Chap 30: Người kế thừa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“ Cậu là đồ biến thái à? Nhìn gì mà nhìn?”

 “ !”

 “ Cậu có thể di chuyển ánh mắt đi chỗ khác ?”

 Tóc Xám hình như đang đợi tôi dội nước để cởi áo ra vậy.

 Nhưng tất cả không quan trọng, bởi vaì mắt tôi chỉ nhìn vào hình xăm cây thánh giá trên vai cậu ta, tôi cứ trừng mắt nhìn cái hình đó, không cách nào quay nhìn chỗ khác được.

“ Xem đến ngẩn ngơ rồi à.” Tóc Xám giũ áo, không nhận ra điều bất thường ở tôi.

 “ Đó...là gì?...” Tôi run rẩy hỏi.

 “ Cái gì? Cái này?” Tóc Xám nghe tôi hỏi, chỉ hơi mỉm cười, hỏi lại như vậy, rồi không nói gì thêm. Fany cũng nhìn chằm chằm vào vài Tóc Xám, Tóc Xám nhìn hình xăm cây thánh giá trên vai mình một cái, tỏ vẻ không quan tâm.

 “ Trả lời tôi.” Tôi gằn giọng.

 “ Không có nghĩa vụ trả lời.? Cậu xin lỗi tôi trước đi.”

 “ Nếu tôi xin lỗi, cậu sẽ trả lời câu hỏi của tôi chứ.?”

 “ Tất nhiên.”

 “ Xin lỗi. Xong rồi. Trả lời câu hỏi của tôi đi.”

 “ Câu hỏi là gì?”

 “ Đó là gì?”

 “ À, cậu hỏi tớ đây là gì?”

 “ Đúng.”

 Tôi rất sốt ruột, nhưng Tóc Xám lại rất điềm tĩnh. Tôi cảm thấy tim mình sắp nổ tung. Nhưng, Tóc Xám lại cười, tất cả sắp dồn tôi sắp phát điên rồi. Tóc Xám nhoẻn miệng cười, nói: “  Cậu không biết sao? Đây là hình xăm đấy.”cậu ta

 Tóc Xám đang đùa tôi? Chưa đợi tôi nói gì, Tóc Xám đã mặc lại chiếc áo sơ mi bị ướt.

 “ Cậu đừng trừng mắt nhìn tôi như thế.” Tóc Xám chỉ để lại câu nói này, rồi quay người rời khỏi.

 Tôi bắt không được cậu ta, cũng không thể bắt cậu ta, bởi vì, tay tôi cứng đờ. Tôi sợ, một khi bắt , tay tôi sẽ mềm nhũn ra. Không ngờ lại ở gần thế, ngay cạnh tôi.

 Tóc Xám.... Tóc Xám... tại sao lại ở trong trường trung học này?

 “ Này, là .... cái đó phải không?” Khi tôi đang lắc lư, Fany chạy lại, lắp bắp :” Này, sao lại...sao lại...như thế? Tối qua tớ nói chuyện điện thoại với Sunny , cậu ấy nói với tớ hết cả rồi. Điều này tức là nói, tên hồi này là Cường Thịnh Phái? Chuyện này cũng thật vô lý.? Cường Thịnh Phái không phải là tổ chức học sinh gì cả! Đó là tập đoàn bạo lực, xã hội đen, sao lại ở trong trường học? Hơn nữa, chưa từng gây chuyện lần nào?”

 “ ....”

 “ Cậu phải cẩn thận hơn. Nói không chừng, có lẽ ....”

 “ Thế thì tốt quá.”

 “ Sica?”

 “ Không phải cậu ta giết tớ....”

 “ ... “

 “ Mà là tớ giết cậu ta.”

  Tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh nhìn bóng Tóc Xám đi xa. Tóc Xám hình như cũng cảm nhận được, cậu ta quay lại, nhìn vào mắt tôi, nhếch mép cười lạnh lùng. Sau đó, cậu ta quay đi, ung dung mất hút ở cuối hành lang.

 “ Cũng tốt, tao sẽ giết mày. Nếu mày thật sự là người của Cường Thịnh Phái, tao sẽ giết mày. Cho dù là ai, chỉ cần tìm được, tao sẽ giết bằng hết bọn chúng.”

 “ Làm gì thế?”

 “ ... “

 “ Tớ hỏi cậu đang làm gì thế?”

 “ Không có gì.”

 Yuri bỗng kề mặt sát trước mặt tôi. Tôi nên cười với cậu ấy, nên giả vờ như không có chuyện gì, nhưng môi đang run rẩy. Tôi muốn mỉm cười, nhưng khoé môi trở nên nặng ngàn cân.

 Tôi trở lại nhà vệ sinh, Yuri cũng đi vào theo. Fany tay run rẩy, đang nhặt gáo nước, Yuri nhặt ca nước lên thay Fany, rồi hỏi tôi :” Hôm nay ăn cơm ở trường rồi hãy về nhé?”

 “ Tớ muốn đi đến một nơi.”

 “ Đi đâu?”

 “ Tớ và Fany đi mua sách bài tập. Cậu về trước đi.”

 Tôi nhìn thấy ánh mắt bất an của Fany.

 Yuri nghe tôi nói, không nói gì, chỉ gật đầu. Vì không để Yuri nhìn thấy vẻ mặt khác thường của tôi, tôi định quay đi, nhưng lập tức bị yuri giữ lại. Cậu ấy nhẹ nhàng hỏi : “ Cậu sao thế?”

 “ Không có gì.”

  Cười lên. Jessica, cười đi.

 “ Thật sự không có gì chứ?”

 “ Ừ.”

 Nếu cười không nổi, thì cố trả lời với giọng vui vẻ lạc quan.

 “ Thế à?”

 “ Ừ.”

 Tôi không thể nói được nhiều hơn?

 “ Thế thì tớ tin cậu. Nếu có chuyện gì thì gọi điện cho tớ.”

 “ Ừ.”

 “ Thật kì lạ....”

 “ Sao? Kỳ lạ chỗ nào.?”

 Nghe tôi hỏi, Yuri trả lời:” Dáng vẻ của cậu bây giờ giống như, nếu đưa cho cậu con dao, cậu có thể đi giết người ngay.”

* * * * *

 “ Mẹ kiếp. Trễ quá rồi.”

 “ Này ! Này! Sica !”

Fany lập tức giơ tay ra, định ngăn cản tôi . Tôi quăng cặp vào lòng cậu ấy, chạy ngay ra ngoài. Thay bộ đồ thể dục, tôi đi lên lớp Tóc Xám, nhưng lớp cậu ta đã khoá rồi. Tôi đá mạnh vào cánh cửa lớp khoá chặt.

 “ Mẹ kiếp!...”

Tôi lại chạy đến cổng trường, nhưng vẫn không thấy tăm hơi của Tóc Xám đâu. Học sinh lớp 11, lớp 12 đã tan học, về nhà rồi, tôi nhìn xung quanh, bỗng cảm thấy người mềm nhũn cả ra.

 Tôi vốn tưởng có thể báo thù ngay, nhưng... Tôi dựa vào cổng trường. Bầu trời tối đen hình như muốn đổ sụp xuống.

 “ Đã đi rồi....?”

 “ Cậu đang nói gì?”

 Giọng nói của người khác vang lên, giống như từ trong bóng của tôi đi ra, giống như sống trong bóng tối, Tóc Xám đứng sau lưng tôi rất tự nhiên, không có chút tiếng động gì. Tôi căn bản không cảm nhận được sự tồn tại của cậu ta.

 Tuy tôi qúa sơ ý, nhưng như thế cũng....

 “ Câụ không sợ khi bị doạ à?” Cậu ta hỏi.

 “ Sao có thể bị doạ chứ.”

 “ Cậu biết à?”

 “ Đúng thế.”

 Sao có thể như thế, ngay cả cậu ta đứng bên cạnh, tôi cũng không nhận ra. Tôi không có biểu hiện gì, là vì không có thời gian tỏ ra kinh ngạc, cơ trên mặt đã tê cứng rồi.

 “ Buổi tối, cậu còn học môn thể dục à?”

 “ Không.... Không phải....”

 “ Thế tức là muốn theo dõi ai?”

 “ Trí tưởng tượng của cậu phong phú quá.”

 “ Tôi cũng hi vọng đây chỉ là tưởng tượng  của cậu.” Nụ cười của Tóc Xám làm tôi e ngại. Cậu ta vỗ vai tôi, nói tiếp:” Nhưng lần sau, đừng như thế này nữa.”

 Mẹ kiếp, phải chăng cậu ta đều biết cả?

 Tóc Xám chầm chậm đi ra khỏi cổng trường.

 Tôi nắm chặt nắm tay, tao quyết không tha cho mày!

Tối đó, không cách nào ngủ được, trong đầu tôi luôn hiện lên hồi ức đáng sợ lúc 7 tuổi. Ký ức...phẫn nộ...bi thương....lấp đầy nội tâm của tôi, tôi trải qua một đêm đáng sợ, dài dằng dặc.

 Sáng sớm hôm sau, Fany đến bên tôi, hỏi:” Không việc gì chứ? Hả?”

 “...”

 “ Cậu sao thế? Thất bại rồi à?”

 Tôi khẽ gật đầu.

 “ Thật à? Cậu sẽ thất bại?.”

 “ Tớ sắp điên rồi.”

 “ Sao lại như thế? Hay là từ bỏ đi?”

 “ Hwang Miyoung “

 “ ? ....Cậu có thể đừng gọi cái tên đó của tớ được không? Fany, Tiffany rất hay mà. “

Tôi thở dài bất lực, nhìn Fany nói: “ Cậu biết rõ, tớ đã chịu đựng thế nào. Cậu còn nói như thế?”

 “ Phải. Nhưng con người dẫu sao cũng phải sống. Hơn nữa, nếu Yuri biết rồi....”

 “ Biết cũng không sao, cậu ấy sẽ tin tớ.”

 “ ... “

 “ Cho dù không tin cũng không có cách nào khác. Trò chơi đã bắt đầu rồi.”

 “ Sica, tớ thật sự rất lo cho cậu.”  Ánh mắt Fany đầy vẻ lo lắng. Tôi quả thật không cách nào nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu ấy, chỉ nhìn xuống đất.

 “ Thôi được. Giờ có thể làm gì chứ? Ít ra, tớ nên tin cậu chứ.”

 Cuối cùng, Fany vỗ vai tôi rồi bỏ đi, động tác nhỏ này của cậu ấy lại như tiếp thêm sức mạnh vô tận cho tôi.

 Tôi học mà tinh thần không tập trung. Lúc đang học giờ tự học, tôi nhận được tin nhắn của Yuri.

 “ Hôm nay, tớ phải đến một nơi. Cậu tự về nhà đi.”

 “ Đi đâu?”

 “ Đi mua sách.”

 Tuy tôi không tin lắm, nhưng chuyện này, đối với tôi, là chuyện tốt.

 “ Ừ, biết rồi. Đi sớm về sớm.”

 Tốt quá rồi, ông trời cũng giúp tôi,

 10 phút trước khi giờ tự học kết thúc, tôi thay bộ quần áo thường, đi ra ngoài.

 Hôm nay, Fany cũng rất lo lắng, nhưng tôi đã đợi thời khắc này lâu lắm rồi, cho nên chỉ có thể tiến hành theo kế hoạch.

 Nấp trong con hẻm tối qua, lúc rời khỏi, Tóc Xám đã đi ngang qua, tôi chờ đợi.

 Học sinh năm cuối cấp tràn ra như nước thuỷ triều lên. Đợi đến khi mọi người về gần hết rồi, Tóc Xám mới đi ra. Hôm nay tối hơn hôm qua một chút. Cứ sau lưng Tóc Xám, tôi cẩn thận đi theo, không nghe thấy tiếng bước chân, không nghe thấy tiếng gió, cũng không thấy hơi thở của tôi.

 Tóc Xám đi vào một công viên ít người lui tới.

 Cậu có lẽ không nhận thấy đâu nhỉ? Tôi đi qua, cố hết sức không gây ra bất kỳ tiếng động gì rồi nấp sau thân cây cách Tóc Xám một khoảng. Tóc Xám vẫn cúi đầu đứng đó.

 Rốt cuộc đang làm gì? Đứng đó làm gì? Đợi tôi xuất hiện ư?

 Đúng lúc tôi đang nghĩ đến những khả năng như thế này, thế nọ, Tóc Xám bỗng ngẩng đầu lên. Bởi vì phía sau vang lên một giọng nói.

 “ Đã đến rồi à?”

 Giọng nói quen thuộc, cảm giác bất an. Trong công viên tĩnh lặng, tiếng nhịp tin tôi đập nghe thình thịch.

 Từ từ quay đầu lại, nhìn về phía lối vào công viên, sau đó, tôi nhìn thấy.

 Yuri đang ung dung bước vào công viên

Trong chớp mắt, tôi cảm thấy thế giới này bị nhuộm thành một màu, sau đó, lại bị nhuộm thành một màu khác, mỗi lần là một màu đơn sắc. Mắt tối sầm, có cảm giác mất cả thế giới.

  “ Gọi tôi ra có chuyện gì?” Tóc Xám hỏi.

 Bọn họ hình như quen nhau đã lâu. Nhưng trong lời nói của Yuri lại có ý châm chọc gay gắt :” Cậu biết rõ, còn hỏi làm gì?”

 “ Tôi không biết. Hút thuốc không?”

 Yuri ngăn gói thuốc Tóc Xám đưa. “ Cai lâu rồi.”

 “ A....Cậu lại có thể cai thuốc lá được?”

 “ ... “

 “ Thật hiếm thấy. Thời gian này, cậu thay đổi nhiều quá.”

 “ Đừng nói thừa, nói điểm chính đi!”

 “ Cậu có lẽ đã biết, tại sao tôi tốn nhiều tiền để chuyển trường tới đây.” Tóc Xám nói.

 “ Tôi đã nói, tôi không biết.”

 “ Thật không biết? Nếu không biết, thì để tôi nói cho cậu biết. Trở về đi!”

 “ Hừ!” Yuri khẽ cười gằn, ngồi xuống ghế dài.

  Tôi hy vọng, những gì hiện giờ tôi nhìn thấy, chỉ là tưởng tượng hoang đường do não tôi tạo ra. Tôi hy vọng những gì hiện giờ tôi nghe thấy chẳng qua là chuyện cười trong thiên hạ. Tôi hy vọng, tất cả những gì bây giờ đang xảy ra, chẳng qua là câu chuyện nhảm nhí do tôi tưởng tượng ra vì quá mệt mỏi.

 “ Trở về đi! Để tìm cậu, tôi đã chạy đến rất nhiều nơi.”

 “ Tôi không còn chỗ nào có thể đi được nữa.”

 “ Cậu nhất định phải trở về.” Giọng nói của Tóc Xám xem ra rất chân thành. Tôi cảm thấy trận gió bắc giống như lưỡi dao sắc bén, thổi qua má tôi, cắt đi một mảng thịt. Tôi cảm thấy mảng thịt và máu vô hình rơi xuống đất. Không, đó là tim tôi.

 Yuri vẫn nói: “ Tôi đã nói, tôi không có chỗ nào để đi.”

 “ Thật không....?” Tóc Xám ngước hỏi.

 “ Cậu muốn nói gì?” Yuri ngước hỏi.

 “ Bây giờ có thể chịu đựng nổi. Sống như không xảy ra chuyện gì, như người bình thường vậy. Nhưng cậu có nghĩ qua? Cậu có thể chịu đựng được bao lâu?”

 “ Nói thừa.” Giọng nói nhỏ trầm của Yuri cắt ngang lời Tóc Xám. Nhưng, Tóc Xám trái lại cười chế nhạo, khom lưng, kề sát mặt mình trước mặt Yuri.

 “ Cậu có lẽ không quên tôi chứ?”

 “ Lấy đầu ra.”

 “ Tôi không lấy ra thì sao?”

 “ Lấy đầu ra, trước khi tôi đánh cậu.”

 “ Hà...Phải. Sau khi rời khỏi tổ chức, hình như ngay cả ngữ khí nói chuyện cũng thay đổi. Nhưng, bây giờ xem ra vẫn như thế.”

 “ Cậu cứ sống như thế đi, tôi không muốn sống như thế.”

 “ Đại ca đang gọi cậu.”

 “ Tôi không có đại ca gì cả, cậu đừng đụng vào tôi.”

 “ Tôi không thể động vào cậu, nhưng tôi phải mang cậu về.” Tóc Xám gằn giọng.

 “ Khà, đừng tự đưa ra quyết định.”

 “ Cậu tưởng, muốn thoát thì có thể thoát ly được sao?”

 Yuri đứng dậy, vừa mới đi được vài bước thì bị Tóc Xám gọi, anh ta từ từ quay lại, sau đó, cười lạnh lùng,

 “ Tôi đã thoát ly rồi.”

 Tóc Xám vội điều chỉnh lại vẻ mặt kinh ngạc, hỏi: “ Là vì cô gái đó?”

 “ Nếu phải thì sao? Cậu đừng đụng vào cô ấy. Nếu cậu làm gì cô ấy, tôi....”

 “ ....? “

 “ Sẽ tự sát!”

 Người Tóc Xám muốn có được là Yuri. Nếu cậu ta vì muốn mang Yuri đi mà hại tôi, thì Yuri sẽ tự huỷ hoại mình. Tóc Xám lúc nãy còn cười rất bình tĩnh, giờ đã nâng cao tần số âm thanh giọng nói của mình.

 “ Cậu lại là vì cô ta mà như thế? Cô ấy rốt cuộc đã làm được gì cho cậu?”

 “ Cho dù tôi nói ra, cậu có thể hiều không?”

 “?”

 “ Người như cậu, đến chết cũng sẽ không hiểu.”

 “ Cậu tuyệt đối không thoát ly được đâu, tuyệt đối.”

 Nhưng Yuri không để ý đến Tóc Xám, ung dung đi ra khỏi công viên. Tóc Xám nhìn theo, hét lớn:

 “ Đừng quên, cậu là người kế thừa Cường Thịnh Phái ! “

* * * * * *

 Chân run rẩy, tim đập loạn xạ, tôi không suy nghĩ được nữa. Đợi đến lúc hồi phục lại lý trí, tôi phát hiện đã về tới cửa nhà mình rồi, nhưng tay lại không thể nào bấm chuông được. Tôi ngồi bệt xuống trước cổng.

 “ Nếu là giả thì hay biết mấy....Mình điên rồi....”

 Két....

 “ Cậu đang làm gì thế?” Yuri đang đứng trước mặt tôi, mở cổng thản nhiên như không có chuyện gì.

 Cậu sao có thể nói chuyện với tôi .... cười với tôi thản nhiên như không có gì thế? Cậu sao có thể như thế?

 “ Chơi trò im lặng à?”

 “ ... “

 “ Sao cậu không nói chuyện.”

 Yuri cũng ngồi xuống cạnh tôi. Tôi không muốn nói gì, cũng không nói nổi.

 “ Là vì chuẩn bị thi đại học mệt lắm hả? Sắc mặt sao khó coi thế?”

 “ ...”

 “ Xảy ra chuyện gì à?”

  Nếu tớ nói với cậu xảy ra chuyện gì, cậu sẽ nói với tớ tất cả mọi chuyện chứ? Cho dù cậu nói, tớ cũng không có dũng khí nghe. Tôi sợ cậu nói tất cả tình hình hỗn loạn trong lòng tôi đã nghĩ là sự thật.

  Im lặng hồi lâu....

 Rồi tôi cố gắng hỏi Yuri: “ Tớ chỉ hỏi cậu một chuyện được không?”

 “ Không được.” Yuri trả lời chắc như đinh đóng cột, hình như đã cảm nhận được chuyện.

 “ Vết sẹo trên vai cậu làm sao mà có?”

 “ Tôi đã nói không được. Vết sẹo trên vai à...?”

 Yuri nói không được, những vẫn chuẩn bị trả lời câu hỏi của tôi, hỏi lại tôi một câu.

 “ Ưm, vết sẹo trên vai...”

 Tim tôi đập thình thịch, nhìn Yuri.

 “ Tớ đã nói rồi, đây là lúc nhỏ bị ngã.”

 “ Thật à?”

 “ Tớ có thể nói dối cậu sao.”

Yuri , tớ có lẽ sẽ thất vọng về cậu, thất vọng hơn tôi đã dự tính. Sau đó, tôi sẽ giơ lên lưỡi kiếm dài thay cho sự thất vọng này.

 “ Thật sự bị bệnh rồi à?” Yuri đưa tay về phía tôi.

 Tôi tránh đi, đứng dậy, phủi bụi trên người, rồi bước vào cổng Yuri đã mở lúc nãy. Yuri nắm chặt tay, kéo tôi xoay lại:” Cậu rốt cuộc sao thế?”

 “ Cậu làm tớ đau. Buông ra.”

 “ Cậu nói cho tớ biết, cậu bị làm sao thế?”

 “ Tớ nói. cậu làm tớ đau! Cậu buông ra.!”

 “ Tớ hỏi cậu làm sao thế?”

 “  Đau, buông ra, buông tớ ra. Xin cậu, buông tớ ra...buông...ra...”

  Tôi phải chịu đựng... Tôi phải nghiến chặt răng. Cho dù cắn rách môi, tôi cũng phải kiềm chế dây thanh đới, không để giọng nói run rẩy.

 Yuri buống lỏng cổ tay tôi, kéo tôi vào lòng mình, ôm chặt. “ Được. Tớ không hỏi cậu có chuyện gì nữa.”

 Vài giọt nước mắt rơi xuống, tôi ôm chặt Yuri, giống như ôm lần cuối cùng....Cứ như thế, tôi ôm chặt Yuri, hy vọng đây chỉ là giấc mơ.

 Yuri vỗ nhẹ vai tôi. Đôi tay này đã từng rất mềm mại, ấm áp...nhưng bây giờ ...

 “ Tớ...tớ muốn vào ngủ.” Rồi tôi nói.

 “ Ừ, nghỉ ngơi cho khoẻ, mơ một giấc mơ đẹp.”

 “ Hử..ừm, cám ơn...”

 “ Mơ thấy tớ là giấc mơ đẹp nhất.”

 Yuri nói xong thì trở về phòng mình. Tôi cũng đi vào phòng.

 Tôi nằm trên giường, lấy tay che mắt để tránh ánh trăng chiếu vào cửa sổ. Nhưng, tôi không che được nước mắt mình, cánh tay có thể che được lồng ngực, nhưng không thể che được trái tim đau đớn của mình. Cứ như thế, tôi thiếp đi.

 Sáng hôm sau, tôi nhìn chằm chằm trần nhà như người ngớ ngẩn. “ Yuri, cậu đoán đúng một nửa. Tớ mơ thấy cậu....Nhưng, đó là giấc mơ đáng sợ nhất trên thế giới.”

  Lúc tôi khóc mệt rồi thiếp đi, mơ thấy tôi và Yuri. Tay cầm thanh kiếm sắc bén, chỉ thẳng vào nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net