Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương1

Chiếc máy bay cất cánh thẳng lên bầu trời, ẩn mình trong mây trắng.

Trong khoang hạng nhất, một người con gái khí chất thanh lịch quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, quan sát những đám mây được phủ lên ánh vàng kim của mặt trời, cô thở dài thật nhẹ.

Cô tên là Son Naeun, một người phụ nữ vô cùng kiêu ngạo.Tuy nhiên cô cũng có cái vốn để mà có quyền kiêu ngạo.

Bàn về xuất thân ,cô là con gái của một thương nhân giàu có nào đó ở Hàn Quốc, xuất thân hẳn là cao quý

Bàn về tài năng, cô tốt nghiệp đại học Harvard, hiện nay trợ lí quản lí cho một công ty truyền thông tại Anh Quốc.Bàn về nhan sắc, cô có vóc người cao gầy, mắt ngọc mày mài, nước da trắng mịn như tuyết.

Son Naeun  chớp chớp hàng mi cong dài, sâu nặng liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh mình, cậu thoải mái tùy ý, nhưng lại không hề mất đi sự hoàn mỹ.Cậu đang tập trung tinh thần nhìn tập tài liệu trong tay, khuôn mặt khôi ngô nhưng không kém phần quyến rũ khiến cô có nhìn trăm lần cũng không thấy chán, lại thăm cậu có một đôi mắt sâu thẳm giấu kín mọi suy nghĩ, đừng nói gì khác, ngay cả Son Naeun đã quen biết với cậu nhiều năm cũng không có cách nào khám phá nội tâm của người ấy.

Cậu tên là Park Chorong, một cái tên vô cùng cứng rắng.

Vừa mới bước chân lên máy bay, cậu đã bắt đầu xem báo cáo, không hề nói bất kì lời nào với cô, thậm chí là trao đổi ánh mắt cũng không có. Nếu như không phải nguyên nhân trong tầng khí lưu làm máy bay lắc lư, Chorong quay sang hỏi cô đã thắt dây an toàn chưa, thì cô suýt cho rằng người phụ nữ này đã quên mất sự tồn tại của cô.

Chẳng còn cách nào khác, Park Chorong người cũng tựa như tên, an tĩnh , lạnh lùng, tựa như viên thủy tinh băng lạnh ngàn năm.

Son Naeun mãi mãi cũng chẳng quên được hình ảnh lần đầu tiên cô gặp Chorong khi cô vẫn còn đang học tại trường Harvad.

Ngày đó cô bị một người con trai nhiều lần bị cô cự tuyệt đến quấy rối, cô làm cách nào cũng không dứt khỏi hắn. Vừa lúc đó Chorong đi tới phía đối diện, lặng lẽ liếc nhìn hai người, cô nhìn cậu cầu cứu.

Một cách bất ngờ, cậu nhấc chân, một thế đá cực kì hoàn mĩ, khẽ nghe thấy tiếng rên rỉ của ai đó. Đến lúc Naeun cúi đầu mới thấy tên quấy rầy mình đã ôm đầu ngã trên mặt đất.

Đến khi cô phục hồi tinh thần thì Chorong đã đi xa mất. Cô có cảm giác Chorong mang hơi hướng một người con gái Hàn Quốc trầm tĩnh.

Bắt đầu từ đó cô đem lòng say mê Chorong

Một người kiêu ngạo như Son Naeun đương nhiên sẽ không chủ động bày tỏ tình cảm của mình. Cô có thể chủ động tìm chỗ đối diện cậu trong thư viện, hoặc có thể ngẫu nhiên ngồi cùng bàn với cậu trong lúc ăn cơm tại centin, thế này thôi đã là cực hạn của cô rồi, vậy mà mỗi lần như vậy cậu đều thản nhiên liếc mắt nhìn cô, rồi duy trì sự im lặng.

Một năm sau đó, cô cuối cùng cũng bỏ xuống sự kiêu ngạo của cậu, mà bày tỏ với cậu.

''Chorong. em thích Chorong!''

Đó là một ngày mưa, khi Chorong đang đóng lại cửa sổ trong thu viện lại, cô ở phía sau cậu nói ra những lời này.

Động tác đóng cửa của Chorong thoáng dừng lại, cậu quay đầu cười với cô, nụ cười rất trong sáng.

''Cảm ơn''

Chỉ một câu đó mà chẳng hề có vế sau.

Thế nên cô lại say mê cậu nhiều hơn.

Naeun hỏi thăm về Chorong thì biết cậu cũng là con của một gia đình khá giàu có, nhưng không vì thế mà cô ăn xài hoang phí ngược lại còn biết tiết kiệm, không bao giờ thể hiện ra bên ngoài.Chorong có sở thích rất kì quặc là thích đồ da báo bất kể là thứ gì liên quan đến da báo cô đều mua hết.Và cô cũng có một cô em gái, tính cách ham chơi và thích gây họa nhưng cực kì tốt bụng.

Chẳng mấy chốc 3 năm đã trôi qua.Hai người từ bạn học đã trở thành đồng nghiệp...và đã trải qua rất nhiều thứ.Chorong không còn là một thiếu nữ ngây thơ nữa bởi những lời bàn tán khốc liệt ở trường luyện cho cậu mạnh mẽ hơn và cô cũng thế, cô không thể thiếu Chorong.

Hôm qua Chorong hai mươi lăm tuổi nói với cô rằng:''Bố Rong muốn Rong đưa bạn gái về nhà, ngày mai em chuẩn bị một chút để lên áy bay luôn.''

Naeun gần như sợ đến phát ngốc, thế nhưng vẫn giả bộ lạnh lùng nói:''Được em sẽ chuẩn bị''

Thế nên ngày hôm nay cô mới mô hồ như thế này ngồi cùng Chorong lên đường về Hàn Quốc gặp bố mẹ cậu ấy.

**************

Máy bay hạ cánh, Naeun hồi hộp kéo cánh tay của Chorong ra khỏi sân bay , miệng thì lẩm nhẩm vài câu gì đấy.

Sau khi lấy hành lý hai người đi ra .Ngay lập tức Naeun nhìn thấy một người đàn ông cũng trạc tuổi mặc áo sơ mi, bên cạnh ông là người phụ nữ vô cung xinh đẹp.

Chorong ôm họ cười thật tươi ,giới thiệu Naeun với họ:''Bố mẹ , Đây là Naeun,lÀ... bạn gái của con''

''Bác trai, bác gái cháu chào hai bác''.Lúc này Naeun vô cùng hồi hợp, lén lút nhìn Chorong chờ đợi cậu phá tan bầu không khí ngượng ngùng này, nhưng lại thấy tầm mắt của cậu đảo đi bốn phía.

Naeun lễ phép cười, vừa muốn hỏi han vài câu thì một người con gái cũng cỡ 18 tuổi bất ngờ nhảy ra từ sau lưng Chorong, đưa tay bịt mắt Chorong, lớn tiếng nói:''Rong unnie đoán xem đây là ai!''

Cô gái ấy cột mái tóc hai sừng, mang đôi giày vải, khuôn mặt hồng hào trông rất xinh xắn.thật ra nàng rất xinh nhưng chỉ điều quần áo của nàng diện lại không hợp, chắc do đi vội, lộ ra vẻ ngốc nghếch thiệt sự.

Chorong nói:''Bomi à, lần sau em có thể không nói rõ ràng ra thế này không. Làm thế là rất khinh thường chỉ số thông minh của Rong đấy!''

Bomi buông tay rồi lắc đầu, hai bím tóc vung theo:''Rong dễ quên lắm, ngộ nhỡ unnie không nhớ ra em là ai thì thật mất mặt em!'' 

''Rong không dễ quên tới mức độ đó.''Chorong nhìn cô bé phía sau, lên tiếng hỏi:''Hai bác Yoon đâu rồ?''

''Không nói tới họ nữa, đi Hawaii mà không mang em theo.Em đoạn tuyệt quan hệ với họ!''

''Đúng.''Lời nói của bố Chorong mang đầy thâm ý:''Thế nên Bomi chuyển sang  ở  nhà chúng ta.''

''À!''Chorong cười cười như không có gì, dường như những lời nói nổi loạn này đối với họ mà nói đã sớm trở thành thói quen.

''Unnie chị ấy là bạn gái của unnie sao?''Bomi chớp chớp đôi mắt ngây thơ hồn nhiên nhìn cô.''Chị ấy thật xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là tiểu thư nhà người ta.''

''Ừ.''Chorong nắm lấy tay Naeun, giới thiệu với Bomi:''Em về sau gọi chị ấy là Naeun unnie, em ấy là Bomi, con gái của bạn thân bố Rong.''

Naeun đưa tay ra một cách tao nhã, cũng hết sức ân cần nói:''Bomi, Rong vẫn hay nhắc về em với chị.''

''Thật không?''Đôi mắt con bé bỗng chốc lấp lánh,vươn tay ra:''Rong nói gì về em?''

''Rong nói rằng em rất dễ thương?''

''Rong sẽ không nói thế đâu!''Bàn tay Bomi đang nắm  chặt tay cô thoáng cứng đờ, ngay lập tức vẻ mặt của nàng dửng dưng như không, bĩu môi nói:''Rong chắc chắn nói rằng em rất ham chơi và hay gây họa, có đúng không?''

Naeun  thấy lần đầu tiên cảm thấy rằng không nói được lời nào, chỉ có thể cười nói tiếp:''Rong nói không sai, em quả thật rất dễ thương...''

Naeun rút tay ra:''Rong unnie chưa từng lần nào nói em...''

Thấy khuôn mặt tươi cười của Naeun có phần xấu hổ, Bomi cười ngọt ngào, nụ cười ấy giống như một vị thiên sứ:''Rong unnie thích đặt người mà chị ấy quan tâm ở trong lòng, người mà Rong unnie chẳng bao giờ đề cập đến chính là người  mà Rong unnie yêu thương nhất.''

Chorong không nói gì, cuối người giúp Bomi buộc lại  giày.

''Các con cũng đã mệt mỏi rồi, về nhà ăn một chút gì đã rồi trò chuyện sau.''Mẹ Chorong mở miệng nói.

''Cảm ơn dì.'' Naeun vội hùa theo.

Ai ngờ Bomi đột nhiên nói tiếp:''Khi còn ở tiểu học, em với Rong unnie hoàn thành nhiệm vụ thì em sẽ được ra ngoài chơi với bạn bè.''

Nói xong cô bé vung vẩy đôi tay, đầu cũng không ngoảnh lại lanh lợi chạy ra khỏi sân bay.

Trong lòng Naeun không hiểu vì sao mà im lặng, cô có một loại cảm giác  cô bé mà Chorong chưa hề đề cập đến có ý nghĩa đặc biệt với cậu.

Khi ra khỏi sân bay, Naeun khó tin khi nhìn thấy một người tài xế đang đi tới, cử chỉ vô cùng kính cẩn giúp Chorong đưa hành lý lên một chiếc xe Lincoln dài hoàn toàn mới.

Chorong quay sang hỏi bố cô:''Là cái mới mua ạ?''

'' VÌ để đưa đón con mà mua đó, kiểu xe này bề ngoài tuy có hơi xấu, thế nhưng lại rất thực tế, vừa chở được nhiều người vừa đi lại rất thuận lợi.'' Giọng điệu này nghiễm nhiên như củ cái trắng bên đường, tuy rằng có bị sâu nhưng vẫn có thể chịu đựng mà ăn được.

''Vâng! đúng là rất thực tế, thứ thực tế tiết kiệm nhất trên đời này chỉ sợ cũng chỉ có cái xe này thôi.'' Chorong gật đầu đồng ý.

Naeun không nhịn được bật cười thành tiếng, hóa ra Chorong cũng có một mặt khác mà cô không hề biết đến.

Chiếc xe đi suốt một giờ đồng hồ, dừng lại bên một bờ biển. Naeun không thể tin được hai tòa biệt thự xa hoa trước mặt là nhà của Chorong, cô nhìn từng chiếc xe trong sân nhà họ, thế cũng biết xuất thân của Chorong không hề tầm thường.

Chorong xách hành lý của cô lên, nắm tay Naeun đi vào một căn nhà phía trước.Tầng một là phòng khách khá rộng, lấy màu trắng trang nhã làm màu chủ đạo. Tầng trên có bốn phòng ngủ, Chorong đặt hành lý của Naeun sang một phòng. Đó là một căn phòng đôi, gian trong là phòng ngủ, gian ngoài là phòng đọc sách, nhìn chung khá trầm, đây chắc hẳn là phòng của Chorong .

''Em nghỉ ngơi một lát đi, đến lúc dùng bữa chiều Rong sẽ gọi em sau.''

Cô thật sự rất mệt mỏi, từ lúc Chorong nói muốn đưa cô về Hàn Quốc, cô đã có một đêm không ngủ, hơn nữa trên đường đi còn vất vả, cô đã sớm mệt lử đến mức mơ mơ màng màng.

''Vậy còn Rong?''

''Rong đi ra ngoài một lúc.''

''Em đi cùng Rong.''

''Không cần đâu, Rong có chút việc.''

Nói xong, cậu đi ra ngoài đóng cửa phòng lại.

************

End.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net