Chương VIII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

WARNING!!! =]]]]

Bầu không khí tĩnh mịch phảng phất mang theo mùi hương của rượu, mãi đến khi mùi rượu nồng nặc chui vào lỗ mũi, Sooyeon mới từ trong mộng cảnh, mơ màng tỉnh giấc.

Vừa nhìn đến một cái bóng tối đen đang đứng trước giường, sở hữu mọi cơn buồn ngủ của nàng nháy mắt đều tan biến không còn thấy bóng dáng, chẳng lẽ đêm nay chính là tử kỳ của nàng?

“Không thét lên sao?”

Thanh âm trầm khàn đầy bỡn cợt xen lẫn với chút châm chọc quen thuộc….

“Vương gia đêm khuya đến thăm có gì chỉ giáo?”

“Nhân là ích kỷ, đúng không?”

Nàng không đáp lại.

“Ta vẫn nghĩ ngươi chỉ là nói mà thôi, không ngờ –” tầm mắt của Yuri đảo qua tay nải đặt trên bàn ở cạnh giường, “Xem ra là nàng nói thật, như thế nào, quyết định phải đi?”

Trước ánh nhìn chăm chú, quá gần của hắn, nàng chỉ có thể đóng lại hai mắt.

“Bình thường mồm miệng lanh lợi đâu mất rồi? Chẳng lẽ bởi vì đã không thể tìm được thứ nàng muốn trên người của bổn vương, cho nên không thèm cố ý khiêu khích?”

Yuri cư nhiên đã nhìn ra!

“Ngươi... –” nàng trừng lớn hai mắt, hoảng sợ nhìn Yuri cởi giày leo lên giường, “Định làm gì?”

“Đây là Kwon vương phủ, là phủ đệ của bổn vương, vô luận bổn vương làm gì đều không có kẻ nào dám nói nửa lời.”

Đây là sự thật, cho dù có tàn khốc nàng cũng phải thừa nhận.

“Không khóc? Không kêu? Không gọi người sao?”

“Đây là phủ đệ của Vương gia.” Nàng mượn lời của cô ta đáp lại.

“Đây là châm chọc sao?”

Nàng không trả lời, chỉ thụt lùi về phía góc giường.

Yuri với tay túm lấy nàng kéo đến trước người, mùi rượu theo hơi thở của cô phả vào mặt nàng, “Hôm nay là sinh thần của bổn vương, nhưng nàng lại dùng cách thức này để chúc mừng ta?”

Mùi rượu nồng nặc, gay người làm nàng nhịn không được xoay mặt sang hướng khác, nhưng chỉ trong chớp mắt lại bị cô kéo trở về.

“Nói chuyện.”

“Chúc Vương gia niên niên hữu kim nhật, tuế tuế hữu kim triêu.” (Hằng năm đều có hôm nay, tuổi tuổi đều có hôm nay)

“Hảo, quả nhiên hảo.” Mỗi năm mỗi ngày đều bị nhân phản bội sao? Nàng đủ ác độc.

Nàng rũ mắt xuống không nhìn Yuri, trong đầu đang suy nghĩ làm thế nào để thoát khỏi tình cảnh bất tiện lúc này, cô ta hiển nhiên đã uống say, mà nàng lại không muốn trở thành đối tượng bị cô ta say rượu loạn tính.

“A!” Bị Yuri đè xuống giường Sooyeon  không nhịn được hoảng sợ hét to một tiếng, bối rối dán mắt vào nữ nhân đang nằm đè lên người mình.

“Ngươi say rồi.”

“Hiện tại ta thanh tỉnh hơn bất kỳ lúc nào.”

Không có con ma men nào lại chịu thừa nhận chính mình đã uống say. =]]]]] Và Kwon Yuri cũng vậy. Poor Mều :v

“Muốn chạy trốn khỏi ta, hả?”

“Ta không có.” Nàng vốn không phải người của nơi này, tại sao lại nói chạy trốn?

“Không một ai sau khi trêu chọc bổn vương lại có thể toàn thân rút lui, nàng cho rằng chính mình có thể?”

Nàng quả nhiên đụng phải một kẻ không thể chọc vào. Sớm nên nhận mệnh, dù sao Jung gia nên tuyệt hậu, lúc trước cho dù bị Thượng gia diệt khẩu có lẽ cũng là một loại giải thoát, để giờ phút này không cần phải chịu đựng cái cảm giác sợ hãi.

“Là ta không biết lượng sức.”

“Hiện tại mới nói không biết chẳng phải đã quá muộn?”

“Cho phép ta rót một chén trà để nhuận hầu cho Vương gia.”

“Nàng cho rằng giờ khắc này ta còn muốn uống trà sao?”

Tâm của nàng nhất thời trầm xuống.

“Ta tiễn Vương gia trở về chỗ nghỉ ngơi.”

Tay Yuri chạm vào mặt nàng, tiếng cười trầm thấp bật ra khỏi bờ môi, nàng thậm chí có thể cảm nhận được tiếng cười làm cho lồng ngực Yuri chấn động phập phồng.

“Jung Sooyeon, Jung tam nha đầu, tuy rằng ta rất bội phục sự ung dung trấn định của nàng, nhưng rất tiếc vẫn phải nói cho nàng biết, cho dù có bao nhiêu thông minh tài trí đi nữa đứng trước dục vọng mãnh liệt của ta hiển nhiên đều không chịu nổi một kích.”

“Vương gia muốn cường bạo ta sao?”

“Nếu có thể có được nàng, bổn vương không quan tâm có phải dùng đến sức mạnh hay không.” Vốn ác danh vang dội, Yuri căn bản không thèm quan tâm cho dù có bị chồng thêm một tội danh nữa thì đã sao.

Nói cách khác, mặc kệ nàng có nguyện ý hay không, hôm nay cô không tính buông tha cho nàng, nàng thật không dám nghĩ lấy tư sắc của bản thân, cư nhiên cũng có thể gặp gỡ loại tình huống này.

“Vương gia không phải chuẩn bị giao ta cho Thượng gia sao?”

“Lễ thượng vãng lai (*) đối với bản vương là vô dụng.”

(*) Lễ thương vãng lai: Có qua có lại mới toại lòng nhau.

Nói tóm lại, Kwon Yuri -  chính là một kẻ vô lại.

“Huống hồ bổn vương đã đem nữ nhân kia tặng lại cho người khác, cùng Kwon vương phủ không hề liên quan.”

Xem ra muốn đem ánh mắt của Yuri chuyển dời trên người của kẻ khác là chuyện không có khả năng, nàng nghĩ ngợi.

“Giờ khắc này,” Yuri dùng sức bóp chặt lấy cằm nàng, “Chỉ cho phép nàngi nhìn ta, nghĩ đến ta, thu hồi hết những mánh khóe vô dụng ở trong đầu nàng cho ta.”

Nàng chỉ có thể bị động, trơ mắt nhìn Yuri dần dần áp sát lại gần mình.

Là do tác dụng của ánh trăng sao? Nếu không tại sao nàng lại cảm thấy ánh mắt của Yuri lúc này tràn ngập ôn nhu, dụ hoặc cùng cám dỗ? Nàng cần phải cảm thấy chán ghét mới đúng, vì sao trong lòng nàng lại mơ hồ hiện lên cảm giác thân thuộc?

Một trận “xẹt xẹt” vang lên, quần áo của Sooyeon hóa thành từng mảnh bụi hoa, phân tán khắp nơi.

Nàng nghe thấy tiếng gầm gừ phát ra từ cổ họng Yuri, hơi thở nguyên bản vốn bình ổn bỗng chốc trở nên dồn dập, nàng nhắm chặt hai mắt, không muốn ở trong mắt của chính mình phản chiếu ra hình bóng của cô.

Môi bị cắn truyền đến một trận đau đớn, nàng liều mạng nhắm chặt hai mắt, dùng toàn bộ tinh lực để phớt lờ hai bàn tay đang ở trên người nàng nhen nhúm lên ngọn lửa tình dục cùng với cơn run rẩy đang lén lút trười đi khắp toàn thân.

“Nhìn ta….”

Trên vai đau đớn dữ dội làm cho Sooyeon không thể không thuận theo mở mắt ra, dưới ánh nguyệt quang, chiếu sáng thân ảnh của nữ nhân, sắc mặt ửng hồng, ánh mắt mê loạn mà phiến tình, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán kết hợp với ánh trăng tạo ra một thứ ánh sáng nhu hòa, mờ ảo.

Trên môi Yuri nhiễm huyết của Sooyeon, bởi vì cô vừa mới hung hăng cắn nàng một ngụm ở đầu vai, máu theo ánh trăng tạo ra một cổ quỷ dị nói không nên lời.

“Ta muốn nàng nhớ kỹ tối nay, nhớ kỹ nàng là nữ nhân của ta, là nữ nhân duy nhất của Kwon Yuri này...” Câu nói giống như một lời tuyên thệ, Yuri hung bạo đưa tay đâm thẳng vào bên trong cơ thể nàng, xuyên thấu qua hết thảy chướng ngại. Co duỗi không ngừng, cơ thể nàng bị bất ngờ khẽ rụt lại..

Đau, đau đến không thể chịu nổi, vô hạn thống khổ cuồn cuộn mà đến, khiến cho nàng không nhịn được muốn rụt người ngồi dậy.

Hai cánh tay bị Yuri chặt chẽ giam cầm ở hai bên hông, cơ thể gầy yếu hứng chịu sự xâm lược cuồng dã, một lần so với một lần càng mãnh liệt, một lần so với một lần càng khiến người ta hít thở không thông, mồ hôi của Yuri nhỏ giọt trên bộ ngực trắng như tuyết của nàng, nước mắt cũng theo đó thắm ướt hai gò má.

Qua đêm nay, toàn bộ đều đã bất đồng….

Cuồng bạo chà đạp xong, hết thảy lại quy về im lặng.

Hàng mi thật dài che phủ đôi mắt, nước mắt vẫn còn đọng lại trên hai gò má, thân thể nguyên bản trắng nõn bị phủ kín những vết tích xanh tím đáng sợ, đầu vai máu đã ngừng chảy, nhưng dấu răng lại khắc sâu vào người nàng.

“Không được có ý đồ thoát khỏi ta, nếu không ta sẽ lôi nàng cùng xuống địa ngục.” Yuri cúi đầu xuống, thì thào vào bên tai nàng.

Sooyeon đã lâm vào hôn mê, lẳng lặng nằm bên dưới thân Yuri, không có phản ứng.

Ngẩng đầu nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, lại quay đầu nhìn xuống nữ tử đang nằm dưới thân, trên môi của Kwon Yuri gợi lên một chút ý cười tà ác, “Sắc trời vẫn còn sớm, dù sao tìm chút việc để giết thời gian cũng tốt.” < -_- Anh rảnh ghê há >

Yuri nhẹ ôm lấy Sooyeon nhẹ nhàng lật người nàng lại, thận trọng tựa như đang ôm một bảo vật trên thế gian, rồi khẽ quàng tay ôm lấy nàng vào vòng ngực săn chắc của mình, rồi chìm vào giấc ngủ...

<Aisshhhhhh ... toát hết mồ hôi @@ =]] May mà Phở Gà nhẹ không đêm hết tiêu nổi á >

~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net