Chương III + IV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố gắng mỗi ngày 2 chap hoặc 1 chap nhe :) Fic này Hoàn rồi nên không lo bị Drop đâu mọi người :)

Chủ nhật ấm áp nhez :"3

CHƯƠNG III

Chín tháng bảy, Kwon vương phủ giăng đèn kết hoa.

Hôm nay là bách nhật yến (mừng một trăm ngày) của con gái Kwon gia, tân khách kéo đến chúc mừng đông nườm nượp, tất cả đều mang theo gia quyến đi cùng.

Nếu lưu tâm một chút sẽ phát hiện, phần lớn gia quyến mà quan viên mang theo trừ bỏ phu nhân, còn lại hầu như toàn bộ đều là nữ nhi — đúng vậy, không cần hoài nghi, chính là nữ nhi.

Kwon vương gia cho đến nay vẫn chưa lập chính phi, hơn nữa cô ta chỉ có một trắc phi cùng hai thị thiếp, nhưng vài tháng trước toàn bộ đều hương tiêu ngọc vẫn, dịp may hiếm có như vậy kẻ nào lại chịu buông tha cho cơ hội phàn long phụ phượng (*)? Cho nên tuy nói hôm nay là bách nhật yến của đại tiểu thư, nhưng phần lớn mục tiêu của những vị tân khách mượn cớ đến chúc mừng vẫn chính là cái ghế bỏ trống của nữ chủ nhân của vương phủ.

(*) Phàn long phụ thượng: dựa dẫm vào người có quyền thế (bám vào vảy rồng, núp vào cánh phượng để bay lên cao).

“Đa tạ chư vị đến tham gia bách nhật yến của tiểu thư, đúng lúc hôm nay ta vừa tìm được một cái tên rất hay cho tiểu thư, tiện thể thỉnh mọi người chỉ giáo.”

“Vương gia học thức uyên bác, việc đặt tên cho tiểu vương gia sao cần tới hạng ngu dốt như chúng ta chỉ giáo, Vương gia quả thật biết nói đùa.”

“Đúng đó đúng đó.”

“Không biết Vương gia định lấy tên gì cho đại tiểu thư?”

“Kwon Mao Mao.” =]]]

Yến tiếc bỗng chốc rộn lên những tiếng “Phụt Phụt”, hoặc rượu hoặc canh hoặc đồ ăn hoặc trà. . . tóm lại tất cả những gì có thể phun tất cả đều phun ra hết, bồi tiếp ngay sau đó chính là những tiếng ho khan không ngừng, tình cảnh hỗn loạn rõ ràng là không có hy vọng vãn hồi.

Lời đồn chỉ là lời đồn, mọi người nghe được cũng coi như là chuyện tiếu lâm thừa dịp trà dư tửu hậu, nghe một chút rồi thôi, nhưng nếu một khi lời đồn lại do chính bản thân đương sự nói bóng nói gió chứng thật, tuyệt đối sẽ không còn đơn giản là chuyện tiếu lâm, rất nhiều ánh mắt kinh hãi kèm theo ngờ vực đồng loạt bắn về phía chủ tiệc đang hết sức thỏa mãn, ung dung kia.

“Kwon Mao Mao….” Thanh âm mang theo chút run rẩy, đa phần là khó có thể tin.

“Vương muội có vấn đề gì sao?” Kwon Yuri nghi hoặc hỏi bào muội của mình — Thập Nhất vương gia Kwon Sooyoung

“Đại tỷ.. tên này…. đặt thật sự là…. khụ khụ…. đủ đặc sắc!” Cô vẫn biết sở thích của Yuri không giống với người bình thường, nhưng việc đặt tên là chuyện hệ trọng, hắn cư nhiên có thể lấy ra để đùa?

“Đúng không? Ta cũng cho là như vậy.” Yuri lộ ra vẻ mặt đắc chí.

Mọi người không còn lời nào để nói. =]]] <Anh nhà bá đạo quá mà>

“Gọi Tam Tiểu thư Sooyeon ôm đại tiểu thư ra gặp mọi người.”

“Vâng.” Người hầu lĩnh mệnh lui ra.

“Tam Tiểu thư Sooyeon?” Sooyoung đã muốn bắt đầu đối với chữ “Tam” này cảm thấy kinh hoảng.

“Là Tam nữ nhi của Jung Min Kyung.” – Yuri thản nhiên trả lời

“Đại tỷ….” Cô hiện tại yêu cầu rời khỏi buổi yến tiệc liệu có được không? Hiện tại cô thật sâu sắc cảm nhận hôm nay đến tham gia bách nhật yến của cháu gái thật sự là quyết định sai lầm.

Jung Sooyeon vừa bước vào yến thính (phòng tiệc) lập tức cảm giác được bầu không khí quái dị, hỉ yến không phải nên có có tiếng người cười nói ồn áo, tiếng chén bát va chạm vào nhau hay sao?”

Nhưng — tĩnh lặng, phi thường tĩnh lặng, làm hại nàng mới bước một chân vào yến thính, chân kia lại ngập ngừng khựng lại ngay tại cửa, đồng thời giương mắt hướng bên trong quét một vòng.

Trước mắt mọi người ai cũng đều phục sức đẹp đẽ quý giá, lóa mắt, chắc chắn những kẻ có thể có thể đến tham hỉ tiệc hôm nay nếu không phải thuộc dòng dõi quý tộc thì cũng là hoàng thân quốc thích, mà ngay lúc này ánh mắt của bọn họ đều hướng về phía cửa, đồng loạt tập trung trên người nàng.

Sooyeon rất điềm tĩnh khép mi mắt, chậm rãi nhấc chân còn lại bước vào trong yến phòng.

Ngày xưa tại khuê phòng nàng từng nghe phụ thân giảng qua, đương triều Kwon vương gia hỉ nộ vô thường, làm việc tùy hứng? Đối nhân xử thế lại khôn khéo, lõi đời mà giảo hoạt, là loại người cho dù làm hết thảy mọi chuyện xấu trong thiên hạ, cho dù người trong thiên hạ vẫn biết là cô ta làm, lại không có bằng chứng để kết tội, là loại người ngoan độc tàn nhẫn nhưng không ai có thể làm được gì cô ta.

Yuri luôn luôn mang vẻ mặt tươi cười, nhưng bên trong lớp mặt nạ tươi cười kia tám chín phần mười là có hàm ý khác, mà gần đây nàng vẫn thường hay nhìn thấy loại tươi cười đó.

Nàng hiểu được tâm tính của Kwon Yuri, cô ta giống như tìm được một món đồ chơi mới mẻ, chọc phá nàng, hơn nữa  cô ta  biết rõ mùi vị của kẻ bị lấy ra làm đồ chơi thê thảm thế nào.

Còn sống xác thực so với chết càng khốn khổ hơn gấp bội!

Mọi người kinh ngạc chú mục vào nữ nhân vật chính mà dạo gần đây các vụ tai tiếng tình ái so với đương kim hoàng thượng còn muốn vang dội, y phục nàng đang mặc trên người chính là trang phục của nha đầu sai vặt trong những gia đình giàu có,  mái tóc được buộc lại bằng một miếng vải bố màu xanh, trông có vẻ hoạt bát, linh lợi.

Tướng mạo bình thường, ngay cả khí chất cũng không có gì xuất chúng, duy nhất lọt vào trong tầm mắt chính là đôi mắt phượng xinh đẹp, thanh khiết mang theo vẻ lãnh ngạo, cô độc, mâu sắc tràn đầy màu đen, tựa như loại hắc ngọc thượng hạng nhất. Bên cạnh đó, làn da trắng hồng, mịn màng không tì vết, có phần còn đẹp hơn băng thanh ngọc khiết khiến người người mê mẩn, so với nhiều mỹ nhân khác, làn da của nàng có phần đẹp hơn rất nhiều lần.

Hoàn toàn tương phản với thân hạ nhân trang phục chính là cái bọc bằng gấm nàng đang ôm trong lòng, sang quý hoa lệ đến lóa mắt, không biết có phải là do hiệu quả do sự đối lập mãnh liệt gây ra hay không, mọi người có cảm giác đứa trẻ trong lòng nàng phá lệ khả ái, làm cho người ta yêu thích không thôi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần như bạch ngọc, tuyệt đối so  sánh với appa của nó thì đáng yêu gấp bội lần.

“Tam tiểu thư, ôm đại tiểu thư đến cho mọi người nhìn xem.” Yuri hạ lệnh

Cô ta chắc là sợ mọi người chưa nhìn thấy rõ bộ dạng chật vật của nàng lúc này có phải không? Nàng tuân lệnh không hé răng nói tiếng nào, ôm tôn quý đi chung quanh tất cả các bàn một vòng, chịu đựng đủ các lời ca ngợi, nghe đến chết lặng.

Hai cánh tay trắng nõn của tiểu vương gia không ngừng quơ quào, mục tiêu chính là ôm lấy bộ ngực mềm mại của nàng. ( Hổ phụ sinh hổ tử a~ =]] BT giống nhao Đen à..)

Yuri càng lúc càng hứng thú, tầm mắt vẫn không hề dời khỏi thân ảnh mảnh mai kia.

Tốt lắm, thần sắc vẫn như thường, một chút cũng không nhìn thấy được điểm nào xấu hỗ quẫn bách, cô phải thừa nhận luận lâm sự phản ứng, nàng dĩ nhiên là một cao thủ.

“Vương gia, nếu không có chuyện gì khác, ta muốn hồi phòng bếp.”

“A?” Sooyoung đột nhiên kinh dị thốt lên.

“Làm sao vậy, vương muội?”

“Nàng không tự xưng là nô tỳ.” Nói đến đây Sooyoung thật cảm thấy hứng thú. Cô phát hiện thanh âm của nàng rất lạnh, không hề có chút ý lấy lòng, mà giống như là công nhiên khiêu khích.

“Ta cùng xá muội chỉ là tạm cư ở vương phủ, giúp việc tại phòng bếp, không thể hoàn toàn xem như nô bộc của vương phủ.”

Kwon Yuri hơi hơi nhướng mày. Đây có thể xem như nàng ở trước mặt mọi người làm sáng tỏ lời đồn? Giống như vô ý mà lại đúng mực, thiên thời địa lợi nhân hòa nàng thế nhưng đều toàn bộ đều chiếm được!

Đáy mắt của cô hiện lên một tia giảo hoạt, cười nói: “Mang Mao Mao lưu lại.”

Quả nhiên, nàng kinh ngạc nhìn về phía cô.

“Là con của ta đó, Kwon Mao Mao, tên rất hay đúng không.” Yuri hảo tâm giúp nàng giải thích nghi hoặc.

“Vương gia văn thải quả là rất cao.”

Câu hồi đáp lạnh lẽo như sương giá trên đỉnh núi lại mang theo dày đặc hàm ý châm chọc, điều này làm cho Sooyoung cùng với Taeyeon thiếu chút nữa trăm miệng một lời lên tiếng tán thành nàng, cũng may nhịn xuống kịp.

“Bổn vương cũng cảm thấy vậy.” Người nào đó vẫn như trước cười giống như xuân phong quất vào mặt.

Nàng không thèm đáp lại, bước tới đặt hài tử vào hai cánh tay đang mở ra của hắn, sau đó xoay người hướng phía ngoài bước, không có chút lưu luyến, cho dù phía sau có vang lên tiếng khóc lóc ầm ĩ của trẻ con, nàng cũng không hề có chút ngập ngừng.

Chốn thị phi, nhất định phải cách thật xa, đây chính là tri thức thông thường.

“Người đâu, mau gọi ma ma đến ôm tên tiểu tử thích khóc này đi đi.”

“Bẩm vương gia, Park ma ma bởi vì mang bệnh nên hồi hương rồi.”

“Vậy cho nhũ mẫu đến mang nó đi.”

“Buổi chiều nhũ mẫu lĩnh tiền công cũng đi mất rồi, tân nhũ mẫu còn chưa có thỉnh đến.”

“Vậy đem Jung tam tiểu thư vừa mới ra ngoài khiêng trở về cho ta.”

“Vâng.”

Một thân ảnh lập tức bay ra ngoài, tốc độ thật kinh người, không ai lại không khiếp hãi trước thời điểm điềm báo cơn tức giận của  Kwon vương gia bộc phát.

Jung Sooyeon quả thật bị người ta khiêng trở về, nàng thị vệ kia đúng là phi thường triệt để chấp hành mệnh lệnh của chủ tử, khiêng một cô nương gia trở lại yến thính, tư thế chẳng đẹp mặt chút nào.

Bị người ta ném xuống đất, Sooyeon còn chưa kịp đứng dậy, trong tay liền bị nhét vào một thân ảnh nho nhỏ.

“Vương gia — “

“Làm sao vậy, tam tiểu thư?” Cô ta lại còn khúc khích cười.

“Ta còn có việc phải làm.”

“Ôm Mao Mao – cũng có thể làm việc mà.”

“Vương gia sao không tự mình thử xem?”

“Nếu nó không khóc, bổn vương cũng không ngại thử.” Yuri nói, biểu hiện rất có thành ý.

“Nó khóc tỏ vẻ nó đang đói.” Nàng không thể không nhắc nhở cho cô ta một chuyện quá rõ ràng.

“Bổn vương trên người không có sữa làm sao cho nó ăn.”

“Vậy Vương gia sao có thể cho rằng ta có biện pháp?”

“Ngươi chẳng phải là nữ nhân sao?” Tầm mắt của Yuri quét một chút về phía bộ ngực của nàng.

=]]]

Nàng mím môi, nhãn thần càng lúc càng rét lạnh, “Trong vương phủ nữ tử không phải chỉ có mình ta.”

“Có thể làm cho Mao Mao không khóc nữ nhân cũng chỉ có một mình ngươi.”

Mọi người cũng phát hiện, hài tử kia vừa trở lại trong lòng Sooyeon thì lập tức ngừng khóc, hai bàn tay nhỏ xíu không ngừng cào cấu trước ngực nàng.

“Vương gia bảo ta nên nhận mệnh sao?” Nàng nhướn mày.

Yuri gãi gãi cằm, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, “Nếu có biện pháp tốt hơn, không ngại nói cho bổn vương tham khảo một chút.”

“Xem ra phải làm cho Vương gia thất vọng rồi.” Vẻ mặt của nàng so với Yuri càng tiếc nuối.

Nếu không phải chính mắt nhìn thấy, bọn họ cũng không dám tin trên đời này lại có người dám chế nhạo Kim Thịnh hoàng triều Kwon vương gia, hơn nữa lại còn là một nữ nhân!

~~~~~

CHƯƠNG 4

Trên bầu trời những vì tinh tú tỏa sáng lóng lánh như thủy tinh, ánh sáng mờ ảo như dát bạc.

Lăn qua lăn lại mấy khối bạc trong tay, Sooyeon trong lòng cảm thấy bất an, thất thần nhìn ánh trăng sáng vắt ngang bầu trời bên ngoài cửa sổ, đôi lông mày nhăn thật chặt.

Kwon vương phủ cũng không bạc đãi hạ nhân, cho dù nàng chỉ là một đứa nha đầu sai vặt, bởi vì mấy tháng nay vương gia tâm tình tốt nên tiền lương được tăng, hiện tại nàng đã có bảy lượng bạc.

Nơi này tuy rằng có thể che mưa che gió, nhưng chẳng lẽ Sooyeon thật sự muốn cả đời ăn nhờ ở đậu, mặc kệ cho người ta đùa bỡn xoay vòng ở trong lòng bàn tay sao?

Tầm mắt đắm chìm vào trong màn đên bên ngoài cửa sổ. Rời khỏi Kwon vương phủ, sẽ có gì phía trước đang chờ đợi nàng?

Ngón tay đang chơi đùa với mấy khối bạc ngừng lại, Sooyeon bỏ ngân lượng vào trong hà bao, cất vào trong người.

Tiếp tục chịu đựng, cho đến khi nàng tìm được lối thoát tốt nhất, nàng sẽ tiếp tục tình trạng như hiện tại, cho dù không muốn nàng cũng phải bảo trì cái loại “vô tình” khiêu khích này, làm cho Kwon vương gia có hứng thú với nàng.

Khóe môi hơi nhếch lên tạo thành một nụ cười, như là nhạo báng chính mình, dưới ánh trăng nụ cười kia trông có vẻ mông lung như ẩn như hiện lại quá đỗi thê lương mà có phần kiều mị.

Nếu nàng có được mỹ mạo như hai vị tỷ tỷ, có lẽ sẽ không cần phải nhọc lòng để bảo vệ tính mạng của chính mình cùng tiểu muội, cũng sẽ không tự mình rước lấy một gánh nặng phiền toái như Kwon Mao Mao.

Nhắm mắt lại, nội tâm bỗng dâng lên một trận chua xót, Lee gia sẽ không từ bỏ ý niệm diệt cỏ tận gốc, chẳng lẽ nàng sẽ quên mối cừu hận của Jung gia hay sao?

Không, Sooyeon sẽ không quên, cũng không thể quên, đại nương treo cổ tự vẫn, nhị nương cùng với các tỷ tỷ chết thảm, mỗi khi nhắm mắt lại cảnh tượng đó lại hiện ra trước mắt.

Đôi mắt một lần nữa mở ra, lại trở về với vẻ cô độc, thanh khiết, lãnh ngạo, hiện tại nàng phải kiên cường, chỉ có kiên cường mới có thể bảo hộ được cho ấu muội SooJung.

Hai đứa trẻ đang say ngủ ở đầu giường, cả hai khuôn mặt đều đậm chất trẻ thơ, nhưng vận mệnh của chúng lại hoàn toàn bất đồng.

“Hy vọng vương phủ sớm một chút thỉnh bà vú đến.” Nàng thì thào tự nói với mình, duỗi tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Kwon Mao Mao, hồn nhiên không hề hay biết nhất cử nhất động của mình đều rơi vào một đôi mắt đang ẩn trong bóng tối. Nhìn hai cánh cửa sổ khép lại, một bóng đen từ trên cây trong sân nhảy xuống, không hề phát ra tiếng động, ánh trăng rọi sáng khuôn mặt người đó, đây chẳng phải là Kwon Yuri vốn được xem là đã an giấc từ lâu rồi hay sao.

Từ lúc ở Trịnh Nghi Các nghe được những tin đồn về nàng, Yuri liền cảm thấy nữ nhân này thực không đơn giản, sự thật đã chứng minh trực giác của mình là đúng, nàng tựa như một quyển sách, không lật đến trang cuối cùng sẽ không biết được kết cục.

Đêm nay Yuri đã nhìn thấy gì? Cô cư nhiên lại có thể nhìn thấy được vẻ thê lương trên mặt nàng, tuy rằng rất đạm, nhưng như thế cũng đủ.

Nữ tử mang tên Jung Sooyeon, người cũng như tên, giống như sợi tơ lay động trong mưa xuân tinh tế lại nhu tình, là tơ liễu phất phơ theo gió, rõ ràng yếu ớt nhu nhược như thế lại muốn gánh vác quá nhiếu thống khổ, bi thương….

Cô chưa bao giờ tin nàng giống ngoại giới đã nói, đối với mọi chuyện của Jung gia đều thờ ơ, không hề động tâm, nếu thật sự như thế, Jung nhị nương trước khi lâm chung cũng sẽ không ủy thác Jung SooJung cho nàng, đối với một danh kỹ một thời, duyệt qua không biết bao nhiêu người như Jung nhị nương, tất nhiên sẽ nhìn ra được vị tam tiểu thư quái gỡ lại thiếu ngôn này có thể kham nổi trọng trách –

Mắt của Yuri bỗng dưng nheo lại. Quái gỡ lại thiếu ngôn là do nô tỳ của Jung gia nhận xét đối với Sooyeon, nghe nói nàng ở trong phủ cũng rất ít trò chuyện với người của cô, như thế nào ở trong ấn tượng của cô nàng lại luôn là một kẻ nhanh mồm nhanh miệng, dễ dàng khơi mào lên hứng thú của mình?

Một đạo lông mày nghiền ngẫm nhướn lên, Yuri liếc về phía cánh cửa sổ đang đóng chặt, ánh mắt sâu kín lộ ra tia thích thú. Trò chơi này quả là càng lúc càng thú vị.

~~~~~

 

<Sao ko ai comt hít vậy T T >

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net