Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2

Naeun không ngủ được, đưa mắt ra ngắm nhìn biển.

Phong cảnh nơi đây rất đẹp, tiếng sóng biển lại càng đẹp hơn.

Chorong đang đứng trên chòi gỗ quan sát, nói chuyện với bố cậu.

Khi thì Chorong nói chuyện, khi thì yên lặng, trán cậu nhăn lại rất sâu.

Khi thấy Bomi từ xa khập khiễng bước tới, ánh mắt của cậu bỗng trở nên sâu thẳm.

Vài phút sau, tiếng bước chân chồng chéo nhau vang lên, Naeun  bước ra phòng ngủ, vừa lúc nghe Bomi nói:''Rong không phải appa em, quan tâm nhiều như vậy làm gì?''

''Nếu như tôi mặc kệ em thì còn ai quản em nữa hả?'' Tiếng Chorong vang lên sát phía sau.

''Ôi, may mắn là một năm chị chỉ về 2 lần, nếu không thì em đã sớm bị chị dồn ép đến chết mất rồi.'' 

Sau khi tiếng mở cửa cùng tiếng đóng cửa chấm dứt, tiếng nói chuyện của hai người đã chuyển sang phòng kế bên.

''Em sao lại bị như thế?''  Giọng nói của Chorong có chút cáu kỉnh:''Làm sao chân lại bị thương?''

''Cùng bạn đi leo núi không cẩn thận bị ngã.''

''Bạn? Là Namjoo à?

''...''

Bomi không trả lời lại, hẳn là ngầm thừa nhận rồi.

''Rong unnie phiền unnie ra ngoài một tý, em muốn tắm!''

''Phòng tắm của em không phải có cửa sao?''

''Nhỡ thú tính của Rong bộc phát chạy vọt vào thì sao?''

''Em có thể khóa cửa''

''Đóng cửa rồi bị Rong tìm cách phá!''

"....''

Naeun mệt mỏi ngã xuống chiếc ghế sofa trong phòng đọc sách. Cô dường như hiểu ra điều gì đó từ sự im lặng của hai người, nhưng càng lúc cô lại càng mơ màng hơn. Lại thêm hệ thống cách âm giữa hai căn phòng lại kém đến vậy sao?

Naeun day day thái dương đang đau nhức, trong đầu cô được lấp đầy bởi rất nhiều câu hỏi, chật đến mức đầu sắp nổ tung.

Căn phòng Chorong bên cạnh yên lặng được một lúc thì có có tiếng nước chảy vang lên, phảng phất như nghe tiếng tắm rửa.

''Vừa rồi có phải unnie cùng Rong appa nói về chuyện chị Naeun phải không? Bomi hỏi, tiếng cô bé có chút nghe không rõ.

''Ừ.''

''Rong appa nói sao?''

''Ông ấy nói là tôn trọng ý kiến của Rong, chuyện tình cảm... để Rong tự mình lựa chọn.''

''À...'' Một câu ''À'' được cô kéo dài.

''Vì sao em muốn Rong mang bạn gái về nhà?''Chorong hỏi một vấn đề mà Naeun chẳng ngờ tới.

Câu trả lời của Bomi lại càng bất ngờ."Em không hề.''

''Appa Rong nói là em nói cho ông biết chị có bạn gái...''

''Vâng!Là em nói đó!''

''Vì sao em lại phải nói như vậy?''

''...''

''Bomi?''

Tiếng nước chảy ngừng lại. Tiếng nói của Bomi có lúc không như trước:''Em không chống đỡ nổi nữa...''

''Rong hiểu rồi.''Thanh âm của Chorong chứa đầy sự khoan dung cùng với thấu hiểu.''Chị sẽ giúp em giải quyết.''

Vừa nói xong, Chorong mở cửa bước ra khỏi phòng, tiếng bước chân xa dần.

Sắc trời chiều dần dần tối, thủy triều vẫn đều đặn lên xuống.

Tâm tình Naeun dần tỉnh táo trong tiếng thủy triều.

Nếu tìm cách lý giải Chorong quá khó khăn, cô phải thử đọc được tâm sự của Bomi.

Sắp đến giờ ăn cơm, Chorong gọi Naeun xuống tầng ăn cơm.

Bữa ăn toàn đồ Hàn Quốc nên phong cách dùng cơm cũng mang thói quen của người Hàn Quốc-yên lặng.

Thế nhưng vẻ ngoài càng yên tĩnh thì ngược lại càng đáng sợ, mỗi động tác nhỏ đều có thể trở thành mục tiêu nhìn của người khác.Cho nên Naeun mới ăn uống vô cùng cẩn thận, cố gắng duy trì tư thế cao quý, đoan trang nhất. Đến khi gần ăn xong, Chorong lặng lẽ đặt tay lên lưng cô, lòng bàn tay của Chorong rất lạnh. Cô  ngẩng đầu, giả vờ cười ngọt ngào với Chorong, khóe mắt thoáng khẽ nhìn sang ba mẹ của Chorong, rồi lại nhìn qua Bomi, vẻ mặt cô hơi có chút bất đắc dĩ.

Bomi quả thật là chỉ biết ăn, cúi đầu ăn rất tích cực, chỉ là cô bé ăn có hai miếng thịt bò.

...

Ăn cơm xong, pama của Chorong đi dạo bên bờ biển, umma của cậu ôm lấy cánh tay appa cậu, cơ thể dựa sát vào ông, vết chân lồng nhau trên cát kéo dài rất xa, rất xa...

Bomi ngồi trên ghế sofa ôm  điều khiển từ xa chăm chú theo dõi bộ phim truyền hình, lúc xem cảm xúc dâng trào, không hề có chút không tự nhiên với tư cách làm khách ở nhà người khác.

Chorong cũng không vội lên tầng, ngồi trên ghế sofa xem TV. Naeun nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của Chorong đặt bên sườn, cơ thể nhẹ nhàng ngã sát vào người cậu. Vai Chorong tuy nhỏ bé nhưng rất ấm...giống ngày xưa.

Cô nhắm mắt lại, nhớ lại Party lễ tốt nghiệp của Chorong, ngày đó cô uống rất nhiều chén, đã khóc. Trong vường trường, cô dựa lên vai Chorong nghẹn ngào.''Em rất lạnh! Rong ôm em một chút có được không? Một lần là được rồi...''

Chorong lắc đầu, cởi áo khoác ra, đặt lên người cô rồi một mình rời đi.

Nhớ lại đêm hôm đó, Naeun cảm thấy hơi lạnh, dựa càng sát vào người Chorong.''Em rất lạnh.''

Lần này Chorong cuối cùng đưa tay ra, ôm lấy bờ vai gầy của cô.

''Rong theo em lên tầng nghỉ ngơi đi.'' Cô nói thật nhỏ.

''Được.''

Khi bọn họ đứng dậy rời đi, Naeun lặng lẽ quay đầu lại.

Trên TV, vừa có một cảnh đánh lộn gay cấn.Nhưng Bomi không hề hưng phấn nhưu lần đầu tiên, nàng lấy hai tay ôm chặt chân, tập trung tinh thần xem TV.

Trên chiếc chân nhỏ trắng bệch có một vết xước, đã được bôi thuốc nhưng vẫn còn rướm máu.

Nhìn mà thấy đau lòng.

Naeun nhớ lại lần đầu tiên cô cùng Chorong trò chuyện, cô hỏi cậu:''Vì sao Rong lại tên là Park Chorong.''Một câu hỏi thật ngốc nghếch.

Cậu nói:''Rong thích cái tên này.''

''Vì Rong thích sự yên tĩnh sao?''

Chorong cười cười, cười đến khi khóe miệng lộ ra một loại tình cảm đặc biệt.

Thật ra Chorong không chỉ thích sự yên tĩnh, cậu nói cũng không nhiều, cho dù tại thời gian đàm phán cũng rất ít phát biểu, nhưng khi cậu mở miệng tất cả dều là những lời vàng ngọc, ý nghãi vô cùng.

Thế nên Naeun đã tập thành thói quen Chorong rất ít lời, thay bằng việc tìm hiểu tâm sự của cậu.

Cuối cùng Chorong cũng mở miệng:''Cảm ơn.''

Naeun thoáng nở một nụ cười gượng gạo,''Ngoại trừ chuyện cảm ơn, Rong không còn chuyện khác để nói sao?''

Chorong khẽ mấp máy môi, nhưng lại không phát ra âm thanh.

Chorong đi tới trước giá sách, lấy ra một cuốn album từ bên trong, mở ra trang thứ hai từ dưới lên, nhìn thoáng qua rồi đóng lại, trên mặt mơ hồ hiện lên nỗi thất vọng.

Cho dù cô chỉ thoáng nhìn qua, Naeun vẫn thấy rõ bức ảnh kia.

Đó là bức ảnh mà Chorong và Bomi chụp chung.

Trên bàn có một chiếc bánh gateaux cắm 14 cây nến, dưới nền sáng mờ ảo, Chorong nhẹ nhàng hôn lên tráng Bom...

Bomi trong ảnh mặc một chiếc váy công chúa lộng lẫy, trên tóc cài một chiếc cặp màu vàng, nụ cười trên mặt cô bé tràn đầy ngọt ngào thoáng chút rụt rè...

Naeun có loại cảm giác đôi mắt bị bức ảnh đâm thủng, nước mắt đong đầy nơi vành mắt. Cô cuối cung cũng tin được lời Bomi nói, người mà Chorong không đề cập tới là người Chorong quan tâm nhất.\

''Vì sao Rong muốn dẫn em tới Hàn Quốc?''

''Rong tưởng rằng em phải hỏi từ hôm qua chứ.'' Chorong nhìn cô, con ngươi đen càng lúc càng đen lại:''Chúng ta kết hôn đi.''

Cô thường xuyên nghe được những từ này của Chorong từ trong mơ, sau khi tỉnh lại thì thấy mất mát vô cùng, ngày hôm nay cô nghe những lời này trong hiện thực, càng mất mát hơn so với trong mơ.

Cô nhăm mắt lại, nước mắt không kiềm chế được mà rơi không ngừng:''Rong căn bản không yêu em mà.''

''Em là người phụ nữ thíc hợp nhất với Rong, Rong đã 25 tuổi rồi, đã qua cái tuổi nhiệt huyết theo đuổi tình yêu, Rong muốn có một gia đình, muốn có một người vợ hiểu Rong.''

Nghe được những lời nói như vậy, tâm tình của cô lại càng thêm kích động:''Vì sao lại là em?Vì sao không phải là Bomi?''

Chorong chợt nở nụ cười, phảng phất như đang cười một người ngốc nghếch.

''Bomi là em gái của Rong, ở trong mắt Rong cô ấy mãi mãi luôn là một đứa trẻ con!''

''Trẻ con?''Lời nói của Chorong chân thành đến như vậy, chẳng lẽ cô nghĩ sai rồi sao.''Thật vậy ư?''

Chorong thoáng nhìn qua quyển album trong tay, cười nói:''Trước kia mỗi lần trở về đều phát hiện ra một bức ảnh mới của Bomi trong cuốn album, thế nhưng từ khi cô bé 14 tuổi...cô ấy không hề để lộ ra thêm một bức ảnh nà. Bởi vì cô ấy gặp được Namjoo trong quán bar.''

''Cô ấy yêu Namjoo ư?''

Naeun cũng từng trải qua độ tuổi nhưu thế. Nỗi lòng của thiếu nữ lúc nào cũng lơ lửng thay đổi nhanh hơn gió.

Thời thơ ấu, con gái luôn luôn dựa dẫm vào bố và anh trai, cho rằng đó là ông trời của mình.

''Namjoo là thành viên trong nhóm nhạc, Rong đã từng nghe anh ta hát, u buồn mà thâm tình.''

''Thế về sau thì sao?''

Chorong nhìn về phía biển rộng, tâm tư theo biển khơi mà dậy sóng, hồi tưởng về quá khứ:''Appa của Bomi sai người đánh  Namjoo, muốn anh ta từ bỏ hy vọng với Bomi, thế nhưng tình cảm cuả Bomi và Namjoo vô cung kiên định...Đấy là lần đầu tiên Rong thấy Bomi tức giận, cô ấy hét to với appa cô ấy:''Appa là appa của con mà, appa có thể cho con tự mình quyết định không?Appa sai rồi!Ngoại trừ bản thân con, không ai có thể quyết định được tương lai con!''

''Tình yêu của bọn họ thật khiến cho người ta cảm động.''

''Thế giới này không còn có tình yêu mạnh mẽ mới làm người khác cảm động.''Chorong nhẹ nhàng ôm lấy cô vào trong ngực:''Naeun tin tưởng Rong, Rong nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt.''

Cô gật đầu.

Có lẽ cô đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi, suy cho cùng cô cảm thấy mọi thứ vẫn như trong mơ.

Nếu là mơ thì cũng sẽ có một ngày phải tỉnh.

...

Nữa đêm, Naeun nghe thấy dưới tầng có tiếng vang rất nhỏ, cô nhẹ nhàng đứng dậy.

Chorong không có trong phòng đọc sách.\

Cô chầm chậm mở cánh cửa, xuyên qua khe hở cô nhìn thấy trong phòng khách vẫn còn ánh sáng mong manh.

Bomi ngồi tựa trên ghế sofa ăn chuối, Chorong ngồi bên trái cô, cẩn thận bôi thuốc lên chân bị thương của nàng.

Bomi ăn xong cái gì đó, cô vẫn không ngẩng đầu lên, chậm chạp, khó khăn từng chút từng chút nuốt hết miếng chuối trong miệng.

Tiếng nói của Chorong rất nhẹ:''Vài ngày nữa Rong với Naeun sẽ đính hôn, Appa em biết chuyện này nhất định sẽ không phản đối em và Namjoo quen nhau nữa đâu.''

''Chuyện của em không cần chị quan tâm.''

Chorong nở một nụ cười, bóp bóp mũi con bé.''Em đoạn tuyệt với Yoon appa không 10 lần thì cũng 8 lần rồi, đã lần nào thay đổi được quyết định của ông ấy chưa?''

Bomi buông xuống quả chuối trong tay, muốn cười, một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt.

''Sao vậy em?''

''Không có gì''Nàng né tránh cánh tay của Chorong đang đưa về phía mình, em chỉ muốn nói:''Rong unnie, cảm ơn Rong!''

Đêm bên biển thật lạnh.

Naeun gắt gao quấn chặt bộ đồ ngủ phong phanh trên người, vậy mà vẫn còn thấy gió biển lạnh đến thấu xương!

Những lời bọn họ nói ra từng câu từng chữ như ngọc rơi xuống đất vỡ tan, ngay cả tiếng vọng lại cũng thật chói tai.

''Bomi, em vẫn còn giận Rong à?''

''Giận gì cơ? Em không nhớ rõ!''

''Lần trước, ở phòng tắm...''

Nàng cắt ngang lời câu:''Em không nhớ rõ."

''Rong thật sự không có ý gì khác, Rong nghe thấy em khóc bên trong, gõ cửa thì em không chịu mở, Rong nhất thời sốt ruột nên mới xông vào....''

Bomi chăm chú nhìn vào mắt Chorong.

Chorong vò đầu, lông mày nhíu chặt.'' Ngày đó Rong uống rượu say, chuyện về sau Rong không nhớ rõ. Bomi à, Chị không làm cái gì không nên làm chứ?''

''Em cũng không nhớ rõ.''Nàng có chút hơi thất vọng.''Sau này Rong đừng đề cập đến chuyện này nữa, nếu để bố em biết, đánh chết em cũng phải gã cho Rong!''

Chorong gật đầu, biểu hiện sự đồng ý sâu sắc.

Im lặng một lúc, cậu chủ động tìm chủ đề:''Em có thật muốn đi hy lạp không, nếu như đi thì nhớ gửi hình em và Namjoo cùng chụp cho Rong.''

Bomi cuối đầu che miệng, nhìn không rõ sắc mặt, chỉ có thể nghe thấy tiếng cười mơ hồ.''Rong nghìn vạn lần đừng gửi ảnh Rong chụp với chị Naeun cho em, em không muốn nhìn.''

''Vì sao?''

''Chị ấy xinh đẹp hơn em."

Chorong dùng hai tay véo hai khuôn mặt trong sáng của cô.''Cô bé ngốc, đợi đến khi em trưởng thành, em sẽ xinh đẹp như cô ấy!''

''Hừ! Em không thèm để ý đến Rong.''Bomi đánh vào tay Chorong, quay người nhảy ra khỏi sofa, vừa đi được hai bước đã quay đầu lại, quăng tấm đệm ghế vào mặt Chorong:''Em không xinh đẹp chỗ nào?Em không thèm trang điểm mà thôi, để em ăm mặc trang điểm thật tốt, so với ai cũng dều xinh đẹp hết!''

''Thế vì sao em không trang điểm thật tốt vào?''ý cười bên môi Chorong càng lúc càng sâu, ánh mắt đầy gian sảo.Mỗi lần để lộ ánh mắt này, đó là dấu hiệu chứng tỏ kết quả xảy ra đúng như trong dự đoán của cậu.

''Con gái vì làm người khác vui mà trang điểm, Rong không biết thưởng thức cái đẹp, em trang điểm vì Rong làm cái gì?''

''Đúng!Rong không biết thưởng thức vẻ đẹp của em,giọng ca, cá tính...chỉ có Namjoo mới biết.'' Giọng nói của Chorong rất nhẹ nhàng, không hề mang ý châm chọc

Thế nhưng trên mặt Bomi lại hiện ra vẻ tức giận vì bị người khác chế nhạo:''Rong hãy chờ xem, một ngày nào đó em muốn xho Rong thấy rõ vẻ đẹp của em.''

Yoon Bomi xoay người muốn rời đi, ở phía sau nàng, Chorong bất đắc dĩ thở dài:''Em đó! Maĩ mãi là một đứa trẻ con không lớn được.''

Bomi quay lưng lại với Chorong, đó là lý do vì sao cậu không nhìn thấy vẻ mặt của nàng, thế nhưng từ khóc độ của Naeun có thế thấy được sự tức giận trên khuôn mặt của Bomi.

''Có mà Rong quá già rồi ý, quá khác với em!Không!Hai tuổi đã khác biệt, chúng ta ít nhất có hai thứ khác biệt...''

Naeun ôm lấy bộ đồ ngủ, đóng lại cửa phòng.Bởi vì cô không muốn thấy rõ ràng hơn giọt nước mắt của rơi xuống từ khóe mắt Bomi...

Cô không biết Chorong bình thường có nói những lời này không, nhưng cô hiểu rằng, cái câu nói chan chứa sự yêu chiều ấy nhất định làm tổn thương thật sâu tình yêu của một cô gái yếu ớt.

Đêm đó Chorong không quay trở lại, cậu một mình ngồi trên bờ cát, dùng ngón tay vẽ cái già đó trên cát.

Naeun lặng lẽ lấy một quyển sách từ trên giá, mở ra.Từng tấm hình, từng trang ghi lại hồi ức đã giả thích cho cô chuyện xưa ấm áp.

Tấm thứ nhất, Chorong nhìn sơ chỉ có hơn 10 tuổi, ôm trong ngực một đứa bé sơ sinh dễ thương, đứa bé quơ quơ bàn tay nhỏ bé, đôi mắt mọng nước còn chưa khô nước mắt.

Tấm thứ hai, là một bức hình ngày bé gái chọn đồ vật đón tương lai, tất cả đồ vật đều bị quăng nếm lung tung...Cô bé cố gắng vươn tay nắm chặt ống tay áo của Chorong, cười với cậu...

...

Lật đến trang thứ ba, Naeun bị mấy bức hình làm kinh ngạc đến ngây người.

Đầu xuân, sóng hồ lấp lánh, hoa anh đào rực rỡ, Bomi nằm tại một nơi phủ đẩu cánh hoa trắng, gối đầu lên Chorong mà ngủ, Park Chorong 18 tuổi trông rất ra dáng, đẹp tuyệt vời.

Giưã hè, mưa phùn nghiêng nghiêng, Bomi giơ chiếc ô thật cao, xoay tròn nụ cười rất đẹp vì đã vẩy được những giọt nước mưa tung tóe vào đôi mắt trầm tư, sâu thẳm của Chorong, khiến cho cả người cậu vô cùng nhếch nhác, nhưng lại rất vui vẻ.

Cuối thu, lá phng đỏ rực điểm xuyết sắc núi mênh mông, Chorong đuổi  theo Bomi trong núi, cành cây làm rách váy của nàng, nàng cười càng lúc càng rực rỡ.

Đông lạnh, giữa đêm tối phủ đầy tuyết dày, một khách sạn được chạm khắc như tòa lâu đài cổ tích.

Giưã tuyết trắng ngần, Chorong dùng một chiếc áo da lông quấn chặt lấy Bomi, ôm vào trong ngực. BOmi mang vẻ mặt kinh ngạc chỉ lên cực quang bầu trời, còn cậu thì cố gắng đem cánh tay nhỏ bé của nàng nhét vào lồng ngực...

....

Naeun đóng cuốn album lại, đi tới bên cửa sổ.

Ánh trăng sáng chiếu rõ hình vẽ trên cát, một con khỉ Gorrila hiện lên cười đến vô tư ưu lo.

Chorong nói không sai, tình yêu khiến cho người khác cảm động không chỉ có những tình yêu cuồng nhiệt.

Còn có một loại tình yêu, dịu dàng như nhiệt độ cơ thể người, trong sạch như dòng nước mát . Vì chính mìh đã thành thói quen, thế nên có ấm áp hươn nữa cũng không cảm nhận được sự tồn tại của nó...  

Note:Những ai đã đọc fic thì có thể comment hoặc vote, để mình có động lực viết Tiếp...Mong mọi người hãy ủng hộ fic này của mik nhé!!!thks...



















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net