sống tốt thôi. Nói cho cùng dù thế nào cũng nên nhìn theo hướng tích cực. Phác Xán Liệt, coi như cậu đã nhận món quà đó, chỉ là lấp đầy hộp quà là nghĩa vụ của cả hai người.

Sáng sớm hôm sau Biện Bạch Hiền lên xe Phác Xán Liệt để hắn chở về thành phố, có cảm giác như người nhà cậu đem cậu gả đi vậy. Dặn dò đủ thứ còn nói ở cạnh nhau thì chiều chuộng nhau, đứa nhỏ này hơi ngốc, nên hắn sẽ chịu nhiều thiệt thòi. Đây là hạ thấp chỉ số IQ ba số của cậu sao?

...

Trần Vương Khanh hôm nay đặc biệt rảnh rỗi, có thời gian dẫn bạn học đến khách sạn cậu làm ăn cơm. Biện Bạch Hiền nhìn hai người nói chuyện tự nhiên, Trần Vương Khanh hướng cậu kinh ngạc nói.

" Bạch Hiền. Cậu biết kì này có tin gì đáng sợ không?"

Biện bạch Hiền nhếch miệng liếc xéo cậu ta, đây là chế nhạo cậu không còn được học trong trường sao. Cậu nhóc đi cùng Trần Vương Khanh đẩy gọng kính lên giọng văn trầm trầm nói:

" Ngô Thế Huân, kì trước tổng kết kém, kì này toàn bộ đều được hắn học cải thiện hết, cộng với kết quả vượt trội, tham gia nhiều công tác từ thiện, học bổng vơ vét đầy chất đống. Còn có tổng kết cũng ngang ngửa Phác Xán Liệt."

Biện Bạch Hiền uống ghé nước của Trần Vương Khanh phụt một hơi bắn lên mặt cậu trai đang uy nghiêm nói chuyện kia.

" cậu lịch sự chút đi."

Cậu ta cầm khăn lau mặt.

" Thật đáng sợ, đúng là tin động trời."

Biện Bạch hiền kinh hô nói. Nhìn thấy Phác xán Liệt bước vào khách sạn, Biện Bạch Hiền ngay lập tức đứng lên.

" Các cậu ngồi đi. Tôi làm việc."

Chưa đợi TRần Vương Khanh phàn nàn cậu đã chạy tót lên phòng. Vừa vào đã ngồi thẳng xuống ghế, sau đó Phác Xán Liệt đi đến bóp vai cho cậu.

" Mệt mỏi muốn chết. Anh nói xem, Trần Vương Khanh cùng bạn có thể thảnh thơi ăn uống, còn em làm việc suốt ngày thật bất công."

Trước kia là cậu khách sáo với Phác xán Liệt nên còn ngại hắn giúp đỡ, bây giờ toàn bộ khách sáo đều không còn nữa. Cái gì phàn nàn thì phàn nàn có lúc còn đói muốn chết cũng chạy đến chỗ Phác Xán Liệt đòi ăn. Cái này là hắn tự nguyện trước kia đã có cơ hội chia tay rồi.

Bạch hiền gần đây khôi phục bộ dạng giống hồi mới quen, Phác Xán Liệt cũng vui vẻ mà tiếp nhận, mặc dù có lúc rất phiền phức. nhưng chung quy vẫn gia đình đầm ấp, hạnh phúc.

" Phác Xán Liệt, nếu một ngày em đi thật xa thật xa, anh sẽ như thế nào?"

" Sẽ lục khắp nơi tìm em, buộc em phải chịu tội, phán em tội chung thân phải cạnh anh cả đời."

Bạch hiền đột nhiên lẳng lặng nghe hắn nói. Cái này quả thực sến quá rồi.

" Nhắc mới nhớ, nghe nói Ngô Thế Huân kết quả ngang ngửa anh, thật kì diệu."

Phác Xán Liệt có chút trầm xuống, hắn bóp mạnh vai cậu, Bạch Hiền kêu á một tiếng.

" Em thấy hắn xuất sắc nên muốn chạy qua chỗ hắn đúng không?"

Biện Bạc Hiền cười ha hả, lắc lắc đầu liên tục. Phác Xán Liệt, bộ dạng hắn ghen cũng thực đáng yêu đi. Cậu thấy mấy đôi yêu nhau trên tivi đáng yêu nhất chính là lúc ghen, cậu sau này nhất định sẽ chọc hắn cho hắn ghen thật nhiều.

" Cái gì? Được tôi đến ngay."

Phác Xán Liệt nghe xong điện thoại gấp gáp mặc áo khoác muốn đi. Biện Bạch Hiền cũng lo lắng hỏi hắn có chuyện gì.

" Hàn Dịch vì suy nhược phải vào bệnh viện rồi."

Biện Bạch Hiền còn chưa kịp nói gì hắn đã chạy nhanh đi, ngay cả điện thoại cũng không chịu mang. Ngồi cả tiếng nhìn chăm chăm cái điện thoại, cuối cùng cũng thuyết phục được mình phạm pháp.Tin nhắn của Phác xán Liệt rất ít xóa, dường như là hắn không để ý nhiều đến chúng, không trả lời lại cũng có vài tin còn không thèm đọc.

" Phác Xán Liệt, cảm giác thế nào, haha là tôi tạo cơ hội cho cậu đi. Lúc đè cậu ta, cậu đúng là có khí chất."

Biện Bạch hiền đọc mấy tin gớm ghiếc của Quách Hoàng đều cảm thấy phát ớn.

Của Ngô Thế Huân.

" Kì sau tôi nhất định sẽ xếp thứ nhất, nhất định sẽ buộc cậu mang Biện Bạch Hiền ra cho tôi ôm."

Kéo lên một chút nữa chính là tin nhắn của hắn gửi từ rất lâu rồi.

" Phác Xán Liệt, nếu tôi được xếp loại đầu trường, cậu có đồng ý cá cược đem Biện Bạch Hiền cho tôi ôm trước mặt cậu không?"

Phía dưới là tin nhắn của Phác Xán Liệt.

" Được."

Hắn bình thường rất ít trả lời tin nhắn, sao lại có hứng thú với cái trò đùa này của Ngô Thế Huân, nếu như Ngô Thế Huân thực sự có điểm cao hơn Phác Xán Liệt, hắn sẽ cho Ngô Thế Huân ôm cậu sao? Còn chưa hề hỏi ý kiến cậu. Đây không phải là muốn đem cậu ra làm trò đùa sao?

Biện Bạch hiền có bực tức một chút sau đó hạ điện thoại xuống lấy bình tĩnh. Dù gì Phác Xán Liệt kì này cũng đứng thứ nhất, cậu lo cái gì chứ.

" Xin lỗi đêm qua... chuyện đó, em sẽ không nói với Bạch Hiền. Xán Liệt, đừng tránh mặt em nữa."

Cầm máy lấy hết can đảm mới dám đọc tin nhắn của Hàn Dịch. Đêm qua cậu ấy say, sau đó Phác Xán Liệt làm gì? Bạch hiền vội bỏ điện thoại hắn xuống. Coi như chưa từng thấy đi. Trong đầu tự nói như vậy.

Phác Xán lIệt đến mười hai giờ đêm cũng chưa về phòng, cậu cầm chìa khóa khóa cửa phòng lại sau đó đưa cho nhân viên tiếp tân để chốc nữa hắn trở lại sẽ trả phòng. Thơ thẩn đi ra cửa khách sạn đột ngột bị kéo lại.

" Biện Bạch Hiền."

TRước kia NGô Thế Huân để tóc màu vàng nhìn rất lấc cấc hiện giờ hắn ăn mặc chín chắn hơn, lại còn nhuộm tóc đen, ánh mắt đặc biệt kiên nghị. Hóa ra hắn trưởng thành rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net