Chap 26: Chúng ta kết hôn đi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chanyeol đứng ngoài ban công, rít một hơi thuốc dài, bầu trời đêm hôm nay không có lấy một ngôi sao, có vẻ như một cơn mưa lớn đang sắp kéo tới. Hắn khẽ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu rồi trở vào. Tùy tiện lấy một cuốn sách trên kệ, giở đại một trang.

"Vì yêu nên mới hận, nếu không yêu sẽ không hận."

"Ái tình là một căn bệnh gồm ba giai đoạn: khao khát, chiếm đoạt, chán chường."

"Thật vậy sao?"

Hắn gập trang sách lại, bước ra khỏi phòng đọc sách đi dọc hành lang đến phòng của hắn và Thủy Bình, nhẹ nhàng đẩy cửa vào.

Trong một mảng tối của căn phòng chỉ le lói chút ánh sáng từ bên ngoài hắt vào hắn mơ hồ thấy Thủy Bình ngồi bên cửa sổ, ánh mắt nhìn ra xa xăm.

Ngoài trời mưa đã bắt đầu nặng hạt, mỗi lúc một lớn hơn, Chanyeol chậm rãi bước đến gần bên cạnh, vòng tay qua eo Thủy Bình, tựa cằm lên vai cô, thì thầm:

"Chúng ta kết hôn đi."

Thủy Bình giựt mình quay đầu lại, nhìn hắn kinh ngạc. Kết hôn?

"Tôi đồng ý tha thứ cho em...bởi vì tôi không muốn mất em."

Hắn nở nụ cười, nhìn cô đầy ôn nhu.

"Tôi thực sự đã suy nghĩ rất nhiều."

"Dù tôi có con với người khác?" Cô nghi hoặc. Thật sự đến bây giờ vẫn không thể biết hắn đang nghĩ gì. Chẳng phải lúc sáng còn rất giận dữ với cô sao? Sao đột nhiên lại thay đổi nhanh đến vậy? Park Chanyeol quả thật là một người rất khó đoán mà.

"Tôi sẽ chăm sóc cho em và cả đứa bé, tôi biết không phải lỗi của em, đúng không?"

Hành động của Chanyeol lúc này lại càng khiến cô hoang mang hơn bao giờ hết. Ánh mắt của hắn, có phải là đang nói thật?

"Anh thật sự nghĩ như vậy?"

Không biết câu nói này của Thủy Bình ẩn chứa bao hàm ý, rốt cuộc Park Chanyeol có hiểu hay không điều cô đang hỏi hắn. Hắn thực sự nghĩ đứa bé là con của Won Geun? Hay hắn chấp nhận tha thứ cho cô bởi vì hắn yêu cô. Thủy Bình chỉ hy vọng hắn sẽ trả lời là không, hắn tin cô.

"Tôi muốn em biết, tôi yêu em nhiều như thế nào, dù là em đã làm bất cứ việc gì có lỗi với tôi."

Hắn nhẹ nhàng đáp, rồi hôn lên mái tóc Thủy Bình, để đầu cô dựa vào lòng ngực vững chắc của hắn. Thủy Bình khẽ rơi một giọt nước mắt. Cô có nên nói với hắn không? Liệu những lời này của Park Chanyeol là thật lòng hay lại dối gạt cô? Cô quá non nớt để có thể nhận ra hắn đang nghĩ gì. Mặc dù hiện tại hắn nói sẽ tha thứ cho cô nhưng sẽ tin lời cô chứ? Trong khi hắn đã nghĩ đứa bé thật chất là con của Won Geun, vậy nên giải thích cách nào đây? Chắc hắn sẽ lại trách cô lần nữa vì sao lại dấu hắn. Rốt cuộc là cô nên làm thế nào mới phải?

Cô vòng tay đáp trả, ôm chặt lấy hắn, như không muốn rời ra. Cô thực sự yêu Park Chanyeol, dù không biết hắn đã đối xử tệ với cô thế nào. Nhưng Thủy Bình không thể phủ nhận bản thân rất yêu hắn.

"Chanyeol, anh có thể nói cho em biết cảm giác của anh lúc này là gì không? Anh đang nói thật lòng hay lại đang gạt em? Em thật sự đã không thể rời xa anh được nữa rồi. Tại sao em lại yêu anh trong khi anh lúc nào cũng em làm đau khổ? Tại sao em lại tin tưởng anh trong khi anh hết lần này đến lần đều lừa gạt em? Anh có thể trả lời cho em biết không? Sức hấp dẫn của anh, sao lại lớn đến vậy?"

.
.
.

"Đùng."

Tiếng sấm sét bên ngoài mỗi lúc một dữ dội, Thủy Bình giựt mình tỉnh dậy, tay quờ quạng sang bên cạnh, giọng run rẩy.

"Chanyeol...Chanyeol..."

Cô nheo nheo mắt, với tay bật công tắc đèn, bên cạnh chỉ còn là một khoảng trống, Chanyeol đã rời đi từ lúc nào, chẳng phải vừa rồi hắn còn ôm cô ngủ sao?

"Chanyeol à...anh đâu rồi? Chanyeol..."

Thủy Bình ngồi dậy, một cơn đau từ bụng bỗng nhiên truyền tới làm cô ngã khuỵu xuống.

"Ưm...Chanyeol à..."

Thủy Bình gắng gượng đứng dậy lần nữa, khó khăn bước ra cửa. Cô bám vào bức tường dọc hành lang đi xuống lầu.

Nhưng chưa được ba bước bên tai bỗng truyền đến giọng nói quen thuộc từ phía căn phòng ngay sát cạnh phòng cô.

"Cưng à, em thật xinh đẹp."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net