Chương V

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi post chương này, mình đã suy nghĩ rất nhiều. :) Hiện nay có rất nhiều bạn lên tiếng nói những fic cover thế này thế nọ, người cover này nọ lọ chai và kêu ngừng fic vì sợ ảnh hưởng đến fandom Sones. :) Sợ tài năng fic sẽ bị thui chột khi cứ up fic cover. Thế nhưng, mình khẳng định: Mình cover không để ảnh hưởng đến S9, cũng chẳng gây tai tiếng gì cho Sones, không war này nọ như những fandom khác.

Vì thế, những ai không thích fic Cover - 1 lần nữa mời các bạn CLICK BACK! Những ai, đọc fic cover với tư tưởng "à, để xem cover có ảnh hưởng gì tới Sones hay s9 không" cũng mời các bạn CLICK BACK! :) Còn những ai có thể tiếp tục - mình xin cảm ơn và mong được các bạn ủng hộ! Với mình, cover Fic chỉ mục đích duy nhất là thư giãn, chia sẻ những câu chuyện hay dưới dạng YulSic cho những ai chung tư tưởng, có cùng mong muốn! :)

Dài dòng đủ rồi. Mọi người đọc fic vui nha ^^ Come on!

--------------------------------------------------------------------------------

CHƯƠNG 5

Khói bếp lượn lờ, chậm rãi phiêu tán lên trên bầu trời xanh, lẫn vào với những cụm mây trắng.

Ánh mặt trời rọi xuống mặt đất, để lại từng chùm sáng li ti, làm nổi lên những đốm váng dầu nổi lềnh bềnh trên mặt nước, một đôi tay trắng bệch đầy bọt xà phòng đang bận rộn rửa bát đĩa.

Cách giếng nước không xa trên bãi cỏ, Jung SooJung không ngừng nhổ cỏ, nhặt lấy lá cây đem bỏ vào trong nôi, mà kẻ đang nằm trong nôi chính là đại tiểu thư tôn quý của Kwon vương phủ. Mãi cho tới khi cỏ với lá cây bao phủ đầy người của đứa trẻ vô tội, Sooyeon rốt cuộc cũng theo ánh sáng phản xạ từ bát đĩa ngẩng đầu lên, nhìn thấy màn buồn cười đó.

“SooJung!” Thật sự làm người ta dở khóc dở cười, mà hai đứa trẻ vẫn còn chưa dứt sữa kia vẻ mặt lại còn vô cùng hạnh phúc.

Lau khô tay vào tạp dề, nàng kiểm tra xem Kwon Mao Mao có tè dầm hay không, sau đó mới ôm nó vào trong lòng.

“Kwon Mao Mao”. Nàng trong lòng âm thầm nghiến răng, cái tên Kwon vương gia đen xì ngu ngốc kia rõ ràng cố ý, Mao Mao, tam nha đầu, Jung gia tam nha đầu, một kẻ luôn lãnh đạm với mọi việc như nàng, càng ngày càng khó khống chế được cơn kích động muốn rống người.

Nhịn!!

“Tỷ tỷ, ôm.” Jung SooJung mở ra hai cánh tay muốn tranh sủng.

Mỗi tay ôm một oa nhi, nàng đi về hướng phòng bếp.

“Tam nha đầu, cháo thịt đã nấu nhừ rồi, ta múc cho ngươi.”

“Đa tạ.”

“Thật sự kỳ quái, chỉ là thỉnh một nhũ mẫu thôi sao lại khó như vậy?” Hwang lão bá một bên giúp nàng múc cháo, một bên lải nhải.

Điểm này nàng cũng không hề cảm thấy kỳ quái, nghĩ đến người nào đó hạ quyết tâm muốn nhìn xem nàng tay chân luống cuống, bộ dạng chật vật thảm hại, nàng sớm nên biết Kwon Yuri không phải là người tốt.

“A, cháo thịt thơm quá, ta vừa lúc cũng đói bụng.”

Vừa nhìn thấy một cẩm y nữ tử trên mặt mang theo ý cười bước vào phòng bếp, Hwang bá thạch hóa ngay tại chỗ.

Tôn quý đại tiểu thư của bọn họ xuất hiện tại phòng bếp đầy dầu mỡ đã đủ kinh người, không nghĩ tới ngay cả Kwon vương gia càng thêm tôn quý của bọn họ cũng xuất hiện ở nơi này, cũng khó trách toàn bộ người ở bên trong lại kinh hãi tới thế.

Muỗng cháo thịt nguyên bản vốn chuẩn bị đút vào miệng của Mao Mao, nửa đường đã bị nhân chặn ngang cướp vào trong miệng mình.

Nàng nhìn thấy trên tay của mình bỗng dưng nhiều ra thêm một cái tay, đôi lông mi dài che khuất thần sắc trong đáy mắt, thanh âm vẫn trong trẻo, lạnh lùng như trước. “Nữ nhân và vương gia hữu biệt, Vương gia xin tự trọng.”

“Người có thể đút cho Mao Mao nhà ta, vậy đút cho ta một ngụm thì có gì quan trọng?”

Nàng thật muốn hất bát cháo vào khuôn mặt đang cười nhăn nhở của cô ta, nhưng nàng không thể, việc duy nhất nàng có thể làm chính là nhếch đôi môi mềm mại như cánh hoa lên, im lặng kháng nghị.

“Tam nha đầu, tay ngươi trở nên thô ráp rồi, có phải làm việc rất vất vả hay không?”

“Sử dụng hai bàn tay để kiếm miếng ăn, ta cảm thấy thật an tâm.”

“An tâm cho nên mỗi đêm đều mất ngủ?”

Nàng ngẩng đầu lên nhìn Yuri, không cẩn thận vọng vào đôi mắt tựa tiếu phi tiếu, lại mang theo vào tia nghiền ngẫm cùng trêu tức.

“Người bị mất ngủ chỉ sợ là chính Vương gia.” Thu hồi tầm mắt, nàng cúi đầu nhìn xuống đứa nhỏ trong lòng.

“Ngươi làm sao mà biết?” Yuri rất kinh ngạc.

Cái trán ẩn ẩn hắc tuyến, nàng có cảm giác như chính mình vừa đạp vào bẫy.

“Tại sao không nói lời nào?”

Sooyeon chuyên tâm đút cháo cho Mao Mao, đối với lời Yuri nói xem như mắt điếc tai ngơ.

Yuri nhẹ thở dài, trên mặt nhiễm mấy phần ai oán, “Tuy nói là đang giữa mùa hè, nhưng ngươi nửa đêm lại đá ta ra khỏi giường, vẫn có chút lạnh đó.”

Bàn tay đang cầm thìa hơi hơi run rẩy, suýt nữa làm đổ cháo ra ngoài. Ý đồ của cô ta chính là muốn phá hư thanh danh của nàng, làm cho nàng không thể sống yên ổn sao?

“Ta mất ngủ là tình có thể dung nha.” Yuri vẫn tiếp tục tự biên tự diễn, quy ra kết luận.

“Chuyện đùa này một chút cũng không buồn cười.” Nàng không thể tiếp tục bảo trì trầm mặc. “Nếu Vương gia là tới để xem đại tiểu thư.. —— “

“Không, ta đến để ăn cháo.” Yuri nháy mắt mấy cái với nàng, tiếp theo chuyển mắt về phía bát cháo trên tay nàng, cười thập phần quỷ dị, “Tam nha đầu, ngươi đoán xem bổn vương hiện tại đang suy nghĩ gì?”

Nàng khuấy bát cháo, không đáp mà hỏi lại, “Vậy Vương gia đoán xem giờ phút này ta đang suy nghĩ gì?”

Cô ta ngẩn ra, sau đó bỗng dưng nổ ra một tràng cười to. Thú vị, thật thú vị!

“Vậy nếu ta dùng suy nghĩ hiện tại của ta để trao đổi với suy nghĩ của ngươi, ngươi nghĩ có thể hay không?”

“Ngài nói đi?”

Yuri khóe miệng càng giương cao, “Một nữ tử thú vị giống như ngươi  bổn vương làm sao có thể buông tay cho được đây?”

“Vương gia nếu thật sự không buông tay, ta sẽ ôm không được đại tiểu thư.” Tầm mắt của nàng đang nhìn trừng trừng vào móng vuốt sói của Yuri đang túm lấy tay phải của nàng.

Đôi mày kiếm của cô ta khẽ nhướn lên, cười hỏi, “Cái này có tính là uy hiếp không?”

Nàng không đáp lời, xem như cam chịu.

“Hôm nay tâm tình của bổn vương rất tốt, cùng đi dạo phố đi.”

Chỉ bởi vì câu này, Sooyeon không thể không phía sau cõng ấu muội, phía trước ôm Mao Mao, đi theo hắn rêu rao khắp nơi.

Nói rêu rao khắp nơi cũng chẳng khoa trương chút nào, Kwon Yuri rõ ràng là cố tình, trong khi cô ta ngồi kiệu thì Sooyeon phải lếch thếch đi bộ phía sau, cực khổ gấp bội.

Nàng chưa bao giờ phải đi bộ một đoạn đường dài như thế, nàng hoài nghi cô tacăn bản là muốn chỉnh nàng, cái này mà gọi là đi dạo phố hả? Cả đại đội nhân mã cứ nhiễu qua nhiễu lại trong thành, từ đầu đến cuối chưa hề dừng lại ở bất kỳ tửu quán trà lâu hay cửa hiệu nào.

Ánh mặt trời càng lúc càng ác liệt, Sooyeon đã sớm mồ hôi đầm đìa, nàng khẳng định Kwon Yuri căn bản chính là động vật máu lạnh, nếu không tại sao có thể bỏ mặc cho con trai của chính mình phơi nắng dưới ánh mặt trời gay gắt?

Nheo mắt ngước nhìn bầu trời. Rất kỳ quái, thái dương sao có thể biến thành hai cái…. cước bộ lảo đảo giống như đang đứng trên khoang thuyền, cả người nàng từ từ xụi lơ trên mặt đất.

“Vương gia, tam nha đầu té xỉu.”

“Ngừng kiệu.”

Yuri lập tức chui ra khỏi kiệu, dừng lại bên cạnh nàng, chậm rãi ngồi xổm xuống, phát hiện khuôn mặt nàng đỏ rực dị thường, những giọt mồ hôi phản chiếu dưới ánh mặt trời lấp lánh như thủy tinh, đôi môi anh đào nguyên bản hồng nhuận lúc này vì thiếu nước mà trở nên tái nhợt, nứt nẻ.

Chẳng lẽ cô đùa quá trớn rồi sao? Đây là lần đầu tiên trong lòng của Yuri sinh ra nghi vấn như thế.

“Đỡ nàng lên kiệu.” Yuri đứng dậy đồng thời hạ lệnh.

Người hầu đỡ nàng vào trong kiệu, đang định mang hai hài tử cũng ôm vào trong, lại bị ngăn lại.

“Tìm hai nha hoàn chiếu cố bọn họ.” Yuri buông màn kiệu xuống.

Màn kiệu ngăn cách thế giới bên ngoài, ở bên trong tựa như cả thiên địa chỉ còn lại hai người bọn họ.

“Ngươi đến tột cùng là một nữ nhân như thế nào?” Cô thì thào tự nói, duỗi tay xoa xoa hai má gầy gò của nàng.

Dường như kể từ lúc ra khỏi nhà giam, nàng vẫn gầy như thế, làm cho thân hình nguyên bản vốn gầy yếu càng trở nên mỏng manh. Từ khi gặp phải gia biến, chỉ còn lại một thân một mình, phẩm tính lãnh đạm, cô ngạo của nàng vẫn không hề biến đổi, cho dù có chịu bao nhiêu cực khổ nàng vẫn cố chịu đựng.

Yuri vẫn cứ nghĩ bản thân chỉ là tìm được một món đồ chơi mới, nhưng khi cô nhìn thấy bóng dáng nàng ngã trên mặt đất, trái tim của cô bất giác lại nhoi nhói đau, có lẽ nàng đã không còn là một món đồ chơi đơn giản như vậy.

Ngón tay lần theo hàng lông mày xuống đến đôi môi nàng, môi sắc trắng bệch lại khô nứt làm đau xót ánh mắt của hắn, bất thình lình, Yuri cúi người hôn lên môi nàng.

Đôi môi khô khốc bị cô hôn, mút mà trở nên hồng nhuận, không còn tái nhợt như nguyên bản.

“Là ngươi khiến cho ta động tâm, vô luận kết quả như thế nào, ngươi đều phải tiếp nhận.” Yuri thì thầm vào tai nàng, mà đang chìm trong hôn mê Sooyeon  không cách nào đáp lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net