Chap 19: Nụ hôn đầu và cái giá phải trả...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Yuri đã ra ngoài từ tờ mờ sáng. Lúc này, tôi mới hơi yên tâm và cùng lớp phó trải qua những ngày cuối tuần quí báu. Chịu khó hai tiếng nữa, lớp phó sẽ về nhà rồi, một ngày vất vả rồi cũng sẽ qua đi.

"Ôi... chỉ còn hai tiếng nữa? Cậu có luyến tiếc gì không?" Lớp phó cắc cớ hỏi.

"Không, mau đi đi."

"Chi bằng xem đĩa đi?"

Bảo lớp phó đi, cậu ấy dứt khoát không đi, bảo đợi hai tiếng nữa để gặp em họ tôi. Em họ không hề tồn tại, tôi tìm đâu ra một đứa em họ chứ?

Tôi và lớp phó cùng ngồi trên ghế nệm ở phòng khách lầu 1. Bỗng nhiên, dưới lầu rất ồn ào, sau đó, có tiếng bước chân đang lên lầu.

"Chị!"

Đây tuyệt đối không phải là sự thật! Xin đấy, cầu xin đấy, rốt cuộc, muốn lấy đi mấy năm tuổi thọ của tôi?

"Chị, em nhớ chị quá!" Là Taecyeon, tôi hy vọng biết bao đây chỉ là ảo ảnh. Lớp phó mắt láo liên, lẽ nào, cậu thích chú chim non này sao?

"Em là... em...họ... Jessica?" Lớp phó thẹn thùng hỏi Taecyeon, nhưng Taecyeon lại hỏi ngược lại: "Ai thế?"

"Là bạn chị, làm quen nhau đi. Nhưng em có chuyện gì à?" Tôi đẩy Taecyeon đang nắm chặt tay tôi ra, nhưng nó vẫn nắm lấy.

"Chị,. cô ta đâu rồi? Cái người xen giữa em và chị?"

"Này,này! Nhỏ tiếng chút đi."

"Em nhất định sẽ quyết đấu một trận. Vì chị, em sẽ quyết với cô ta một trận! Trong phòng này phải không? Chị không thể thích cô ta . Cô ta không thể lấy lý do cùng sống chung nhà, lớn tuổi hơn em và học giỏi hơn em mà...đối với chị... đối với chị... Không thể tha thứ được!"

Khốn kiếp, mới sáng sớm lại có con chó con chạy lên lầu sủa on sòm? Tôi bịt miệng hắn lại, nhìn hắn, hàm ý bảo hắn đừng nói nữa.

Nhưng...

"Cô ta đi đâu rồi! Kwon Yuri?" Taecyeon đẩy tay tôi ra và kêu tên Yuri vang dội cả lầu.

Tôi đã không còn tự tin thu dọn tàn cuộc, từ từ quay người lại. Đập vào mắt tôi là hình ảnh của lớp phó, có thể nhận thấy nụ cười kinh ngạc, sững sờ, nham hiểm. Nụ cười đó như bộc lộ ra bộ mặt thứ hai.

"Yuri! Tên đáng ghét, ngươi ra đây!"

"Taecyeon! Đừng qua đó, đừng qua đó!"

Bỗng lớp phó nói: "Cậu nhóc đẹp trai...? Chị sẽ cho em hình của Jessica."

Xem con khốn kia?! Tôi định ngăn Taecyeon lại, nhưng đã quá trễ, lớp phó đã dẫn nó vào phòng tôi.

Một lúc sau.

Một giây trước khi tôi biến thành xác chết, hai người xuất hiện trước mặt tôi. Taecyeon cầm hai tấm hình tôi mà cười hì hì, lớp phó cũng nở nụ cười nham hiểm, xảo trá.

Hai tiếng đồng hồ là đủ rồi. Chịu đựng 2 tiếng đồng hồ là đủ rồi. Vì 2 tiếng này, Yuri đã phải chịu khổ 24 tiếng, thật có lỗi với cậu ấy.

"Chị... chị?"

Tôi túm chặt cổ áo Taecyeon và kéo nó như kéo chổi lau sàn, rồi vứt hắn ra ngoài cửa. "Em đừng có đến đây nữa! Người chẳng có ích gì cho đời!" Tôi giận lắm rồi! Vừa nghĩ đến ảnh hưởng của việc này, tôi lạnh cả sống lưng, mắt tối sầm. Taecyeon kinh ngạc nhìn, tôi đóng cửa cái rầm!

Lớp phó vẫn ngồi bắt chân chữ ngũ trên ghế nệm ở phòng khách tầng 1. Lẽ nào tôi là phạm nhân?

"Lớp phó, giữ bí mật giúp tớ nhé! Chuyện này nếu truyền ra ngoài sẽ rất phiền phức!"

"Là bồ bịch à?"

"Không phải, điên à? Không việc gì thì bồ bịch chi? Không phải thế, thật ra, nó giúp bố tớ làm việc nhà. Vì không có nơi nào thích hợp để quản lý nó nên mới để ở nhà tớ."

"Chà? Sau đó thì phải lòng nhau. Thế thì phòng mà cậu bảo là phòng em họ là phòng Yuri à?"

Tôi đỏ mặt là ý gì?

Lớp phó mỉm cười: "Tốc độ tiến triển tình cảm, không nhìn cũng biết là nhanh như tàu cao tốc TGV?"

"Chẳng có gì cả!"

"Cái gì? Lẽ nào cậu không có sức hấp dẫn?"

Này, này, tớ đang thương lượng với cậu mà. "Lớp phó, cậu đừng nói lung tung được không? Tớ tại sao lại trở nên thấp kém như thế? Cái giá cậu ngủ lại nhà tớ một đêm là không được nói gì, biết chưa?"

"Ừ, tất nhiên! Tình bạn chúng ta sẽ càng thêm thân thiết."

Đồng ý nhanh thế, tôi cảm thấy bất an...

"Có thể mời tớ đi căn tin một tuần?" Lớp phó lộ bộ mặt thật.

"Một tuần? Ừm... tất nhiên!" Tôi vẫn cảm thấy bất an, sao không phải một tháng?

"Còn nữa, tớ còn một điều kiện."

Ra thế.

"Gì nữa?"

Lớp phó đỏ mặt: "Người vừa mới đi ra... Cậu có thể giới thiệu người tên Taecyeon đó cho tớ không?..."

* * * * *

"Bị phát hiện rồi à?"

"Không phải tại tớ, đều tại tên Taecyoen đó xông vào, sau đó, hắn làm hỏng hết mọi chuyện. À, cậu đi đâu thế?"

"Ra ngoài cho khuây khoả." Yuri ngồi xuống ghế rồi vỗ vào chỗ ngồi cạnh mình, tôi đi lại, ngồi xuống. Ngày chủ nhật quí báu, việc nên làm lẽ ra là nghỉ ngơi, xem sách thì hai vị khách không mời mà đến đã làm tôi quá mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.

"Ôi, thật là... Làm sao bây giờ?"

"Chẳng phải lớp phó nói sẽ giữ bí mật sao?" Yuri hỏi.

"Bởi vì, tớ không tin tưởng cậu ấy. Cho dù là tin tưởng được, cậu ấy cũng sẽ nhìn tớ với ánh mắt kỳ lạ. Hơn nữa, cậu bị nhốt trong tủ lâu như thế mà không thu được kết quả gì." Tôi bất bình, Yuri khoác tay lên vai tôi...

"Tớ thấy trong lòng khó chịu quá, tớ đã nổi giận với Taecyeon. Sau này, hắn có thể gây khó khăn, tớ hơi ngại. Tóm lại, phiền phức quá!"

Nhìn tôi lắc mạnh đầu, Yuri cũng chỉ biết gật đầu.

"Cậu không nghĩ gì sao?" Tôi hỏi.

"Không."

''Tại sao?"

"Tớ đã có kế hoạch, mặc nó có truyền ra ngoài hay không."

"Kế hoạch?"

Yuri nở nụ cười kì cục, cậu ấy kề mặt vào sát chóp mũi tôi, hôn lên môi tôi nhẹ nhàng, rồi lấy môi ra ngay. Đầu tôi kêu o o, thời gian ngừng lại, tim tôi cũng ngừng đập. Thế này... Môi tôi và môi Yuri chạm vào nhau nhu hôn môi gì đó sao?

Nhìn tôi đang sững sờ, Yuri trở về phòng.

Này Yuri, cái giá của việc ngoan ngoãn nấp trong tủ là thế này, xem như, tôi nhường cậu.

Hôm sau.

Trước giờ, tôi chưa hề kháng cự lại việc đi học như thế.

Là Yuri đẩy mạnh tôi vào lớp. Lớp học im phăng phắc, hình như không xảy ra chuyện gì, cũng không có tin gì lạ. Phải, nếu trừ nụ cười cực kỳ nham hiểm trên mặt lớp phó.

"Jessica đến rồi!"

Ánh mắt Fany nhìn lớp phó vẫn không thân thiện lắm. Tối qua, Fany gọi điện thoại đến, cho nên, tôi kể cho cậu ấy nghe những bất hạnh to lớn trong ngày. Tất nhiên là trừ chuyện hôn môi. Bây giờ nhớ lại, tôi cũng cảm thấy hai má nóng hổi, tôi bị trúng độc rồi, tôi chết rồi.

"Sica, cậu qua đây." Fany đe doạ tôi, nhưng vẫn liếc nhẹ lớp phó một cái. Bây giờ trong tai tôi chỉ vang lên chữ "Thật xui xẻo!"

Đặc biệt là vì lớp phó có ý nghĩ không an phận với Taecyeon, nên làm Fany càng giận thêm. Lớp phó tự cho không thú vị gì, lại tập trung học.

Tôi ngồi sau Fany, bắt đầu giờ tự học.

Bỗng từ chỗ lớp phó bay qua chỗ tôi một mảnh giấy, nó hạ cánh rất chính xác, nhẹ nhàng rơi xúông đầu tôi.

"Xuống căn tin mua cho tớ hộp sữa cam."

"Ừ."

Tôi viết rất đơn giản, ném trở lại. Chẳng bao lâu lại bay thêm một mảnh nữa.

"Teacyeon thế nào rồi?"

Chính lúc tôi định trả lời, Fany giật lấy mảnh giấy, vùa nhìn thấy hai chữ "Taecyeon", nó sa sầm nét mặt, đi lại trước mặt lớp phó và dằn mạnh mảnh giấy xuống bàn: "Cậu định chọc tức ai?"

"Chuyện gì?"

"Một lớp phó mà không có chuyện gì làm sao? Lấy nhược điểm của đối phương để uy hiếp?"

Nghe Fany nói, lớp phó đứng bật dậy như lò xo. "Cái gì chứ? Cái gì mà lấy nhựơc điểm đối phương để uy hiếp? Là tự cậu ấy cam tâm tình nguyện đấy chứ!"

"Taeyeon cũng là cam tâm tình nguyện à?"

"À, chuyện đó..."

"Cậu đừng ấu trĩ như thế! Tớ thật muốn cho cậu một đấm. Sica không có cách nào khác mới im như thóc. Nhưng chắc chắn là, Sica không muốn chơi với loại người như cậu, gần như thế cũng được. Lúc nên ngừng thì ngừng ngay đi, nếu không, cậu sẽ gặp xui xẻo to đấy!" Fany trừng mắt nhìn lớp phó lần nữa rồi quay đi.

Lớp phó giận run lên nên cuối cùng vẫn gây ra chuyện!

"Này! Chuyện Jessica và Yuri ở chung nhà là bí mật lớn! Jessica không chơi với cậu nữa nên ghen tị với tớ phải không?" Lời lớp phó.

Chết tiệt! Cả lớp im phăng phắc! Làm sao đây?

"Thật nực cười! Chuyện này mới là bình thường! Cậu không có mắt à? Biết rõ chuyện Sica và Yuri ở chung nhà là bí mật, cậu còn nói ra? Cho mọi người biết giọng cậu lớn à?" Lời Fany.

Khốn kiếp! Một lũ hồ đồ!

" Cậu nói là bí mật mà lại còn nói ra chuyện Yuri và Jessica ở chung phòng?"

Bây giờ từ ở chung nhà tiến lên thành ở chung phòng rồi?

" Này! Hai con kia! Còn không câm miệng!" Tôi la lớn!

Fany và lớp phó cùng dừng lại, lớp học im phăng phắc, mọi người nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc, sững sờ. Những lời thô tục thốt ra từ miệng tôi để nói với lớp phó và Fany, tất cả, tất cả đều đang cướp đi sinh mạng tôi!

"Các cậu muốn chết à? Tại sao lại tự tiện nói ra thế hả?" Bạn bè thế đấy. Nếu rớt xuống nước, vật nổi lên đầu tiên chắc chắn là cái miệng. Tôi rất giận, hậu quả chắc là rất nghiêm trọng...

Đúng lúc này, thầy chủ nhiệm mở cửa bước vào.

"Ai ở chung với ai?"

Nếu tụi nó ngồi im lặng thì tốt biết mấy, đằng này, một đứa nói lớn: "Là Jessica và Kwon Yuri lớp 11 ở chung ạ!"

"Khà khà..." Thầy nghe xong chỉ cười.

Các bạn khác đều đang nhìn vào mặt tôi mà không dám lên tiếng, nhưng tôi biết, chỉ cần tôi rời khỏi lớp nửa lớp, lớp học chắc sẽ vỡ oà.

"Chuyện này không phải là đương nhiên sao."

"Hả? Thầy, hai người ở chung mà?"

"Hơn nữa lại là nhân vật nổi bật ở khối lớp 11!"

"Biết là họ đang yêu nhau, nhưng không ngờ lại thế này."

"Chúng ta đều bị vẻ bên ngoài của cậu ấy lừa rồi!"

Mấy đứa này, ai còn dám mở miệng nói nữa, xem tao có đấm nát cằm bọn bây ra không!

"Khà, khà. Thầy chẳng phải nói là đương nhiên sao. Jessica và Yuri là chị em họ mà."

"Hả?!"

À! Chữ "À" này lập tức hiện lên trong đầu tôi. Phải, thầy cô đều cho rằng tôi và Yuri là chị em họ, nhờ có appa, chuyện hộ tịch đều ổn thoả tốt đẹp. Bọn khỉ đó vẫn tỏ vẻ không tin, lớn tiếng phản đối.

Thầy chủ nhiệm kiên định: "Là chị em họ! Khà khà, xem ra lời đồn đại sai rồi." Thầy vừa nói xong, tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía tôi.

"À, đó là..."

Lúc tôi định giải thích, có người vỗ vai tôi: "Chị! Chú bảo chúng ta về sớm chút, có buổi họp mặt gia đình."

Quay lại nhìn, là Yuri, tôi sững sờ!

Cậu... cậu vừa gọi tôi bằng chị? Lại thêm... lễ độ...? Ngày tận thế đến rồi.

Yuri chọc chọc tay vào lưng tôi.

"À! Ừ, Yuri là em họ tớ. Hì hì..." Tôi cười gượng gạo.

Tụi bạn khỉ sắc sảo đó, lập tức hỏi lại: "Nhưng tại sao lại gạt chúng tớ hai người yêu nhau? Lúc hỏi cậu có phải đang quen nhau không, sao cậu không nói hai người là chị em họ chứ?"

"À, chuyện đó..." Tôi lúng túng.

Yuri chen vào: "Đó là vì em nhờ chị. Em sắp không chống đỡ nổi các bạn nữ lớp 11 rồi. Nếu có một người con gái ở lớp 12 thêm vào, em chắc sẽ chống lại được! Cho nên em mới nhờ chị giả làm bạn gái em."

Các bạn lớp tôi lúc này mới tỏ vẻ chấp nhận. Không, thật ra là bị nụ cười của Yuri mê hoặc rồi.

Lớp phó đẩy đẩy gọng kính: "Nhưng bạn Yuri đến lớp chúng tôi làm gì?"

Chúng tôi đã quên mất sự có mặt của thầy rất lâu, thầy đứng đó. Có nhiều chỗ ngồi như thế, sao lại không nhường thầy ngồi chứ?

"Không có gì. Em muốn mượn chị ít tiền."

"Hả? Ừ." Tôi đưa cho hắn 5.000 won, Yuri cầm lấy, nhưng vẫn đứng đó.

Tên này! Hừ, được, biết rồi, tôi đưa thêm cho hắn 5.000 won nữa, Yuri bây giò mới toét miệng cười đi ra khỏi lớp.

Sau khi Yuri đi rồi, cả lớp như vẫn quên sự hiện diên của thầy, mọi người bàn tán xôn xao. Nào là "đẹp trai quá", nào là "ghen tị quá", nào là...

Nhưng có một vấn đề vẫn chưa giải quyết, tôi nắm chặt vai Fany và lớp phó đang định chạy trốn. "Có thể nói chuyện chút xíu được không?"

Đây là giờ nghỉ giữa tiết, tôi kéo Fany và lớp phó ra hành lang, sau đó vỗ mạnh vào vai lớp phó.

"A!"

"Tức quá đi. Tớ đã bảo không được nói lung tung rồi mà? Cậu chết với tớ!"

Lớp phó xoa xoa vai, lắc đầu lia lịa. Tiếp đến, tôi cũng vỗ mạnh vào vai Fany, cũng giống như lớp phó, Fany xoa vai, vẻ mặt đau đớn.

"Nếu các cậu không quản được miệng mình, các cậu chết chắc!" Tôi vừa ra uy, hai người đã gật đầu lia lịa.

Sau khi tan học, tôi cùng Yuri về nhà.

"Yuri, hôm nay rất cám ơn cậu!"

"Ngay cả giải thích cũng không biết à?"

"Não tê liệt rồi, không biết nên nói gì."

"Con gái vốn làm phiền người khác như thế à?"

"Phải. Có thể lớp phó đó đặc biệt nghiêm trọng."

"Đừng chơi với cậu ấy nữa thì được rồi. Lúc đến nhà mình, cậu ấy trông thật chẳng ra sao."

"Tớ cũng không thích chơi với cậu ấy." Tôi sa sầm nét mặt, căn bản là vì không múôn nhắc đến lớp phó nữa.

Chợt nhớ ra, tôi hỏi: "Nhưng tại sao cậu đến lớp tớ?"

"Tớ vốn dĩ là đến xem xét tình hình. Vì ồn ào quá, tớ ở lầu trên nghe thấy hết, thật là kỳ quan! Tớ lo, không tới 10 phút cậu sẽ trở thành vợ chưa cưới của tớ, cho nên mới bước vào."

"Hì hì hì..."

"Quái vật à? Tại sao cười như thế?"

"Quái vật gì chứ? Nhưng cậu thật nực cười. Chị... Oa, gọi lại lần nữa xem."

"Có muốn tớ đẩy cậu một cái không?" Yuri chỉ cái dốc con đường, hỏi. Tôi lắc đầu. Yuri vò đầu: "Sau khi gọi chị, tớ suýt nôn ra, lại thêm lễ độ..." Yuri vuốt tóc một cách thô lỗ. Xem ra, cậu ấy quả thật không muốn nhớ lại chuyện đó.

"À, cậu trả tiền cho tớ. Cậu không phải nói đến giám sát tớ sao? Không phải đến mượn tiền mà, cho nên, phải trả lại cho tớ."

Nghe tôi nói, Yuri lấy tiền ra xem rồi nói: "cái giá của một tiếng gọi "Chị", cái giá của việc gọi một cách tôn kính, tiền công leo lên lớp cậu, tiền thưởng cứu cậu ra khỏi tình thế khó khăn, cái giá của việc tớ bị mất mặt. Tiền này thuộc về tớ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net